Giọng của Hoàng Thùy đều đều, không bị ngắt quãng, cứ thế một mạch kể lại hành trình từ khi xuyên qua đến giờ cho Trần Tử Đình nghe. Ngoại trừ Huyền Anh và bảo thạch, dường như tất cả mọi chuyện trước đó nàng đều không giấu hắn.
Nghe nàng kể lại những chuyện đã trải qua, Trần Tử Đình vừa thấy thú vị, lại cảm thấy chút gì đó chua xót. Một người một thân một mình ở một thế giới xa lạ, vậy mà nàng có thể mạnh mẽ đến mức khiến hắn đau lòng.
Ôm nàng vào lòng, hắn thủ thỉ.
“Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ luôn bên cạnh nàng, cùng nàng trải qua mọi chuyện. Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, đều có ta thay nàng gánh.”
Nghe được lời này, chóp mũi Hoàng Thùy có chút chua xót, khóe mắt cay cay. Sao hắn lại có thể nói lời thâm tình vậy chứ. Từ nhỏ đến lớn nàng luôn tự mình gánh vác mọi chuyện, hiện tại có người nói hắn sẽ thay nàng gánh vác. Chuyện này đối với nàng có chút lạ lẫm, hơn hết lại là sự sung sướиɠ không thể nói thành lời. Cứ thế này, nàng sẽ càng ngày càng yêu hắn mất.
Chôn đầu vào ngực hắn, nàng nói.
“Chàng hứa đó. Cho dù trời có sập chàng cũng phải gánh.”
“Được. Ta hứa với nàng.”
…
Mấy hôm sau, rốt cuộc tên thích khách kia cũng chịu không nổi ngàn vạn tra tấn, khai ra kẻ đằng sau sai khiến. Điều bất ngờ người nọ lại là tam hoàng tử nước Ly, chính là người năm trước dâng tặng ‘Nhất Sắc’ cho hoàng đế Phượng Hòa nhằm chia rẻ nội bộ.
Nhưng hắn là người của nước Ly, làm sao biết được bảo vật được cất dấu nơi nào mà đánh cắp? Chẳng lẽ nói trong triều đình có nội gián? Điều này lại càng khiến Trần Tử Dương căm hận, lệnh cho Trần Tử Đình nhanh chóng tìm được kẻ phản nước kia.
Vì vậy, Trần Tử Đình lại tiếp tục bận rộn đi điều tra, sáng gà chưa gáy đã dậy, đến đêm khuya khoắt mới trở về. Hoàng Thùy nhàm chán ở nhà, lại lui lui tới tới ở các sản nghiệp của mình để gϊếŧ thời gian, nàng đợi không được Trần Tử Đình trở về, nhưng lại đợi được Huyền Anh có biến hóa.
Hôm đó, Hoàng Thùy đang nằm phơi nắng trước cửa phòng, gió hiu hiu mát khiến nàng nhắm mắt muốn ngủ. Bỗng trên tay có một vật gì đó rơi xuống, mà liên hệ trong đầu nàng với Huyền Anh cũng trở nên trống rỗng khiến nàng cảm giác không đúng. Ngồi bật dậy, kéo tay áo lên tìm kiếm dấu vết Huyền Anh, miệng cũng không ngừng gọi tên nàng ấy. Đến khi đầu óc rối thành một đoàn mới sực nhớ vừa nãy có cái gì rơi xuống.
Hoàng Thùy tìm được Huyền Anh đang bọc kén nằm dưới đất. Cơ thể nàng ấy cứ phập phồng lên xuống, cảm giác được đang từng chút lớn lên, xung quanh lại được ánh sáng trắng bao bọc. Hoàng Thùy sợ người khác nhìn thấy nên nhanh chóng đem nàng giấu đi, vội vã vào phòng đóng cửa lại.
Đặt Huyền Anh lên giường để nàng có thể thoải mái tiến hóa. Kéo màn che xuống, đóng hết tất cả cửa sổ, nàng dặn dò nha hoàn không được phép vào phòng. Vì sợ đến khuya Trần Tử Đình lại theo thói quen đến nhìn nàng một chút, Hoàng Thùy tối hôm đó không dám chợp mắt mà ngồi trước bàn uống nước. Kết quả là cả buổi tối chạy lui chạy tới ở nhà vệ sinh.
Đến khi trời tối muộn, Hoàng Thùy đang ngủ gà ngủ gật trên bàn thì Trần Tử Đình trở lại. Thấy nàng vẫn chưa ngủ thì sửng sốt đi đến dìu nàng dậy.
“Sao hôm nào chàng cũng về muộn thế?” Khi hắn đặt chân vào phòng nàng liền tỉnh, giọng nói mang theo chút u oán nhìn hắn.
“Xin lỗi. Thời gian này quả thật quá bận. Đợi sau khi điều tra ra kẻ kia chúng ta liền lên đường.” Trong giọng hắn có chút áy náy.
