Lúc trở lại khách sạn thì đã nửa đêm rồi.
Vừa vào đến cửa đã thấy đạo diễn Chung và Trần Minh Minh hai người đang ngồi ở ghế salon trong phòng khách lầu một, hai người không ai nói chuyện mà ai làm việc nấy, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn về cổng lớn, ra dáng đợi ai đó khuya trở về.
Hai người lúc thấy Hề Từ và Úc Linh về, đều mừng rỡ, vô cùng cao hứng đứng bật dậy đi tới.
“Chị Úc Hề tiên sinh, các người về rồi, thật tốt quá”. Trần Minh Minh chạy tới kéo tay Úc Linh, lập tức nhìn quan sát cô từ đầu tới chân, phát hiện ra sắc mặt cô hơi tái nhợt, có vẻ uể oải, không kìm được đau lòng, sốt sắng hỏi, “Các người không sao chứ
?”
Hôm nay Trần Minh Minh nằm ở trong phòng nghỉ ngơi một ngày, mãi tới tận lúc chạng vạng tối mới cảm thấy cả người không sao, nghĩ đợi lát nữa cả đoàn làm phim trở về, rất tự giác đi ra quán cơm nhỏ bên ngoài mua cơm hộp cho nhóm Úc Linh mang về, ai ngờ sau khi trở về lại không thấy nhóm đạo diễn Chung và Úc Linh đâu.
Tiếp đó lại nghe nói có nhóm người tìm kiếm đã tới cứu được Tôn Đông Vân, đưa đi bệnh viện trong thành phố, còn đạo diễn Chung thì ở lại núi không về. Cô nàng nghe chuyện này, biết rõ hai người tìm kiếm kia chắc là muốn tìm Hề Từ vào trong núi để giải quyết chuyện quỷ quái đáng sợ trong núi.
Sau đó đạo diễn Chung trở lại nhưng không thấy Úc Linh đâu, đợi nghe đạo diễn Chung nói, sau đó cô cũng đi theo vào trong núi, Trần Minh Minh lo lắng đến mức ăn không nổi cơm.
Đại tiểu thư lúc bình thường thì có bộ dáng cao ngạo khó gần, không có phản ứng thích người khác quá, nhưng chỉ cần quen cô rồi, thì lại thấy cô là một người rất dễ gần, xưa nay cũng không hiểu nể mặt người khác thế nào, thậm chí còn rất biết ý, khiến phụ tá của cô là cô đây vô cùng thoải mái, dần dần thích cô.
Trần Minh Minh không muốn thay bà chủ, cả buổi tối đều chỉ cầu mong vị Hề tiên sinh lợi hại kia cố gắng bảo vệ bạn gái anh cho tốt.
Đạo diễn Chung cũng rất lo lắng nhìn họ.
”
Không sao rồi, rất tốt đẹp” Úc Linh nói lạnh nhạt.
Hề Từ đưa tay đỡ eo cô, nói ngắn gọn với đạo diễn Chung, “Chuyện ở núi đã giải quyết xong, mọi người không cần lo nữa, có thể tiếp tục ở đây đóng phim, không sao nữa rồi”
Đạo diễn Chung thở phào, lại có cảm giác đột ngột, cảm thấy chỉ cần có Hề Từ ra tay thì không gì là anh không giải quyết được.
Theo họ lên lầu, đột nhiên đạo diễn Chung nhớ tới Lâu Duyệt, không thấy bóng cô nàng đâu, hỏi, “Lâu thiên sư đâu rồi
?”
“Cô ấy có việc đi trước rồi”. Hề Từ đáp, liếc mắt nhìn đạo diễn Chung, “Chuyện lần này khá nguy hiểm, một thiên sư bị chết, Lâu tiểu thư phải trở về phân cục tổ Dị Văn trước, xử lý xong chuyện này, tiếp đó còn phải chạy sang một trấn khác xử lý chuyện xác, vì thế mới được điều đến đây”.
Trần Minh Minh và đạo diễn Chung bắt đầu hiểu ra, nhưng lại hiếu kỳ, “Xử lý xác gì thế
?”
Úc Linh không kìm được liếc mắt nhìn hai người này một cái, phát hiện ra không những có Trần Minh Minh gan lớn, mà lá gan đạo diễn Chung cũng không nhỏ.
