Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 55: Không được làm bị thương khách hàng của tôi

Trần Ngư nghe có người gọi tên mình, nghi ngờ quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy mấy người Tần Dật, Thiệu Huy, Trương Văn Văn

thì

đờ người ra.

Trong lòng Trần Ngư dường như

đã

đoán được điều gì đó, quả nhiên,

không

đợi

côquay đầu, ở phía đối diện, đạo trưởng Khâu bỗng nhiên kêu lên “Vị đạo hữu, tự nhiêncô

xông vào trận pháp của tôi là có ý gì?”

“Tự ý xông vào?” Trần Ngư

không

chút yếu thế phản bác “rõ

ràng là mấy người phá hỏng việc kinh doanh của tôi trước mà.”

“Việc kinh doanh?” Đạo trưởng Khâu nghi ngờ “Việc kinh doanh gì?”

Trần Ngư chỉ hai hồn ma sau lưng mình “Tôi

đang

mở cửa

âm

chuẩn bị siêu độ cho oan hồn mà, bỗng nhiên có cơn gió xoáy cuốn hồn ma

đi

mất, cơn gió xoáy đó là mấy người tạo thành, đúng

không?”

“Siêu độ?” Đạo trưởng Khâu sững sờ, ông nhìn thoáng qua ác ma có ác khí đầy người kia, nghi ngờ nghĩ, ác ma như vậy mà cũng siêu độ được sao?

Đạo trưởng Khâu

không

nghe được câu trả lời, nhưng Liễu Tu Thành vừa nghe đến nữ Thiên Sư này muốn siêu độ Hướng Nam

thì

lập tức vẻ mặt trở nên dữ tợn “Đạo trưởng Khâu, ngài tranh thủ loại trừ ác ma này

đi, cứu người quan trọng hơn.”

Nghe giọng

nói

của ông ta, Trần Ngư đưa mắt nhìn Liễu Tu Thành, trong nháy mắt, khi ánh mắt



chạm vào Liễu Tu Thành, con ngươi

không

tự chủ mà co lại, sinh khí quanh thân của người này luôn chuyển động, hiển nhiên là

không

phải sinh khí ban đầu của ông ta. Đây là lần đầu tiên Trần Ngư được nhìn thấy

một

người đổi mệnh trái ý trời thành công.

Đạo trưởng Khâu bị Liễu Tu Thành nhắc nhở như vậy, giơ kiếm Thanh Minh trong tay lên lần nữa, chỉ về Hướng Nam

đang

bị giữ bởi tấm lưới linh khí của ba vị đạo trưởng đứng xung quanh,

nói

“Đạo hữu, phiền



tránh ra, ác ma này có đạo hạnh cao thâm, hôm nay

không

diệt trừ được nó

thì

sẽ

để lại hậu quả rất lớn sau này.”

nói

xong, đạo trưởng Khâu vung kiếm Thanh Minh lên, định vượt qua mặt Trần Ngư đâm về phía ác ma sau lưng

cô. Lông mày Trần Ngư nhảy lên, trong khoảng khắc đạo trưởng Khâu vượt qua

cô, tay phải vung lên chặt lên cổ tay của ông ta, tay trái vung lên tiếp kiếm Thanh Minh do đạo trưởng Khâu buông lỏng mà rơi xuống.

Khi kiếm Thanh Minh chạm vào tay Trần Ngư, linh lực dồi dào xuyên qua đầu ngón tay truyền đến làm



phải thầm khen

một

tiếng: kiếm này tốt quá.

“Đạo hữu,



có ý gì?” Đạo trưởng Khâu tức giận

nói.

“Tôi

đã

nói

rồi, các ông phá hỏng việc kinh doanh của tôi.” Trần Ngư nhắc lại lần nữa.

“Ác ma như thế, căn bản là

không

thể nào siêu độ,



ràng là



có ý định quấy rối chúng tôi.” Đạo trưởng Khâu thấy kiếm Thanh Minh nằm

trên

tay Trần Ngư

thì

nghĩ làcô

đến đoạt pháp khí.