“Có khi tới lúc đó hoàng thượng lại có việc giao cho chàng, chàng lại tiếp tục bỏ mặc thϊếp cũng có.” Tuy biết hắn bận việc công, nhưng Hoàng Thùy cảm thấy hắn chẳng khác gì làm trâu làm bò cho người khác. Huynh đệ ruột thịt gì chứ, có mà ra sức bóc lột thì có.
“Không có, tới lúc đó mặc kệ hoàng huynh giao ra việc gì ta cũng từ chối. Cũng tại lần này có chút đặc biệt, ta không thể không đích thân đi làm.” Thấy vẻ mặt ai oán của nàng, Trần Tử Đình cảm thấy đặc biệt đáng yêu, nhẹ nhéo má nàng một cái, lại cúi đầu xuống hôn phớt lên môi nàng.
“Hừ! Đã khuya rồi, sao chàng không về phòng tắm rửa nghỉ ngơi mà đến chỗ ta làm gì?” Mặc kệ cho hắn càn quấy trên mặt, nàng giả vờ chán ghét nói.
“Nhớ nàng, muốn nhìn nàng một chút.” Hắn nói thật.
“Sao miệng chàng càng ngày càng ngọt thế? Không phải lúc trước rất lạnh lùng sao? Thôi, chàng nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi đi. Ta mệt rồi, muốn ngủ.” Nàng nhanh chóng hạ lệnh đuổi khách. Hắn mà tiếp tục rì rà ở đây, Huyền Anh sẽ bị lộ mất.
Trần Tử Đình bị nàng đuổi cũng không đi, chỉ ngồi đó ôm nàng thật lâu. Đến khi cảm thấy người trong lòng mệt mỏi mới buông ra. Trước khi đi còn nói.
“Ta sẽ cố gắng nhanh chóng giải quyết mọi chuyện.”
Hoàng Thùy thầm thở phào một hơi, đóng kín cửa rồi vén màn lên. Nhìn thấy Huyền Anh mới buổi trưa chỉ to bằng ngón cái, hiện tại đã lớn bằng bàn tay rồi. Thầm nghĩ mấy ngày tới phải ngủ dưới đất, thật đúng là thảm. Ôm chăn gối trải xuống đất, bỗng trong đầu nàng xuất hiện một ý nghĩ, khóe miệng cũng bất giác cong cong.
Tối ngày hôm sau, Hoàng Thùy vẫn ngồi ngủ gà ngủ gật đợi Trần Tử Đình trở lại. Hắn thấy nàng vẫn giống ngày hôm qua ngồi đó thì cười cười, đi đến ôm nàng vào lòng, hít mùi hương thoang thoảng chỉ thuộc về nàng.
“Ta muốn ngủ với chàng.” Hoàng Thùy bỗng thình lình nói một câu làm hắn trở tay không kịp, cả người cứng ngắc, hai tai trở nên nóng bừng.
Thấy biểu hiện của hắn như vậy, Hoàng Thùy mới biết hắn hiểu nhầm. Mặt mày nhanh chóng ửng đỏ, giọng nói cũng lắp bắp.
“Ý ta không phải như vậy. Buổi tối lúc ta đi ngủ chàng mới trở lại, đến sáng tỉnh dậy thì chàng đã đi rồi. Ta chỉ muốn ở cạnh chàng thêm một chút. Ít nhất lúc đi ngủ ta còn cảm nhận được hơi thở của chàng.” Hoàng Thùy càng nói thì giọng càng nhỏ, thầm chửi bới bản thân ngu xuẩn, chỉ là một chuyện bình thường lại nói đến ái muội như vậy.
Trần Tử Đình hiểu ý của nàng, cũng không nhẫn tâm trêu chọc khiến cô gái nhỏ thêm xấu hổ. Đưa tay vuốt mái tóc chỉ dài ngang lưng, sau đó hạ xuống nắm lấy bàn tay của nàng rồi đan vào.
“Được. Vậy giờ chúng ta về phòng.”
Hắn kéo nàng trở về phòng hắn, bảo nàng lên giường đi ngủ trước, còn mình đến phòng tắm tắm rửa.
Giường của Trần Tử Đình rất rộng, nàng nằm lên sải dài cả hai tay vẫn không chiếm hết. Nghĩ đến lát nữa nàng sẽ cùng hắn nằm trên chiếc giường này, Hoàng Thùy giờ mới cảm thấy ngại ngùng, trống ngực vô thức đập dồn dập. Mới nãy nàng còn có chút buồn ngủ, hiện tại bay biến hết, hai mắt rao ráo, không thể nào đi vào giấc ngủ được.
Nằm đếm cừu được một lúc, Trần Tử Đình tắm xong đi vào, trên người còn mang theo hương thơm nhàn nhạt. Hắn rón rén đi đến bên giường, dém màn, kéo chăn lên đắp cho nàng, cử chỉ hết sức dịu dàng.
