Nguyệt Phong Trọng Sinh

Chương 5: Chuyện tình bên bờ hàn vũ

Kiếp này… Y vẫn sẽ đi trên con đường trước, chỉ có điều con đường này sẽ do mình y gánh vác. Y sẽ không để nàng phải chịu nguy hiểm và ủy khuất nữa.

Cho dù có phải buông bỏ thù hận năm xưa cũng không sao.

Chỉ là… y cho dù muốn bỏ thì phụ hoàng y cũng sẽ không đồng ý.

Người yêu mẫu phi sâu đậm như vậy, cũng hận Thương Gia như vậy thì tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Thương Gia. Đây chính là điều khiến y khó xử nhất.

Đè lại mi tâm xoa nhẹ. Y nghĩ y cần một kế hoạch hoàn hảo hơn nữa.

Lưng dựa thành ghế, ngửa đầu về phía sau, hai mắt dần nhắm lại, mày nhíu lại với nhau.

Sắc mặt không dấu nổi vẻ bi thương không hợp với tuổi.

Kiếp trước y trăm phương ngàn kế lấy lòng nàng, khiến nàng mê luyến bản thân.

Nhìn nàng vì y mà làm tất cả. Y sao không cảm động.

Y đã từng nghĩ nếu có thể cùng nàng bình yên vượt qua quãng đời còn lại thì thật tốt biết bao.

Chỉ là… Chuyện nên làm vẫn phải làm, chuyện nên đến vẫn phải đến.

Y nhất định phải ngồi trên đế vị. Sinh ra trong gia đình đế vương, nếu y không vì mình mà tranh giành thì người khác cũng sẽ không tha cho y. Cho nên y không tranh cũng phải tranh, đã tranh thì phải lấy được.

Ngày lên ngôi đế vị, y đã từng nghĩ vì nàng mà tha cho Thương Gia một con đường sống, nhưng mạng của Thương Sính và Thương Dạ Huyên y nhất định phải lấy để tế vong hồn mẫu phi.

Còn Thương Chính Hạo, nếu hắn chịu một cuộc sống thầm lặng thì tha mạng cho hắn cũng được. Chỉ là… Y không ngờ hắn lại sai Hạ Nhi hạ độc nàng, khiến nàng ôm hận ý với y mà chết.

Không cam lòng, thật không cam lòng và cũng ân hận vô cùng.

Nếu y làm tuyệt hơn nữa thì tốt rồi. Nếu y từ ban đầu gϊếŧ luôn Thương Chính Hạo thì tốt rồi.

Cho dù nàng có vì thế hận y thì cũng không sao. Chỉ cần nàng còn bên cạnh y là tốt rồi.

Nhưng y lại phạm sai lầm. Đều là tại y, tại y quá mềm lòng tha cho kẻ thù.

Xin lỗi… Vũ Nguyệt, mong nàng tha thứ cho ta.

Đêm dài yên tĩnh nhưng lại có hai người vì sai lầm của mình trong tiền kiếp mà ân hận.

Cũng có người ôm hy vọng mà nghĩ về tương lai.

Sáng hôm sau tĩnh dậy, Thương Vũ Nguyệt thẫn thờ nhìn trần nhà một lúc lâu sau mới đứng dậy rửa mặt, chải đầu, thay y phục.

” Linh Nhi, Hạ Nhi đâu rồi. ” Thương Vũ Nguyệt nhìn dung nhan của bản thân trong gương đồng thầm nhíu mày hỏi.

Hôm qua vừa mới trọng sinh còn chưa thích ứng đã phải tham dự yến tiệc mừng thọ của phụ thân khiến nàng quên mất người này.

Đáy mắt loé lên tia sáng lạnh. Một nô tỳ ti tiện lại có tham vọng leo lên cây cao làm chim quý hãm hại chủ cũ thì tội đáng chết.

Nàng sẽ không giống kiếp trước làm gì cũng nương tay. Kiếp này thà làm độc phụ tuyệt không làm kẻ nhu nhược.

” Bẩm tiểu thư, Hạ Nhi mấy ngày trước ốm nên đã xin nghỉ mấy ngày. Tính thời gian chắc cũng sắp hết bệnh rồi. Người không cần phải lo lắng. ” Linh Nhi hồn nhiên không biết ý định của Thương Vũ Nguyệt mà cười nói.

Đáy lòng lại thầm kì lạ sao tiểu thư đột nhiên quên chuyện này như vậy.

Không phải Hạ Nhi xin nghỉ đã được chính tiểu thư cho phép sao. Sao bây giờ lại hỏi như vậy.

Thật kì quái.