“Lâu tiểu thư gần đây tiếp nhận một đám xác, hiện giờ cô ấy là người đuổi thi”
Hai người nghe xong còn định hỏi loại xác này là gì, vì sao phải đuổi đi, làm cách nào tiến vào, chợt nghe Hề Từ bảo, “Úc Linh mệt rồi, cô ấy muốn nghỉ”
Đạo diễn Chung và Trần Minh Minh đành áp chế hiếu kỳ trong lòng lại, nhìn theo bóng họ trở về phòng.
Cửa vừa đóng lại mở ra, chỉ thấy Hề Từ mở cửa đi ra, gọi đạo diễn Chung đang lảng tránh, nói với ông, “Lần này Úc Linh mất quá nhiều sức lực, chắc cần phải nghỉ hai ngày, hai ngày này cô ấy sẽ không đóng phim, có được không
?”
Tuy chỉ là câu hỏi, nhưng giọng Hề Từ trong bóng đêm vang lên trong veo mà lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác không thể cự tuyệt.
Đạo diễn Chung nói ngay, “Không sao, có thể quay cảnh người khác diễn trước, Úc Linh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi”
Đợi cánh cửa đóng lại lần nữa, Đạo diễn Chung bất giác thấy lạ chuyện Úc Linh lên núi, sao có vẻ như bộ dạng không ổn cho lắm, là vì gặp phải chuyện xấu trong núi sao
? Hay là cô ấy cũng tham dự vào chuyện này
? Khó nhất thật ra cô ấy cũng là thiên sư nên Hề Từ mới kiên nhẫn dẫn cô ấy vào trong núi cùng sao
?
Chỉ lát sau, Trần Minh Minh ôm cặp l*иg tới, thấy Hề Từ mở cửa, đầu tiên là liếc mắt thưởng thức món thịt tươi thơm ngon trước, rồi cười bảo, “Hề tiên sinh, không biết các anh chiều có ăn cơm không, đây là cơm chiều tôi mang đến cho hai người”
Hề Từ cười cười với cô nàng, tiếp nhận cặp l*иg, nói một câu cám ơn.
Trần Minh Minh bị nụ cười tươi của anh biến thành chóng mặt, mãi cho đến khi cửa đóng khá lâu rồi mà cô nàng vẫn còn cười ngây ngô, mặt căng chặt, cảm thấy trên thế giới này sao lại có đàn ông đẹp trai đến thế, nhìn gần còn bị ánh mắt đó thiêu đốt, chân tướng là một tiểu yêu tinh, tự nhiên khắc quyến rũ người ta.
Cô nàng phát hiện ra đôi mắt vị Hề tiên sinh này rất xinh đẹp, cứ như một khối ngọc trong vắt nhẵn nhụi vậy, nhưng đó chỉ là thứ yếu, chủ yếu là nam sinh thoạt nhìn có vẻ thanh thoát tinh khiết nhẹ nhàng thế, lúc cười lên đôi mắt có đuôi kia kéo dài, bất giác lộ ra quyến rũ phong tình, quả thật quá mức yêu nghiệt.
Người đàn ông của đại tiểu thư quả nhiên khác hẳn người thường, cô nàng cũng muốn giống y chang đại tiểu thư, tìm đàn ông cũng phải tìm mẫu người như thế.
Đưa cơm chiều xong, Trần Minh Minh vui vẻ trở về phòng lặng lẽ lên mạng lướt trang web mà hôm kia đại tiểu thư đã lên hình trên mạng kêu la ồn ào chuyện chỉ mình cô biết.
***
Hề Từ không nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, hơi bất đắc dĩ thở dài, mở thẳng cửa vào phòng.
Quả nhiên thấy người ghé trong bồn tắm ngủ, tóc còn ướt dính trên vai, cả người ngâm mình trong nước, nước trong suốt làm ướt cả nửa người trần của cô, tôn lên làn da thịt trắng nõn như ngọc ấy, khiến cổ họng anh trượt nhanh.
Hề Từ áp chế cơn du͙© vọиɠ dâng lên trong cơ thể, vén tay áo lên, giúp cô tắm tiếp, đợi sau khi tắm sạch cho cô, dùng khăn bọc lấy cả người cô ôm ra khỏi phòng tắm.
