Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn cùng lúc nhìn thấy một cái áo ngực ren màu đen, một màu đen huyền bí, thiết kế khoa học giúp nâng bộ ngực lên tối đa. Cái qυầи ɭóŧ cũng được làm từ vải ren chạm rỗng, mờ mờ ảo ảo, rất đẹp!
Tần Trọng Hàn nói: “Lấy cái này, cái này nữa, cái này, cái này, lấy hết qua đây. Có được mặc thử không vậy?”
“Em không thử!” Tiêu Hà Hà hoảng sợ kêu lên. Sao anh ta có thể kêu cô thử đồ lót chứ?
“Bên này có phòng thử đồ, đương nhiên là được mặc thử!”
Nhưng Tần Trọng Hàn đã kéo cô vào trong, quay đầu nói với cô nhân viên bán hàng bên ngoài: “Chọn giùm tôi thêm hai mươi kiểu nữa, lấy size 36B!”
“Sao anh biết em mặc size bao nhiêu?” Tiêu Hà Hà suýt nữa hét lên.
Còn cô nhân viên bán hàng thì lập tức đi tìm.
Tần Trọng Hàn cười với vẻ quỷ quyệt, đẩy cô vào phòng thử đồ, anh ta cũng vào theo!
“Tần Trọng Hàn, em không thử! Tại sao áo khoác không thử mà đồ lót thì phải thử? Em không muốn!” Không gian nhỏ hẹp khiến cô cảm thấy nghẹt thở, mùi cơ thể anh ta xộc thẳng vào mũi, cô cảm thấy hơi chóng mặt.
“Bà xã, anh không muốn em thử ở đây đâu, lỡ như có camera thì phải làm sao? Anh chỉ muốn vào đây để hôn em một cái thôi!” Nói rồi, anh ta lại hôn lên cái miệng nhỏ xíu hay huyên thuyên của cô một cách ngang ngược. Vừa rồi anh ta vẫn chưa hôn đã, bây giờ vào đây để bổ sung thêm.
Tiêu Hà Hà vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt thanh tú của cô đỏ ửng lên, duỗi tay đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại siết chặt eo cô hơn, và tiếp tục hôn cô.
Nụ hôn của anh ta ẩm ướt xen lẫn cả nhớ nhung, vẫn rất ngang ngược, vẫn rất mãnh liệt, trái tim cô run lên! Tâm tư cô lúc này bỗng có chút hoảng hốt, cô hoàn toàn bị rung động bởi sự điên cuồng và mãnh liệt của Tần Trọng Hàn, để mặc cho anh ta chiếm lấy môi cô.
Sau khi bị anh ta chiếm lấy đôi môi một cách hung tợn, Tiêu Hà Hà vô cùng xấu hổ và tức giận, cô muốn giãy giụa nhưng cả người không còn chút sức lực nào, chỉ mềm nhũn ra đó để được ôm chặt vào bờ ngực rắn chắc của Tần Trọng Hàn. Cô bị ép vào giữa tường và ngực anh ta, không thể nhúc nhích được.
Cho đến khi nụ hôn của anh ta hút cạn hơi thở của cô, anh ta mới buông cô ra, nhưng bụng của anh ta đã ép sát vào bụng cô. Cô kinh hãi, sao anh ta có thể muốn chuyện đó vào mọi lúc mọi nơi như vậy chứ?
Thân hình rắn chắc của anh ta dính sát vào cô, cô không dám kêu lên, sợ bị người bên ngoài nghe được. Chỉ cảm thấy tai nóng và tim đập nhanh, trong đầu cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng mình và anh ta đang cùng lăn lộn với nhau một cách nóng bỏng đó.
Cô cũng đã thờ dốc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô đã lộ ra vẻ hoảng loạn, đồng thời cũng khiến cho cái đó của anh ta càng nóng và cứng hơn. Anh ta không nhịn được phải trêu chọc cô: “Bà xã à, mặt em đỏ quá kìa! Em đang nghĩ gì vậy?”
“Anh! Anh...” Cô không nói nữa, chỉ cắn chặt môi.
Anh ta híp đôi mắt dài và nhỏ lại, đôi mắt đen sâu thẳm: “Bà xã à, có phải em cũng muốn anh rồi không?”
