Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 53: Đưa bọn họ đi luân hồi

“Đạo hữu,



đừng

đi, con ác ma này có

âm

khí rất mạnh,

một

mình bần đạo sợ là đối phó

không

nổi.” Hỏa Mục Chân nhân thấy người đồng nghiệp

trên

người tràn đầy linh khí mà lại bỏ

đi

không

nói

tiếng nào, vội vàng kêu lên.

“Đạo trưởng, ông

nói

gì vậy?” Vẻ mặt Trần Ngư ngơ ngác nhìn Hỏa Mục Chân nhân.

“A,

thì

ra chỉ là



gái

nhỏ.” Hỏa Mục Chân nhân thấy đối phương xoay người lại, phát

hiện

đối phương chỉ là



gái

còn rất trẻ, chắc vẫn còn là học sinh, thế là vội vàng kêu “Bạn học,



nhanh

đi

khỏi đây

đi, chỗ

cômới đứng có ba con ác ma đó.”

“…” Trần Ngư sững người,

không

nghĩ là người đạo trưởng này lại đơn thuần như thế, lập tức cảm thấy lương tâm có chút bất an.

“Ác ma,

không

được hại người, để ta đưa các người

đi

đầu thai.” Hỏa Mục Chân nhân vung kiếm gỗ đào xông tới.

Sau lưng, Trần Ngư nghe tiếng hô vang

không

ngừng “Lập tức nghe lệnh!”, vô cùng bình tĩnh

đi

ra ngoài. Trận đấu giữa ma và người này, kết cục như thế nào

đã



như ban ngày.

Nhưng vì phòng ngừa Hướng Nam ra tay quá nặng mà làm bị thương vị đạo trưởng kia, Trần Ngư cũng

không

rời khỏi công viên mà ngồi

trênbăng ghế phía trước cổng công viên. Thời gian rảnh rỗi

không

có gì làmthì

lấy điện thoại di động ra gõ

một

đoạn văn bản báo cáo nguyên nhân phát sinh

âm

khí dày đặc ở khu vực này, sau khi soạn tương đối,

đangđịnh nhấn nút gửi

thì

thấy đạo trưởng vô cùng chật vật chạy ra.

“Đạo trưởng, ông sao thế?” Xuất phát từ việc áy náy lương tâm vì lừa gạt đạo trưởng ngây thơ, Trần Ngư quan tâm hỏi.

“Bạn học, sao



còn chưa

đi?” Đạo trưởng thấy Trần Ngư còn ngồi trong công viên

thì

vô cùng lo lắng hỏi.

“Tôi … tôi ở đây phơi nắng mà.” Trần Ngư đáp.

“Bạn học,

trên

người



có linh khí vô cùng dồi dào, chính là linh hồn mà ác ma thích cắn nuốt nhất,



rời khỏi đây mau lên

đi.” Đạo trưởngđã

hoàn toàn coi linh khí

trên

người



là linh khí của người bình thường.

“Ác … ma ư.” Trần Ngư liếc nhìn sau lưng đạo trưởng, Hướng Nam mang theo sắc ma nữ và Tiểu Khang

đang

nấp sau gốc cây nhìn về bên này.

“Bạn học, bần đạo chính là Thiên Hỏa Quan Hỏa Mục Chân Nhân, lúc nãy trong rừng cây có ba con ác ma, nếu tôi

không

có mặt kịp thời, có thể



đã

bị bọn chúng làm hại.” Ánh mắt Hỏa Mục Chân nhân chân thành

nói

“Nên



mau mau rời khỏi đây

đi.”

“Ấy …” Ai

nói

là người thành phố lạnh tình, vị đạo trưởng này chính là người tốt nè.

“Tôi nhất định phải báo việc này lên Văn phòng huyền học, để họ nhanh chóng tuyên bố nhiệm vụ, phái Thiên Sư giỏi đến đây xử lý mới được.” Hỏa Mục Chân nhân vừa

nói

vừa lấy điện thoại ra bấm số của Văn phòng huyền học.

Điện thoại? Báo cáo nhanh cho Văn phòng huyền học, đây là báo cáo nguyên nhân khí

âm

ở đây tăng đột biến hay sao, vậy sao



có thể lấy tiền thưởng được??

không

được!! Trần Ngư cầm điện thoại di động, đem tin nhắn

đã

đánh sẵn lập tức gửi đến trang web huyền học.

