Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 43: Đại thúc này quá bảo thủ(3)

Editor: Tứ Phương Team.

Vào phòng, nghe bác gái giới thiệu đơn giản các thứ: “Chỉ còn lại một phòng này thôi, đừng nhìn diện tích không lớn mà nhầm, TV, giường, ngăn tủ móc áo đều không thiếu gì cả, bên trong là một nhà vệ sinh độc lập có cả máy nước nóng. Hai người tạm thời ở một đêm như vậy là ổn rồi. Khăn trải giường và chăn dì mới đổi bộ mới đấy, hai người cứ yên tâm mà dùng.”

Vi Tưởng thấy phòng ở mặc dù có hơi đơn sơ nhưng gọn gàng sạch sẽ liền nhìn bác gái cho thuê phòng mỉm cười nói: “Tốt lắm, con cảm ơn dì nhé.”

Bác gái thấy cô bé này dịu dàng đáng yêu nhịn không được lại hỏi thêm một câu: “Hai người các cháu mới kết hôn không lâu à?”

“À.. haha đúng thế ạ.” Sợ nói thật lại bị gièm pha cô đành gật đầu cho qua.

Lộ Thượng đứng kế bên thấy chỉ có một chiếc giường đôi cũng tạm đủ cho hai người nhưng chỉ có một chiếc chăn liền định mở miệng xin thêm một chiếc, nghe Vi Tưởng trả lời xong thì lời nói cứ mắc kẹt trong cổ họng không tài nào thốt ra.

“Được, vậy không làm phiền hai cháu nữa, nên đi nghỉ sớm rồi, nếu còn cần cái gì cứ gọi dì.” Nói xong bác gái liền rời khỏi phòng.

Vi Tưởng vừa đi tham quan căn phòng vừa cười xấu xa nhìn Lộ Thượng nói: “Lộ giáo sư, sao em cứ cảm giác chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật nhỉ?”

Lộ Thượng liền cho cô một cái liếc mắt: “Anh lại không nhớ rõ mình có nói muốn kết hôn với em lúc nào?”

Vi Tưởng tức giận đến mặt đỏ bừng, thở phì phò nói: “Như vậy cũng tốt, em cũng không nói đồng ý gả cho anh.”

Lúc này đến phiên Lộ Thượng ngồi ở kia đen mặt hờn dỗi.

Thấy anh ngồi đó, Vi Tưởng liền để túi xách xuống tâm tình vui vẻ mà đi thẳng vào phòng tắm.

Chờ cô tắm rửa xong đi ra đã quên chuyện vừa rồi không còn một mảnh, thấy Lộ Thượng ngồi ngồi ngơ ngẩn trên giường bèn thúc giục: “Em tắm xong rồi, anh có phải cũng nên đi tắm không trễ thế này rồi?”

Lộ Thượng hoàn hồn, gật đầu với cô, cởϊ áσ khoác rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Vi Tưởng thấy anh quăng áo khoác như vậy liền bước đến mang áo treo lên giá.

………

Có thể vì một ngày vui chơi mệt mỏi mà vừa kéo tấm rèm lại cô đã ngã ngay xuống giường. Nhưng chưa đến mười phút cô đã bắt đầu kích động không thể nằm yên.

Nói đúng hơn là cô vừa kích động vừa khẩn trương.

Lần đầu tiên cùng người tình trong mộng chung chăn gối có thể phát sinh chuyện gì không? Nhịn không được cô liền đem mọi khả năng có thể xảy ra trong lòng phân tích một phen. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy lo lắng.

Nghe thấy tiếng mở cửa nhà vệ sinh cô liền bất an nhắm mắt giả vờ ngủ.

Lộ Thượng vừa tắm ra chỉ thấy Vi Tưởng dáng người nhỏ nhỏ cuộn trong chăn ngủ thϊếp đi.

Xem ra quả thật hôm nay cô đã rất mệt mỏi, anh cười cười đem đèn ngủ ở đầu giường chỉnh xuống tối một chút, ngồi bên giường cởi ra chiếc quần dài nhẹ nhàng kéo chăn lên nằm sát bên mép giường.

Nghe thấy tiếng soạt soạt Vi Tưởng liền đỏ mặt.

Cảm giác bên giường lún xuống sau đó lại yên tĩnh Vi Tưởng nhịn không được hơi hé mặt quay đầu nhìn trộm.

Chỉ thấy anh quay lưng về phía cô an tĩnh ngủ.

Vi Tưởng há hốc mồm, người này cũng là quá thành thật rồi.

Bây giờ đã là thời đại nào rồi, lại có người đẹp kế bên mà anh lại bày ra bộ dáng Lão Đồ Cổ như thế chứ.

Thôi, nếu anh đã không thông suốt như vậy cô đành trêu ghẹo xem anh có phản ứng gì không, nếu như vậy mà anh vẫn không có bất kì phản ứng nào thì cô cũng thua rồi.

Anh có phải là đàn ông không chứ?

Nghĩ như thế, cô liền di chuyển thân thể từ từ đi qua, nhìn bóng lưng Lộ Thượng rồi ôm chầm lấy anh.