Thương Vũ Nguyệt nghe vậy thì sực nhớ ra. Quả thật có chuyện này.

Kiếp trước trong khoảng thời gian này, Hạ Nhi không biết làm sao lại ngã bệnh. Nàng mềm lòng cho ả được nghỉ phép đến khi khỏi bệnh.

Tính thời gian thì ả ta chắc cũng khỏi bệnh, nay mai sẽ làm việc lại.

Thương Vũ Nguyệt ” Ân ” một tiếng rồi không nói gì nữa, vừa chỉnh trang vừa suy nghĩ vài chuyện.

Kiếp trước nàng rơi vào thảm cảnh này cũng là do quá hiền lành, dễ tin người. Kiếp này tuyệt không thể lại như vậy nữa.

Hạ Nhi hiện tại thì nhìn như trung tâm, nhưng ai biết tương lai ra sao. Cho nên người này không thể giữ. Tốt nhất nên đưa ra khỏi phủ hoặc là… Gϊếŧ.

Vài ngày sau đó. Hạ Nhi sau một trận bệnh nặng cuối cùng cũng khỏi và trở về hầu hạ Thương Vũ Nguyệt.

Thương Vũ Nguyệt đầy thâm ý nhìn Hạ Nhi rồi lãnh đạm gật đầu.

Hạ Nhi tuy cảm thấy khó hiểu nhưng cũng có không dám nhiều lời. Ả ta xưa nay là người cẩn thận, tâm tư tỉ mỉ đầy suy tính. Chuyện gì nên làm hay không nên làm, chuyện gì nên hỏi hay không nên hỏi, ả đều rõ ràng.

Thời gian kế tiếp trôi qua khá êm đềm.

Thương Vũ Nguyệt tuy muốn làm gì đó ngăn cản chuyện tương lai. Nhưng nàng thân nữ nhi buộc phải tuân thủ lễ nghĩa quy tắc, chân không ra khỏi phòng, môn không ra. Nên cũng có tâm mà thân bất lực.

Nhưng cũng may, nàng vẫn có cơ hội.

Phụ thân nàng tổ chức tọ yến vào tháng giêng đầu xuân. Lúc này khí trời ấm áp, trăm hoa đua nở.

Theo truyền thống, cứ đến mùa xuân triều đình sẽ tổ chức Yến Du Xuân tổ chức tại Hàn Vũ Hồ.

Hàn Vũ Hồ tại Kinh Thành Nguyện Lâm Quốc nổi tiếng nhất nhì, không những phong cảnh nên thơ mà còn có một mối tình sử đẹp nhưng đầy bi kịch lưu truyền mấy trăm năm tại đây.

Tương truyền, xưa có thư sinh họ Tô tên Võng tự Minh Viễn lên kinh ứng thí, gặp gỡ và phải lòng Yến Nghi Vân bên bờ Hàn Vũ.

Tô Võng ở Trung Châu có tiếng là tài tử phong lưu phóng khoáng, không những gia thế khá giả, người cũng đẹp mắt rất được các cô nương yêu thích.

Trong các kì Thi Hương và Thi Hội đều đạt thứ hạng cao nhất, lấy được vị trí Hội Nguyên.

Sau một thời gian theo đuổi cuối cùng Tô Võng cũng lấy được phương tâm của giai nhân.

Liễu xanh rủ xuống, phong cảnh tú lệ. Tài tử giai nhân gặp nhau và lỡ đem lòng yêu nhau.

Tô Võng tự tin về tài học của mình, hứa hẹn sẽ đỗ bảng nhãn rồi đến phủ thú nàng.

Phụ thân Yến Nghi Vân nghe hạ nhân bẩm báo thì tức giận không thôi. Lão đường đường là quan viên nhị phẩm Binh Bộ Thượng Thư, cho dù có thông hôn cũng là thông hôn cùng chư vị đồng liêu có gia thế tương xứng. Trước mắt nữ nhi của lão cũng đã đến tuổi cập kê, lão còn muốn thông qua việc thông hôn tạo quan hệ với tể tướng đại nhân. Sao có thể để một tài tử nghèo như nguyện lừa nữ nhi của lão.

Tể tướng phủ có vị đại công tử Ngô Từ Hi văn võ song toàn, là tài tử nổi tiếng nhất nhì trong kinh. Chỉ có người như vậy mới thích hợp với nữ nhi của lão.

Còn tên họ Tô nghèo hèn kia sao có thể so sánh. Cũng chỉ là một tài tử xuất thân hàn môn, muốn leo lên hàng thế gia vọng tộc quả là người si nói mộng.