(Đinh, nhiệm vụ

đã

được xác nhận, xin vui lòng chờ xác minh, sau ba ngày làm việc, tiền thưởng nhiệm vụ

sẽ

được chuyển đến tài khoản của bạn.)

Nhìn thấy tin nhắn hệ thống, Trần Ngư thở phào

nhẹ

nhõm.

“Văn phòng huyền học phải

không

ạ? Tôi là Thiên Hỏa Quan Hỏa Mục Chân Nhân, tôi muốn …”

Trần Ngư

không

còn quan tâm Hỏa Mục Chân nhân

nói

gì nữa,



cònđang

cảm thấy may mắn vì

đã

kịp thời ‘đoạt’ lại được

một

vạn tiền thưởng đây, cũng may là từ trước đến giờ, mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ



đều xác nhận ngay. Người ta

nói

‘vai ác chết vì hay

nói

nhiều, tiền tài biến mất là do chần chừ’, quả nhiên là chí lí.

“Bạn học, sao



vẫn chưa

đi?” Hỏa Mục Chân nhân

nói

chuyện điện thoại xong thấy Trần Ngư vẫn đứng nguyên chỗ cũ

thì

la lên “cô

mau rời khỏi đây

đi,



chỉ có linh khí lại

không

hiểu thuật pháp, rất dễ chọc phải ác ma.”

“Híc, tôi … tôi

đi

bây giờ đây.” Trần Ngư làm bộ như muốn rời

đi.

“Chờ

một

chút.” Hỏa Mục Chân nhân rút trong túi

một

tấm danh thϊếp đưa cho Trần Ngư

nói

“Nếu cảm thấy có gì đó bất thường

thì

hãy gọi cho tôi.”

“…”

“Bạn học, tư chất của



không

tệ,



có muốn học thuật pháp

không, để tôi giới thiệu cho mấy môn phái.” Hỏa Mục Chân nhân

nói

“Dù saothì

thể chất của



dễ thu hút hồn ma như thế, nhờ người

không

bằng nhờ mình.”

“…” Vẻ mặt Trần Ngư phức tạp,

nói

“Tôi

sẽ

suy nghĩ.”

Hai người cùng nhau ra khỏi công viên, sau đó tách ra, Hỏa Mục Chân nhân vừa

đi

vừa cảm thán: giới huyền học bây giờ yếu quá, hạt giống tốt như



bé kia

không

còn nhiều lắm.

Trần Ngư lề mề năm phút, đoán là Hỏa Mục Chân nhân

đã

đi

xa, mới quay lại rừng cây trong công viên.

“Sao thế, cậu có chuyện muốn

nói

với tôi?” Lúc ở cổng công viên, từ xa Hướng Nam

đã

nháy mắt ra hiệu cho Trần Ngư, chắc là có chuyện muốn tìm

cô.

“Tôi muốn xin



một

chuyện.” Hướng Nam nhìn ánh mắt nghi ngờ của Trần Ngư “Đưa Duy Duy và Tiểu Khang

đi

đầu thai.”

Tiểu Khang hình như

đã

biết trước điều này, nghe Hướng Nam

nói

vậythì

chỉ ôm chặt lấy đùi cậu ta, chỉ có sắc ma nữ

thì

phản ứng dữ dội hơn.

“Hướng Nam,

anh

muốn bội tình bạc nghĩa với em sao!!” Sắc ma nữ gào khóc

thật

to.

“…” Hướng Nam giật giật khóe môi,

không

nói

gì.

“Cậu

đã

làm gì với người ta?” Trần Ngư buôn dưa lê.

“Tôi

không

làm gì cả!” Hướng Nam kìm chế cơn giận.

“anh

có,



ràng là

anh

có mà,

anh

hôn em, Tiểu Khang cũng thấy mà.” Sắc ma nữ

nói.

“Lúc đó là tình hình đặc biệt.”

nói

đến hôn, hồn ma có tư tưởng truyền thống sáu trăm năm ngượng ngùng đỏ mặt.

“Chỉ hôn

một

chút mà thôi, việc này có tính gì đâu, chính



không

phải là

đi

khắp nơi hôn soái ca sao?” Trần Ngư khó hiểu.

