Sủng Thê Làm Vinh

Chương 154: Nguyên nhân

Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Nửa đêm, hành cung Vạn Thọ sơn đột nhiên vang lên tiếng chuông, tiếng chuông này làm tâm thần bá quan đều nứt.

Chỉ có Đế hậu, Thái Tử, Thái Hậu hoăng thệ mới có thể vang lên tiếng chuông, sao hiện tại lại vang lên?

Chẳng lẽ là Hoàng Hậu không trị bỏ mình?

Tiếng chuông kia một tiếng lại một tiếng, mỗi lần gia tăng một tiếng, bá quan sẽ trầm một chút.

Chín tiếng, không nhiều không ít chín tiếng.

Là hoàng đế, hoàng đế hoăng thệ.

Hành cung đột nhiên vang lên tiếng khóc rung trời, văn võ bá quan nhanh chóng thay đổi quần áo, chạy đến cung điện của hoàng đế.

Vẻ mặt Hoàng Hậu bi thương, được Chu Vương thế tử Từ Lệnh Kiểm đỡ ngồi trên chủ tọa, nhưng lại không thấy Ninh Vương thế tử Từ Lệnh Sâm đâu cả.

Quan viên trong triều duy trì Từ Lệnh Sâm không nhịn được trong lòng lộp bộp.

Trước khi Hoàng Thượng băng hà vẫn chưa lập Thái Tử, người trên triều đình đều biết, tân quân chắc chắn là một trong hai người Ninh Vương thế tử, Chu Vương thế tử. Thời khắc mấu chốt này không thấy Ninh Vương thế tử, mà Hoàng Hậu được Chu Vương thế tử đỡ, ý vị không cần nói cũng biết.

Quốc cữu Trường Ninh hầu dẫn đầu đứng dậy: “Nương nương, tiên hoàng băng hà, cả nước bi thương, nhưng nước không thể một ngày không có vua, xin nương nương nén bi thương, sớm lập tân quân.”

Uông Mục mới nhậm chức thủ phụ nội các liếc mắt nhìn Trường Ninh hầu, cũng mở miệng nói: “Hoàng Hậu, Hoàng Thượng băng hà quá mức đột nhiên, không biết vì sao Hoàng Thượng băng hà, thái y nói như thế nào? Vì sao không thấy Ninh Vương thế tử điện hạ?”

Uông Mục vốn làm học chính ở Giang Nam quen biết Kỷ Thanh Y, sau đó được điều về kinh nhậm chức Lễ Bộ thượng thư, một năm sau được thăng làm thủ phụ nội các.

Ở trong mắt người khác hắn vẫn luôn trung lập, trên thực tế là người của Từ Lệnh Sâm.

Hoàng Hậu nắm chặt khăn, bi thương khóc rống: “Thân thể tiên đế vẫn luôn không tốt, chẳng qua là nỏ mạnh hết đà, trên đường quá mức xóc nảy, cho nên …… hoăng thệ. Sớm biết như thế, bổn cung không nên tới hành cung, đều là bổn cung hại tiên đế……”

Trong đại điện thực an tĩnh, Hoàng Hậu bi thương tự trách làm người nghe xong khổ sở theo.

“Nhưng trước khi tiên đế đi đích xác lưu lại khẩu dụ.”

Hoàng Hậu vừa nói ra, đại điện vốn đã an tĩnh nháy mắt trở nên châm rơi có thể nghe, tầm mắt mọi người đều tập trung đến trên người Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu duỗi tay cho Từ Lệnh Kiểm, được hắn nâng, từ chủ vị đứng lên, ánh mắt nàng xẹt qua bá quan trong điện, dùng ngữ điệu đau kịch liệt lại không cần nghi ngờ nói: “Thế tử Từ Lệnh Kiểm tính thành anh duệ, thâm tiếu trẫm cung, là ý trời tương ứng, nay nhận lấy sách bảo, phó thác giang sơn.”

Trong đại điện an tĩnh một lúc, Trường Ninh hầu và người theo phái Từ Lệnh Kiểm lập tức quỳ xuống đất: “Ngô hoàng vạn tuế.”

Một ít quan viên trung lập ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng cũng lựa chọn quỳ xuống bái kiến tân quân.

Quan viên theo phái Từ Lệnh Sâm lập tức nhảy ra: “Không có chiếu thư, đâu ra tân quân? Ninh Vương thế tử đâu? Lý công công đâu?”

