Hai người già bị Úc Linh làm cho tức giận không nói được câu nào, bất giác cả đại sảnh yên tĩnh hẳn.
Người hầu trốn ở góc phòng chẳng dám hé răng, chú quản gia Lưu thì đứng ở cửa khó tiến lùi, đến cả con trai thứ tên Trịnh Húc Dương đang học trung học quây quanh Giang Vũ Nhã hiện giờ cũng suýt bị dọa sợ, vùi người trong lòng anh họ, yên lặng vuốt bài.
Tuy hiện giờ cậu đang học trung học, nhưng trước đây cậu cũng có lúc rất khùng, song là do được Giang Úc Linh sửa chữa hơi quá tay, vừa kính vừa sợ với người chị họ này, chỉ cần ở đâu có đại ma vương này thì cậu ta tự động từ một cậu bé quậy biến thành một đứa bé ngoan, cố gắng không gây chú ý với cô.
So ra, hai chị của cậu bị đánh nhiều đến mức đếm không nổi nữa.
Ông lão Giang vốn là một người cổ lỗ, Giang gia cũng là một gia tộc có lịch sử lâu đời, ông lão chịu nền giáo dục trước đây của gia tộc lớn, để ý nhất chính là quy củ, duy trì mặt mũi đại gia trưởng, nói một là một. Tuy rằng loại quy củ này tới thời đại này hơi có vẻ nực cười, cũng không phải đã được thay đổi, song có rất ít đám nhóc dám ngỗ ngược với ông lão, đều rất kính trọng ông lão.
Lúc này lại bị đứa nhỏ chẳng nể mặt tý nào, ông lão sao chấp nhận nổi, sắc mặt âm trầm lợi hại.
Cuối cùng vẫn do Giang Vũ Nhã phá vỡ trầm mặc, mặt mũi của bà được chăm sóc kỹ lưỡng nên xinh đẹp, không hờn giận nói, “Úc Linh à, sao cháu lại nói chuyện với người lớn trong nhà như thế? Ba cháu dạy cháu thế sao?”
Úc Linh nhìn bà một cái nói bình thản, “Cô Ba, ba cháu dạy cháu rất tốt, cô không hiểu đâu ạ”
Giang Vũ Nhã bị lời cô nói biến thành tức giận, cái gì mà bà không hiểu chứ? Bà chính là hiểu rất rõ biết không? Cả giận nói, “Chẳng nhẽ trưởng bối không nói được cháu sao? Tốt xấu gì thì cháu cũng là đại tiểu thư nhà họ Giang ta, sao có thể coi nhẹ chuyện kết hôn chứ? Hơn nữa ai đâu kết hôn mà chẳng thông báo cho trưởng bối một câu hả?’
“Cháu thông báo rồi ạ” Úc Linh nói, “Hôm đó bà cháu đã biết rồi” Sau đó nhìn mọi người chung quanh, nói chậm rãi, “Vừa rồi không phải cháu nói rồi đó sao, trước kia ba cháu từng nói, chỉ cần cháu thích, cháu muốn kết hôn với ai cũng được cả”
Vì thế, cô muốn kết hôn thì kết hôn thôi, cũng chẳng cần thông báo cho những người này, để cho những người này lại bắt đầu nghiên cứu thảo luận chuyện cô có thể kết hôn hay không kết hôn nữa.
Giang Vũ Nhã nghẹn họng, trong lòng tự bảo nói với bà già quê thì có ích gì? Đợi lúc nghe được lời cô nói những câu sau lại càng thêm tức giận, cảm thấy anh cả mấy năm nay vẫn cứ vậy chẳng thèm để ý gì, vì thế mới dạy ra được đứa con gái chẳng có quy củ gì hết.
Giang Vũ Nhã nghẹn họng, những người khác cũng tương tự không dám mở miệng. Tuy Trịnh Bằng là con rể, cũng coi là người ngoài, loại chuyện này ông ta tốt nhất là không nên dính vào.
