Người Chồng Yêu

Chương 65

Mễ Thiên Sư ở lại thôn Ô Mạc hơn hai ngày, nếu không phải tổ Dị Văn có nhiệm vụ thúc giục anh ta không ngừng thì chỉ sợ anh ta còn muốn ở lại thôn Ô Mạc lâu hơn nữa.

Hết cách rồi, tuy thôn Ô Mạc tách biệt, không có hoạt động giải trí gì, cuộc sống cực kỳ buồn tẻ, nhưng ở đây non xanh nước biếc, lại có đồ ăn đặc sản, có thêm Hề Từ biết nấu ăn nữa, thỏa mãn sở thích thèm ăn uống, lúc rỗi thì vào trong núi trao đổi tình cảm với yêu chưa thành tinh, hoặc tìm ít long huyệt, say sưa thoải mái dám muốn rời đi sao?

Với nhóm thiên sư mà nói, vùng núi thôn Ô Mạc rất nguy hiểm, nhưng tương tự cũng là một nơi phong thủy đẹp, có đủ thứ cho họ đào bới tìm kiếm.

Tiếc là lại có nhiệm vụ, Mễ Thiên Sư muốn ở lại cũng không được, đành buồn bực cáo biệt với bà ngoại và người thôn Ô Mạc, sau đó ôm lấy ít đặc sản và rau dưa mọi người trong thôn cho rồi tiện mang đi hai con yêu thu ngày đó vứt vào chỗ đăng ký

tổ Dị Văn.

Hề Từ biết anh ta đã thu hai con yêu kia, nhưng vì hai con yêu không phải địa bàn của mình nên anh cũng chẳng thèm quan tâm

Vào năm xây dựng đất nước đó, yêu và chính phủ nhân loại lén lút đạt được hiệp nghị, nếu có yêu thành tinh, thì cần đến ngành đặc biệt của chính phủ lập hồ sơ, ở đó cũng có loài yêu trấn giữ, phụ trách, cũng đỡ để cho một số tiểu yêu vừa thành tinh chưa hình thành tính, gây ra chuyện tổn hại đến mạng người.

Sau khi Mễ Thiên Sư rời đi, vết thương trên tay Úc Linh cũng gần như khỏi, chỉ để lại vết sẹo nhợt nhạt, nói vậy qua một thời gian ngắn, dấu vết có thể tiêu trừ. Điều này khiến Úc Linh lại thấy thuốc tổ truyền nhà Hề Từ quý báu tới mức nào, cũng để lại hai bình cho bà ngoại.

Họ ở lại thôn Ô Mạc thêm mấy ngày nữa, Úc Linh nghĩ muốn đi kiểm tra sức khỏe bà ngoại cần về thị trấn.

“Mấy ngày này bà đã không còn choáng váng nữa, có thể ăn ngủ, hẳn là không sao, cũng không cần đi khám lại làm gì” Bà ngoại nói, trong lòng cảm thấy mình đã khỏe lại rồi, mấy ngày nay không cần uống thuốc nữa, sớm muộn gì cũng không còn chóng mặt quá, sức khỏe cũng cảm thấy không có gì khác.

“Vậy đi kiểm tra một chút xem, xem thầy thuốc nói sao, cháu mới yên tâm được” Úc Linh nói, vẫn kiên trì muốn bà ngoại đi kiểm tra lại. Bà ngoại thấy cô như thế đành phải đồng ý.

Hôm sau vẫn dùng xe lừa của Nhị thái đưa họ ra thôn, trên xe lừa có hai thùng gỗ to, bên trong toàn là đồ cưới ông ngoại cho Úc Linh. Úc Linh chỉ mang hai thùng tượng trưng thôi, số khác vẫn để lại trong thôn, chưa định mang đi. Dù cho cô có lập gia đình thì với cô mà nói, nơi bà ngoại ở vẫn là nhà của cô, đồ của cô để chỗ nào mà chẳng giống nhau.

Bà ngoại nói là cô quá ngụy biện, trong lòng cũng thấy hơi hưởng thụ lời cô, nên tùy cô.