Bị thân thể cô dán lên từ phía sau, lại thêm bộ ngực mềm mại ép sát lên lưng Lộ Thượng liền ngẩng ra một lúc rồi cất tiếng: “Sao còn chưa ngủ?”

“Người ta đang đợi anh đấy.” Vi Tưởng thổi một hơi nhẹ bên tai Lộ Thượng giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.

Bên tai Lộ thượng cảm nhận được dòng khí ấm áp thân thể liền rung lên, tận lực hạ giọng nói: “Vậy bây giờ ngủ đi, an phận một chút.”

Vi Tưởng mới không them nghe lời anh, tay tiến ra phía trước vuốt từ ngực anh một đường đi xuống.

Tay truyền đến cảm xúc cơ bắp săn chắc, Vi tưởng liền biết đại thúc nhà cô là người đàn ông mặc gì cũng đẹp, điều này làm cô vô cùng tự hào. Tay cô tiếp tục đi xuống đến phần eo lại mò mẫm đến thắt lưng làm mặt cô hơi đỏ. Bất quá đây không phái điểm chính, tay cô tiếp tục đi xuống, cô muốn nhìn xem người đàn ông của cô tâm có loạn hay không.

Vì thế lần này cô liền lớn mật duỗi tay về phía thắt lưng giả vờ muốn cởi nó ra.

Lúc này Lộ Thượng cũng không nhịn được nữa bắt lấy bàn tay không an phận của cô, trong con ngươi lộ rõ vẻ tức giận, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, còn động một lần nữa anh sẽ cho em ngủ một mình trên xe.”

Thấy vậy Vi tưởng thật sự không còn lời gì để nói nữa rồi. Cô đã chủ động như vậy mà anh ấy vẫn thơ ơ được như vậy.

Trong nháy mắt cô vô cùng xấu hổ. Thu tay lại, trở lại vị trí nằm như cũ, quay lưng lại với Lộ Thượng.

Bất quá trong lòng cô vẫn là không thoải mái, ngủ cũng không được, cứ miên man suy nghĩ.

Anh ấy thật sự không phải đàn ông sao?

Chẳng lẽ trong mắt Lộ Thượng cô một chút cũng không có hương vị phụ nữ sao? Hoàn toàn không khơi dậy được hứng thú của anh ấy, là chê cô dáng người không đẹp hay chê ngực cô nhỏ?

Hay là anh thật sự có bệnh không tiện nói ra?

Nghĩ đến mấy vấn đề này cô liền quay lại phía Lộ Thượng mà oán giận: “Lộ giáo sư, có phải anh ghét bỏ bộ ngực nhỏ của em, hay không có hương vị phụ nữ, đối với em không có cảm giác? Anh đối với em không có cảm giác sao không nói sớm, Vi Tưởng em không phải không có anh là không được. Hay là anh có vấn đề gì khó nói, chúng ta cùng đi bệnh viện được không?”

Nghe được Vi Tưởng ở phía sau chất vấn mình anh kinh ngạc mở to mắt, anh cự tuyệt làm cô có mấy cái suy nghĩ này sao, đúng là vô cùng vớ vẫn.

Thật là ngày xui xẻo mà.

Anh khó thở nhấc chăn lên ôm chầm lấy Vi Tưởng.

“Xem ra cô muốn bị thu thập mà.” Hung tợn nói xong liền đổ ậm người xuống hôn liên tiếp.

Vi Tưởng bị phản ứng của anh làm cho hoảng sợ, đang muốn mở miệng thì thì đã bị người nọ dùng lực siết chặt eo cô, môi lười xâm nhập.

Cô hoảng sợ mở to mắt, chỉ thấy Lộ Thượng cường thế đè nặng lên cô hung hăng mà hôn, dùng lực mυ'ŧ lấy môi lưỡi cô. Đôi môi lạnh lẽo, cái lưỡi linh hoạt hoành hoành trong miệng cô, phảng phất như muốn nuốt cô vào bụng mà ăn sạch sẽ.

Vi Tưởng kêu đau một tiếng, liền vùng vẫy đẩy anh ra.

Nhưng khí lực anh rất lớn, cô chẳng lay được anh tí nào. Lại tiếp là anh chẳng những không dừng mà còn đưa tay vào trong áo cô vuốt ve vòng eo mềm mại, bàn tay thô ráp như có mang theo lửa vuốt dọc theo thân thể cô, khiến cô cảm thấy nóng rát mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Thân thể cô nhịn không được mà nóng lên.

Nhưng người ở trên dường như cảm thấy chưa đủ, một bên hôn một bên mò xuống hàng cúc áo của cô. Trong nháy mắt áo của cô đã bị mở toang ra, một bên ngực đã bị anh nắm trong tay hung hăng xoa nắn dày vò. Mà cánh tay kia của anh cũng không rãnh rỗi, mò mẫm ra sau dừng ngay móc khóa áo ngực, chỉ nghe xoạc một tiếng, áo ngực đã bị anh tháo ra.

