Khi Tề Tiêu mang theo Tu La Đao đi vào viện của Yến Như Vân, Lư Nguyệt và Lư Phóng nói cho hắn biết là Yến Như Vân vừa rồi mới vội vàng trở về, lại vội vàng rời đi, đi nơi nào thì tất nhiên là không báo cho bọn họ biết, Tề Tiêu đành phải ngồi ở hậu viện đợi chủ nhân trở về.
Yến Như Vân đến Đan Chu Phong lấy một ít đan dược và phù triện cần dùng cho lúc đi du lịch, hắn chỉ cần tìm được cơ hội khác từ biệt với sư tôn là lập tức xuống núi, không nghĩ tới lúc trở lại Vân Tiêu Phong, từ xa đã cảm giác được Tề Tiêu có vẻ như đang ở trong viện của hắn.
Sư tôn có việc tìm hắn?
Yến Như Vân ngự kiếm trên không trung chần chờ một hồi—— hắn thực sự không muốn đi xuống gặp Tề Tiêu.
Nay đã khác xưa, sư tôn đã không còn đối xử thân mật với hắn như trước đây, lúc này hắn không muốn nghe sư tôn nói lời lạnh nhạt với mình.
Nhưng…… Hắn sắp đi xa, không nói tới cần phải thông báo cho sư tôn biết một tiếng, gác lại những tâm tư khác, sâu trong nội tâm hắn xác thực rất muốn gặp riêng sư tôn một lần, rốt cuộc lần này một khi ra đi, lúc trở về sẽ phải thu lại những du͙© vọиɠ chiếm hữu quá phận đó, lùi lại đúng vị trí mà sư đồ bình thường nên có.
Tề Tiêu vẫn còn ngồi phát ngốc, lần cuối cùng hắn tới đây là buổi tối của hơn mười ngày trước, lúc này hoàng hôn vẫn chưa hạ màn, ánh chiều tà chiếu vào trong viện, tuy đã nhiều năm qua đi nhưng từng lời nói từng hành động khi hắn ở trong viện này vẫn còn hiện lên trong tâm trí.
Bỗng nhiên, hắn nhận thấy trên Vân Tiêu Phong xuất hiện hơi thở của Yến Như Vân, nhưng trước sau vẫn không thấy thân ảnh Yến Như Vân đâu, liền đứng dậy, nhìn ra phía bên ngoài.
Yến Như Vân không định trốn tiếp, bay vυ't đến khoảng không phía trên tiểu viện, phi kiếm dưới chân tự động vào vỏ, hắn từ không trung chậm rãi rơi xuống, vạt áo đen dưới tác động của dòng khí chung quanh bay múa nhẹ nhàng.
Một đen một trắng hai đạo thân ảnh cách nhau không xa, đưa mắt nhìn nhau, lòng mang tâm sự.
“Sư tôn.” Yến Như Vân kêu lên một tiếng.
Tim Tề Tiêu thắt lại, từ trong mộng sực tỉnh, vội vàng cầm lấy Tu La Đao đặt ở trên bàn, hỏi: “Như Vân, cây đao này ngươi từ đâu mà có?”
Yến Như Vân không nghĩ tới Tề Tiêu tới để nói chuyện này, ánh mắt rơi xuống thanh trường đao mà mình ngẫu nhiên tìm được, chẳng lẽ…… Thanh trường đao này có vấn đề?
Yến Như Vân nghiêm mặt nói: “ Ở một chỗ trên một hòn đảo nhỏ tìm được.”
Đảo?
Tề Tiêu vừa nghe nói là tìm được ở trên đảo, liền cảm thấy đảo kia tám chín phần mười chính là đảo Già Lam, lại tiến thêm một bước xác nhận:
“Vậy ngươi còn nhớ rõ tên và phương vị của hòn đảo kia không?”
“Khi đồ nhi từ trong bí cảnh Tiểu Kính Sơn ra ngoài, đi về phía nam…… Là hướng đông nam của Mê Vụ Sơn, tên là đảo Già Lam.”
Quả nhiên là đảo Già Lam!
Tề Tiêu lộ rõ nét vui mừng trên mặt, chụp lấy cánh tay của Yến Như Vân, khó nén nổi kích động, vội la lên: “Vậy là ngươi còn nhớ rõ đường đi tới đảo Già Lam! Có thể vẽ ra bản đồ không?”
“Ta……” Yến Như Vân thực sự bị làm cho kinh ngạc.
Lần này trở về, Tề Tiêu tránh hắn lạnh nhạt hắn làm lơ hắn, không còn ở trước mặt hắn biểu lộ cảm xúc, trực tiếp tiếp xúc như thế này, đã là chuyện của hơn sáu tháng trước.
Yến Như Vân cho tới nay đều cho rằng mình không thích bị Tề Tiêu đυ.ng chạm, hiện giờ trên cánh tay truyền đến cảm giác ấm áp lại làm hắn hoài niệm. Sâu tận đáy lòng hắn, chút không cam lòng lại lặng lẽ chui ra —— quá khứ năm năm cùng sư tôn trãi qua trên Vân Tiêu Phong chính là hắn, người được sư tôn dạy dỗ năm năm cũng là hắn, nếu lúc này hắn đi rồi, vị trí của hắn lập tức sẽ bị người khác thay thế hoàn toàn.
