Lương Văn Kiệt nhìn chăm chú bóng lưng Vi Tưởng, vừa thấy cô trở lại, hắn mừng rỡ đem kính xe hạ xuống thấp nhất, ánh mắt đều là vẻ mong đợi.
“Lương Văn Kiệt, thật ra thì... Thật xin lỗi, sau này anh thực sự không cần đến nữa. Ý của tôi là bộ dáng này của anh sẽ khiến tôi rất có áp lực, hy vọng anh có thể hiểu ý tôi.”
Lương Văn Kiệt đại khái là không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, ánh mắt thoáng qua một chút ưu buồn, sắc mặt có chút trắng. Hắn rủ mi nhìn tay lái, không nói gì.
Suy tư chốc lát hắn cảm thấy có thể là phương thức biểu đạt của mình có vấn đề, có lẽ Vi Tưởng không thích loại tiếp xúc chậm nóng này, lập tức trong lòng làm ra quyết định, vì vậy quay mặt sang, thâm tình mà kiên định nhìn về phía Vi Tưởng.
“Vi Tưởng, thật ra thì lần đầu tiên thấy em, em xinh đẹp tự tin liền để lại cho anh ấn tượng rất sâu. Đúng vậy, anh đối với em vừa thấy đã yêu. Lần gặp mặt thứ hai đúng là anh cố ý mời Hứa Trinh Trinh tới hỗ trợ, chúng ta mới cùng nhau ăn cơm, hy vọng em bỏ qua cho, anh chỉ muốn gặp mặt em nhiều hơn. Gần đây càng ngày càng hiểu rõ em, anh thật lòng cảm thấy em là một cô gái tốt, anh đối với em là nghiêm túc... Cho anh cơ hội được không?”
Lương Văn Kiệt thâm tình bày tỏ làm Vi Tưởng vô cùng giật mình, dĩ nhiên trừ việc này ra còn có một chút cảm động.
Nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là cảm động, không liên quan đến tình yêu.
Dù là đến giờ phút này, cô vẫn cảm thấy trong lòng mình đối với Lương Văn Kiệt không có cái loại cảm giác đó, cho nên vẫn không muốn lãng phí thời gian với nhau, cô chỉ có thể hết sức xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, Lương Văn Kiệt, tôi...”
Có lẽ là đoán được tiếp theo cô nói cái gì, Lương Văn Kiệt trên mặt hiện lên một chút mất mác, rất nhanh cắt đứt lời Vi Tưởn: “Không
sao, em đừng cự tuyệt anh vội. Hãy suy nghĩ thật kỹ, anh chờ được.”
Nói xong sợ Vi Tưởng lần nữa cự tuyệt, hắn lập tức cáo từ lái đi như một làn khói.
Vi Tưởng nhìn xe biến mất nhíu chân mày, mới thở dài lên lầu.
...
Vào cửa nhà được một lúc, liền cảm thấy Trinh Trinh hôm nay nhìn là lạ.
Nói chuyện với cô, dường như cô không để ý, một mực không bình tĩnh nhìn chăm chú điện thoại di động trong tay. Vi Tưởng nhìn kỹ cô một cái, cô nương này mặt mũi hồng hào, bộ dạng như một cô gái nhỏ đang then thùng.
Vì vậy cô rón rén xấu xa sát lại, định cướp đi điện thoại, kết quả không ngờ bị Trinh Trinh kịp thời phát hiện nhanh nhẹn chạy ra xa.
“Nào nào, nói một chút coi có cái gì hay, khiến cho mặt của đại tiểu thư chúng ta có bộ dạng như thiếu nữ đang yêu! Người đàn ông kia là ai mà gan lớn như vậy, hắc.” Vi Tưởng cười cười nói.
Hứa Trinh Trinh nghe được cô cười nhạo, bất mãn trừng cô một cái ︰ “Cậu tránh ra, bổn tiểu thư là người thế nào, mình là thiếu nữ người mà ai thấy cũng thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe chở. Lại nói, chiều cao của chị so với cậu dài hơn, lại càng so với cậu cao hơn, hơn nữa, nhìn ngực chị, không phải lớn hơn so với cậu sao?” Vừa nói một bên ưỡn ngực mình ra, vung vung xung quanh.