“Làm càn!” Trường Ninh hầu lập tức nhảy ra: “Trước mặt Quân thượng mà dám rít gào?”

“Cữu cữu!” Từ Lệnh Kiểm chậm rãi đi xuống, trong mắt hiện lên một tia đau lòng: “Phụ hoàng bệnh nghiêm trọng như thế, là vì Sâm ca đí sai một bước, vì đoạt đế vị, bức phụ hoàng lập hắn làm Thái Tử. Lý công công muốn tố giác hắn, lại bị hạ độc thủ, cũng may trước khi chết Lý công công cảnh báo, tiểu thái giám ngoài cửa mới có thể kịp thời thông tri người khác. Lúc trẫm và mẫu hậu tới tẩm cung của phụ hoàng, Sâm ca đã bỏ trốn mất dạng, phụ hoàng bệnh phát, đã hấp hối hết sức.”

Hắn nói mỗi một câu đều phi thường đau lòng, kết hợp với tiếng Hoàng Hậu thấp giọng khóc nức nở, khiến người ta nói không ra lời.

Uông Mục tuyệt đối không tin tưởng Ninh Vương thế tử sẽ làm ra loại chuyện này, hắn lập tức lớn tiếng phản bác: “Nói hươu nói vượn! Hoàng Thượng yêu thương Ninh Vương thế tử, ý muốn lập ai thể hiện rõ ràng, không chỉ ban ngọc như ý tượng trưng thân phận Thái Tử Phi cho Ninh Vương thế tử phi, mà còn ban tên cho hoàng trưởng tôn là “Tắc”, trên dưới cả triều ai không biết Thái Tử nhất định là Ninh Vương thế tử. Ninh Vương thế tử cần gì nóng lòng nhất thời?”

“Nếu Ninh Vương thế tử ra tay làm hại tiên đế, vì sao Hoàng Hậu nương nương và Chu Vương thế tử không bắt lấy Ninh Vương thế tử? Nhân chứng vật chứng đều không có, vu khống, tuyệt đối không thể khiến chúng ta tin phục!”

Hắn tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng bước chân và áo giáp va chạm, bá quan quay đầu, nhìn thấy thủ lĩnh Kim Ngô Vệ Tào Tường mang theo nhân mã cầm đao thương kiếm kích đi tới cửa. Đao thương sắc bén dưới ánh lửa chiếu phiếm lân lân ánh sáng lạnh.

Sắc mặt bá quan đột biến, Uông Mục giận dữ, chỉ vào Tào Tường chửi ầm lên: “Tào Tường, Hoàng Thượng đối đãi ngươi không tệ, ngươi thế nhưng trợ Trụ vi ngược, cam tâm làm nanh vuốt của loạn thần tặc tử, tổ tiên Tào gia dưới mặt đất có biết, cũng cảm thấy nhục nhã vì ngươi!”

Từ Lệnh Kiểm lạnh lùng cười, nói: “Uông Mục rít gào trước mặt hoàng đế, chính là tội chết, Kim Ngô Vệ, còn không mau bắt lấy!”

Lúc này, chắc là Trần Văn Cẩm cũng đắc thủ rồi.

Hắn chỉ cần chờ bá quan hộ tống hắn về kinh đăng cơ là được.

Hắn chịu đựng lâu như vậy, rốt cuộc chờ tới ngày này!

Từ Lệnh Kiểm thật muốn ngửa mặt lên trời cười to, bên tai lại truyền đến tiếng Uông Mục thê lương mắng: “Từ Lệnh Kiểm! Ngươi là loạn thần tặc tử, mưu hại tiên đế, mưu hại Ninh Vương thế tử, ngươi không chết tử tế được……”

“Kim Ngô Vệ!” Từ Lệnh Kiểm giận không thể át: “Còn không kéo Uông Mục xuống!”

Người Kim Ngô Vệ đứng không nhúc nhích.

Từ Lệnh Kiểm sửng sốt một chút, lập tức thẹn quá thành giận: “Tào Tường! Tào Tường, ngươi thất thần làm gì! Ngươi là kẻ điếc hay sao? Không nghe trẫm phân phó sao? Ngươi có phải cũng giống Uông Mục, không muốn sống nữa!”

Trước mặt các quan, tân quân như hắn lần đầu tiên ra lệnh, đã bị người làm lơ.

Trong cơn giận dữ, Từ Lệnh Kiểm chửi Tào Tường ầm lên.

“Ha ha!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh trầm thấp, mang theo phẫn nộ.

