Tự Mình Đa Tình

Chương 27: Khi cặn bã chuẩn bị hắc hóa - 7

Một đoàn ba người cùng nhau ngự kiếm chạy tới đảo Già Lam, Tề Tiêu một đường quan sát mặt đất, phát hiện y như lời Yến Như Vân nói lúc trước, đường đi có rất nhiều lối rẽ, nếu hắn và Bách Lý Liên Giang không có chuẩn bị, chỉ sợ sẽ giống như ruồi nhặng không đầu bay loạn ở chỗ này tốn không ít thời gian.

Tuy ngày đó Yến Như Vân nói không nhớ rõ đường đi, bây giờ lại ở phía trước dẫn đường tựa như đã biết trước, không thấy có chút do dự nào, Tề Tiêu nhìn hắn quen thuộc đường xá như vậy, nhịn không được nghĩ: Hay là Yến Như Vân căn bản vẫn nhớ rõ đường từ Mê Vụ Sơn đến đảo Già Lam, cố ý nói mình không nhớ, để tự mình tới đây dẫn đường?

Tề Tiêu rất nhanh đã đánh bay cái ý nghĩ này, hắn đã không còn bất cứ đồ vật gì mà Yến Như Vân cần nữa, chuyến này dẫn đường, chắc là do Yến Như Vân rãnh rỗi không có việc gì làm.

Bội kiếm của Bách Lý Liên Giang đang ở bên cạnh bỗng nhiên chao nghiêng một cái, Tề Tiêu nhanh tay chụp lấy cánh tay Bách Lý Liên Giang, kéo hắn lên bội kiếm của mình.

Tuy Bách Lý Liên Giang tiến cảnh rất nhanh, nhưng tu vi của hắn so với hai người Tề Tiêu và Yến Như Vân vẫn còn kém khá xa, hơn nữa một năm nay hắn toàn ở trên Vân Tiêu Phong, ít có cơ hội rèn luyện thuật ngự kiếm, chuyến này đi từ Mê Vụ Sơn đến đảo Già Lam đường xá xa xôi, cần ngự kiếm phi hành trong thời gian dài, thế nên hắn có chút theo không kịp.

Bách Lý Liên Giang biết lần này sư tôn và sư huynh là vì giúp hắn tìm kiếm đao phổ, bởi vậy không dám trì hoãn hành trình, lúc lên đường đã tranh thủ luyện tập thuật ngự kiếm, lúc đầu chỉ có thể bay một canh giờ, kế đó kéo dài tới hai canh giờ, sau đó là nửa ngày, đến bây giờ đã có thể kiên trì tới bốn năm canh giờ.

Tề Tiêu tính toán một chút, cách lần trước bọn họ dừng chân nghỉ ngơi đã qua hơn năm canh giờ, nghĩ là Bách Lý Liên Giang không thể kiên trì nổi nữa. Một tay hắn giữ cho Bách Lý Liên Giang đứng ổn định, một tay kia vung xuống phi kiếm một trảo, bội kiếm của Bách Lý Liên Giang liền bay lên nằm gọn trong tay hắn.

Hắn nói: “Trời sắp tối rồi, phía trước có một trấn nhỏ, đêm nay chúng ta dừng chân ở đó đi.”

Yến Như Vân vừa xoay người đã thấy Tề Tiêu và Bách Lý Liên Giang hai người đạp chung một kiếm, một bàn tay Tề Tiêu đặt trên lưng Bách Lý Liên Giang, rất thân mật cũng rất chói mắt.

Dọc theo đường đi, hắn đã thấy nhiều cảnh tượng so với thế này càng thân mật hơn, mới biết được thì ra những gì hắn thấy trên Vân Tiêu Phong chỉ là chút da lông, Tề Tiêu ngày thường đối đãi với Bách Lý Liên Giang vừa cẩn thận lại tỉ mỉ, so với năm đó đối xử với hắn càng thân thiết tự nhiên hơn.