Đến ngã ba kia, sau đó họ cảm ơn Nhị thái gia, Hề Từ liền đi lấy xe tới chở cô và bà về thị trấn. Lúc đến huyện thành cũng vừa tới trưa.

Vừa tiến vào cửa, đã nghe rất rõ tiếng vẹt kim cương vang lên, “Xin chào buổi trưa, chào mừng đã về nhà, bà bà vất vả rồi, Hề Triển Vương vất vả rồi, người đẹp vất vả rồi”

Bà ngoại cười ha ha cất giọng đáp lại nó, lấy từ trong túi ra một gói, bảo, “Người trong thôn sao ít hạt dưa, bà nhớ rõ mày thích ăn nên có gói theo một ít’

Bà lão rất nhớ con vẹt tinh quái này, thấy nhà bên mỗi lần sao hạt dưa thì đều rình mò.

Vẹt kim cương nghe xong rất cao hứng, vui mừng đập cánh loạn xạ, vừa đập vừa kêu, “Quả nhiên bà bà là người tốt nhất trên thế giới, cảm ơn bà bà, anh anh rất vui” Sau đó nó ân cần bay vào phòng khách, đáp xuống bàn trà, vươn móng hạ ấm trà xuống nhấn nút nấu trà.

Vì vừa từ thôn ra, chưa kịp mua đồ ăn, nên chuyện ăn cơm trưa cực kỳ đơn giản, bà ngoại liền trở về phòng nghỉ, Úc Linh đi sắp xếp lại đồ cưới, dỡ chúng ra.

Vẹt kim cương thừa dịp này nói với Hề Từ, “Hề Triển Vương, lúc ngài không ở nhà, có mấy con yêu tới thị trấn, chúng từ Đông Bắc đến, chuyên tìm ngài đó”

“Tìm ta sao?” Sắc mặt Hề Từ vẫn không thay đổi.

“Đúng, là La Phách Vương phái chúng tới truyền tin cho ngài, tin ở trong này này” Vẹt kim cương nói xong, đi kéo ngăn kéo lấy ra một phong thư.

Thời đại này, khoa học con người phát triển từng ngày, thậm chí còn phát minh ra một số vũ khí có tính sát thương lớn đến cả yêu quỷ cũng khó địch lại, nếu yêu tưởng tượng không có thủ đoạn thay đổi để bảo vệ mình, thì vừa rồi ký hiệp nghị sống chung với con người, chỉ sợ con người với trình độ phá hoại hoàn cảnh, thế gian này không còn nơi cho yêu ma quỷ quái sinh tồn nữa, lại càng đừng nói tới yêu tu luyện thành tinh cần linh khí của trời đất, chỉ e hoàn cảnh không ngừng bị phá hoại, linh khí khô kiệt, dần dần, loài yêu không còn có linh khí để tu luyện, cũng không thể tu luyện đắc đạo, cũng từ đó mà diệt vong.

Tuy biết con người đã khác hẳn ngày xưa, cho dù là người thường, chỉ cần cầm vũ khí có tính sát thương, cho dù là một con yêu lớn, cũng không làm khó được họ. Nhưng dù là thế, với loài yêu mà nói vẫn bản tính khó sửa, đồng thời cũng không học được tốc độ sáng tạo của loài người.

Chẳng hạn như thông tin nhân loại phát triển đến nay, đã đạt tới mục đích thông tin toàn cầu, nhưng có rất nhiều yêu dù biết loài người còn có phương tiện thế này cũng không sốt ruột, thậm chí có ít yêu trong lúc liên hệ, vẫn thích dùng một loại yêu thuật là đưa tin, hoặc dùng ít thư tín linh tinh miêu tả đặc thù, loại này có tính bí mật rất cao.

Nói như thế cũng để nói yêu thật ra không tin loài người thôi.

Hề Từ nhận thư, cũng không vội xem ngay mà mở TV trước xem lại tin tức buổi chiều phát lại, mãi lâu sau mới mở thư ra, đọc nhanh như gió, rồi bảo vẹt cất đi.