“Làm sao giống nhau được.” Sắc ma nữ

nói

“Tôi hôn những người kia, họ

không

thấy tôi,

không

biết là tôi hôn họ. Nhưng Hướng Nam

thìkhông

giống mà,

anh

ấy hôn tôi tôi biết, mà tôi cũng rất thích

anh

ấy hôn tôi.” Sắc ma nữ

nói

đến phần sau, vẻ mặt

hiện

lên vẻ e thẹn.

“Với lại người xưa rất truyền thống, chạm tay con

gái

một

chút thôi cũng muốn chịu trách nhiệm, mà đây còn là hôn người ta nữa đó, cho nên tôi muốn chịu trách nhiệm với Hướng Nam.” Sắc ma nữ đỏ mặt

nói.

“…” Hướng Nam cảm thấy cho dù cậu ta nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng

không

rửa sạch được.

“Với lại … nụ hôn với Hướng Nam là nụ hôn đầu của

anh

ấy đó, hi hi …thật

là ngại quá

đi

à.” Sắc ma nữ

nói

xong, hai tay che mặt vô cùng vui vẻ.

“…” Hướng Nam bực bội, khí

âm

quanh người tăng lên gấp đôi.

“Tôi

nói

này,



có phải là bổ não quá mức

không.” Trần Ngư

khôngnhịn được mà đập tan ảo tưởng của



nàng “Người xưa đều kết hôn sớm,



đừng tưởng nhìn Hướng Nam còn trẻ,

không

chừng người tađã

kết hôn có vợ có con rồi đó.”

“không

thể nào!” Sắc ma nữ

không

nghĩ ngợi gì mà phản đối ngay.

Trần Ngư nhìn về Hướng Nam.

Chẳng biết tại sao, vẻ mặt của Hướng Nam trở nên u ám “Lúc tôi qua đời là mười tám tuổi, cùng thê tử ‘chỉ phúc vi hôn’ được nửa năm.”

Thê tử: vợ theo ngôn ngữ của thời xưa.

Chỉ phúc vi hôn: (Chỉ bụng mà

nói

chuyện cưới xin) ý

nói

cha mẹ đôi bên hứa gả con cho nhau từ khi



dâu chú rể còn trong bụng mẹ.

“cô

xem …” Vẻ mặt Trần Ngư ‘tôi

nói

không

sai chứ’

Sắc ma nữ như bị sét đánh, đau lòng năm giây, sau đó

nói

“không

sao, em

không

ngại

anh

cưới hai lần.”

“…”

âm

khí quanh người Hướng Nam lại tăng vọt.

“Tôi

nói

này, thời tiết bây giờ

đã

lạnh lắm rồi, cậu có thể đừng hạ nhiệt độ xuống nữa

không.” Cảm nhận

không

khí càng ngày càng lạnh, Trần Ngư

không

nhịn được mà oán trách.

Hướng Nam sững người, hơi thở quanh người thu lại.

“Được rồi, việc chịu trách nhiệm hay

không

chịu trách nhiệm là chuyện của hai người, tôi

không

xen vào,

hiện

giờ chỉ cần

nói

với tôi muốn

điđầu thai hay

không

là được.” Trần Ngư

nói

“Nhưng mà tôi

nói

trước, tôiđã

ra tay

thì

phải thu lệ phí đó, lúc trước cậu đưa cho tôi hết đồ cổ rồithì

giờ còn tiền nữa

không.”

“Chị

gái

Thiên Sư, ba mẹ Tiểu Khang có tiền.” Tiểu Khang bỗng nhiên lên tiếng.

“Em?” Trần Ngư sửng sốt

một

chút rồi hỏi “Em định báo mộng cho ba mẹ em sao?”

“Dạ.” Tiểu Khang gật đầu.

“Ba năm trước tôi gặp được Tiểu Khang trong ngõ hẻm, lúc đó nhócđang

bị

một

ác ma truy sát, hồn phách

không

ổn định, suýt nữa

thì

bị ‘hồn bay phách lạc’, tôi nuôi nhóc hai năm mới ổn định lại được.” Hướng Nam

nói

“Vốn là định chờ cậu nhóc dưỡng hồn phách cho tốt mới

đi

đầu thai.”

“Được, vậy



ấy có muốn

đi

cùng luôn

không?” Trần Ngư chỉ vào sắc ma nữ đứng

một

bên

nói

“Nếu hai người muốn

đi

cùng

một

lúc, tôi chỉ cần mở cửa

âm

một

lần, tiết kiệm chi phí.”