Lúc này đem người ngủ say ôm vào lòng, Hề Từ cẩn thận lau khô tóc, thay áo ngủ rồi thả cô vào trong chăn.
Nhìn cô ngủ yên lành, trong mắt anh lướt qua chút cảm xúc khó nói nên lời. Tầm mắt rơi xuống con mắt Tu La, đưa tay lấy ra, nhìn một lúc lâu, rồi vẫn thả nó, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nói một câu dịu dàng chúc ngủ ngon với cô.
Úc Linh ngủ một mạch liền mất một ngày hai đêm. Lúc tỉnh lại chỉ thấy ánh mặt trời xuyên qua bức mành tiến vào, đâm vào mắt cô chói khiến cô nheo lại, lại nhìn về phía bầu trời sáng lạn rực rỡ ngoài cửa sổ, áng mây phiêu
lãng, trôi trên bầu trời trong xanh, mấy ngày lo lắng đi qua, cứ như toàn bộ trấn nhỏ đều bị ánh nắng xán lạn làm thức tỉnh vậy.
Cô liếc mắt nhìn ngoài cửa một cái, không kìm được vùi mặt trong chăn, hỗn loạn vẫn còn muốn ngủ tiếp.
“Úc Linh, có muốn dậy ăn một chút gì không
?’ Một giọng nam ôn hòa hỏi bên tai. Úc Linh “ưm” một tiếng, nhưng không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi có đôi tay ôm cô ra khỏi chăn, cô vươn tay ôm lấy cổ người đó, đem hơn nửa người mình dựa hẳn vào anh, thì thào hỏi, ‘Bây giờ là mấy giờ rồi
?”
“Tám giờ sáng”
“Thế à…
“
“Là tám giờ sáng ngày thứ ba, em đã ngủ hơn 32 tiếng rồi”
Ánh mắt Úc Linh đảo vòng, chẳng trách hiện giờ tinh thần lại tốt thế, hóa ra là ngủ no rồi.
Ngẫm nghĩ, cô ngẩng đầu nhìn về người thanh niên đang ôm mình, hai tay vòng lên cổ anh, hỏi, ‘Chừng nào thì anh rời đi
?’
Hề Từ vẫn cười tươi, giọng vẫn dịu dàng ôn hòa như cũ, “Đêm nay sẽ rời đi, thế nào
? Em không muốn anh ở lại đây sao
?”
“Không phải”. Cô hơi mệt mỏi, chỉ là biết anh đến có vài ngày, nên hơi không vui thôi. Ngẫm nghĩ cô lại nói hết nỗi lòng mình ra với anh.
Đôi mắt xanh ngọc phá lệ trở nên mềm mại, từ trong mắt ánh lên nét cười, trên mặt lại hơi ửng đỏ chút, anh cúi đầu áp sát lên mặt cô, nói, ‘Đợi đến tết Trung Nguyên, anh sẽ nhanh trở về”. Khóe miệng mấp máy, anh hơi xấu hổ nói, ‘Anh cũng không muốn tách ra cùng em”.
“Tết Trung Nguyên ư
?”. Úc Linh nhìn, thấy trên mặt anh đỏ ửng, không rõ có phải đang biện bạch gì đó không, sau đó khi phát hiện ra cô lại hơi đờ đẫn.
Người này là yêu đó sao
? Lúc chưa biết anh là yêu, cô cảm thấy anh trời sinh tính kín đáo, rất dễ xấu hổ, cứ như một bé trai ngây ngô, nên chỉ cần ban ngày gần gũi với anh một chút, thì anh rất dễ đỏ mặt. Nhưng lúc ở mộ Tu La, sau khi thân phận thật của anh bại lộ, bộ dáng yêu nghiệt đó, dám to gan lớn mật nói năng hành động, cô tới tận bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ.
Sau đó cô vẫn cho là lúc Hề Từ biến thành con người, thì bộ dáng xấu hổ ấy là do anh giả vờ, nhưng một người giả vờ thế không giống, chẳng lộ tý dấu vết nào, quả thật còn dễ hơn ảnh đế, diễn xuất như thế anh không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc.