Trần Tử Đình thấy Hoàng Thùy đã ngủ, nhiều lần đưa tay ra thụt vào, cuối cùng cũng hạ xuống kéo nàng lại gần, để nàng nằm đối diện với mình, vùi đầu nàng vào trong tấm ngực săn chắc của hắn.
Hoàng Thùy bị hành động này của hắn làm cho cứng ngắc, cả người không được tự nhiên nằm yên trong lòng hắn. Đến khi tiếng thở đều đều vang lên, cả ngày mệt mỏi rốt cuộc hắn cũng ngủ rồi. Nàng cứ nằm vậy một lúc lâu, hít lấy hương vị chỉ thuộc về hắn rồi cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm thức dậy, người bên cạnh đã rời đi. Hoàng Thùy tự nhiên cảm thấy có chút mất mát khó hiểu. Cố gắng xua đi cảm giác không nên có, nàng vệ sinh cá nhân xong thì chạy về phòng xem Huyền Anh.
Cứ thế trôi qua một tuần, tuy rằng sau đó Hoàng Thùy không còn thức đợi Trần Tử Đình trở lại nữa, nhưng dường như chung chăn chung gối với hắn đã thành thói quen. Trời đã gần sáng mà hắn còn chưa trở lại, Hoàng Thùy cảm giác không được thoải mái, ngủ được một lúc lại tỉnh xem người đã về chưa.
Cứ thế thẳng đến hừng đông mà Trần Tử Đình vẫn chưa trở lại, trong lòng Hoàng Thùy có chút bồn chồn không yên. Không hiểu hắn đang làm gì mà cả đêm không trở về. Trời vừa sáng, nàng liền tìm quản gia hỏi xem tin tức của hắn.
Quản gia cũng không biết làm Hoàng Thùy đứng ngồi không yên, cứ đi lui đi tới dài cổ đợi nghe tin tức của hắn, đến cả việc đi xem Huyền Anh nàng cũng quên mất.
Đợi đến trưa, cuối cùng nàng cũng đợi được người trở lại. Trần Tử Đình mang theo một thân toàn vết thương được Dạ dìu về phủ, đi theo bọn hắn còn có Trương Tú Uyên và Hồ Hải Đăng đã lâu không gặp.
Lần đó chia tay với Trần Tử Đình ở núi lửa, sau khi thiên tai qua đi hắn liền liên tục tìm nàng. Hồ Hải Đăng vì tâm tư với Trương Tú Uyên, muốn Trần Tử Đình chấm dứt đoạn tình cảm ngày bé với nàng ta nên hẹn riêng Trần Tử Đình, kể lại hành động ngày đó của Tú Uyên đối với Hoàng Thùy cho hắn nghe.
Trần Tử Đình biết được sự thật thì như nổi điên, muốn tìm Trương Tú Uyên đối chứng, Hồ Hải Đăng liền cản hắn lại. Hắn nói không nên làm lớn chuyện, sẽ làm cho quan hệ mọi người rối loạn, nhất là Hồ Mãn cực kỳ yêu thương nàng, chắc chắn sẽ khiến tình cảm sư đồ với Trần Tử Đình có rạn nứt. Hắn (Hồ Hải Đăng) kể cho hắn (Tử Đình) chuyện này là vì lương tâm cắn rứt, muốn Trần Tử Đình không cần phải mất công tìm người nữa.
Sau đó tuy rằng Trần Tử Đình không đi tìm Trương Tú Uyên, nhưng đối với nàng có khúc mắc rất lớn, phá được xích băng cũng không trở lại núi Sơn Tước lần nào.
Không để ý đến hai người kia đang đứng bên cạnh, Hoàng Thùy chạy lại giúp Dạ đỡ Trần Tử Đình vào phòng, phân phó nha hoàn gọi thầy thuốc và chuẩn bị thau nước sạch để lau người cho hắn.
“Ta phải lau người cho chàng, cảm phiền mọi người ra ngoài trước.” Hoàng Thùy lạnh lùng nói với mấy người trong phòng, nàng biết Trần Tử Đình bị thương ít nhiều cũng có liên quan đến hai người này. Nhìn thái độ của Dạ là biết, từ lúc trở về đến giờ đều không cho bọn họ sắc mặt tốt.
“Ngươi là cái thá…” Trương Tú Uyên thấy Hoàng Thùy ở trong vương phủ thì cực kỳ khó chịu, thấy nàng lên tiếng đuổi người thì càng thêm bực bội, quên mất tình hình hiện tại mà phản bác. Nhưng lời đến miệng liền bị Dạ cắt đứt.
“Làm phiền hai vị ra ngoài để vương gia nghỉ ngơi.” Dạ vừa nói vừa dùng sức mạnh đẩy hai người kia ra ngoài, đóng cửa lại, bản thân cũng đứng bên ngoài canh cửa.