Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 235

Đứng một góc âm u trên nóc kịch trường, Thâm Bạch nhìn đấu giá hội đang tiến hành dưới lầu.

Nơi này đã không còn chỗ ngồi, các tân khách một bên nhìn biểu diễn vật đấu giá trên đài, một bên tính toán ra giá, Mỹ Đăng ngồi ở hàng thứ ba, nàng vừa thả tay xuống sau khi tăng giá bài, hàng thứ hai Thâm phụ liền giơ lên bài tử.

Bọn họ đều tới cổ vũ buổi đấu giá đầu tiên của Thâm Bạch, bất quá Nạp Đức Lý Khắc hiển nhiên đã đem hết thảy an bài tốt, bọn họ đều đến sớm, nhưng mà chỗ ngồi đã nhập tọa không sai biệt lắm một nửa khách nhân, đợi được đấu giá hội bắt đầu, tất cả vị trí đều đầy.

Mà vốn là đại công thần của buổi đấu giá - Nạp Đức Lý Khắc lúc này đang đứng trên đài, ngoại trừ Trù bị viên nàng còn kiêm nhiệm Bán đấu giá quan ( người dẫn chương trình), trên thân mặc một thân áo đuôi tôm, cởi bỏ trang phục khi diễn xong là làn váy, nàng đang chủ trì đấu giá hội, thanh âm của nàng ổn trọng không mất sục sôi, không khí hiện trường bị nàng duy trì rất tốt.

"Thật lợi hại." Thâm Bạch nhíu mày, hắn nói là Nạp Đức Lý Khắc.

Từ khi hắn gặp phải Nạp Đức Lý Khắc đến bây giờ, Nạp Đức Lý Khắc tựa hồ làm cái gì đều rất am hiểu rất chuyên nghiệp.

"Thật lợi hại!" Phía dưới hắn, lập tức có người tán thành.

Thân cao không tới eo Thâm Bạch, không chỉ một người mà là một đám, là nhóm Hải đăng công, nghe được hắn cảm khái, bọn họ cũng phát ra cảm khái giống nhau.

Bất quá hiển nhiên nội dung cảm khái của song phương hoàn toàn khác biệt.

Thâm Bạch cảm khái đối tượng là Nạp Đức Lý Khắc, mà nhóm Hải Đăng công cảm khái phần lớn là nhằm vào đấu giá hội.

Nhiều khách nhân như vậy! Náo nhiệt như vậy! Nhiều người nói chuyện như vậy! Mà bọn họ đang ở địa phương, do chính nhóm họ tiến hành chỉnh trang lần hai!

Mắt kính nhóm Hải đăng công lại sáng lấp lánh lên.

Lúc nghiệm thu phi thuyền, Nạp Đức Lý Khắc nghĩ phi thuyền quả thực cần lần thứ hai cải tạo, bất quá phương pháp cải tạo nàng mong muốn thì công tượng nhân loại bên này biểu thị không có cách nào đúng hạn bàn giao công trình, tự làm rất khó, sau nhóm Hải đăng công nghe thấy liền đứng ra lĩnh việc, bọn họ biểu thị mình có thể miễn phí hỗ trợ cải tạo, chỉ là lúc tập hợp đưa vé đấu giá hội có thể hay không ở đáy thuyền "Âm thầm quan sát" một chút.

Thâm Bạch biểu thị: Ở kịch trường "Âm thầm quan sát" khẳng định thoả nguyện hơn so với ở đáy thuyền "Âm thầm quan sát", cho nên đã kiến nghị bọn họ ở kịch trường làm một ít cải tạo, sau đó đợi được nhóm Hải đăng công cải tạo hoàn tất, tới thời gian đấu giá, hắn liền theo bọn họ cùng đi tới nơi này "Âm thầm quan sát".

Thâm phụ mua phi thuyền nguyên bản đủ lớn đủ khí phái, nhóm họ cải tạo tay nghề vừa nhanh lại tốt, sau cải tạo lại khiến cho chỉnh trang trên chiếc thuyền sinh ra vài phần cảm giác thần bí thẩm mỹ ma vật, như thường đấu giá hội chỉ thuê cực nhỏ số lượng bồi bàn kiêm người dẫn đường cùng với phục vụ khách nhân ← dùng cách nói Nạp Đức Lý Khắc: Hôm nay những khách nhân tới tham gia đấu giá hội, điều không phải tới vui chơi giải trí, cho nên tiền tiêu vào chỗ cần thiết nhất, mướn nhân tài phục vụ năng lực nghiệp vụ cao, để cho bọn họ phục vụ nội dung tương quan đấu giá hội, mà không phải bưng bàn rót nước, ăn uống lấy hình thức tiệc trà giải lao, có nhu cầu có thể tự lấy.

Trừ đó ra, bánh mì trên tiệc trà đến từ cửa hàng bánh mì nhà Nhã Lâm, hoa quả và rau dưa đến từ Bố Lỗ cùng với nông trường ma vật nghề nông khác ở Ửu Kim thị, đầu bếp thì do Nạp Đức Lý Khắc ở trên thị trường lao vụ thuê đại trù.