Tuy nói gia cảnh nhà Tô Võng thuộc dạng khá giả nhưng so với thế gia vọng tộc như Yến Gia có người làm quan nhị phẩm Thượng Thư nắm giữ Binh Bộ thì chẳng khác gì đá sỏi đòi so sánh với ngọc quý.

Từ sau ngày đó, Yến Nghi Vân kia bị giam lỏng trong phủ chờ ngày đại hôn. Hằng ngày nàng lấy nước mắt rửa mặt, tuyệt thực mong phụ thân chấp nhận tú tài nọ, đừng khiến đôi uyên ương chia lìa nhau. Nhưng dĩ nhiên là không thành công.

Tô Võng hay tin người trong lòng bị giam lỏng thì xót ruột không thôi.

Nhưng nghĩ đến thi cử sắp đến, chỉ cần y đỗ bảng nhãn thì phụ thân nàng sẽ chấp nhận y.

Mang một tấm lòng son, một trái tim nhiệt huyết, một niềm hy vọng vững chắc bước vào trường thi.

Vốn lấy tài hoa của Tô Võng hoàn toàn có thể đỗ trạng nguyên. Nhưng trớ trêu thay, người Hoa Đề Điệu có nhiệm vụ chánh chủ khảo Thi Đình năm nay lại có quan hệ thông gia với Binh Bộ Thượng Thư và tể tướng phủ: đại nhi tử của lão kết duyên cùng nhị nhi nữ của Tể Tướng.

Chuyện giữa Tô Võng và Yến nhị tiểu thư đã sớm bị các vị đại nhân vật này nghe thấy. Chuyện này cũng đã gián tiếp tát lên mặt Binh Bộ Thượng Thư và Tể Tướng khiến Yến Gia cùng Ngô Gia bị đồng liêu cười chê suốt trong thời gian qua.

Đại công tử tể tướng phủ vốn có ý với Yến Nghi Vân, hai người là thanh mai trúc mã mà ai cũng biết. Có tầng quan hệ này cứ nghĩ sẽ thuận lợi thú nàng. Ai nghĩ đến nữa đường nhảy ra tên cản trở. Thật khiến người oán hận không thôi.

Cho nên khi Ngô đại công tử không vui thì tể tướng cũng không vui. Mà tể tướng không vui liên lụy đến các vị đại nhân bên phe tể tướng cũng không vui. Mọi người đều không vui.

Nay vị chủ khảo khoa thi kì này lại mắt thấy bài thi của Tô Võng quá xuất sắc, còn có khả năng áp một đầu Ngô đại công tử thì thầm than không hay ho.

Thiết nghĩ nếu để Thánh Thượng thấy chắc chắn sẽ hạ thánh chỉ cho Tô Võng làm trạng nguyên. Đây cũng không phải là chuyện tốt gì.

Tể tướng không hay ho thì những người liên quan cũng không hay ho, bọn họ dù sao cũng ngồi chung một thuyền, ai ra sự thì cả đám xấu mặt. Vì bảo vệ mặt mũi của nhau nên không thể không ra hạ sách.

Vị Hoa Đề Điều liền tìm người giả nét bút của Tô Võng làm một bài văn khác dâng lên cho Thánh Thượng, còn bài văn cũ thì bị một ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ. Mọi chứng cứ đều được thiêu hủy kĩ càng, tuyệt không để lộ sơ hở.

Cứ thế, Tô Võng bị trượt bảng nhãn, trạng nguyên vị không có, ngay cả thám hoa cũng không thể làm. Chỉ có thể ngậm ngùi đỗ đệ tam giáp Đồng Tiến Sĩ.

Tô Võng sau khi biết được kết quả thì bị sốc không thôi. Không nghĩ đến bản thân lại trượt thủ khoa, chỉ được một vị trí Đồng Tiến Sĩ, còn tình địch của y là Ngô Từ Hi lại đỗ trạng nguyên. Tin này khiến y bị sốc không nhẹ.

Tuy y vẫn có cơ hội được vào triều làm quan nhưng dưới sự chèn ép của bên phe tể tướng mà chỉ được một vị trí Tri Huyện, buộc phải xuất kinh đến Phù Văn Huyện thuộc Minh Yên Quận nhậm chức.

Ngay lúc y phải tốc hành đến Phù Văn Huyện nhậm chức do bị cấp trên yêu cầu thì hay tin Yến Phủ cùng Ngô Phủ tổ chức hôn lễ cho đại công tử tể tướng phủ cùng nhị tiểu thư Binh Bộ Thượng Thư.

Nghe tin đó, Tô Võng cảm thấy như trời đất sụp xuống. Lòng thầm muốn tìm Yến Nghi Vân hỏi tại sao nàng lại phụ hẹn ước.