“Em không thèm!” Cô nhanh chóng phủ nhận, che giấu sự bối rối của mình.
Nhìn vào dáng vẻ xinh đẹp của cô, trái tim anh ta lại dao dộng, ôm lấy gáy cô và cúi xuống hôn cô, một tay vòng qua eo cô, ép cô vào sát mình hơn nữa.
Sự ngọt ngào của cô thật sự rất cuốn hút, chỉ cần vướng vào thì dù anh ta muốn ngừng cũng không được. Nếu không phải vì sức khỏe của cô không cho phép, anh ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy...
Tần Trọng Hàn nhìn vào Tiêu Hà Hà, nói khẽ: “Bà xã à, phải làm sao đây? Dù chỉ một giây, anh cũng không muốn xa em!”
Giọng anh ta thấp trầm và cuốn hút, có chút khàn khàn: “Mười ngày lận đó, thật khó mà chịu đựng nổi. Bà xã à, em cũng không chịu được có phải không?”
Khuôn mặt vốn đã đỏ ửng của Tiêu Hà Hà lại càng đỏ hơn như thể muốn rỉ máu ra. Cô giơ tay lên che miệng Tần Trọng Hàn lại, giọng run rẩy: “Anh... Anh... Không cho anh nói bậy nữa!”
“Tại sao anh không được nói?” Tần Trọng Hàn nói thật khẽ, trên khóe miệng với đường nét ưu mỹ nhoẻn lên một nụ cười ranh mãnh: “Anh muốn nói, cứ muốn nói...”
Trên đường về.
Tần Trọng Hàn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó liền nói: “Trời ơi, sao lại quên mất chuyện quan trọng nhất vậy cà!”
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Hà Hà ngây ra, nghiêng đầu nhìn anh ta.
Tần Trọng Hàn siết chặt vô lăng. “Hà Hà, là chuyện của Mễ Kiệt đó, sao anh lại quên nói với em chứ!”
“Phải ha, anh vẫn chưa kể cho em nghe anh và anh Mễ nói chuyện thế nào rồi. Anh ấy nói sao? Anh ấy có muốn gặp Ngô Tân Tuyên để nói chuyện lần cuối với chị ấy không?” Tiêu Hà Hà cũng chợt nhớ đến chuyện quan trọng nhất, sao cô cũng quên khuấy đi mất vậy?
Tần Trọng Hàn mím môi rồi gật đầu. “Đại khái là đã quên Tân Tuyên rồi. Hà Hà, có lẽ chúng ta quá cố chấp rồi, thật ra những người trong cuộc đã thay lòng từ lâu rồi! Anh ấy nói anh ấy phải có trách nhiệm với Cung Luyến Nhi, vì anh ấy và Cung Luyến Nhi đã cùng nhau làm bậy sau khi uống say!”
“Hả! Sao lại như vậy?” Tiêu Hà Hà sững sờ.
“Thật đó! Mễ Kiệt nói lần trước chúng ta cùng đi hát đó, họ uống đến nỗi gào khóc, uống say rồi làm bậy, thế là đã xảy ra chuyện đó. Rồi sau đó Mễ Kiệt muốn có trách nhiệm với Cung Luyến Nhi, rồi thì Cung Luyến Nhi cũng thường xuyên đến tìm anh ấy! Hai người họ còn lên núi Tây Sơn ngắm sao nữa kìa, rồi lại xảy ra tình một đêm... Em nói xem, Mễ Kiệt còn có thể ở bên cạnh Ngô Tân Tuyên không? Còn Cung Luyến Nhi phải làm sao?” Kết quả mà Tần Trọng Hàn nói chuyện với Mễ Kiệt chính là, Mễ Kiệt quyết định chịu trách nhiệm với cô gái đó.
“Trời ơi!” Tiêu Hà Hà nhất thời không biết nói gì.
“Nhưng anh không nói ra quan hệ giữa Tân Tuyên với ba vợ, nhưng anh có nói Tân Tuyên có nỗi khổ của chị ấy, chuyện bỏ đi năm năm trước là vì bất đắc dĩ! Có làm sao thì anh cũng không ngờ được ba vợ lại mượn cớ phá dỡ để ép Tân Tuyên làm người tình của ông ấy, ba vợ thật là ngang ngược!”