Chỉnh thể, buổi đấu giá có thể nói là khách và chủ đều vui vẻ, tổ chức khá thành công.

"So dự đoán nhiều hơn một chút, Tháp Lâm, ngươi có tiền." Chỉ nhìn lướt qua liền đối buổi đấu giá thu chi nắm chắc, Nạp Đức Lý Khắc cười ha hả chúc mừng Tháp Lâm.



Công tác của Tháp Lâm ở lần đấu giá hội này là đẩy đồ: Đem đấu giá phẩm từ phía sau đài đổ lên trước sân khấu.

Để phù hợp bầu không khí, hắn cũng mặc một bộ áo đuôi tôm ngắn.

Nhìn thoáng qua Nạp Đức Lý Khắc, Tháp Lâm chỉ nói với nàng một câu: "Có thể giúp ta mua kính mắt cao cấp nhất không?"

Cười cười, Nạp Đức Lý Khắc nói: "Không chỉ có thể mua cao cấp nhất, hẳn là còn có thể mua một bộ phòng ở, không ngại diện tích nhỏ một chút, có thể mua ở khu Ngận hảo, có rất nhiều trung tâm hoạt động cho người lớn tuổi cùng với trung tâm chữa bệnh."

Tháp Lâm chỉ nhìn nàng chằm chằm thật lâu.

"Ta xem ngươi mỗi tuần thời gian nghỉ ngơi đều ra ngoài, cùng ngươi gặp phải vài lần tựa hồ cũng là ở trên đường đi tản bộ, ta ngay từ đầu nghĩ đến ngươi chỉ là thông thường tản bộ, bất quá sau lại nhớ ngươi có lẽ đang khảo sát hoàn cảnh? Xin lỗi, thật chỉ là thỉnh thoảng gặp phải, không có ý tứ theo dõi." Nạp Đức Lý Khắc nói.

"Có thể mua bên cạnh phòng ngươi không?" Tháp Lâm bỗng nhiên nói.

"Ách... Không được, ta bên kia phòng ở rất đắt, hơn nữa tối trọng yếu là phòng ở chung quanh đều đã chật cứng người." Nạp Đức Lý Khắc thiêu thiêu mi.

Sau đó Tháp Lâm ôm đồ ly khai.

Chỉ bất quá không biết có phải hay không do tác dụng tâm lý, Nạp Đức Lý Khắc luôn cảm thấy bóng lưng của hắn thoạt nhìn có điểm vui vẻ.

Tiếp đó Nạp Đức Lý Khắc phải ra cửa cùng Hà Thanh Thanh tiễn khách.

Ngay từ đầu bầu không khí trên cơ bản rất khoái trá, thẳng đưa đến mấy người khách cuối cùng, có một người khách say huân huân tới.

Lo lắng đến nhu cầu của khách nhân, Nạp Đức Lý Khắc có ở khu đồ ăn để một ít rượu, xem ra, vị khách nhân này tám phần mười đã đi phẩm rượu.

Nói phẩm rượu khả năng quá khách khí, hắn nhìn quả thực uống hơi nhiều.

Mắt dòm hắn sắp ngã sấp xuống, Nạp Đức Lý Khắc nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, mang trên mặt dáng tươi cười, nàng nguyên bản cũng định nới lỏng tay, không nghĩ tên khách nhân kia chợt bắt được cánh tay của nàng:

"Hắc ~ vừa thời gian đấu giá hội ta đã bắt đầu tò mò, ngươi là nam nhân hay là nữ nhân? Là nam nhân đơn thuần thích mặc nữ trang đi?"

Hắn nói còn chưa tính, cuối cùng, còn dùng tay kia hướng dưới quần Nạp Đức Lý Khắc sờ soạn.

Nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi, nàng đang muốn động, bỗng nhiên ——

Tháp Lâm chẳng biết từ nơi nào nhảy ra, cũng không thấy hắn động tác thế nào, một giây kế tiếp, người kia đã bị hắn rất nhanh rất chuẩn từ cửa ném ra ngoài, nơi này là cảng cạnh biển, bên phi thuyền chính là nước biển, nhưng mà bọn họ phải mất một lúc thật lâu mới nghe được âm thanh rơi xuống nước.

Người kia đại khái đã bay thật lâu trên không trung.

Cùng lúc đó, Mỹ Đăng cũng vừa móc ra súng để xuống, trong miệng còn gắt giọng: "Tốc độ của hắn quá nhanh, người ta vừa mới móc ra thôi mà."

Hướng hai người khẽ gật đầu, Nạp Đức Lý Khắc vỗ vỗ vị trí bị người nọ sờ qua, đối khách nhân kế tiếp nói: "Xin lỗi, một chút nhỏ nhạc đệm."

Sau đó nàng tiếp tục tiễn khách.

Chút tiểu nhạc đệm đó bởi vì phát sinh ở phần kết tiễn khách, cho nên ngoại trừ mấy người khách trước sau và nhân viên công tác chung quanh, không có bất kỳ người nào biết.