Thanh âm này, thanh âm này……

Từ Lệnh Kiểm hít hà một hơi, không dám tin tưởng trừng mắt nhìn ngoài cửa.

Ngoài cửa Kim Ngô Vệ ăn mặc áo giáp tay cầm đao thương, vây quanh đại điện vài tầng như cái đinh.

Hắn chỉ có thể nhìn thấy Kim Ngô Vệ, lại không nhìn tới những người khác.

Là ảo giác, nhất định là ảo giác.

Hoàng Thượng đã chết, không có khả năng chết đi sống lại, nhất định là chính mình nghe lầm.

Trong lòng nghĩ như vậy, thân mình lại nhịn không được run lên: “Tào Tường, ngươi, kéo Uông Mục xuống.”

Tào Tường vẫn như cũ đứng không nhúc nhích, ngoài cửa Kim Ngô Vệ lại đột nhiên như thủy triều tách ra hai bên, phân ra một con đường, hoàng đế ngồi trên xe liễn, mắt sáng như đuốc nhìn đại điện.

Sắc mặt Ninh Vương thế tử Từ Lệnh Sâm nhẹ nhàng, không chút khẩn trương làm bạn bên người hoàng đế.

Các quan sớm đã hô vạn tuế, quỳ xuống lạy.

Từ Lệnh Kiểm đối diện hoàng đế, chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh, bên tai ầm ầm ầm rung động, cái gì hắn cũng không nghe được, chỉ nhìn thấy hoàng đế mở miệng nói gì đó, Tào Tường mang theo hai Kim Ngô Vệ, như lang tựa hổ nhào lên.

Xong rồi, hắn hoàn toàn xong rồi.

Từ Lệnh Kiểm bị mang xuống, Đế hậu nói chuyện riêng, triều thần chỉ có thể nhìn từ xa.

Trong ánh mắt Hoàng đế là bình tĩnh, trong mắt Hoàng Hậu là căm hận.

Hoàng Hậu bị Lý công công mời tới thiên điện, cũng không khổ sở, chỉ ngồi đờ đẫn.

Hoàng đế tiến vào, mí mắt nàng cũng không nâng một chút, chỉ xem như không biết.

Nàng cũng không hoảng loạn, trước sau như một đoan trang ưu nhã.

“Hoàng Hậu, trẫm tự hỏi cũng không thua thiệt nàng.” Giọng Hoàng đế thực bình tĩnh, giống như lúc trước hai người ở trong cung: “Cho dù Hoằng Nhi hoăng thệ một phần bởi vì trẫm, đó cũng tuyệt đối không phải trẫm mong muốn. Hắn là con trai duy nhất của trẫm, hắn không còn nữa, trẫm cũng đau lòng giống nàng.”

Nguyên Thái Tử Từ Lệnh Hoằng nhổ tận gốc mấy bồn hoa lan hắn dưỡng, hắn giận tím mặt, răn dạy nguyên Thái Tử vài câu. Không ngờ đêm đó nguyên Thái Tử phát sốt cao, sốt ba ngày ba đêm, thái y bó tay không biện pháp, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nguyên Thái Tử bệnh chết.

Hoàng Hậu trách hắn, hắn cũng hy vọng Hoàng Hậu có thể lại sinh một đứa con trai, chỉ tiếc, mấy năm kế tiếp, bọn họ đều không có con.

Cho nên, hắn mới nạp hai người tiến cung, Vu Quý Phi hoài thai trước, hắn đã tính toán, chỉ cần Quý Phi sinh, bất luận nam nữ, đều do Hoàng Hậu giáo dưỡng. Không ngờ Vu Quý Phi từ bậc thang ngã xuống, thai chết trong bụng, một thi hai mệnh.

Ca ca của Vu Quý Phi phạm phải đại sai, bị Trần Ung chém đầu, hắn nghiêm lệnh cung nhân không được báo tin tức cho Vu Quý Phi.

Có thể truyền tin tức cho Vu Quý Phi, lại có thể động tay chân trên bậc thang, chỉ có Hoàng Hậu.

Hắn biết, Hoàng Hậu vẫn là hận hắn hại Hoằng Nhi, cho nên giận chó đánh mèo Vu Quý Phi.

Cho nên, một lần kia, hắn làm bộ không biết, tha thứ Hoàng Hậu.