“Tôi

không

muốn!” Sắc ma nữ vẫn

không

tình nguyện.

“Câm miệng.” Hướng Nam

không

nhịn được nữa quát “Bây giờ em

đã

là ác ma, nếu như vẫn còn lưu lạc ở trần gian quá lâu, coi như là may mắn

không

bị Thiên Sư bắt

đi

thì

sau này cũng

không

còn cơ hội được đầu thai nữa.”

Trước đó, vì cứu cậu ta mà sắc ma nữ

không

tiếc biến mình thành ác ma, nếu như



ở bên cạnh cậu ta quá lâu

thì

có khả năng

không

thể đầu thai được nữa.

“Em …” Sắc ma nữ nghe thấy có thể

không

đầu thai được

thì

hơi sợ hãi,nói

“Vậy … em ở bên

anh

thêm

một

thời gian nữa.”

“Xem ra là em

thật

sự

không

muốn

đi

đầu thai?” Hướng Nam tức giận “Em

đã

muốn chết như vậy,

thì

để Trần Thiên Sư thu em luôn

đi.”

“không

có ai trả tiền

thì

Trần Thiên Sư

sẽ

không

thu em đâu.”

đã

tiếp xúc mấy lần, sắc ma nữ vô cùng hiểu tính mê tiền của Trần Ngư.

“Khụ …” Trần Ngư nhịn

không

được mà ho khan, mặc dù

nói

không

sai, nhưng mà nghe cứ là lạ thế nào ấy.

“Em cho rằng Thiên Sư nào cũng giống như … sao, nếu như gặp đạo trưởng như lúc nãy

thì

sao?” Hướng Nam

nói.

Giống như … là muốn

nói

gì? Sao phải dùng ba chấm thế kia, có can đảm

thì

cậu

nói

ra coi, tôi cam đoan

không

đánh cậu đâu.

“anh

sẽ

bảo vệ em, đúng

không.” Sắc ma nữ vô cùng sùng bái nhìn Hướng Nam “Vừa rồi người đạo trưởng kia

không

phải là đối thủ củaanh.”

“anh

không

thể lúc nào cũng bảo vệ em được.” Vẻ mặt Hướng Nam khó coi “Đưa hai người

đi

đầu thai,

anh

còn có chuyện phải làm.”

“anh

đã

bị nhốt sáu trăm năm rồi, những người

anh

quen biết chắc chắn là chết từ lâu rồi,

anh

còn có chuyện gì phải làm.” Sắc ma nữ hỏi “Với lại, người chết là hết, những chuyện khi còn sống chúng ta nên quên hết

đi, chúng ta nên …”

“anh

không

quên được!” Ánh mắt Hướng Nam trở nên lạnh lẽo “anhmuốn

đi

nhìn xem con cháu của những kẻ

đã

nhốt

anh

sáu trăm năm nay

hiện

nay sống thế nào.”

Nãy giờ vẫn còn

đang

không

yên lòng, Trần Ngư đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Hướng Nam.

“cô

muốn thu tôi?” Hướng Nam nhìn thẳng Trần Ngư.

“hiện

tại

thì

không, nhưng nếu cậu hại người khác, tự nhiên

sẽ

có Thiên Sư đến thu cậu.” Trần Ngư

nói

“Nếu lúc đó nhiệm vụ do tôi tiếp nhận,thì

tôi

sẽ

ra tay.”

“Vậy đến lúc đó

nói

sau.” Hướng Nam

nói

“Làm phiền Trần Thiên Sư tiễn họ

đi

trước

đã.”

Trần Ngư nhìn thoáng qua sắc ma nữ dường như

đã

bị dọa, sau đó

nói“Vậy đêm nay mọi người báo mộng

đi, để ba mẹ Tiểu Khang lấy danh nghĩa Tiểu Khang quyên góp vào

một

quỹ từ thiện nào cũng được số tiền năm mươi vạn trở lên. Sau khi quyên tiền xong, hồn phách của Tiểu Khang

sẽ

có ánh sáng công đức, lúc đó tôi nhìn thấy

sẽ

biết.”

“Được, vậy phiền



tối mai lại đến.” Hướng Nam

nói.