“Ầm!” Lúc này,

âm

khí

trên

người Hướng Nam lại phát ra bên ngoài, đánh vào võng lưới linh khí làm võng lưới lay động dữ dội, ba vị đạo trưởng kêu lên đau đớn, kiếm gỗ đào trong tay suýt nữa

không

cầm giữ được.

“Sư huynh, chúng tôi

không

kiên trì được nữa rồi.” Đạo trưởng Hà kêu lên.

“Đạo hữu, đưa kiếm Thanh Minh cho tôi rồi mau tránh ra.” Giọng

nói

của đạo trưởng Khâu

không

còn lịch

sự

nữa.

Trước đến giờ, Trần Ngư là người thích

nói

ngọt (ăn mềm

không

ăn cứng), nếu đối phương

nói

chuyện đàng hoàng với

cô, chắc chắn là



sẽ

giải thích cụ thể hành động của mình. Vậy mà ông ta chẳng những phá hỏng việc kinh doanh của



mà còn lên giọng mất lịch

sự

như vậy, Trần Ngư càng ương “Nếu tôi

không

làm

thì

sao?”

“cô

…” Đạo trưởng Khâu khó thở “cô



một

Thiên Sư vậy mà lại giúp đỡ ác ma, giúp kẻ xấu làm điều ác,



ở môn phái nào?”

“Liên quan gì đến ông!” Trần Ngư xoay xoay kiếm Thanh Minh trong tay “Hôm nay, hoặc là để tôi siêu độ hai khách hàng của tôi, hoặc là đánh thắng tôi

thì

hãy

nói.”

“không

được!” Liễu Tu Thành vội kêu lên “không

thể để cho



ta siêu độ Hướng Nam!”

Lúc này, Hướng Nam dường như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chợt gầm lên

một

tiếng,

âm

khí quanh thân nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh, lần thứ ba đánh vào võng lưới linh khí, làm cho võng lưới dao động muốn đứt.

Đạo trưởng Hà

một

lần nữa khẽ tác động lên ‘khóa xích hồn’, linh hồn Hướng Nam run rẩy,

âm

khí tăng vọt trong nháy mắt hạ thấp xuống, võng lưới linh khí lại

một

lần nữa đè xuống.

“Sư huynh!” Đạo trưởng Hà thúc giục “Nhanh lên!”

Ngắn ngủi trong mấy phút mà ác ma này

đã

tấn công vào võng lưới ba lần, tu vi còn cao thâm hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.

Đạo trưởng Khâu quay đầu nhìn Trần Ngư, Trần Ngư đem kiếm Thanh Minh để ngang trước ngực, ý muốn

nói

đã



ràng: tôi

sẽ

không

để ông qua, có bản lĩnh

thì

đánh thắng tôi rồi hãy

nói.

đã

theo Trần Ngư tới từ nãy giờ, sắc ma nữ trốn ở phía ngoài sân quan sát

một

lúc lâu, phát

hiện

một

đạo sĩ sử dụng ‘khóa xích hồn’ trong tay, liên tục khống chế Hướng Nam. Lập tức hai mắt



ta xoay chuyển,

một

kế sách chợt nảy lên trong đầu,



ta bay ra giữa sân.

“Em qua đây làm gì?” Hướng Nam thấy sắc ma nữ

thì

tức giận quát.

Hiếm khi sắc ma nữ

không

để ý Hướng Nam mà bay đến trước mặt đạo trưởng Hà.

Đạo trưởng Hà

không

biết ma nữ này muốn gì, vì thế quát lớn “yêu

nghiệt, cút mau.” Nếu

không

phải toàn bộ linh lực của ông ta đều dồn ở ‘khóa xích hồn’ để khống chế Hướng Nam

thì

ông ta chỉ cần

một

tay là có thể giải quyết oan hồn như vậy.