Nhìn Trinh Trinh cố ý làm ra động tác sóng lớn trào dâng, Vi Tưởng làm một người phụ nữ cũng phải chảy máu mũi, cô không thể nhịn được cả giận nói: “Mình biết cậu ngực to, nhưng cậu đừng mỗi ngày đều cầm đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ mình được không, mỗi lần đều đâm vào chỗ đau người ta. Còn có thể làm bạn tốt không.” Nói xong Vi Tưởng không vui bĩu môi.
Ngực nhỏ là tâm bệnh của cô, phương diện này cô đối với Trinh Trinh là hâm mộ ghen tị.
Chiều cao của bạn học Trinh Trinh quả thật cao hơn so với cô, 168 cm, cup C, có thể coi vóc người đạt tiêu chuẩn mỹ nhân. Nhưng mà cô cũng không biết lợi dụng ưu thế của mình, mỗi ngày chỉ lo học tập chứ không chú trọng lối ăn mặc. Trong ngày thường cũng chỉ đeo kính cận đen vừa dày vừa nặng, trên người thường xuyên mặc áo phông rộng hoặc áo sơ mi, phía dưới phối một cái quần âu rộng, thật là uổng công làm hỏng vóc dáng người đẹp, đứng ở trong đám người hoàn toàn sẽ không bị chú ý.
Dùng lời của Vi Tưởng chính là phí của trời, tất phải chết.
Hai người bình thường đùa giỡn, Vi Tưởng cười nhạo cô nhiều lần cũng hảo tâm khuyên cô mấy lần, nhưng Trinh Trinh chính là không để bụng. Thật là hoàng thượng không gấp thái giám gấp, Vi Tưởng nhìn
thấy không hiệu quả về sau dứt khoát mặc kệ.
Nhìn Vi Tưởng bị cô đâm đến chỗ đau, Trinh Trinh vừa vui vẻ vừa có chút ngượng ngùng: “Được rồi, không trêu cậu nữa. Đều nói cho cậu đi, mấy ngày nay có một em trai trong trường đang theo đuổi mình, mình không biết có nên cùng người ta lui tới không. Mình cảm thấy mình không nên đồng ý, mặt của hắn là loại mình thích. Nhưng lại nhỏ hơn ba tuổi.”
Hai người bình thường quan hệ mật thiết, làm việc cũng ăn ý, cho nên Vi Tưởng mới vừa rồi liếc một cái liền đoán nha đầu này là số đào hoa tới.
Đúng như dự đoán.
Vi Tưởng không nhịn được tò mò hỏi: “Bộ dạng thế nào, có đẹp trai hay không?”
Lấy hiểu biết của cô đối với Trinh Trinh, người Trinh Trinh thích đều là anh đẹp trai.
“Nói nhảm, nhất định đẹp trai. Dù sao mình cũng thích dáng vẻ, cảm giác đầu tiên của mình là mắt có chút giống như Dương Dương. Ngươi biết Dương Dương không, chính là Hứa Dực trong phim , là Nhược Bạch sư huynh trong phim .”
Vi Tưởng dĩ nhiên biết Dương Dương, chính là diễn viên trẻ đang nổi tiếng nhất dạo này, cô thích nhất chính là Dương Dương.
Vốn là vào cửa cô miệng khô lưỡi đắng muốn đi rót ly nước uống, có thể nghe Trinh Trinh hình dung như vậy, cô nghĩ nghĩ không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Trời ạ, không phải chứ? Vậy các cậu làm thế nào biết nhau, mau nói cho mình biết cậu làm thế nào cấu kết với học đệ đẹp trai.”