Giang Vũ Trì và Giang Vũ Hà là hai con riêng của ông già, có thể được Giang gia tiếp nhận cũng coi như được rồi, hơn nữa mấy năm nay anh cả Giang Vũ Thành họ quản lý Giang Thị tốt lắm, ở Giang thị nói một là một, cả ông già cũng chỉ có thể ủy quyền cho anh ấy, ở nhà hưởng tuổi già, thủ đoạn lợi hại, ép bọn họ dù có dã tâm cũng không dám nổi loạn, nào dám đắc tội ông ấy đâu? Có liên quan thì cũng không dám đắc tội với đứa con gái Giang Vũ Thành cực yêu chiều này, nếu là Giang Úc Y, bọn họ còn dám nói một câu, chứ với Giang Úc Linh thì nên quên đi.
Người khác đều là hàng con cháu, hơn nữa còn phải dựa vào Giang gia mà sống, nào dám ở thời điểm này mở miệng chứ?
Vì thế thấy Giang Vũ Nhã cũng tức giận nói không ra lời, bất giác cũng im lặng.
Ông lão Giang giữ con cái lại, còn những người khác thì lui hết, bất giác càng tức giận hơn, đập ghế nói, “Tóm lại, hôn sự này ta không thừa nhận”
“Đúng đó, chị họ Úc Linh à, chuyện này của chị làm vậy là không được rồi” Một giọng nói thánh thót vang lên phụ họa.
Mọi người quay đầu thấy ngồi ở bên cạnh ông lão Giang là Trịnh Khả Khả mở miệng, cô ta hùa theo ông lão Giang, nói nịnh nọt, “Ông ngoại à, chị họ kết hôn cũng không nói với người trong nhà một câu, đây cũng tùy hứng quá đi, cũng chính là do bác cả yêu chiều chị ấy quá, mới để cho chị ấy tự tung tự tác đến như thế ạ”
Những người khác không dám nói gì, nhưng Trịnh Khả Khả cô nàng thì không sợ.
Giang Vũ Nhã và Trịnh Bằng sinh tổng cộng có hai gái một trai, con trai út là Trịnh Húc Dương mới 12 tuổi. Do Giang Vũ Nhã là con gái duy nhất trong nhà nên dù đã đi lấy chồng, cũng được cha mẹ yêu chiều hết mực, cả ba đứa con của bà cũng được ông bà lão Giang yêu thích, lúc nào cũng thường về tổ trạch họ Giang chơi đùa, thoải mái cứ như đang ở nhà mình vậy.
Trịnh Khả Khả và Trịnh Lệ Lệ là hai chị em có mặt mũi giống Giang Vũ Nhã, đều là những đứa bé xinh đẹp khả ái, chỉ là do những người lớn yêu chiều quá mức nên tính tình hơi đại tiểu thư chút. Đặc biệt là ông bà ngoại đều yêu chiều các cô nàng, địa vị ở Giang gia dĩ nhiên chẳng khác Giang Úc Y lắm, có thể nói là vô cùng hài lòng như ý.
Nhưng Giang gia cố tình lại có một người đặc biệt, đó chính là Giang Úc Linh.
Nguyên nhân là do Úc Mẫn Mẫn, Giang Úc Linh ở Giang gia cũng không được yêu chiều, song không sao, có Giang Vũ Thành yêu chiều cô là đủ rồi. Lấy danh nghĩa người cầm quyền ở Giang thị, Giang Vũ Thành ở Giang gia rất có trọng lượng, thậm chí vì tính tình ông cổ quái, nên không ai dám rủa ông xui xẻo, cả ba chị em nhà họ Trịnh là những đứa trẻ được chiều cũng đều có cảm giác kinh khủng khi ở trước mặt ông.