Trong lòng Yến Như Vân nửa là chua xót nửa là nghi ngờ mọc lên thành cụm, chua xót là bởi vì hắn nghĩ nếu hắn chưa từng xa lạ với sư tôn, Vân Tiêu Phong sẽ chỉ thuộc về hắn và sư tôn, không có sư đệ, không cùng nhau tới đây, sư tôn cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với hắn mà đối xử với sư đệ ân cần chu đáo thế này, nghi ngờ là bởi vì…… Hắn không biết sư tôn đối tốt với Bách Lý Liên Giang như vậy, rốt cuộc là xuất phát từ tình nghĩa sư đồ, hay là xuất phát từ loại tình cảm khác.

Trước năm mười tám tuổi kia, lúc Tề Tiêu còn chưa quan tâm tới hắn, hắn còn từng hâm mộ những đôi sư đồ khác có thể tiếp xúc thân cận với nhau, nhưng hắn lật tung trong trí nhớ của mình, cũng không thể nào tìm được có đôi sư đồ bình thường nào có thể thân mật giống như sư tôn và sư đệ.

Vì thế, nghi ngờ lại sinh ra sợ hãi.

Giống như có cái gì đó sắp sửa tan vỡ, nhưng Yến Như Vân không biết sắp sửa tan vỡ chính là cái gì, chỉ biết mỗi một lần sư tôn tới gần Bách Lý Liên Giang, trong lòng hắn liền cảm thấy đau buồn. Ví dụ như hiện tại, hắn nhìn Bách Lý Liên Giang ôm eo Tề Tiêu, cảm thấy chướng mắt vô cùng.

Yến Như Vân bay ngang với Tề Tiêu, nói: “Sư tôn, để đồ nhi mang sư đệ cho.”

Tề Tiêu không biết trong lòng Yến Như Vân đang loanh quanh lẩn quẩn, chỉ một lòng giữ vững suy nghĩ trước khi xuống núi là phải giữ khoảng cách với Yến Như Vân, bèn nói: “Không cần, cứ để vi sư mang theo là được rồi.”

Yến Như Vân nhíu mày, Tề Tiêu đề phòng hắn còn muốn nói thêm cái gì nữa, tìm lý do đẩy hắn ra: “Ngươi mau đi tìm khách điếm trên trấn đi.”

Yến Như Vân đối với Tề Tiêu hiểu biết rất rõ, chỉ nghe một câu nói, liền biết Tề Tiêu muốn đẩy hắn ra xa, thoáng nhìn qua hai người đang dán vào nhau, trong lòng một trận buồn bực, trầm mặc một lát, mới nói: “Dạ, sư tôn.” Dứt lời dẫn đầu bay vυ't về phía trước.

Ba người tìm một khách điếm, điếm tiểu nhị thấy có ba người đi vào, vội vàng chạy ra đón trước, cúi đầu khom lưng: “Ba vị khách quan mời vào trong, xin hỏi nghỉ chân hay là ở trọ?”

Yến Như Vân hàng năm đều đi du lịch ở bên ngoài, việc này nên để hắn ra trận, hắn tạm thời thu hồi tâm tư, trước mời Tề Tiêu và Bách Lý Liên Giang tìm một chỗ trống ngồi xuống, mới nói: “Đem đồ ăn tốt nhất trong tiệm bưng lên đây, sau đó chuẩn bị ba gian phòng phía trên, mang thêm thùng nước nóng đưa vào phòng.”

“Dạ được!” Tiểu nhị kéo dài âm thanh vung khăn vải trong tay đi trở về, nói với chưởng quầy mấy câu, lại vòng trở ra, cúi đầu khom lưng nói: “Các vị khách quan, thật không đúng dịp, tiểu điếm chỉ còn lại có hai gian phòng dành cho khách.”

“Hai gian?” Tề Tiêu chau mày, thế này không giống như ở Mê Vụ Sơn, ở trong phòng tùy tiện có thể kê thêm một cái giường, khách điếm vốn chỉ đủ chỗ cho một giường, ba người hai gian phòng ở như thế nào đây?

Yến Như Vân thấy mặt Tề Tiêu lộ vẻ bối rối, liền nói: “Bằng không chúng ta đi khách điếm khác nhìn một chút?”