Tự nhiên cũng bao quát còn đang bên trong phi thuyền - Thâm Bạch.

Hắn đang cùng lão cha nhà mình nói chuyện, ngay bên trong phòng ăn phi thuyền, trước mặt hai người có hai chén mì nóng.

Mì sợi nóng hôi hổi, nhìn thanh thang quả thuỷ, mặt trên nhẹ nhàng mấy viên hành thái, nhưng mà vị đạo không biết sao đặc biệt thơm, Thâm phụ do dự một chút, một lát học Thâm Bạch gắp một đũa mì lớn, "Hút lưu" đem toàn bộ mì hút vào bụng.

"Ăn ngon." Thâm phụ trước mắt sáng ngời.

"Hắc hắc ~ phải ăn ngon a ~ đây là mì sợi A Uyên làm, sợi mì đều tự giã, canh chỉ dùng đặc sản cá phơi khô quê nhà nấu, như thế hai chén cần một túi cá nhỏ, còn phải nấu rất lâu!" Thâm Bạch hiển nhiên không phải lần đầu tiên ăn mì này, nói tiếp đạo lý rõ ràng.

Lần đấu giá này Lâm Uyên không muốn tại ngoại tràng xuất đầu lộ diện, cũng không muốn cùng Thâm Bạch đi "Âm thầm quan sát", nên đã tự đi tìm Nạp Đức Lý Khắc tìm việc giúp đỡ phòng bếp, vẫn vùi ở nơi đây.

Nhìn bộ dáng nhi tử ăn vui vẻ, Thâm phụ cũng cười, sau đó hai người bắt đầu lẳng lặng ăn mì.

"Đấu giá hội làm không sai, ta nghĩ cho con mượn người nhưng con nói không cần, ta ngay từ đầu còn tưởng rằng buổi đấu giá sẽ làm có chút không phóng khoáng, không nghĩ không có, trái lại khiến người cảm giác sảng khoái." Thâm phụ nói, lắc đầu: "Chắc là hiện tại tuyệt đại đa số đấu giá hội làm rất không đơn thuần, có điểm lãng phí thời gian."

"Đều là cha người đưa phi thuyền đủ đại khí a!" Thâm Bạch không chút nào kiêng kỵ nịnh hót cha mình.

"Cũng là Nạp Đức Lý Khắc biết làm việc." Trong miệng Thâm phụ nói như vậy, nụ cười trên mặt lại càng mở.

Hai người lại cắm đầu ăn một hồi mì, một lát Thâm phụ bảo tiêu tới, mang theo một l*иg sắt, chính là ma thú Thâm phụ lần này chụp được.

Hắn ngay từ đầu chỉ là muốn tùy tiện bắt ít đồ cấp nhi tử làm bãi, không nghĩ trừ vài lần hồi giá đều bị người ép tới, không nghĩ bởi vì chính mình quấy nhiễu đến khách nhân chân chính, người ta liền không tiếp tục ra giá, trái lại đến trên đường hắn thật là có ma thú coi trọng.

Đó là một con chim tướng mạo đặc biệt đẹp, tuy rằng đen như mực, nhưng mà ánh mắt lại giống như bảo thạch xanh lam trong suốt, đầu không lớn cũng không nhỏ, chính là đuôi có điểm trọc.

"Phải rồi, đây là loài chim gì? Ta nhìn đẹp liền mua, nghĩ đấu giá hội kết thúc sẽ hỏi lại con." Thâm phụ hỏi.

"Ách... Người thật đúng là làm con câm nín." Đem bát ăn xong để ở một bên, Thâm Bạch tỉ mỉ quan sát con chim kia, một lát lắc đầu: "Không giống bất luận một loại ma điểu nào con biết, cẩn thận, ba đừng phóng xuất khỏi l*иg sắt, cái l*иg sắt này là Nạp Đức Lý Khắc cố ý đặt làm, chuyên môn chứa ma thú nguy hiểm."

"Hảo, nghe lời con." Thâm phụ gật đầu.

Hai người đang định nói chút gì, bỗng nhiên ——

Lâm Uyên từ cửa vào, trên người còn mặc trang phục trợ thủ đầu bếp trắng tinh, mày nhăn lại, tay phải ướt sũng, trong tay trái cầm điện thoại di động.

"Làm sao vậy?" Nguyên bản còn dự định cùng cha hắn nói vài câu, bất quá vừa nhìn Lâm Uyên bộ dáng như vậy, Thâm Bạch lập tức ý thức được Lâm Uyên tuyệt đối không phải tới cùng cha mình chào hỏi, đứng lên, Thâm Bạch trực tiếp hỏi hắn.

"Là bổn gia, điện thoại của cậu bọn họ không đả thông, chỉ có thể gọi tới Tuyền Thuỷ quản gia." Lâm Uyên nói, đưa điện thoại cho Thâm Bạch, hạ giọng, hắn cấp tốc nói: "Vương Hữu Sơn, hắn ngã bệnh nặng, có người nói sắp chết."

Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phát sinh loại sự tình này, Thâm Bạch ngây ngẩn cả người.