“Hề Triển Vương, La Phách Vương viết thư cho ngài nói gì thế ạ?” Vẹt kim cương tò mò hỏi.

“Chỉ muốn nhắc nhở thôi” Hề Từ không để trong lòng, “Năm nay hắn định mời một ít loài yêu có thực lực đến địa bàn hắn thương nghị với loài người một chuyện”

Vẹt kim cương nghiêng đầu, tin tức này vừa đúng lúc trùng tin có tổng thống nước M đến, đột nhiên nói, “Ôi, La Phách Vương nếu có quyết đoán, thì trực tiếp đi chiếm vùng Bắc Bộ nước M đi, nghe nói ở đó hoang vu, linh khí vô cùng sung túc, khác xa địa bàn của hắn mà, thật ra cũng gần lắm, đỡ cho hắn cứ cách ngày lại nhắc lại chuyện cũ, nhìn chằm chằm địa bàn người khác”

Hề Từ, “…”

Vẹt kim cương càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này quá đúng, bất giác bắt đầu giật dây Hề Từ đi lừa La Phách Vương dời mục tiêu đi.

Là một điểu yêu sống rất lâu trong xã hội loài người, vẹt kim cương tự nhận là một con yêu có hiểu biết hơn rất nhiều loài yêu khác, nó không những chỉ nhìn chằm chằm cảnh non sông tươi đẹp trong nước mà đến cả linh khí nước ngoài, nơi hoang vu cũng có dã tâm vô cùng.

Chỉ tiếc, nó hiện giờ vẫn là vẹt chưa thành tinh, nếu không nó đã trợ giúp Hề Từ mở mang bờ cõi, thống nhất yêu giới rồi.

“Đi quét nhà đi, bếp hơi bụi rồi đó” Hề Từ nói.

Vẹt kim cương rất nghe lời dùng móng vuốt cầm lấy khăn lau, vừa chịu khó làm việc vừa mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, chỉ hận mình không nhanh nhanh mà biến thành tinh nhanh.

Hề Từ không nhìn con yêu vẹt có dã tâm bừng bừng này nữa, đứng dậy trở về phòng giúp Úc Linh sắp xếp đồ cưới.

Sáng hôm sau, Hề Từ và Úc Linh đi cùng bà ngoại tới bệnh viện khám lại.

Kết quả kiểm tra dĩ nhiên rất tốt, thân thể bà ngoại thật ra đã khôi phục gần như cũ rồi, bình thường để ý tới ăn uống và nghỉ ngơi thì không cần uống thuốc nữa.

Bà ngoại nghe xong thì vô cùng cao hứng, tối còn mời cả nhà chú thím Úc Lục đến ăn cơm.

“Bà lão ngài sức khỏe tốt rồi, Úc Linh chúng nó cũng an tâm, bà này, sau này cứ yên tâm mà hưởng phúc đi thôi” Thím Lục cao hứng nói, tiếp đó lại nói đến hôn sự của Úc Quan San, “Chúng tôi đã thương lượng xong với nhà họ Tống rồi, tổ chức hôn lễ vào ngày Quốc khánh, lúc đó vừa được nghỉ, mặc kệ ai có công tác hay không thì đều có thể tới, đến lúc đó mọi người cùng vui vẻ náo nhiệt”

“Ôi, đến lúc đó chắc vui lắm nhỉ” Bà ngoại nghe xong thì cao hứng lắm, “Hiện giờ đã là tháng sáu rồi, cũng chỉ còn có 4 tháng nữa, cũng không xa”

“Đúng vậy, chúng còn định đi chụp ảnh cưới, mùa hè tới nói là muốn đi ra bờ biển chụp ảnh nữa…”

Hai phụ nữ một già một trung tuổi hào hứng nói chuyện hôn sự bọn nhỏ, Úc Linh lại tán gẫu với chị họ, chú Úc Lục thì tìm Hề Từ ăn thịt uống rượu.