“Anh biết lý do hả?” Tiêu Hà Hà ngạc nhiên. “Anh biết lý do tại sao Tân Tuyên làm người tình của ông ấy hả?”
Tần Trọng Hàn quan sát xe cộ rồi rẽ vào đường Bàn Sơn. “Bạch Dật đã giúp anh điều tra rồi. Ba vợ muốn phá dỡ khu đất ở quê của Tân Tuyên để xây một căn biệt thự phong thủy, nhưng xây biệt thự rồi thì nơi đó sẽ trở thành nơi ở riêng, vậy thì tất cả thôn dân trong làng của Tân Tuyên đều sẽ không còn cơm ăn nữa. Vì mấy trăm hộ dân trong làng chị ấy đều dựa vào khu đất đó để làm du lịch ngắn hạn mới có thu nhập, nếu phá dỡ thì cuộc sống của họ sẽ rất khó khăn. Vì vậy Tân Tuyên đã đến tìm ba vợ, nhưng không ngờ ba vợ lại đưa ra điều kiện như vậy! Anh nghĩ có lẽ ông ấy có tình cảm với Tân Tuyên! Nghe nói trước đây ba vợ có đi xem một buổi biểu diễn thời trang, đã nhìn thấy hình của Tân Tuyên, hoặc là bị tiếng sét ái tình, hoặc là rất có hứng thú. Nói tóm lại, cách làm của ông ấy lúc đó khiến người ta rất bất ngờ! Nhìn ưng mắt thì phải chiếm làm của riêng, điều này cũng hợp với tính cách của ba vợ!”
Suy cho cùng thì Bùi Lâm Xung cũng sống trong xã hội đen!
“Thì ra là vậy! Tại sao lúc nào đàn ông cũng bắt nạt phụ nữ vậy chứ?” Tiêu Hà Hà lẩm bẩm.
Ba ruột của cô lại dùng thủ đoạn để chiếm đoạt con gái nhà lành, lại còn chia rẽ một đôi tình nhân không hề thương tiếc.
Trong lòng Tiêu Hà Hà bây giờ đủ loại cảm xúc, càng giận hơn đối với cách làm của Bùi Lâm Xung. “Sao ông ấy có thể bắt nạt Ngô Tân Tuyên như vậy chứ! Đúng là quả báo mà, làm cho con gái của ông ấy cũng bị người khác bắt nạt!”
“Hà Hà! Chuyện này không thể đánh đồng được!” Tần Trọng Hàn bỗng giật mình. “Anh không bắt nạt em, chúng ta nên cám ơn cái hợp đồng đó. Còn nữa, cám ơn em đã sinh con cho anh...”
Tiêu Hà Hà liếc anh ta một cái, nói bằng giọng cảm khái: “Anh và ông ấy giống nhau, đều là những người đàn ông thích bắt nạt phụ nữ. Ông ấy còn đáng ghét hơn anh, còn chia rẽ người ta! Câu nói đó thật không sai, đàn ông không có gì tốt!”
Lúc này, trong lòng cô thực sự nghĩ như vậy, phụ nữ sinh ra là để chịu khổ!
“Hà Hà, hai người mà em nói, một người là ba em, một người là người đàn ông của em, là anh đó!” Tần Trọng Hàn cứ kêu oan.
“Nói tóm lại những việc mà hai người đã làm đều không đúng, hai người rất đáng ghét! Bây giờ trong lòng em rất phức tạp, rất lo lắng, cứ cảm thấy giống như em có lỗi với anh Mễ vậy, gặp Mig mà em cũng thấy lo nữa!” Cô đã lý luận như vậy.
“Hà Hà, thực ra đây là duyên phận mà! Em hãy nhìn sự việc ở góc độ khác đi!”
“Nghiệt duyên!” Hà Hà thở dài. “Ông ấy chia rẽ Mễ Kiệt và Ngô Tân Tuyên như vậy, bây giờ phải làm sao đây? Rốt cuộc anh đã nói sao với anh Mễ Kiệt? Anh có hỏi xem anh ấy có còn thích Ngô Tân Tuyên không không?”
