Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 209

“Để anh đền bù cho em được không?” Anh ta không còn cách nào khác, thích một cô gái nhỏ hơn mình rất nhiều thì phải dỗ dành cô ấy, nhưng anh ta vẫn rất sẵn lòng, đúng là bị ma nhập rồi!

“Vậy em cũng phải yêu đương một lần cho biết, cùng với người khác! Em muốn công bằng. Tại sao cả đời em chỉ được thích một mình anh? Em muốn biến anh thành bến đỗ đã từng.” Lý do của cô rất đường hoàng, và vô cùng đầy đủ.

“Em dám?” Mễ Kiệt rối lên khi nghe thấy điều này. Cô ấy còn muốn yêu đương với người khác? “Phụ nữ mang thai thì nên yên phận một chút, sớm ngày làm cô dâu, nếu không để bụng to ra thì mặc váy cưới sẽ không đẹp nữa đâu!”

“Ai nói muốn lấy anh chứ? Chị đây không thèm lấy chồng!”

“Em là chị của ai?”

“Chị của anh!”

“Con nhỏ này, em vẫn muốn bị trừng phạt tiếp có phải không?”

“Anh dám phạt em thì em sẽ khóc... Hu hu... Này, Mễ Kiệt... Đừng mà...” Tiếng hét của cô dần dần trở thành tiếng rên rĩ khe khẽ...

Ở nhà họ Tần.

Tần Trọng Hàn đã đậu xe xong, tuyết đã rơi một lớp rất dày.

Tần Trọng Hàn chở vợ con về nhà, vậy mà Ngữ Điền đã không đòi đi theo, có lẽ nhà họ Tăng đã cho cậu bé quá nhiều chú ý, khiến cậu bé thích ở lại đó. Và đây cũng là điều mà họ hy vọng, mọi người được trả về đúng chỗ của mình, đó là kết quả tốt nhất.

“Mẹ ơi, khi nào chúng ta mới đi gặp ông ngoại vậy?” Thịnh Thịnh nghĩ ra hình như mấy ngày rồi không gặp ông ngoại.

“Thịnh Thịnh nhớ ông ngoại rồi hả?” Tiêu Hà Hà nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, rồi ôm lấy cậu bé. “Vậy con gọi điện cho ông ngoại đi, chờ tuyết ngừng rơi, đường sá dễ đi đã, rồi chúng ta mới đi thăm ông ngoại!”

“Dạ!” Thịnh Thịnh gật đầu.

Tần Trọng Hàn quay lại nhìn con trai: “Con gọi ba đi! Gọi ba thì ngày mai sẽ chở con đi!”

“Không gọi!” Thịnh Thịnh lắc đầu.

“Vậy ba sẽ không chở con đi!” Tần Trọng Hàn đe dọa.

Thịnh Thịnh trợn tròn mắt, ngáp một cái thật dài, khuôn mặt nhỏ cau lại rồi ôm lấy Tiêu Hà Hà. “Mẹ ơi, tối nay con ngủ với mẹ được không? Ngữ Điền được ngủ chung với mợ Dương Dương, nên người ta cũng muốn ngủ chung với mẹ!”

“Được chứ, mẹ cũng sẽ ôm con ngủ!” Làm sao Tiêu Hà Hà nhẫn tâm không đáp ứng yêu cầu của con trai mình.

“Không được, đêm nay là đêm tân hôn của ba mẹ mà!” Tần Trọng Hàn từ chối thẳng thừng, anh ta đã biết trước suy nghĩ của con trai khi thằng quỷ nhỏ này trợn tròn mắt lên vừa nãy rồi.

“Mẹ...” Thịnh Thịnh lắc người làm nũng.

“Mẹ sẽ ngủ với Thịnh Thịnh!” Tiêu Hà Hà nắm tay con trai. “Chúng ta mau đi lên lầu thôi, ngoài này lạnh quá!”

Hai mẹ con tay trong tay đi ra khỏi gara. Tần Trọng Hàn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người với vẻ kinh ngạc. Thịnh Thịnh quay đầu lại liếc nhìn anh ta, ý tứ đó rất rõ ràng: Dám đe dọa con, ba chết chắc rồi!