Kéo Vi Tưởng lại, quăng áo ngực qua một bên, giờ phút này cô gái dưới thân không còn một mảnh vải, hai trái đào không lớn không nhỏ rất vừa vặn cùng hai hạt đậu hồng nhạt nhỏ nhắn yêu kiều, mà nụ hoa ở bên dưới lại càng diễm lệ.

Lộ Thượng hô hấp căng thẳng, chỉ thấy anh mở hai tay ra liền nhắm ngay hai khỏa trước ngực mà xoa bóp dày xéo thành đủ hình dạng, cứ lặp đi lặp lại như yêu thích không thôi như là không biết mệt vậy.

Tới cùng chỉ là một cô gái mới lớn, bị người ta nhìn thấy toàn bộ như vậy làm cô triệt để xấu hổ rồi, cô cảm giác thân thể mình khẽ run, vừa thẹn vừa nóng lại muốn lấy tay che ở trước ngực né tránh bàn tay ma quỷ của anh.

Lộ Thượng cũng không định bỏ qua cho cô, anh dùng lực cố định hai ta cô lêи đỉиɦ đầu, mà tư thế như vậy càng làm cho hai khỏa trước ngực phóng đại trước mặt anh. Con ngươi Lộ Thượng bỗng tối sầm, không do dự há miệng ngậm lấy một bên ngực Vi Tưởng.

“A..” Vi Tưởng bỗng kêu lên một tiếng sợ hãi tay Lộ Thượng đã đưa lên che kín miệng cô ngăn lại tiếng rên rĩ.

Cái miệng của anh cũng không ngừng liếʍ mυ'ŧ ngực cô. Tại đó liếʍ một vòng lại mυ'ŧ, một lúc lại cắn nhẹ hạt đậu phía trước, dùng đầu lưỡi đùa bỡn chúng nó cứ như vậy hết bên này lại đến bên kia…

Toàn bộ hơi thở của anh đều phun lên ngực cô, ngực cô đã bị anh làm cho ướŧ áŧ một mãnh, thân thể hồng nhuận mềm mại, cô xấu hổ nhắm hai mắt lại gắt gao ngậm chặt miệng để không ngâm thành tiếng.

Thật lâu sau Lộ Thượng mới buông cô ra, vừa định thở ra một hơi lại thấy anh vươn tay xuống phía dưới định vén váy cô lên.

“Không được.” Vi Tưởng thân thể cứng đờ hô.

Nghe tiếng cô tay Lộ Thượng liền dừng động tác, đem người chen đến giữa hai chân cô, chỉ thấy anh dùng phía dưới đã sớm cứng rắn cọ xát qυầи ɭóŧ của cô, giọng nói lành lạnh van lên: “Bây giờ mới biết sợ, lúc nảy em có biết mình đã làm cái gì không?”

Thấy Vi Tưởng xấu hổ đỏ mặt, nói không ra lời, anh lạnh lùng nói tiếp: “Lần này là cảnh cáo, anh không có bệnh em cũng đừng mù quáng mà trêu chọc anh. Sở dĩ không có cảm giác với em là sợ em chưa chuẩn bị sẵn sàng, nếu không vừa rồi em cũng không khẩn trương, thân thể cứng nhắc rồi lại cự tuyệt.”

“Hỏi kĩ lại xem trong lòng em đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Anh không muốn em chưa nghĩ kĩ mà tổn thương em. Cho nên đừng có suy nghĩ bậy bạ, đi ngủ đi.”

Nói xong anh liền xoay người nằm xuống ôm chầm lấy cô, kéo chăn đắp cho hai người.

Nghe anh một hơi nói xong quả thật đã nói đúng tâm trạng cô rồi. Trong nháy mắt cô thật bối rối cũng thật cảm động. Thấy anh một mực suy nghĩ cho cô như vậy lại khiến hốc mắt cô ẩm ướt.

Sự thật cũng không phải anh không muốn, luôn kiềm chế bản thân là vì lo nghĩ cho cô, không muốn vội vàng mà tổn thương cô.

Nhìn hai người ôm nhau như vậy Vi Tưởng trong lòng than nhẹ: “Đúng là người đàn ông khiến người ta vừa yêu vừa hận mà.”

Nhớ tới vừa rồi anh vì động tình mà cứng rắn Vi Tưởng có chút không đành lòng, nghĩ Nghĩ lại vươn tay đến phái dưới thắt lưng anh thấp giọng nói: “Lộ giáo sư anh rất khó chịu phải không?”

Lộ Thượng hung dữ trợn mắt, khàn giọng nói: “Đã nói đừng quyến rũ anh.”

“Không có, em sợ anh khó chịu, hay là em dùng tay giúp anh nhé.”

Trong mắt Lộ Thượng lửa giận càng thêm lớn: “Ai dạy em những chuyện này, lại đi học từ ai đấy?”

Vi Tưởng rụt cổ trả lời: “Không phải là trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao?”

Lộ Thượng đau đầu nhíu mày, giữ chặt tay Vi Tưởng mặt lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi, sau này đừng xem mấy loại tiểu thuyết bậy bạ này nữa.”