“Đúng vậy, tết Trung Nguyên thì Quỷ môn quan sẽ mở ra, có lẽ lúc đó có thể mượn cơ hội này giải quyết chuyện mộ Tu La”. Hề Từ nói xong, thấy cô nhìn mình không chớp mắt, trên mặt càng đỏ hơn, trong mắt lấp lánh vui vẻ, không kìm được hôn lên môi cô.
Úc Linh đờ đẫn một lát, sau đó ôm sát cổ anh, dướn mình lên cắn mạnh lên môi anh, rồi mới há miệng hôn anh từ từ.
Còn vấn đề chưa đánh răng gì đó…. Dù sao thì con yêu này cũng không để ý, cô cũng không cần nghĩ nhiều như thế làm gì.
Mãi cho đến gần hết cả buổi sáng tốn thời gian trên giường, Úc Linh nhìn bản thân mình bị người đàn ông trong mắt ngập tràn tìиɧ ɖu͙©, khóe mắt quyến rũ áp dưới thân, lúc này mới nhớ ra cách tết Trung Nguyên cũng chừng khoảng một tháng nữa…
“Úc Linh, em không chuyên tâm”. Người đàn ông của cô ôm eo cô, dùng sức nhấn cô một cái.
Chiếc chăn đắp trên người cô, ở dưới chăn là nơi hai người nối liền nhau chặt chẽ nhất, thân mật đến mức khiến người ta đỏ mặt. Úc Linh mặt đỏ lên, ánh mắt ướŧ áŧ, cúi đầu hôn lên miệng anh, hôn lên mắt anh, bị bộ dáng yêu nghiệt của người đàn ông trên giường đã câu hồn đi khiến lòng rối bời.
Hề Từ không kìm được, tư thế nối liền nhau như thế, lại áp mạnh cô xuống, chôn sâu bản thân vào trong thân thể cô hơn…
Đợi Úc Linh ăn sáng xong thì sắc trời cũng đã muộn rồi.
Cô lười biếng để Hề Từ làm bữa sáng cho cô, ăn không nhiều lắm, nguyên nhân là bởi cô ngủ no rồi, tuyệt đối không thấy đói.
Trước kia ăn rất nhiều vì cô ngủ không đủ, thân thể tiêu hao cần ăn nhiều để bù. Lần này ngủ những hơn ba mươi hai tiếng, quả thực quá thỏa mãn, ngủ no rồi, dĩ nhiên cũng không còn đói nữa.
Ăn một miếng thịt nướng, cô nhìn chằm chằm tay Hề Từ. Hề Từ biết cô lo lăng chuyện tay bị thương đêm đó nên giơ trước mặt cô, bảo, “Đã gần khỏi rồi, đừng có lo”.
Úc Linh thò tay ra nắm lấy tay anh, nhìn qua nhìn lại một lúc, ngẩng đầu hỏi, “Năng lực tự lành của yêu mạnh vậy sao ạ
?”
“Không phải, tùy từng lúc” Hề Từ rũ mắt xuống, cười hơi khác thường, “Với anh mà nói, vết thương như vậy không là gì, sẽ nhanh khỏi thôi. Đúng, năng lực tự lành của anh cũng rất được”.
Úc Linh «
a
» một tiếng, tiếp tục ăn một miếng thịt nước, nhìn nhìn mặt anh định nói gì đó lại nuốt xuống.
Vừa ăn xong bữa sáng, TRần Minh Minh đã tới thăm cô, thấy sắc mặt cô hồng hào, tinh thần phân chấn thì cười bảo, «
Chị Úc đã khỏe lại rồi, thật sự tốt quá
»
Nói chuyện linh tinh với Trần Minh Minh, mới biết buổi chiều đoàn làm phim muốn đi thăm Tôn Đông Vân ở bệnh viện, hỏi, ‘Cô ấy hiện giờ thế nào rồi
?
»
“Nghe nói đã tỉnh rồi, chỉ là thân thể có vẻ hơi yếu, chắc còn phải ở bệnh viện mấy ngày nữa. Ảnh đế Hướng và chị Nguyễn họ buổi chiều bảo không có việc gì thì nói đi thăm chị ấy, chị có đi không ạ
?