Còn Giang Úc Linh chính là tòa núi lớn chống đỡ cho ba chị em nhà họ Trịnh, làm cách nào cũng thấy quá, khiến bọn họ ghen tị vô cùng, không rõ vì sao một gương mặt chết Giang Úc Linh lại được cậu cả yêu chiều đến thế, ông nội bà nội nhà họ Liên cũng có thái độ vô cùng khác với chị ấy mấy năm nay.
Hai chị em mới trước đây không lâu liên hợp với Giang Úc Y cùng bắt nạt thân phận đáng xấu hổ của đại tiểu thư Giang Úc Linh này, nhưng cuối cùng lại bị chính bị đại tiểu thư Giang không tầm thường này thô bạo trực tiếp đấu lại, cứ thế kết thành thù giữa mấy chị em họ. Thậm chí có một lần hai chị em xung đột với Úc Linh, lại bị Úc Linh đấu cho thất bại thảm hại, còn thêm cả bị cả bọn bạn trong nhóm cười nhạo, hai chị em đều hận Úc Linh đến chết.
Vì vậy từ nhỏ đến lớn luôn tìm cách gây phiền toái cho Giang Úc Linh, hai chị em chưa từng bao giờ chịu thiệt, không rõ làm trò rơi nước mắt cá sấu trước mặt trưởng bối bao nhiêu lần nữa.
Tuy hiện giờ đã trưởng thành, cũng biết điều không ít, cũng hiểu ra tuy mẹ ruột của Giang Úc Linh chỉ là người phụ nữ nông thôn, nhưng chỉ cần Giang Vũ Thành thương cô, sẽ chẳng có ai dám làm quá đáng với cô, thậm chí còn phải nịnh bợ cô mấy phần, không dám trở mặt. Nhưng mỗi lần nhìn thấy vị đại tiểu thư này, hai chị em lại nhớ tới những chuyện trước đây bị cô đấu tạo thành bóng ma ám ảnh, trong lòng hận vô cùng, không nhịn được lại tìm mọi cách gây phiền toái cho cô. Đánh thẳng không được thì chúng ta đánh ngầm vậy.
Tiếc là, rớt nhiều nước mắt cá sấu, cũng không chịu nổi chuyện che chở của Giang Vũ Thành, hơn nữa có Giang Vũ Thành chống đỡ chèo chống Giang thị, bất kể là Trịnh gia hay là Giang Vũ Nhã cũng không dám đắc tội với ông, vì vậy loại chuyện này đành mắt nhắm mắt mở, thậm chí hai đứa con gái còn bị Giang Úc Linh bắt nạt, bà ta cũng chỉ nói mà thôi cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Lúc này, Trịnh Khả Khả và Trịnh Lệ Lệ thấy chuyện kết hôn của vị đại tiểu thư này lại gây ra thế, còn lừa cả người lớn, vui vẻ vô cùng, quyết định lần này nhất định phải đẩy cho cô ta té ngã ngửa. Lúc trước các cô nàng âm thầm đánh giá Hề Từ một lượt, phát hiện ra ngoại hình diện mạo của người này quá được, tiếc là cũng chỉ là một thằng nhóc, Giang Úc Linh quả thật mắt mù, Thiệu đại thiếu gia giàu có đẹp trai như thế không cần, có ánh mắt giống y chang ba cô ta.
“Vậy là sao, ai bảo cậu cả cứ lúc nào cũng thương yêu chị họ chứ” Trịnh Lệ Lệ hùa theo, sau đó quay đầu nhìn Giang Úc Y, vì cô nàng mà bênh vực kẻ yếu, “Cậu cả cũng thật là, rõ ràng chị họ Úc Y cũng là con gái, sao lại có thể bất công như thế chứ?”
Giang Úc Y hơi cau mày, không nói gì.
Nghe thấy lời hai chị em nói, mặt ông già Giang trầm lại, nói thản nhiên, “Giống y chang cha nó”
Lão phu nhân Giang nhìn ông già một cái, nói lạnh lùng, “Cũng không phải thế, chỉ là chính ông muốn mắng thì cứ mắng, cần gì phải nhịn”
Ông già Giang nghẹn họng, nói đầy tức giận, “Không ngờ là ta không thể nói được nó sao? Nó chỉ là bậc dưới, sao lại lớn mặt như thế chứ?”