Nghe cô dùng từ cấu kết, Trinh Trinh giả vờ không vui: ” Cấu kết cái gì, thật là khó nghe. Thật ra thì chính là trùng hợp, mấy ngày trước mình ở thư viện xem luận văn, lúc ấy một anh đẹp trai ngồi đối diện, đầu tiên nhìn, mình liền giật mình, đôi mắt ti hí thần thánh kia chính là giống với Dương Dương nhà chúng ta mà, mình lúc ấy nội tâm dâng trào. Vì vậy cả buổi chiều, mình vừa làm bộ xem tài liệu vừa nhìn lén người ta.”
Trinh Trinh nhớ lại kể, đem cảnh tượng buồn cười lúc ấy từ từ nói cho Vi Tưởng.
...
Không nghĩ tới Trinh Trinh cùng học đệ gặp nhau như vậy.
Vi Tưởng nghe đến nhập thần, cũng quên mình phải đi uống nước, ngược lại là không kịp đợi cắt đứt, bắt đầu nhạo báng: “Ai yêu, hoc đệ thật có tâm cơ, có vẻ như cậu hoàn toàn không phải đối thủ của người ta đâu. Nói tiếp, về sau học đệ làm thế nào bắt đầu theo đuổi cậu? Ở giữa phát sinh chuyện gì?”
Trinh Trinh nửa mồ hôi nửa 囧lại đem về sau gặp lại cùng với chuyện cẩu huyết từng cái nói tỉ mỉ.
Nghe xong Trinh Trinh miêu tả, Vi Tưởng lại một lần nữa kích động:
“Oa, người ta đem số điện thoại di động vời lòng cậu cùng nhau lừa đi. Học đệ này thật là đẹp trai cơ trí, mình đối với hắn bày tỏ sùng bái, ngày khác nhất định phải mang mình gặp mặt, mình muốn quỳ lạy một chút học đệ này.”
” Chữ Bát
(八)
còn không có viết xong *
, mình đang rầu lắm đây!”
(*Nguyên văn:
八字还没一撇呢; nghĩa: chuyện còn chưa bắt đầu, chưa có gì là chắc chắn)
Tỉnh táo lại, Vi Tưởng nghiêm túc suy tính một phen cũng không tránh thay Trinh Trinh lo lắng.
“Ừ, phải thận trọng không thể xúc động. Suy nghĩ kỹ một chút mình cảm giác phải cẩn thận với học đệ này, nói không chừng hắn là đạo tặc hái hoa kinh nghiệm mười phần, cậu cũng phải cẩn thận.”
Trinh Trinh bĩu môi nói: “Có lẽ, mình cũng không suy nghĩ nhiều, cảm thấy không thể nào. Nói cái khác, người ta so với mình nhỏ hơn ba tuổi điều này khiến mình liền chùn bước rồi.”
“Thật ra thì ngược lại mình cảm thấy tuổi tác không phải vấn đề lớn, nếu là đối phương tâm trí thành thục coi như nhỏ tuổi cũng không có vấn đề gì. Mấu chốt nhất là xem nhân phẩm. Nhưng cậu cũng đừng vội một gậy đánh chết, tiếp tục khảo sát, có lẽ nói không chừng người ta là thật lòng. Nếu như vậy bỏ qua liền đáng tiếc, đi đâu tìm người vừa ý như vậy, hắc hắc.”
“Được rồi, nghe cậu.”
“Bất quá nghĩ đến cậu ở cùng học đệ ngượng ngùng cùng bộ dạng mất mặt, mình nghĩ thế nào cũng buồn cười.” Nói xong Vi Tưởng ôm bụng bất kể hình tượng ha ha cười to.
“Thật mắc cỡ chết người, cậu không an ủi người ta cũng thôi đi ngược lại còn không biết xấu hổ giễu cợt người ta.” Trinh Trinh thẹn quá hóa giận cầm gối ôm trên ghế sofa đập Vi Tưởng.
...
Cãi nhau ầm ĩ thời gian bất tri bất giác liền qua đi.