»
Úc Linh ngẫm nghĩ, tuy có tâm lý bóng ma lớn với Tôn Đông Vân, vẫn quyết định đi thăm cô ta.
Dù sao thì cô cũng biết rõ, vì sao tôn Đông Vân lại bị quỷ bám thân, lúc ấy có nhiều người như thế, con quỷ đó lại chọn cô ta, không biết lúc ấy cô ta nghĩ thế nào, sao lại có ác niệm với cô vậy
?
Buổi chiều, Úc Linh và Hề Từ cùng nhau ngồi trên xe cùng đoàn đến bệnh viện thành phố.
Đám người Hướng Vinh Du lúc nhìn thấy Úc Linh, cũng sôi nổi tới hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô.
Cả một ngày hôm qua cô không xuất hiện, nghe nói là bị bệnh, dù những người này có nghi ngờ không rõ cô có phải nhân cơ hội muốn ở cùng bạn trai mình nên mới giả vờ bị bệnh không, nhưng do đạo diễn Chung đã cho cô nghỉ, lại thấy cô cả một ngày chưa xuất hiện, vẻ mặt tiểu trợ lý Trần Minh Minh đầy lo lắng, đó có ai dám nói xấu gì đó sau lưng.
Úc Linh sôi nổi đáp lại những lời hỏi ân cần của mọi người, lúc này mới thấy Hề Từ từ trên một chiếc xe mở cửa bước lên.
Những người khác ngồi đều là xe công vụ của đoàn làm phim, nhìn thấy Hề Từ mở cửa xe bước lên, lại xác nhận vị Hề tiên sinh nhất định có thân phận không giàu cũng có, khiến ai ai cũng tin chắc Hề tiên sinh chính là hậu trường của vị đại tiểu thư này, cũng không biết đây không phải là cô bé lọ lem dính vào nhà giàu trong mộng đó sao.
Úc Linh ngồi trên xe tò mò hỏi, «
Xe này lấy từ đâu đó ạ
?
»
«
Tô Loan lái tới
» Hề Từ nói chậm rãi, «
Vốn hôm nay định đợi em tỉnh lại thì dẫn em đi hóng gió chút
»
Úc Linh, «
…
»
Được thôi, hiện giờ để quỷ lái xe cũng chẳng sao, dù sao có rất nhiều quỷ nô cũng phục vụ cho chủ nhân, các kiểu kỹ năng gì cũng có. Nhưng chỉ cần nghĩ đến có quỷ như thế lái xe, trong mắt người thường, rõ ràng là một chiếc xe không có người điều khiển là xe u linh không phải sao
!
«
Thế nào, em mất hứng à
?’ Hề Từ lại hỏi, không kìm được nhớ lại những lời Mễ Thiên Sư từng nói, là một người đàn ông, sẽ dẫn người phụ nữ mình thích đi hóng gió, hiện giờ không hóng gió được thì dẫn cô ấy đo bệnh viện thăm người bị qury bám thân cũng chẳng sao.
Ít nhất lúc trước không phải là có rất nhiều người vừa hâm mộ vừa ghen tị đó sao?
Nhìn thấy biểu hiện của những người đó, Hề Từ phát hiện ra lời vẹt kim cương nói rất đúng, là một giống đực đủ tư cách, anh quả nhiên cũng muốn giữ thể diện cho vợ.
“Không phải, rất vui ạ” Úc Linh nói bối rối, “Chỉ là nghĩ đến quỷ mở cửa xe ra…Không phải là tối qua cô ấy mới lái xe tới đó chứ?”
“Đúng, là anh mua, Tô Loan lái mấy dặm về. NHưng cô ấy cũng không biết lái xe, tốc độ hơi nhanh, tối qua lúc phóng trên cao tốc, suýt nữa thì bị cảnh sát giao thông chặn lại” Hề Từ cau mày, không có bộ dạng vui lắm, rõ ràng cảm thấy Tô Loan làm việc bất lợi.
Úc Linh, “….”
Úc Linh không còn biết phải nói gì cho đúng nữa, suýt bị cảnh sát giao thông chặn một chiếc xe không người lái đi với tốc độ cao, đây hẳn là hù chết người mà!
Tự dưng đột nhiên cảm thấy, chuyện tin ông chồng có vẻ hơi quá vậy!