Mãi cho đến khi tiễn khách về, bà ngoại pha trà, ý bảo Hề Từ và Úc Linh ngồi xuống, nói với họ, “Sức khỏe bà tốt rồi, các cháu không cần lúc nào cũng ở cùng với một bà già như bà nữa, đi làm chuyện của mình đi. Các cháu đã lâu chưa về B thị rồi nhỉ?”

“Bà…”

Úc Linh đang định nói thì bị bà ngoại cắt ngang, “Nếu cháu đã kết hôn với Hề Từ rồi, thì mặc kệ nói thế nào, phải cho con rể đi gặp cha vợ chứ”

Tuy trong lòng không muốn gặp Giang Vũ Thành, nhưng bà ngoại rất ít khi ở trước mặt cháu gái quở trách ông không tốt, mà cố sức duy trì mặt mũi của Giang Vũ Thành trước mặt con cái, chỉ lúc một mình thì nóng nảy mới nói hai ba câu như thế cũng đã kiềm chế lắm rồi.

Chuyện Úc Linh kết hôn, thật ra bà ngoại cũng không tán thành kiểu hành vi “tiền trảm hậu tấu” thế này, bà dù gan lớn cũng muốn mắng đứa trẻ này, nếu không phải thái độ Giang gia không tốt, bà ngoại vốn cũng sẽ không để Úc Linh dính vào, phần Giang Vũ Thành, ai bảo nó họ Giang chứ?

Úc Linh quay đầu liếc nhìn Hề Từ một cái, thấy anh đang nhìn về mình lộ ra nụ cười ôn hòa, thì hít sâu một hơi nói, “Được rồi, cháu nghe lời bà ạ’

Lúc này bà ngoại mới cười tươi lên nói, “Nghe bà cái gì hả? Các cháu cũng không phải là không biết, kết hôn rồi, dĩ nhiên muốn đường đường chính chính tự dẫn người đàn ông mình chọn đến trước mặt trưởng bối, vô cùng vui sướиɠ nói với họ là các cháu kết hôn chứ” Bà nhìn về Hề Từ, cười bảo, “A Từ là thằng bé tốt như thế, rất xứng với cháu đó”

Trên mặt Hề Từ hơi thẹn, mím môi, nói cao hứng, “Bà ơi bà yên tâm, sau này cháu sẽ đối tốt với Úc Linh ạ”

Bà ngoại vỗ vỗ họ, “Bà không lo gì cả, chỉ cần các cháu đều tốt bà đã vui lắm rồi”

Nói xong chuyện này, bà ngoại liền hỏi họ định bao lâu thì đi B thị, đến lúc đó an bài cái gì. Trong lòng thực ra cũng rất lo lắng công việc của Hề Từ, tuy nói thằng bé còn trẻ không lo không có tiền dưỡng già, nhưng trong mắt người nhà họ Giang kia, bất kể Hề Từ có tốt thế nào, chỉ e đều chướng mắt thôi.

Trong lòng bà ngoại biết người nhà họ Giang lúc đó nhất định sẽ nói những lời khó nghe, bất giác thấy thương cho hai đứa trẻ, không biết nói gì cho phải.

“Để mấy hôm nữa nói sau ạ” Úc Linh nói rất rõ ràng, đối với chuyện về B thị cũng không dao động lắm, hỏi, “Thế bà ngoại thì sao? Hay bà cùng chúng cháu đi B thị đi? Chúng cháu gần đây cũng tiện chăm sóc bà”

Bà ngoại lắc đầu, vẫn kiên định với ý nghĩ của mình, ‘Bà vẫn chưa cần có người phải nhìn bà mỗi ngày, hơn nữa cả đời bà đã ở trong thôn, cũng đã quen rồi, đến thành thị ngược lại không quen cho lắm. Các cháu không cần lo cho bà, cứ vui vẻ đi, rảnh thì về thăm bà là được”

“Bà!” Trong lòng Úc Linh khổ sở, cô trước đó cũng nghĩ tới rảnh thì sẽ về thăm bà ngoại chút là được, nhưng lần này bà bị bệnh thực sự đã dọa cô rồi.

“Được rồi, được rồi, cháu đừng dong dài nữa, trong thôn nhiều người như thế chẳng nhẽ không chăm sóc được một bà lão như bà sao?”