“Tôi

đi

đây.” Sau đó Trần Ngư quay người, rời khỏi công viên.

==

Bệnh viện Đế Đô, phòng 2206.

Lúc đầu chỉ có

một

mình Trương Tử Du trong phòng bệnh, bây giờ có thêm

một

giường bệnh nữa bên cạnh.

trên

đó,

một



gái

có gương mặt thanh tú, xinh đẹp

đang

nằm,



gái

khoảng hai mươi tuổi, mái tóc dài đen nhánh được vuốt qua

một

bên. Mặc dù



đang

hôn mê nhưng vẫn có thể nhận ra khí chất dịu dàng, cổ điển của



gái, làm bất cứ ai nhìn cũng

không

nhịn được mà đau lòng.

Mẹ Trương nhìn hai thân hình hôn mê

trên

giường bệnh, nghĩ, nếu nhưkhông

phải



bé này làm con trai bà hôn mê bất tỉnh,

thì

mẹ Trương cảm thấy vô cùng hài lòng với việc



trở thành con dâu bà.

Mẹ Trương thở dài, rời khỏi phòng bệnh

đi

qua phòng nghỉ cho thân nhân người bệnh, ba Trương

đang

ngồi cùng

một

người đàn ông trung niên mặc quần áo vest dáng vẻ là người thành đạt và hai vị đạo trưởngđang

bàn luận gì đó.

Người đàn ông trung niên có dáng vẻ thành đạt tên Liễu Tu Thành, là ba của



gái

nằm bên trong – Liễu Mộc Nhã, ông ta

nói

“Phong ấn

trênngười Tử Dương có thể duy trì trong bảy ngày, bây giờ

đã

qua hai ngày rưỡi, chúng ta còn bốn ngày rưỡi nữa.”

“Liễu tiên sinh, tôi

yêu

cầu ông dừng ngay việc sử dụng ‘thuật đổi mệnh’ lên người con trai tôi.” Ba Trương là cục trưởng cục cảnh sát vô cùng khí thế

nói.

“Cục trưởng Trương, ‘thuật đổi mệnh’ này

đã

làm được

một

nửa, nếu tùy tiện ngừng, Nhã Nhã nhất định

sẽ

chết mà Tử Dương

không

chắc có thể tỉnh lại.” Liễu Tu Thành

nói.

“Ông muốn uy hϊếp tôi sao?” Ba Trương vừa nghĩ đến việc con trai mình bị người đàn ông này hại thành như thế này

thì

hận

không

thể móc ngay súng ra xử

hắn

ta ngay tại chỗ.

“Cục trưởng Trương, tôi có thể hiểu tâm trạng của ông, tôi cũng

khôngngờ Tử Dương vì cứu Nhã Nhã mà có thể làm như vậy, nếu như tôi mà biết

thì

nhất định tôi

sẽ

ngăn cản chúng nó.” Liễu Tu Thành khuyên “Giải pháp

hiện

nay của chúng ta chỉ có thể là phối hợp với hai vị đạo trưởng, bắt được ác ma

đã

gây nên chuyện này, chỉ có như thế mới cứu được mạng của hai đứa

nhỏ.”

Cũng có thể hoàn toàn hóa giải lời nguyền rủa đối với nhà họ Liễu.

Mặc dù ba Trương rất phẫn nộ nhưng vẫn phân biệt



ràng chuyện nặng

nhẹ, ông khôi phục cảm xúc, nhìn hai vị đạo trưởng

nói

”Đạo trưởng Hà, đạo trưởng Khâu, hai vị có chắc chắn hay

không?”

Đạo trưởng Hà trầm ngâm

một

lát rồi

nói

“Con ác ma này có đạo hạnh sáu trăm năm, tu vi của nó chúng ta

không

thể khinh thường, chúng tôi cần chuẩn bị

thật

kĩ càng.”

“Đúng thế, pháp khí, đàn tế, bùa chú, trận pháp đều cần chuẩn bị

thậtkĩ lưỡng.” Đạo trưởng Khâu cũng

nói.

“Những thứ này tôi

đã

cho người chuẩn bị xong hết rồi, tôi muốn hỏi là, hai vị có chắc chắn tiêu diệt được con ác ma kia

không?” Liễu Tu Thành hỏi.