Sắc ma nữ chợt cười

nhẹ

một

tiếng, cái lưỡi đỏ au liếʍ

nhẹ

môi bày ra vẻ dâʍ đãиɠ bỉ ổi “Đạo trưởng, nhìn gần mới thấy ngài rất đẹp trai đó nha.”

“Mi … Mi muốn làm gì?” Đạo trưởng Hà bỗng nhiên là linh cảm

không

tốt.

“Tôi là sắc ma nữ nhiều năm như vậy nhưng chưa từng sàm sỡ người làm đạo trưởng đâu, he he …” Khi

nói, sắc ma nữ chợt chu miệng ra, đưa về phía mặt đạo trưởng Hà muốn hôn lên.

Đạo trưởng Hà sống gần năm mươi năm, chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, lập tức mặt mo đỏ ửng lên, kinh hoảng đưa tay đánh về phía sắc ma nữ. Đúng lúc ông ta buông lỏng tay, ‘khóa xích hồn’ buộc Hướng Nam cũng được buông lỏng, Hướng Namkhông

chịu khống chế,

âm

khí quanh thân phát ra cực lớn, đùng

một

cái đánh tan võng lưới linh khí.

“Chị Duy Duy.” Tiểu Khang kêu lên.

Hướng Nam nhìn sắc ma nữ

đang

bay về phía mình, đầu tiên cậu ta dùng

âm

khí nâng đỡ người lên rồi đưa tay đỡ lấy sắc ma nữ, lo lắng hỏi “Em

không

sao chứ?”

“Em

không

sao!” Hơi thở của sắc ma nữ bất ổn nhưng vẫn lắc đầu.

Vừa

nói

được nhiêu đó,

một

luồng kiếm khí mang theo linh khí mạnh mẽ từ

trên

khôngtrung bổ xuống. Hướng Nam biến sắc, mỗi tay ôm

một

người (Duy Duy và Tiểu Khang), nhảy lên tránh né.

“Nghe lệnh ngay lập tức!” Ba câu thần chú đồng thời vang lên, ba sợi ‘khóa xích hồn’ lại bay về giữa sân, hai sợi ‘khóa xích hồn’ của hai vị đạo trưởng kia là bay về phía Hướng Nam, còn ‘khóa xích hồn’ của đạo trưởng Hà

thì

hướng về ma nữ mới có ý định sàm sỡ ông ta.

Dám sàm sỡ bần đạo sao?!

Hướng Nam né được hai sợi xích bay đến, dắt sắc ma nữ

đang

định rời

đi

thì

phát

hiệntay phải của sắc ma nữ

đã

bị ‘khóa xích hồn’ khóa lại,

trên

cao kiếm khí lại chuẩn bị chém xuống, nếu lúc này cậu ta tránh né

thì

sắc ma nữ chắc chắn

sẽ

bị trúng đòn mà tan thành tro bụi.

Hướng Nam

không

chút suy nghĩ, đem Tiểu Khang để qua

một

bên,

đang

chuẩn bị trực tiếp đối diện đánh nhau với kiếm khí

thì

Trần Ngư-đang

cầm kiếm Thanh Minh bỗng nhảy lên tại chỗ, vung kiếm Thanh Minh lên, kiếm Thanh Minh phát ra luồng kiếm khí va chạm luồng kiếm khí kia.

Hai luồng kiếm khí va chạm

trên

không

trung, sóng khí khổng lồ tỏa ra làm mọi ngườitrên

mặt đất phải lùi về phía sau

một

bước.

“A??”

một

âm

thanh quen tai chợt vang lên “Bạn học, quả nhiên



là Thiên Sư, tôi

đãnói

người có linh khí dồi dào như



sao có thể là người bình thường được.”

“Hỏa Mục sư thúc?” Đạo trưởng Khâu thấy có người tới

thì

vui vẻ ra mặt.