Hắn nghiêm túc suy xét lại lần nữa—— hắn thật sự muốn cùng sư tôn lùi trở lại mối quan hệ sư đồ bình thường sao?
Tề Tiêu lúc này đã phục hồi lại tinh thần, vội vã thu hồi tay.
Yến Như Vân trong lòng trống vắng, đem cánh tay bị Tề Tiêu vừa nắm kia giấu ở sau người, trong đầu xoay chuyển, cẩn thận suy nghĩ lý do lần này Tề Tiêu tới là vì chuyện gì —— hẳn là muốn tìm hòn đảo Già Lam kia.
Trí nhớ hắn vốn không tồi, những nơi đã đi qua đều sẽ nhớ rõ, người trên đảo Già Lam chuyên dùng trường đao, đao pháp lại quỷ quyệt, đặc biệt khiến hắn khắc sâu ấn tượng, bởi vậy lúc về cố ý ghi nhớ đường đi, vẽ bản đồ cũng không thể không được, nhưng hắn lại nói:” Khi đó đồ nhi sốt ruột muốn trở về sơn môn ngay, chưa từng lưu ý, chỉ sợ…… Nhớ không rõ lắm.”
“……” Nếu trên đỉnh đầu Tề Tiêu có một đóa hoa nhỏ, lúc này đóa hoa nhỏ nhất định đã khô héo. Tâm tình của hắn trong khoảng thời gian ngắn lúc thăng lúc trầm, nhất thời không còn hứng thú cùng Yến Như Vân trò chuyện, hạ thấp thấy rõ, trong lòng hắn bắt đầu cân nhắc mấy tháng sau nên dẫn Bách Lý Liên Giang đi tìm đảo Già Lam như thế nào.
Yến Như Vân ném ánh mắt sáng rực về phía Tề Tiêu, lúc này Tề Tiêu mới nhớ ra mình còn đang ở trong viện của người khác, vì thế lập tức lên tinh thần, nói: “Vi sư còn có việc, không ở nơi này lâu, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tề Tiêu nói xong đang định lướt qua Yến Như Vân rời đi, ai ngờ Yến Như Vân bỗng nhiên bỏ thêm một câu: “Đồ nhi tuy vẽ không ra bản đồ, nhưng đối với một ít cảnh trí chung quanh có chút ấn tượng, nếu bảo ta tới đó lần nữa, cầm chắc khả năng rất lớn là có thể tìm được.”
“Thật sao?” Tề Tiêu lại sinh ra một tia hy vọng.
Yến Như Vân tiến lên một bước nói: “Sư tôn không tin ta sao?”
Tề Tiêu dù không tin được ai cũng không có khả năng không tin được Yến Như Vân, không đơn giản vì lòng hắn có hảo cảm đối với Yến Như Vân nên nguyện ý tin tưởng, mà bởi vì Yến Như Vân thân là vai chính của quyển sách này, có năng lực vượt qua mọi thử thách, đáng giá tín nhiệm.
Hắn nói cầm chắc khả năng rất lớn là có thể tìm được chẳng khác nào nhất định có thể tìm được.
Điều này lại làm Tề Tiêu nửa mừng nửa lo, mừng vì nếu có Yến Như Vân dẫn đường, hắn và Bách Lý Liên Giang có thể bớt đi rất nhiều phiền toái, không phải đi đường vòng, tiết kiệm phần lớn thời gian, lo vì nếu muốn nhờ Yến Như Vân trợ giúp, thì phải mang theo hắn cùng lên đường, việc này đối với Tề Tiêu mà nói không thể nghi ngờ là một loại tra tấn.
……
Đang lúc Tề Tiêu phân vân không biết nên làm sao, Yến Như Vân chợt hỏi: “Sư tôn vì sao phải tìm đảo Già Lam này?”
Lúc này khoảng cách giữa hai người so với lúc Yến Như Vân mới vừa về chỉ có một bước chân, nếu lùi bước thì quá mức lộ liễu, Tề Tiêu siết chặt bàn tay giấu trong ống tay áo, nghiêng đi thân mình, giả vờ xem xét mấy cây hoa phía dưới lan can, khẩn trương tính toán xem có nên cho Yến Như Vân biết mục đích chuyến đi lần này hay không.
“Sư tôn?”
Tề Tiêu nghĩ việc này cũng không có gì phải giấu, bây giờ không nói, đợi lấy về 《 Già Lam Đao 》 cũng không giấu được, vì thế nói: “Vi sư muốn mau chóng tới đảo Già Lam là để tìm cho Liên Giang một quyển công pháp.”
Lại là Bách Lý Liên Giang.
Trong nháy mắt, trong đầu Yến Như Vân chợt xuất hiện mấy chữ này, kèm theo đó là một cảm giác ác cảm kỳ quái bỗng nhiên sinh ra.