“Được rồi, nói thế thì có ích gì đâu?’ Giang lão phu nhân hơi phiền, nhìn về phía Úc Linh và Hề Từ, bảo, ‘Úc Linh, cháu có biết, Thiệu gia…”
“Đâu có gì liên quan tới cháu chứ?” Vẻ mặt Úc Linh nghi hoặc, “Trước đây Thiệu phu nhân chẳng phải nói là muốn Úc Y làm con dâu đó sao? Chắc vậy chứ Úc Y?’ Cô quay đầu nhìn về phía Giang Úc Y.
Giang Úc Y nghe nói thế, nhìn thoáng qua Hề Từ, trong lòng cân nhắc ý của cô, mở miệng bảo, “Chị, đây là chuyện 800 năm trước rồi, giờ còn nhắc tới nó làm gì?”
Ông già Giang nghe nói thế, càng tức hơn, nói rõ ràng, ‘Thiệu gia đã nhất trí cọc hôn sự này rồi, chỉ cần cháu gật đầu, có thể đính hôn với Thiệu Sâm bất cứ lúc nào”
Úc Linh mặt lạnh hẳn, không thay đổi nói, “Ông nội, chuyện này không thể được, cháu và Thiệu Sâm không liên quan” Nói xong cô theo bản năng nhìn thoáng qua Hề Từ, thấy anh cụp mắt xuống thì kéo tay anh nắm chặt lại, trong lòng cũng thấy phiền, nói thẳng, ‘Dù gì hiện giờ cháu và Hề Từ đã kết hôn, Hề Từ chính là cháu rể của các người, các người không thừa nhận cũng không sao, dù gì cháu cũng chẳng mất mất gì cả”
Ông già Giang tức giận ném chén sứ Thanh Hoa tới trước mặt, “Cháu muốn chọc giận chết ta sao? Giống y chang ba cháu, cút ra ngoài cho ta”
Úc Linh nắm tay hơi run run tránh đi, nhìn ông già một lúc rồi kéo Hề Từ xoay người rời đi.
Hề Từ được cô kéo, từ đầu đến cuối không mở miệng, nhìn cô bảo vệ mình trước mặt người thân, một lòng thấy ngọt ngào mềm nhũn, đột nhiên hiểu ra ý của vẹt kim cương nói lúc trước là gì, anh quả thật hẳn là nên giữa thể diện cho cô.
“Đợi đã!” Giang lão phu nhân vội vàng đứng dậy, sợ cô cứ thế mà đi mất, đợi lát nữa con trai cả biết còn không trách bọn họ sao, vội vã kêu lên, “Đi cái gì mà đi? Quay lại, đừng có nghe ông nội cháu nói linh tinh”
Trịnh Khả Khả vội vàng kéo Giang lão phu nhân, bĩu môi nói, ‘Ngoại ngoại à, chị ấy muốn đi thì cứ để cho chị ấy đi đi, ông ngoại bị chị ấy làm cho tức chết rồi kìa”
“Đúng đó” Trịnh Lệ Lệ cũng chẳng kém đi tới giữ chặt một bên Giang lão phu nhân, chỉ ước gì Giang Úc Linh rời đi mới hay, thấy cô ta mà ghét.
“Câm miệng!” Cuối cùng Trịnh Bằng thấy quá đáng, quát một câu với hai con gái, hai nha đầu này thật sự là bị chiều quá hóa hư mà.
Hai chị em cũng không sợ Trịnh Bằng, định mở miệng phản đối, đột nhiên trên lầu truyền đến một âm thanh, “Ba, người đang đuổi ai đi đó? Muốn đuổi mà nói, cũng là kẻ khác họ nhà ta cút chứ! Ai dám đuổi con gái rượu của ta đi hả?’