“Mẹ ơi, con tắm xong sẽ gọi điện cho ông ngoại!”

Tần Trọng Hàn đương nhiên cũng không chịu yếu thế, anh ta đuổi theo, bồng con trai lên và mở miệng như thể muốn lấy lòng. “Để ba bồng con, tắm cho con. Tối nay ba cũng ngủ với con luôn!”

Trong phòng tắm.

Tần Trọng Hàn đã xả đầy nước vào bồn tắm, rồi nhìn sang con trai vẫn đang đứng im một chỗ. “Mau lên nào, nước ấm rồi đó!”

“Chú có lấy lòng con cũng vô ích thôi, tối nay con muốn ngủ với mẹ!” Thịnh Thịnh liếc nhìn Tần Trọng Hàn, rồi lên tiếng lạnh lùng.

“Này! Con cố tình!” Tần Trọng Hàn không biết làm sao, có một đứa con trai thiên tài thực sự không phải chuyện tốt lành gì, mong rằng đứa sau sẽ không có tư chất cao như vậy, giống người bình thường là được rồi, nếu không anh ta sẽ chết chắc.

“Để con tự tắm!” Thịnh Thịnh bắt đầu cởi đồ.

“Để ba tắm cho con. Yên tâm đi, tối nay sẽ cho mẹ con ngủ với con!” Tần Trọng Hàn túm lấy cậu bé và bắt đầu cởϊ qυầи áo cho cậu. Đây là con trai của anh ta, bàn tay to lớn sờ lên da thịt của cậu bé, tận hưởng tình thân ấm áp. Mặc dù con trai cố tình chọc tức anh ta, nhưng trong lòng anh ta vẫn thấy rất vui, ai biểu đây là con trai của anh ta chứ?

“Chú tắm cho con, con cũng không gọi chú là ba đâu!” Giọng nói trẻ con lại vang lên lần nữa.

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì chú đã hại mẹ chịu rất nhiều đau khổ, làm sao mà dễ dàng được làm ba của con chứ?” Lời Thịnh Thịnh nói làm Tần Trọng Hàn cảm thấy lương tâm tội lỗi. Phải, làm gì mà dễ dàng như vậy được?

Bên ngoài phòng tắm, Tiêu Hà Hà đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn tuyết rơi, bỗng không nhịn được cười. Cô không biết tại sao con trai lại không chịu gọi Tần Trọng Hàn là ba.

Cô lấy hai tờ chứng nhận kết hôn ra khỏi túi, cầm nó trong tay và nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nói: “Ba Nam Bắc ơi, mẹ ơi, em trai ơi, bây giờ con rất hạnh phúc! Mọi người ở trên trời có hạnh phúc không?”

Sau khi tắm và lau khô người, Tần Trọng Hàn bồng cậu bé ra ngoài. Thịnh Thịnh nhìn thấy Tiêu Hà Hà đang đứng bên cửa sổ, họ đã ra đến nơi mà mẹ cũng không cảm nhận được.

Thịnh Thịnh thì thầm vào tai Tần Trọng Hàn: “Chắc mẹ đang nhớ ông ngoại và cậu rồi, chú phải chịu trách nhiệm an ủi mẹ!”

“Mẹ con cần được ba an ủi riêng!” Tần Trọng Hàn thừa cơ nói: “Tối nay con tự ngủ một mình được không? Dù gì tối nay cũng là ngày ba mẹ nhận giấy đăng ký kết hôn mà, con có thể cho ba chút sỉ diện không? Con trai?”

“Chú nói mà không giữ lời!” Thịnh Thịnh bĩu môi. “Con đi gọi điện cho ông ngoại đã!”

“Mặc quần áo vào đã chứ!” Tần Trọng Hàn giúp con trai mình mặc quần áo.

Tiêu Hà Hà nghe thấy giọng nói mới hoàn hồn lại, quay lại thì nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang mặc quần áo cho con trai, hình ảnh này khiến cô cảm thấy hạnh phúc. “Ngày mai có thể đắp người tuyết rồi, có vẻ như tuyết sẽ rơi cả đêm đó!”