Hỏa Mục chân nhân nhìn tình huống trong sân, phát

hiện

ba hồn ma quen mắt, khi ánh mắt lại nhìn về phía Trần Ngư

thì

lóe lên

sự

bừng tỉnh,

thì

ra là có quen biết, tráchkhông

được là hôm đó



bé này

không

chịu giúp mình.

“Hỏa Mục sư thúc, ngài tới

thật

đúng lúc.” Đạo trưởng Khâu vội vã giải thích “Chúng con dùng trận pháp ‘chiêu hồn’ và trận pháp ‘vây linh hồn’ để trừ khử ác ma kia, nhưng bỗng nhiên vị đạo hữu này xông ra cản trở, còn đoạt kiếm Thanh Minh của con.”

Vì có thể hoàn toàn tiêu diệt được ác ma trong đêm nay, đạo trưởng Khâu

đã

chuẩn bịkhông

ít bùa chú và trận pháp, còn mời hai vị sư đệ đồng môn và Hỏa Mục sư thúc đến trợ giúp. Hỏa Mục chân nhân nghe

nói

ác ma này có sáu trăm năm đạo hạnh nên đến chùa của huynh đệ mượn

một

thanh pháp khí trước, nên mới tới chậm

một

chút.

“Đạo hữu, sao



lại làm như thế?” Hỏa Mục chân nhân hỏi Trần Ngư.

“Ngài đừng có mà ‘kẻ xấu

thì

tố cáo’ trước.” Trần Ngư

nói

“Ban đầu tôi

đang

ở rừng cây siêu độ cho hai oan hồn,

đang

chuẩn bị mở cửa

âm

thì

mấy vị sư điệt (cháu) của ngài dùng trận ‘chiêu hồn’ đem người cuốn đến đây, vì thế tôi mới đuổi theo đến đây.”

“Còn ngài.” Trần Ngư chỉ vào Hỏa Mục chân nhân “Ngài còn chưa có mặt

đã

vung kiếm tới chém

trên

đỉnh đầu người ta, suýt nữa

thì

làm khách hàng của tôi hồn bay phách lạc. Nếu tôi

không

cản lại được

thì

uy tín của tôi cũng mất hết. Các vị đạo sĩ như mấy ngài có phải là cố tình đối chọi với tôi

không.”

“thật

xin lỗi. Là bần đạo vô ý.” Hỏa Mục chân nhân

nói

xin lỗi.

“Sư thúc, ngài đừng nghe



ta ba hoa.” Đạo trưởng Khâu bị sư thúc ngây thơ nhà mình làm tức chết rồi “Ác ma kia có sáu trăm năm đạo hạnh, ác khí đầy người sao có thể siêu độ được. Hơn nữa, bây giờ còn

đang

liên lụy hai mạng người nữa đó.”

Hỏa Mục chân nhân nghe xong, hỏi “Đạo hữu có thể siêu độ cho ác ma sáu trăm nămthật

sao?”

“Ai

nói

tôi siêu độ cho cậu ta? Tôi muốn siêu độ chính là hai hồn ma bên cạnh kìa.”

“cô

…” Đạo trưởng Khâu bị Trần Ngư làm tức muốn chết,



siêu độ cho hai hồn ma kia, tôi gϊếŧ hồn ma còn lại

thì



ngăn cản làm cái vẹo gì.

“Vậy,



mang hai hồn ma kia

đi

chỗ khác là được.” Hỏa Mục chân nhân rất là hợp tình hợp lý

nói

“Con ác ma kia nhất định phải bị tiêu diệt trong hôm nay.”

Hỏa Mục chân nhân vừa dứt lời, Tiểu Khang và sắc ma nữ

một

người ôm đùi,

mộtngười ôm cổ dán chặt lên người Hướng Nam.

Thấy thế, Trần Ngư rất là vô tội nhún vai “Ngài nhìn đó,

không

thể tách ra được.không

thì

thế này, hôm nay tôi

sẽ

dẫn cả ba hồn ma này

đi, chờ tôi siêu độ hai hồn ma kia xong, mọi người bắt ác ma còn lại là được chứ gì.”