Giang Vũ Nhã nghe nói thế cũng không y theo, ấm ức nhìn lên thang lầu giận dữ kêu lên, ‘Anh cả, em là em của anh, bọn họ cũng là em rể và cháu trai, cháu gái ngoại của anh mà! Sao là người khác họ gì chứ?”
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Vũ Thành đang từ trên lầu đi xuống, thần sắc trên mặt lạnh lùng, mỗi người bị ánh mắt của ông đảo tới không kìm được rụt cổ lại, đặc biệt là Giang Vũ Trì, Giang Vũ Hà đợi xem không mở miệng, hận không thể lập tức thể hiện sự trung thành của họ với ông, bọn họ cái gì cũng chưa làm mà, cũng chẳng có ý đuổi con gái rượu của ông đi mà.
Hai chị em Trịnh Khả Khả nhìn thấy ông, hơi sợ hãi, nhưng ỷ vào có ông ngoại bà ngoại, lại thấy hợp lý hợp tình đứng lên.
Giang Vũ Thành không để ý tới người khác, nhìn nhìn Hề Từ, tuy chẳng thích thù nhìn thằng nhóc này tý nào, nhưng nể mặt mũi con gái, ông đi tới giữ chặt bả vai con gái, mạnh mẽ tách cô và Hề Từ ra, sau đó hất cằm về phía ông già Giang nói, “Ba, Úc Linh và thằng nhóc này đã kết hôn rồi, sau này cũng đừng đề cập gì tới Thiệu gia gì nữa, Thằng nhóc Thiệu Sâm kia muốn kết hôn với con gái con thì không có cửa đâu”
Mặc ông già Giang nghiêm lại, nói mát, ‘Thiệu gia sao lại không tốt chứ? Con gái sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, con cũng đừng quá chiều nó. Chính con đã làm hỏng nó, để nó làm gì cũng dám làm, muốn tức chết ông lão như ta sao?’
“Chuyện này không phải không tức đến chết à?” Giang Vũ Thành nói lơ đãng. Nghe nói thế, ông già Giang tức giận ho khan, chỉ vào ông không nói ra lời.
Giang Vũ Nhã vội vàng giúp ông già thở được, những người khác thì kêu lên ồn ào, “Ba ba” hoặc “ông nội” linh tinh gì đó, hai chị em họ Trịnh thì cũng quan tâm kêu “ông ngoại”, chẳng một ai dám chỉ trích Giang Vũ Thành gì cả.
Giang Vũ Thành không để ý tới ông già, quay đầu nhìn thẳng vào Giang lão phu nhân nói, “Mẹ, chuyện này người thấy sao?’
Giang lão phu nhân nhìn ông, thấy con cả ôm chặt bả vai cháu gái, bộ dáng ngả ngớn, tuy thoạt nhìn rất giận nhưng bà lão sao không hiểu ý ông chứ, nhớ tới chuyện trước đây, trong lòng thở dài bảo, “Thôi bỏ đi, tùy các người vậy”
Giang vũ Thành cười ha hả, nói với Giang lão gia đã ngừng ho, “Ba à, hiện giờ ba già rồi, cũng đừng quan tâm nhiều chuyện làm gì, con cháu có phúc của con cháu, cứ hưởng phúc đi là được, con chỉ ước cha sống thêm trăm tuổi đó”
Lời này nghe sao mà chói tai thế, Giang lão gia lại lập tức ho khan tiếp.
Giang Vũ Thành thấy thế, hít một hơi, đi tới đập lưng cho ông già, ra vẻ hiếu thuận, mở miệng nói, “Ba à, giữ gìn sức khỏe đi ạ, hiện giờ Giang gia đã phát triển như thế này rồi, chẳng nhẽ ba không muốn nó tiếp tục lớn mạnh thêm sao? Con còn muốn nó lớn mạnh hơn chút, sau này còn làm đồ cưới cho cháu gái ba chứ?”