Bà ngoại không muốn tranh cãi với cô, đứng dậy rời đi.

Úc Linh vẫn không bỏ bà ngoại được, dĩ nhiên không bị hai câu của bà ngoại khiến cô quên được.

Mấy ngày tiếp theo, Hề Từ ban ngày thì đi làm, nếu muốn bồi vợ mình đi B thị, dĩ nhiên cũng an bài tốt, vì thế nên hơi bận rộn chút.

Úc Linh ở nhà cùng bà ngoại, chỉ cần không có chuyện gì, Úc Linh cũng có ý thuyết phục bà đi B thị cùng họ, nhưng rõ ràng bà ngoại đã hạ quyết tâm nên bất luận cô nói thế nào thì nói cũng không đồng ý, vì thế mấy ngày tiếp theo, Úc Linh vốn chẳng thể khuyên nổi bà lão nhà cô được. Úc Linh thấy buồn bực thực sự.

Mai sẽ rời đi, Úc Linh vẫn không thuyết phục được bà ngoại đổi ý, buồn bực ngồi nhìn hoa cỏ trong vườn.

Hề Từ vừa vào cửa thì thấy cô đang ngồi xổm nhổ cỏ, thoạt nhìn hơi ngây thơ, bất giác cười, giao đồ ăn vừa mua cho vẹt kim cương mang vào bếp rồi đi tới cạnh cô, kéo cô ngồi lên bàn đu dây trong sân, anh đứng sau đẩy nhẹ nhàng.

“Vẫn phiền lòng à?”

Úc Linh hai tay cầm dây đu, hai chân đạp nhẹ giữa không trung, cúi đầu ừ một tiếng, “Em thật sự rất lo cho bà”

Hề Từ ngẫm nghĩ nói, “Thật ra em cũng không cần lo, bà ở lại đây không phải không tốt, không khí trong thôn vẫn tốt hơn trong thành phố, rất có lợi với sức khỏe bà. Hơn nữa, chúng ta rảnh thì về thăm bà ngay, cũng không phải không trở lại, phải thế không?”

Úc Linh không đáp. “Đúng rồi, sau này em còn tiếp tục làm diễn viên nữa không?” Hề Từ đột nhiên chuyển đề tài khác.

“Xem tình hình đã” Úc Linh hơi mất hứng nói, “Xem dì An bên đó an bài thế nào đã ạ, xem có cần phải đi không, dù sao thì em cũng không dựa vào cái này để kiếm tiền”

Hề Từ nghe cô nói qua về người tên An Như này, là bạn thân của Úc Mẫn Mẫn thời đại học, một lòng muốn nâng đỡ Úc Linh lên làm ngôi sao, tiếc là Úc Linh trời sinh bị yêu cổ hạn chế, chẳng hứng thú với bất cứ điều gì, không có sức sống, khiến người ta có cảm giác được chăng hay chớ, lại càng không giống Du Lệ, lập chí phải trở thành ảnh hậu linh tinh gì đó.

Nhưng Úc Linh cũng rất cảm động và nhớ nhung dì An Như chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, nếu An Như an bài cái gì cho cô thì cô đều không cự tuyệt.

Khiến người ta có cảm giác là, quả thật sống mà chẳng có mục tiêu sống gì hết. Trong lòng anh thở dài, cúi đầu nhìn một bên sườn mặt xinh đẹp trắng như sứ của cô, bên môi tươi cười như ánh mặt trời, tốt đẹp mà không giống người.

Hai người trò chuyện linh tinh, cho đến cuối cùng đề tài không rõ đã đi tới đâu, mãi cho đến khi bị Hề Từ kéo vào nhà, Úc Linh lúc này mới chợt nhớ tới, tâm tình hình như thoải mái rất nhiều, bản thân cứ như lúc trước không có buồn bực rối rắm gì hết vậy.

Người đàn ông này quả thật là một người trời sinh ra có lòng biết an ủi động viên khiến người ta cam tâm tình nguyện.