Có thể bị đề tài tối nay ảnh hưởng, lại bởi vì ngày mai làm ca tối không cần dậy sớm, Vi Tưởng nằm ở trên giường không ngủ được, lăn qua lộn lại cô nhớ tới một ít quá khứ...
Khi đó cô ngây thơ bao nhiêu, ngu ngốc bao nhiêu. Cô thích người nọ như vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn vứt bỏ cô.
Mỗi lần nhớ tới những việc đã qua kia, Vi Tưởng đều rơi vào tâm trạng đau thương, càng thêm thống khổ.
Vị mặn của nước mắt chậm rãi rơi xuống khóe miệng. Cô cười khổ một cái, âm thầm nói trong lòng không có việc gì, có lẽ khi cô đủ tốt, sẽ chân chính gặp đúng người, đến khi đó cô liền có thể buông xuống quá khứ.
***
Ngủ một giấc, thứ hai lại là một ngày mới.
Buổi sáng tỉnh lại, làm một chút việc nhà, tưới nước cho hoa trên sân thượng, ngược lại cũng nhàn nhã.
Chờ làm xong tất cả, Vi Tưởng quyết định cầm sách ngồi ở trước bàn đọc.
Chỉ chốc lát có tiếng động ở cửa, cô đi ra nhìn thì ra Trinh Trinh dẫn một đứa trẻ trở lại.
Tiểu hài này lại là Lộ Tử Việt mà cô đang nhớ đến.
Vi Tưởng còn đang khϊếp sợ, đã nhìn thấy Lộ Tử Việt không kịp chờ bước chân nhỏ mập mạp chạy đến trước mặt cô vui vẻ nói: ” Dì Vi Tưởng, Tử Việt lâu rồi không thấy dì, rất nhớ dì.”
Vi Tưởng cũng hết sức mừng rỡ, cô để sách trong tay xuống, vui vẻ ngồi xuống cẩn thận tránh cánh tay bó thạch cao của Lộ Tử Việt, thân thiết ôm lấy đứa nhỏ người đầy thịt.
“Bảo bối Tử Việt, dì cũng rất nhớ con.” Nói xong cô không quên quay sang Trinh Trinh hỏi, “Chuyện gì xảy ra vậy, cậu làm sao đem con của Boss các cậu mang đi, Boss các cậu yên tâm à?”
Trinh Trinh xem thường nói: “Đều là tiểu tổ tông này, hôm nay Boss thật vất vả ở dưới sự yêu cầu nhất trí của bọn mình đem con trai bảo bối mang tới trường học. Mới vừa rồi bọn mình trêu chọc nó một lúc, không nghĩ tới tiểu tử này cùng Boss giống nhau đều lạnh nhạt hoàn toàn không phản ứng với
đám người bọn mình, làm mọi người rất thất vọng. Mình bỗng nhiên nghĩ đến nó rất thích cậu, liền nói tên của cậu dụ dỗ, nói cậu là bạn tốt của mình, bây giờ đang ở nhà...”
Không nghĩ tới chiêu này đúng thật là có tác dụng với người bạn nhỏ, biểu tình Lộ Tử Việt rốt cuộc có biến hóa, ánh mắt mang vẻ mong đợi quấn Trinh Trinh mang nó đi tìm dì tiểu Vi, không có biện pháp ai bảo Trinh Trinh tự mình tìm phiền toái nên cô phải tự mình giải quyết.
Vì vậy cô vô cùng chột dạ dắt Tử Việt cùng đi tìm Lộ Thượng, tranh thủ sự đồng ý của hắn.
Dĩ nhiên Lộ Thượng vừa nghe các cô nói định trực tiếp cự tuyệt, cuối cùng không chịu được con trai lại tha thiết cùng đám học sinh kia hết sức xin, hắn rốt cuộc gật đầu đồng ý.
Ban nãy hắn vừa đem các cô đưa đến dưới lầu, nhưng bởi vì công việc nên đi về trước.
“Thì ra là như vậy.” Nghe Trinh Trinh giải thích xong, Vi Tưởng lúc này mới gật đầu một cái.