“Mẹ ơi, ngày mai con sẽ đắp một người tuyết thật lớn để tặng mẹ!” Thịnh Thịnh kéo dây kéo của chiếc áo len lên. “Bây giờ con đi gọi điện thoại, cho mẹ và chú nửa tiếng ở riêng với nhau!”

“Này!” Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà nhìn nhau và mỉm cười, vẻ mặt của Tần Trọng Hàn có cả một chút thất vọng. “Thằng nhóc con, con chỉ bố thí có nửa tiếng thôi hả?”

“Nửa tiếng là đủ lắm rồi!” Thịnh Thịnh suy nghĩ như một ông cụ non, rồi nói: “Không muốn thì thôi!”

“Cám ơn con trai, ba rất cảm kích!”

“Chú không phải là ba của con!” Thịnh Thịnh trượt xuống khỏi giường với vẻ huênh hoang. “Tóm lại, con sẽ không nhận chú đâu!”

“Thằng nhóc, sao ba lại không phải là ba của con?”

“Ai biểu chú không nhận ra con sớm hơn!”

“Thằng quỷ nhỏ này, bây giờ con đang cố tình hành hạ thân già này đó hả?”

“Ông nội còn không nói mình già, vậy mà chú dám giả vờ già hả? Để con kêu ông nội đánh đít chú. Mẹ ơi, con đi đây, mẹ phải tự bảo vệ mình đó nha, đừng để kẻ dê xòm đến quá gần đó!” Thịnh Thịnh không quên dặn dò Tiêu Hà Hà.

“Này! Nó thực sự chỉ mới năm tuổi thôi hả?” Tần Trọng Hàn cảm thấy rất đau đầu. “Anh là kẻ dê xòm à?”

Tiêu Hà Hà nhún vai, rồi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh không phải sao?”

“Hà Hà...” Tần Trọng Hàn đi đến gần cô rồi đưa tay ra ôm chặt lấy cô từ phía sau, để cô có thể dựa vào lòng mình, rồi hà hơi thì thầm vào tai cô: “Anh thực sự là kẻ dê xòm hả?”

Nhìn vào bàn tay to lớn đang thắt quanh eo mình, Tiêu Hà Hà mỉm cười, rồi quay người lại và nhìn vào người đàn ông đẹp trai đang đứng trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bờ ngực rắn chắc của anh ta, ép sát mặt vào tim anh ta. “Nếu anh không phải kẻ dê xòm, bây giờ anh đang làm gì vậy?”

“Này, bà xã!” Tần Trọng Hàn cau đôi chân mày lưỡi mác lại, đôi mắt sâu thẳm chớp chớp đầy vẻ dịu dàng. Hai tay siết chặt eo Hà Hà, kéo cô sát vào cơ thể rắn chắc của mình như không muốn để có một kẽ hở giữa họ. “Sau này anh chỉ dê xòm với em thôi!”

“Nếu anh dám rung động với người phụ nữ khác, e rằng con trai của anh cũng sẽ không đồng ý đâu. Em khuyên anh tốt nhất đừng chọc giận con, chọc giận em thì còn được, chứ chọc giận con thì e rằng sau này anh sẽ ăn đủ đó!”

“Anh đâu có dám!” Tần Trọng Hàn đã được một bài học rồi, thằng nhóc đó không phải cứng đầu bình thường, đến hôm nay mà vẫn không chịu gọi anh ta là ba.

“Tốt nhất là vậy!” Tiêu Hà Hà mỉm cười rất vui vẻ.

Tần Trọng Hàn ôm cô thật chặt. “Bà xã à, nửa tiếng cũng có thể làm rất nhiều thứ! Ví dụ như tạo ra một thiên thần...”

“Đúng là kẻ dê xòm!” Tiêu Hà Hà cảm nhận được phản ứng của cơ thể anh ta, cô đỏ mặt lên rồi bĩu môi. “Em không rảnh!”

“Không lẽ em muốn ngủ với con trai tối nay thật à?” Tần Trọng Hàn mỉm cười gian xảo, để bàn tay to lớn thỏa thích di chuyển trên lưng của Hà Hà, đôi mắt sâu thẳm đang tối dần, trong mắt đầy ý trêu chọc.