“Nào, đến uống chén trà chanh này nào” Hề Từ pha xong nước trà chanh đưa cho cô. Trong chén thủy tinh trong suốt, lá chè xanh bập bềnh, nước màu vàng trong suốt xinh đẹp, chỉ uống một hớp thôi mà cả người thấy mát mẻ hẳn lên.

Úc Linh ngẩng đầu nhìn người thanh niên nở nụ cười tươi, không kìm được đưa tay ra ôm lấy anh, dán mặt cọ cọ lên ngực anh.

Gần đây cô rất thích gần gũi với anh, chỉ cần anh cười khẽ như thế, dùng cặp mắt xinh đẹp như ngọc ấy nhìn người ta, trong lòng thấy ngọt ngào, cả thế giới đều là người ấy. Cô rất thích có anh bên mình.

Hề Từ xoa xoa đầu cô, hôn nhẹ lên mặt cô một cái, thấy mày cô giãn ra, không còn cau lại như mấy ngày trước, trong lòng cũng thấy cao hứng.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Hề Từ dẫn Úc Linh mang theo chiếc túi hoa quả ở cửa hàng bán hoa quả cùng bà ngoại đi nhà thím Lục.

Nhìn thấy họ tới, thím Lục vô cùng cao hứng, lấy trái cây và trà ra chiêu đãi họ.

“Thím Lục ạ, cháu và Hề Từ ngày mai phải về B thị rồi ạ” Úc Linh nói thẳng, “Nhưng mà bà cháu không muốn đi cùng chúng cháu, vì thế lúc chúng cháu không có ở đây, bà cháu phiền chú thím với mọi người quan tâm cho ạ”

Thím Lục nghe xong cũng không thấy lạ, mấy ngày trước bà ngoại đã lén nói chuyện này cho bà rồi, việc Úc Linh và Hề Từ kết hôn, là do hai người bọn trẻ quyết định, vốn là nhất thời xúc động quyết định, lúc ấy không có người lớn nào biết cả, đương nhiên, cả người nhà họ Giang bên đó cũng không biết.

Mặc kệ nói thế nào, Giang Vũ Thành cũng là cha ruột, mấy năm nay yêu thương che chở nâng niu Úc Linh trong lòng bàn tay, con gái kết hôn, chẳng nói với ba ba một tiếng, sao chịu cho nổi chứ.

“Các cháu yên tâm đi, chúng ta sẽ giúp chăm sóc bà cháu. Nhưng mà các cháu đó, đến lúc đó nếu Giang gia….” Thím Lục muốn nói lại thôi, nói đi nói lại vẫn cảm thấy nhà họ Giang là dòng dõi rất cao, ánh mắt của họ cũng cao vô cùng, chắc thấy Hề Từ chướng mắt lắm.

Hề Từ ngồi một bên châm trà cho họ, cứ như không nghe thấy ngụ ý của thím Lục vậy.

“Không sao ạ, anh ấy tốt lắm” Úc Linh kéo tay Hề Từ, thần sắc bình tĩnh. Hề Từ đưa tay về phía cô cười cười, cũng có vẻ không lo lắng lắm.

Thím Lục thầm nghĩ tâm tính hai đứa trẻ này thật tốt, thấy thế mà cũng không mất hứng, thích thú nói chuyện việc nhà với Úc Linh, cười bảo, ‘Bà cháu nếu ở thị trấn, sẽ có ta làm bạn, ta rất cao hứng đó. Bà Bảy à, bà thì sao?” Nói xong, lại hỏi bà ngoại.

Bà ngoại cười nói, “Nhóm Hề Từ không ở, ở nhà thị trấn này cũng chán, nhà không có người ở cũng không được hay lắm, bà cũng sẽ không ở lại đây lâu, chắc còn phải về thôn nữa”

“Vậy là tốt rồi, nếu bà lão bà đến thị trấn, ta sẽ bảo chú Lục của Úc Linh tới đón bà lên”

Sau khi hàn huyên một lúc, nhóm Úc Linh mới chào rời đi. Ngày mai, Úc Linh và Hề Từ đi máy bay về B thị.