“Cái này …” Hỏa Mục chân nhân do dự.

“Sư thúc,

không

thể được. Tấm thiệp viết ngày sinh tháng đẻ của ác ma chỉ có

mộttấm. Sau hôm nay, trận ‘chiêu hồn’

không

thể sử dụng được nữa. Nếu để

hắn

chạy thoát, chúng ta khó có thể tìm bắt được

hắn

lần nữa.” Đạo trưởng Khâu vội kêu lên “Công tử nhà họ Trương và tiểu thư nhà họ Liễu

không

còn nhiều thời gian lắm.”

“Với lại, sư thúc, mỗi lần ngài gặp ác ma có đạo hạnh cao thâm, ngài đều phải đến chùa Trường Hồng mượn kiếm Trường Hồng. Chẳng lẽ ngài

không

muốn chùa chúng ta cũng có

một

thanh pháp khí như vậy sao?” Đạo trưởng Khâu

nói.

Hỏa Mục chân nhân nhìn kiếm Trường Hồng trong tay, lại nhìn kiếm Thanh Minh trong tay Trần Ngư, vẻ mặt do dự.

Lúc này, đứng bên ngoài Liễu Tu Thành thấy Trần Ngư xuất

hiện

làm rối loạn kế hoạch ban đầu của ông ta, trong lòng tính toán rồi

nói

khẽ với cục trưởng Trương “Cục trưởng Trương,



gái

này phá vỡ kế hoạch của chúng ta, nếu để ác ma chạy thoát

thìTử Dương

sẽ

gặp nguy hiểm.”

Cục trưởng Trương nghe xong, ánh mắt khẽ thay đổi, đưa tay ra hiệu cho hai đồng chí mặc cảnh phục, ra lệnh “Các cậu mau đưa



gái

kia

đi.”

Ở bên, Thiệu Huy nghe được

thì

vội vàng ngăn cản “Chú Trương,

không

được đâu, Trần Ngư là con

gái

của chú Trần đó.”

“Thị trưởng Trần?” Cục trưởng Trương nghe Trần Ngư là con

gái

rượu của Thị trưởng thành phố

thì

do dự.

“Cục trưởng Trương, thời gian của Tử Dương

không

còn nhiều lắm.” Liễu Tu Thành tiếp tục

nói

“Ngài chỉ cho người mời Trần tiểu thư ra ngoài, tôi nghĩ thị trưởng Trần

sẽkhông

tức giận đâu.”

Cục trưởng Trương nghe xong, cảm thấy Liễu Tu Thành

nói

có lý, Trần Kiến Huânkhông

thể vì chuyện ông ta cho người mời con

gái

của ông ra ngoài mà gây phiền phức cho ông ta. Thế là lại vung tay lên, để cho hai đồng chí cảnh sát

đi

lên mời Trần Ngư

đi

ra.

đang

cùng các đạo trưởng giằng co, Trần Ngư chợt trông thấy hai vị cảnh sát bước nhanh lại đây, lập tức liền ngây người. Là

một

công dân lương thiện tuân thủ luật pháp, Trần Ngư

không

sợ ma,

không

sợ cương thi,

không

sợ lưu manh côn đồ,

khôngsợ tội phạm gϊếŧ người nhưng mà rất sợ các chú cảnh sát nha.

“Trần tiểu thư,



tự tiện xông vào khu vực tư nhân, liên quan đến ẩu đả đánh nhau, phiền



đi

theo chúng tôi.”

một

vị cảnh sát lên tiếng.

Cái gì??



phạm tội rồi sao???

Hai cảnh sát thấy Trần Ngư

không

trả lời, nhận được ra hiệu của cục trưởng Trương, tiến lên, hai người đứng hai bên Trần Ngư, định áp giải



ra ngoài. Khi bọn họ định đυ.ng vào tay Trần Ngư

thì

trong nháy mắt có hai cục đá bay đến đập vào tay của hai vị cảnh sát.