Tiêu Hà Hà lắc đầu dù vừa thích thú và vừa mắc cười. “Đúng là con vật chi biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới!”

Cảm thấy cái đùi lớn của anh đang cọ xát không ngừng vào hai chân mình, thậm chí còn nhét vào giữa hai chân cô một cách quá đáng, làm Hà Hà lập tức đỏ bừng mặt lên.

“Bà xã, chúng ta về phòng đi!” Giọng nói cuốn hút của Tần Trọng Hàn rất thấp, rồi anh ta bồng Hà Hà lên, đá cửa ra và quay về căn phòng của mình ngay bên cạnh, đóng cửa và khóa lại. Một loạt hành động diễn ra rất liền mạch.

Chẳng mấy chốc, cả hai người cùng ngã xuống trên chiếc giường lớn bên cạnh. Tần Trọng Hàn nằm đè lên cơ thể mềm mại bên dưới, bàn tay to lớn càng tiến công mạnh bạo hơn.

Dưới sự trêu chọc của bàn tay to lớn của anh ta, Tiêu Hà Hà không kìm được tiếng rêи ɾỉ, khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên đỏ hồng.

“Bà xã...” Khẽ hét lên lần nữa, Tần Trọng Hàn nhanh chóng nhắm chính xác vào đôi môi đỏ của Hà Hà, nụ hôn hoang dại kèm theo rung động và phấn khích rơi xuống, một tay cởi phăng áo của cô ra, luồn thẳng vào trong áσ ɭóŧ của cô, vuốt ve làn da mịn màng đó.

“Rầm, rầm!” Tiếng đập vào cửa đột nhiên vang lên, tiếp theo đó là giọng nói non nớt kèm theo chút tự mãn của Thịnh Thịnh. “Mẹ ơi, ông ngoại nói sẽ đến đón chúng ta đi đó. Ông nói chưa kết hôn thì không được sinh thêm một đứa con riêng nữa đâu. Mẹ ơi, mẹ có nghe thấy không?”

“Này!” Tần Trọng Hàn nằm úp trên người Hà Hà với vẻ mặt thất vọng, vừa mới khơi dậy thì đã bị một câu của con trai dập tắt hoàn toàn rồi. Anh ta khẽ gầm lên một cách giận dữ: “Thằng quỷ nhỏ, không phải nói cho nửa tiếng à?”

“Mau ngồi dậy đi!” Tiêu Hà Hà đỏ mặt, chỉnh lại quần áo của mình và đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn và non nớt của Thịnh Thịnh liền xuất hiện trước cửa với nụ cười gian xảo. Cậu bé nhún vai, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Tần Trọng Hàn, đưa tay lên khoác ngang eo của Tiêu Hà Hà. “Mẹ ơi, con đến bảo vệ mẹ đây, chờ ông ngoại đến đón chúng ta đi ha!”

“Chết tiệt!” Đôi chân mày lưỡi mác của Tần Trọng Hàn cau lại. “Thằng quỷ nhỏ, con cố tình làm vậy! Ông ngoại con có nói vậy thật à?”

“Tất nhiên!” Thịnh Thịnh ngước cằm lên, tuyên bố mà không hề sợ chết: “Ông ngoại nói, muốn cưới con gái của tôi, thì khiêng tám cái kiệu đến đây, nếu không thì không có cửa!”

“Ông ngoại nói vậy thật à?” Tần Trọng Hàn không tin rằng Bùi Lâm Xung lại không nể mặt đến vậy.

“Không tin thì chú gọi hỏi ông ngoại đi!”

“Mẹ ơi, chúng ta vào phòng con đọc truyện đi. Sau này mẹ cứ yên tâm, con sẽ tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu của ông ngoại để bảo vệ mẹ!”

“Được! Chúng ta đi đọc truyện thôi.” Tiêu Hà Hà nắm lấy tay con trai và chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã! Hà Hà, để anh và con trai thương lượng một chút!” Tần Trọng Hàn nghiến răng và nói, rồi đứng phắt dậy.