“Thối lắm, trừ phi ta chết, nếu không đừng như mày nghĩ” Giang lão gia tức giận nổi trận lôi đình, chỉ biết thằng nhóc này có lòng riêng.
Giang Vũ Thành cười cười, không nói gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ ông già nữa, quay đầu đứng ở đó bảo với con gái và Hề Từ giống như người ngoài cuộc vậy, “Còn không lại đây gặp người lớn?”
Úc Linh ngoan ngoãn kéo Hề Từ tiến đến, giới thiệu với anh người lớn nhà mình.
Trên mặt Hề Từ vẫn nở nụ cười, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, bình thản đứng yên, vừa gọi người mang quà đã chuẩn bị tới vừa phát đến, sau đó nói với ông già Giang, “Ông nội, gần đây người xung khắc với nước, tốt nhất là nên tránh những nơi có nước, lúc uống nước thì cẩn thận một chút ạ’
Ông già Giang bị anh nói một giây thầy tướng biến thành kinh ngạc mãi không thôi. Hề Từ không để ý tới ông già nữa, tiếp tục nói với Giang lão phu nhân, “Bà nội, gần đây người bất cẩn va chạm phải dã thần, lúc tối ngủ, tốt nhất nên để một phật tượng đã khai phật quang ở đầu giường, nếu không sẽ gặp ác mộng triền miên đó ạ”
Giang lão phu nhân cũng kinh ngạc tương tự nhìn anh, sao gần đây nó lại biết bà tối ngủ không được an ổn lắm, cứ gặp ác mộng liên tục nhỉ?
Những người khác cũng bị anh một giấy ôn nhuận như quý công tử biến thành một thầy tướng hiểu rõ bản thân biến thành thân thuộc, song thực ra Giang Vũ Thành lại nhíu mày, cười có ý không rõ, thấy đã giới thiệu người cho biết rồi, liền mang theo con gái và con trai không thừa nhận lên lầu.
Họ vừa đi, cả đại sảnh yên tĩnh trở lại, mọi người nhìn nhau, bất giác chẳng ai nói câu gì.
Nói thật họ cũng bị chấn động, vì ngay trước khi Úc Linh họ trở về, Giang lão phu nhân vẫn đang nói với con gái chuyện mình gần đây hay gặp ác mộng triền miên, Giang Vũ Nhã và Trịnh Bằng còn quan tâm hỏi có phải gần đây bà lão đã lớn tuổi rồi không, thấy nhẹ thì tìm ngày nào đó đi bệnh viện kiểm tra chút.
Một lúc sau, Giang Vũ Nhã hơi khó khăn mở lời, “Ba, Mạ, người đừng có nghe thằng nhóc đó nói linh tinh, hiện giờ là thế giới khoa học, chết không nói đến loạn thần linh tinh, thằng nhóc đó chắc chắn là ăn nói lung tung rồi” Sau đó vừa tức vừa bảo, ‘Anh cả cũng thật là, yêu chiều đứa nhỏ đến mức đó, xem con bé tìm đối tượng thế nào kìa, sao có thể nói chuyện với người lớn như thế…” Trong lòng đã nhận định Hề Từ là thầy tướng.
Giang lão phu nhân vẫn lặng lẽ. Ông lão Giang cau mày, theo bản năng đã định lấy chén trà lạnh trên bàn lên uống, a ngờ vừa uống một ngụm lại bị sặc ho kinh thiên động địa.
“Ba!”
“Ông nội!”
“Ông ngoại!”
Một đống người lo lắng kêu lên.
Ông lão Giang ho khù khụ rất lâu mới đỡ một chút, lúc cháu gái ngoại bưng nước tới cho ông lão thông họng, bất giác ông lại hơi chần chừ không muốn uống, trong đầu bất giác nhớ tới lời Hề Từ nói chuyện thần sắc rõ ràng. Trên mặt nở nụ cười tinh khiết như thế, vô cùng ôn hòa, đôi mắt còn lộ ra màu ngọc lưu ly sáng, vô cùng quái dị.