Hai cảnh sát bị đau kêu lên, cảnh giác móc súng ra, chĩa về phía cục đá bay đến, quát “Ai đó?”

Móc … móc súng ra luôn rồi sao? Trần Ngư trông thấy súng

thì

càng sợ hãi hơn.

“Rập rập …”

Ánh mắt mọi người nhìn về phía chỗ tối, chỉ thấy

một

người đàn ông cao to cường tráng, đẹp trai tuấn tú

đi

ra,

anh

không

thèm quan tâm đến việc có hai khẩu súngđang

chĩa vào người mà

đi

thẳng đến trước mặt Trần Ngư cười hiền lành hỏi “Tiểu thư Trần Ngư,



không

sao chứ?”

“anh



anh

là?” Trần Ngư lắp bắp.

“Tôi là trợ lý trực ban thứ Năm, Phan Phong.” Phan Phong cười tự giới thiệu.

“Các cậu thất thần gì đó? Mau đem người

đi

đi.” Bên ngoài sân, cục trưởng Trương thấy có người

đi

ra

thì

nôn nóng.

“rõ!” Hai cảnh sát định tiến lên, nhưng bọn họ chỉ mới khẽ động

thì

thấy vị tên Phan Phong vừa

đang

quay lưng

nói

chuyện với Trần Ngư, chợt xoay người, cũng

không

rõđộng tác của

anh

ta mau lẹ đến mức nào, chỉ thấy súng

trên

tay hai cảnh sát

đã

nằm trong tay Phan Phong, sau đó rắc rắc hai tiếng, hai khẩu súng

đã

bị tháo rời vứt xuống đất.

“Cục trưởng Trương.” Phan Phong

đi

qua hai cảnh sát

đã

hóa thành tượng đá, nhìn cục trưởng Trương,

nói

“Cục trưởng Trương, Trần Ngư tiểu thư là người được bộ quốc phòng bảo vệ,

không

phải là người ngài

nói

mang

đi

là mang

đi

được đâu.”

Bộ quốc phòng? Cục trưởng Trương sửng sốt, cả Thiệu Huy, Tần Dật và Trương Văn Văn cũng sững người.

“Cục trưởng Trương, Tử Dương chỉ còn có hai ngày.” Liễu Tu Thành nhịn

không

được lại nhắc nhở.

“Người mà Trương Tử Dương đổi mệnh chắc chắn là có liên quan đến ông rồi.” Trần Ngư

đã

sớm nhìn Liễu Tu Thành

không

vừa mắt, còn dám xúi giục người khác cho cảnh sát bắt



hả, Trần Ngư thở phì phì lên giọng hỏi ông ta.

Liễu Tu Thành sững người,

không

trả lời Trần Ngư. Đứng ở bên ngoài, Tần Dật lên tiếng “Đúng đó, người Tử Dương đổi mệnh chính là con

gái

của Liễu tiên sinh.”

Vẻ mặt Trần Ngư

đã

hiểu

rõ, sau đó nhìn về phía cục trưởng Trương

đang

rối rắm “Ngài là ba của Trương Tử Dương phải

không, vậy ngài có biết phong ấn bốn ngày trước cho Trương Tử Dương là do tôi làm

không?”

“Cái gì?” Hôm đó, cục trưởng Trương

không

có mặt nên

không

biết chuyện này. Hôm đó, sau khi Trần Ngư rời

đi

không

lâu

thì

Liễu Tu Thành dẫn hai vị đạo trưởng đến nên mẹ Trương và Trương Văn Văn vẫn chưa

nói

chuyện này cho cục trưởng Trương biết.

“Lúc đó, vì Trương Tử Dương

không

nguyện ý tỉnh lại nên tôi

không

cố ý phá bỏ thuật ‘đổi mệnh’. Nhưng mà …” Trần Ngư nhìn về phía Liễu Tu Thành, cười lạnh “Vị tiên sinh này

đã

lo lắng cho an nguy của Trương Tử Dương như thế, chắc là cũng

không

nguyện ý cho Trương Tử Dương đổi mệnh cho con

gái

mình đâu nhỉ, vậy để tôi đến bệnh viện thu hồi sinh khí của Tử Dương lại.”