Không nghĩ tới Hoàng Hậu lại trộm hạ dược hắn, cho nên, sau này hắn mới vẫn luôn không có con. Chờ đến khi hạ Giang Nam, Hoàng Hậu không có biện pháp hạ dược, hắn nhất thời xúc động, lâm hạnh Đỗ thị, mới có thể lưu lại một giọt huyết mạch trên đời này.

Ngoài ra, hắn thật sự không biết chính mình có chỗ nào xin lỗi Hoàng Hậu.

Thê tử kết tóc lại hận hắn như thế, hận không thể làm hắn đoạn tử tuyệt tôn, mất đi tánh mạng. Trong lòng Hoàng đế có hận, càng nhiều, là bi thương.

Hắn quả nhiên là người cô đơn sao?

Hoàng Hậu cúi đầu, cũng không tính toán nói gì với hoàng đế.

“Hậu cung của trẫm vẫn luôn chỉ một mình nàng, sau đó vì con nối dõi mới nạp hai cung nhân, trẫm rất ít đi qua, cũng không có ai dám lay động nàng.” Hoàng đế thấy nàng như thế, xoay người muốn đi.

Hoàng Hậu đột nhiên cười: “Ha ha. Ngươi cưới ta, hậu cung chỉ có một mình ta, ngươi cho rằng ta không biết là nguyên nhân gì sao?”

Thân mình Hoàng đế chấn động, lập tức xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hoàng Hậu.

“Chẳng qua là vì ta giống Phúc Thanh công chúa thôi!” trên mặt bình tĩnh của Hoàng Hậu rốt cuộc lộ ra căm hận, giọng nói cũng mang theo bén nhọn: “Ngươi gian bẩn cô cô ruột thịt của chính mình, không cho nàng gả chồng, an trí nàng ở chùa Phúc Ninh, lúc nào cũng đi hẹn hò với nàng, làm việc cẩu thả ……”

“Câm miệng!” gân xanh trên trán Hoàng đế ứa ra, bị người vạch trần bí mật dơ bẩn nhất trong đáy lòng, hắn lập tức giận dữ: “Ngươi, ngươi…… Ngươi câm miệng!”

Hắn muốn phản bác, lại nói không ra một câu nào, bởi vì Hoàng Hậu nói đều là tình hình thực tế.

Cả đời này của hắn, chưa từng thực xin lỗi bất luận kẻ nào, ngoại trừ Phúc Thanh.

Hắn cho rằng sẽ không có người biết, sao Hoàng Hậu lại biết?

“Hoa lan kia là Phúc Thanh công chúa để lại! Cho nên Hoằng Nhi động vào ngươi mới có thể tức giận như vậy! Chỉ bởi vì một chậu hoa lan, ngươi hại chết Hoằng Nhi của ta! Ngươi là kẻ lσạи ɭυâи đáng chết, hung thủ gϊếŧ con, cũng xứng có hậu tự? Ngươi nằm mơ!” Hoàng Hậu đột nhiên đứng dậy, đầy mặt dữ tợn nhìn hoàng đế: “Còn có Giang Nam Đỗ thị, cũng là vì tính tình có vài phần giống Phúc Thanh, lại là tu hành trong miếu, ngươi mới động tâm tư đê tiện! Hoàng đế! Ngươi cũng xứng luận đúng sai với ta.”

Nhiều năm oán hận chất chứa trong lòng nháy mắt bùng nổ, Hoàng Hậu cuồng loạn rống to về phía hoàng đế.

Hoàng đế giận tím mặt, tiến lên một bước, gắt gao bóp lấy cổ Hoàng Hậu.

Chỉ tiếc, thân mình hắn quá yếu, tay căn bản không có sức lực, hắn chỉ dùng ánh mắt không cam lòng nhìn Hoàng Hậu: “Nói cho trẫm, đến tột cùng vì cái gì?”

“Văn Quân, nói cho trẫm!”

Hắn không cam lòng, không cam lòng.

Hắn cho nàng hậu vị, cùng nàng sinh con dưỡng cái, nàng còn biết tất cả bí mật của hắn, ở trước mặt nàng chính mình như người trong suốt.

Nhưng hắn lại một chút cũng không hiểu biết nàng.

“Ha ha ha ha……” Hoàng Hậu điên cuồng cười to: “Ngàn vạn hận, hận tới tận chân trời. Núi trăng không biết chuyện con tim, gió mưa làm rơi hoa trước mắt, nhẹ nhàng đưa áng mây đi xa.”

Hoàng Hậu giơ tay lên, trong tay thình lình nắm một cây kéo sắc bén.