“Hà Hà, nếu Mễ Kiệt thật sự thích Tân Tuyên, có lẽ anh ấy sẽ không đính hôn với Cung Luyến Nhi, có lẽ sẽ không làm bậy cùng Cung Luyến Nhi. Anh nghĩ, có thể là yêu không đủ sâu đậm, hoặc vì yêu quá sâu đậm mà giống như một giấc mơ, dù có là giấc mơ đẹp thì cũng có lúc nên tỉnh lại! Còn bây giờ, Mễ Kiệt và Cung Luyến Nhi ở bên nhau, Ngô Tân Tuyên và ba vợ ở bên nhau, vậy không phải rất tốt hay sao?” Tần Trọng Hàn cũng tùy việc mà xét, cho rằng Ngô Tân Tuyên nên cùng với Bùi Lâm Xung, đã mang thai con của Bùi Lâm Xung thì làm sao mà sống với Mễ Kiệt được chứ?
“Ài!” Tiêu Hà Hà thở dài thườn thượt.
Bỗng nhiên cảm thấy, tình yêu đúng là thứ làm tổn thương tinh thần, không tránh được buồn phiền, vì bản thân, vì Ngô Tân Tuyên, vì Bùi Lâm Xung, vì Hàn Lạp, thậm chí vì Mạc Lam Ảnh...
“Nhưng Mễ Kiệt đã đồng ý sẽ hẹn Tân Tuyên ra nói chuyện!” Đây là kết quà mà anh ta nói chuyện với Mễ Kiệt rất lâu mới có được.
“Nói chuyện sao?” Cô hơi lặng đi.
“Ừ! Anh ấy nói sẽ gọi điện thoại!”
Ở nhà họ Bùi.
Bùi Lâm Xung đứng trước cửa phòng của Ngô Tân Tuyên, đang do dự có vào hay không. Đúng lúc đó, cửa mở ra.
Ngô Tân Tuyên vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bùi Lâm Xung, nhưng không hề có chút ngạc nhiên nào. Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt cô không có chút biểu cảm nào, chỉ lạnh lùng nói: “Anh có gì muốn nói sao?”
Bùi Lâm Xung tiến lại gần cô, rất gần. Nhìn thấy sắc mặt cô hơi trắng bệch, trong mắt lóe lên một tia thương xót, rồi khẽ kêu lên: “Tân Tuyên à!”
“Tôi muốn ra ngoài!” Ngô Tân Tuyện bị hơi thở của ông ta phà vào làm cho rùng mình, cả người cô cứng đờ, nói với vẻ ngượng ngùng.
Ngay lúc này, cô vẫn còn hơi sợ ông ta sẽ bất thình lình yêu cầu cô làm điều gì đó. Những ký ức khi buộc cô phá bỏ cái thai ngày hôm đó thật quá tệ hại, khiến mỗi lần cô nhớ lại đều thấy sợ hãi. Vì vậy mỗi lần ông ta đến gần cô, cô đều lui lại phía sau theo bản năng.
“Tân Tuyên à, em không được ra ngoài!” Bùi Lâm Xung đột nhiên hơi siết chặt hai tay rồi, ôm lấy cô, khẽ nói: “Tôi hứa sẽ không làm em tổn thương nữa!”
“Tôi muốn rời khỏi đây!” Ngô Tân Tuyên nói với vẻ dửng dưng, không từ chối cái ôm của ông ta, và chỉ nhỏ giọng lầm rầm: “Hãy cho tôi rời khỏi đây đi! Anh đã nói là tôi được tự do rồi!”
Sau đó, cô kéo tay ông ta xuống, cầm một cái túi nhỏ và đi ra ngoài.
Ông ta nới lỏng tay, đứng ngay cửa và nhìn theo cô.
“Em đứng lại đó!” Cuối cùng ông ta mở miệng nói.
Cả người cô cứng đờ, dừng bước lại, mắt nhắm chặt để che giấu sự lo lắng, sau đó quay người lại nhìn ông ta. “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Ông ta khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sáng rực, cứ đứng vậy mà nhìn vào cô, nhưng không nói một câu nào. Cô do dự, không biết nên làm như thế nào. Nếu cô đi, ông ta sẽ không cho, tất cả chỉ là dày vò. Nhưng, cô thật sự không biết phải làm sao để ở lại, lấy thân phận gì? Người tình? Không phải nữa rồi, cô đã được tự do!