Không đợi Tề Tiêu trả lời, điếm tiểu nhị lại nói: “Khách quan, không phải ta nói dối đâu, toàn bộ trên trấn chỉ có khách điếm của chúng ta là đóng cửa trễ nhất, khách điếm nhà khác lúc này ấy à, đã sớm đóng cửa rồi!” Hắn liếc nhìn thần sắc ba người, nói tiếp: “Hay là ba vị khách quan chịu thiệt một chút, ở tiểu điếm nghỉ ngơi đi.”

Tề Tiêu nhớ tới lúc dừng ở trấn nhỏ này, đúng là một mảnh đen như mực, chỉ có khách điếm này còn sáng đèn, bọn họ mới hướng tới chỗ này, thở dài, nói: “Vậy được rồi.”

Điếm tiểu nhị vui mừng hớn hở nói: “Các vị khách quan trước tạm nghỉ ngơi, tiểu nhân sẽ phân phó người nấu nước cho các vị!”

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn lên bàn.

Nơi này không phải nơi màu mỡ gì, đồ ăn mang lên cũng không được phong phú.

Bách Lý Liên Giang tuy rằng trong đoạn thời gian này bị tài nấu nướng của Tề Tiêu nuôi dưỡng, nhưng hắn vốn từ trong cực khổ đi ra, lúc được nuông chiều thì chấp nhận nuông chiều, lúc điều kiện không tốt cũng chấp nhận được điều kiện không tốt, không hề bắt bẻ, ăn một bữa cơm cũng coi như hài lòng.

Yến Như Vân thường xuyên xuống núi đi du lịch, lúc ra cửa bên ngoài đồ ăn kém hơn cũng từng ăn qua, đối mặt một bàn đồ ăn này cũng không thấy đơn sơ, trong lòng chỉ nghĩ mau chóng lấp đầy bụng nghỉ ngơi một đêm, sớm lên đường, sớm đến đảo Già Lam, đợi việc này kết thúc, lại cùng sư tôn nói chuyện.

Chỉ có Tề Tiêu là không thích ứng được —— một tay hắn làm được đồ ăn ngon, bất kể là thế giới trong sách hay ngoài sách, sớm đã ăn quen đồ ăn do mình làm, mấy ngày trước tìm nơi ngủ trọ đồ ăn tuy không ngon miệng vẫn có thể nuốt xuống, hôm nay bàn cơm này thật sự là không hợp khẩu vị của hắn, hắn chỉ ăn được một ít, thời gian còn dư đều ngồi gắp đồ ăn cho Bách Lý Liên Giang, thỉnh thoảng còn giúp hắn lau dầu mỡ dính trên mặt.

Chờ ba người ăn xong, điếm tiểu nhị lại tới dẫn ba người lên lầu, mang bọn họ đi nhận hai gian phòng trống cách nhau ba gian.

Tề Tiêu nhìn tới nhìn lui hai người kia, cuối cùng nói: “Cứ để Liên Giang ở cùng ta một gian phòng đi.”

Bách Lý Liên Giang tất nhiên là nguyện ý đi theo Tề Tiêu, nghe vậy liền nói: “Toàn nghe sư tôn!”

Yến Như Vân nhăn mày lại, nói: “Đồ nhi thấy vừa rồi sư tôn ăn rất ít, đêm nay phải nghỉ ngơi cho tốt thì thể lực mới khôi phục được tốt, không bằng như vậy đi, sư tôn ở một gian, ta và sư đệ cùng ở một gian.”

Đây quả thật là biện pháp hay, Bách Lý Liên Giang tuy rất thích ở cùng Tề Tiêu chung một phòng, nhưng theo như lời sư huynh xác thật có đạo lý, liền nói: “Đồ nhi vẫn là ở cùng sư huynh một gian, sư tôn mau mau nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Tề Tiêu vẫn có chút băn khoăn, Yến Như Vân hàng năm rèn luyện một mình, chắc là không thích ở cùng người khác, chần chờ nói: “Nhưng mà……”

Yến Như Vân cướp lời: “Xin sư tôn yên tâm, đồ nhi sẽ chiếu cố sư đệ thật tốt.”

Hai người đều kiên trì như vậy, Tề Tiêu đành phải nói: “Vậy được rồi, các ngươi…… Sớm nghỉ ngơi một chút đi.”