“cô

dám!!” Vẻ mặt Liễu Tu Thành tức giận quát.

“Liễu Tu Thành!!” Cục trưởng Trương cả giận

nói, nếu

không

phải là ông ta

nói

thuật ‘đổi mệnh’

không

thể tùy tiện phá bỏ, nếu làm

thì

hai đứa

nhỏ

sẽ

đều chết

thì

ông ta làm sao phải mất công mất sức như thế này, suýt nữa

thì

đắc tội thị trưởng Trần và người của Bộ quốc phòng.

“Cục trưởng Trương, ngài đừng nghe



ta

nói

linh tinh,



ta vì cứu ác ma kia mới

nóinhư vậy thôi, nếu để ác ma chạy chúng ta

sẽ

thất bại trong gang tấc.” Liễu Tu Thành làm thương nhân nhiều năm, rất biết đánh vào điểm yếu của người khác. Nghe ông tanói

vậy, cục trưởng Trương lại trở nên do dự.

“Chú Trương, phong ấn

trên

người Tử Dương đúng là do Trần Ngư đặt,



ấy

nói

có thể hóa giải

thì

chắc chắn là có thể.” Tần Dật nhịn

không

được

nói

vào.

“Đúng vậy ạ.” Thiệu Huy cũng gật đầu.

Cục trưởng Trương nhìn hai người rồi lại nhìn qua con

gái

Trương Văn Văn của mình, so với người khác, con

gái

mình dễ tin tưởng hơn.

“Con … phong ấn là Trần Ngư đặt nhưng con

không

biết là



ấy có cứu được

anh

trai hay

không

nữa.” Trương Văn Văn do dự

một

chút rồi

nói.

“Cục trưởng Trương, việc sống chết

không

thể đặt may rủi được.” Liễu Tu Thành

nóithêm.

“Tiểu thư Trần Ngư.” Vừa mới nhận được mệnh lệnh, Phan Phong chạy đến cạnh Trần Ngư,

nhỏ

giọng

nói

vào tai



“Đến khoảng chừng nào

thì



mới xong việc? Tam thiếunói

trong nhà có người đưa đến mấy con tôm hùm,

anh

ấy hỏi



có muốn ăn khuyakhông, hay là để

anh

ấy cho người thả vào bể, ngày mai mới làm cho



ăn.”

Trần Ngư nghe thấy có tôm hùm ăn, hai mắt lập tức sáng lên, nhìn hai người còn

đanglề mề do dự,

nói

“Lằng nhà lằng nhằng, phiền muốn chết.”

Trần Ngư xách kiếm Thanh Minh đến bên sắc ma nữ, vung tay chặt đứt ‘khóa xích hồn’trên

tay sắc ma nữ,

nói

“Mọi người còn

không

mau

đi

đi.”

Hướng Nam sững sờ, mang theo hai người vèo

một

cái biến mất

không

thấy tăm hơi.

đang

còn giằng co, thấy Hướng Nam chạy mất, sắc mặt Liễu Tu Thành trắng bệch, cục trưởng Trương cũng

không

rối rắm nữa,

nói

“Trần Ngư đúng

không, vậy bây giờ cháuđi

với chú đến bệnh viện

đi.”

“Tôi

không

rảnh, tôi còn về nhà ăn khuya.” Trần Ngư ném kiếm Thanh Minh vào tay đạo trưởng Khâu, rất phóng khoáng cùng Phan Phong

đi

mất.

Tác giả có lời muốn

nói

Đạo trưởng Hà: Tôi

đã

xuất gia từ

nhỏ, vốn cho rằng

đã

thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của phụ nữ.

không

ngờ đến tuổi này, suýt chút nữa

thì

không

giữ được khí tiết của người già.