“Chúng tôi còn cần phải mượn thêm pháp khí gia truyền của tiên sinh nữa, kiếm Thanh Minh.” Đạo trưởng Hà

nói

“Kiếm Thanh Minh là pháp khí

đã

có ngàn năm tuổi, lại được gia tộc Liễu tiên sinh bảo tồn rất kĩ lưỡng, chỉ cần bị thanh kiếm này đâm trúng

thì

ác ma kia nhất định

sẽbị tiêu diệt tan thành tro bụi.”

“Được, chỉ cần tiêu diệt được ác ma kia, kiếm Thanh Minh này tôi xin được dâng làm lễ tạ cho chùa Thiên Hỏa.”

Đạo trưởng Hà và đạo trưởng Khâu nghe thế

thì

vô cùng vui mừng,

âmthầm quyết định, đêm nay nhất định phải dốc hết sức lực ra, tìm thêm mấy người

anh

em nữa đến giúp đỡ, nhất định phải diệt được con ác ma kia.

==

Đêm hôm sau, ăn tối xong, Trần Ngư mang theo la bàn định đến công viên gần khu Kim Nguyên để tìm mấy người Hướng Nam, khi

đi

ra tới cửa

thì

gặp được Thiệu Huy và Tần Dật.

“Thi Thi, em ra ngoài à, có muốn để bọn

anh

đưa em

đi

không?” Thiệu Huy nghĩ đến việc sau khi Trần Ngư

đi, mẹ Trương nghe

nói

Trần Ngưkhông

chịu ra tay giúp đỡ, ở phòng bệnh mắng to Trần Ngư là đồ máu lạnh vô tình, làm bây giờ cậu ta nhìn thấy Trần Ngư lại hơi chột dạ.

“Chưa chắc là em

đã

cùng đường với mấy

anh

đâu.” Trần Ngư

khôngđể lắm.

“Em định

đi

đâu?” Bỗng nhiên Tần Dật lên tiếng hỏi.

“Công viên Phi Mã khu Kim Nguyên.” Trần Ngư

nói

địa chỉ.

“Tiện đường, tiện đường, bọn

anh

cũng định đến khu Kim Nguyên.” Thiệu Huy vui vẻ

nói, sau đó chân chó giúp Trần Ngư kéo cửa sau xe mời



vào ngồi.

Trần Ngư cũng

không

khách khí,

nói

cám ơn rồi ngồi lên xe.

“Thi Thi, muộn như vậy mà em còn ra công viên làm gì?” Thiệu Huy vừa dùng di động định vị địa chỉ, phát

hiện

công viên Phi Mã cách địa điểm bọn họ cần đến cũng rất gần, chưa đến

một

cây số, nhưng mà công viên này rất

nhỏ, ban đêm rất vắng người.

“Em

đi

siêu độ cho oan hồn.” Trần Ngư đáp.

Trong nháy mắt, bên trong xe trở nên

thật

yên lặng, mặc dù Thiệu Huy và Tần Dật biết Trần Ngư làm gì nhưng bỗng nhiên nghe được vẫn cảm thấy là lạ.

“Ha ha ha … vậy

thì

em nhớ chú ý an toàn nhé.” Thiệu Huy cười khannói.

“Đúng rồi.” Trần Ngư suy nghĩ

một

chút rồi quyết định vẫn hỏi “Phong ấn em đặt chỉ có tác dụng trong bảy ngày, bây giờ

đã

là ngày thứ tư, tình hình của Tử Dương như thế nào rồi.”

Mặc dù Trần Ngư

không

muốn xen vào nhưng cũng

không

thể hoàn toàn coi như

không

biết, mà đúng lúc hôm nay gặp được Thiệu Huy và Tần Dật,



cảm thấy có duyên nên quyết định vẫn nên hỏi qua

mộtchút.

“À à … coi như là vẫn tốt

đi.” Thiệu Huy đưa tay sờ sờ mũi, lúng túngnói.

“Vẫn tốt?” Trần Ngư hỏi “anh

ta tỉnh lại rồi?”

“Vẫn chưa.”

đang

lái xe, Tần Dật bỗng lên tiếng “Người nhà chú Trương mời Thiên Sư khác đến,

đã

tìm được phương pháp giải quyết. Hôm đó, là tụi

anh

suy nghĩ chưa hết nên

đã

mang đến phiền phức cho em.”

“Đúng vậy,

anh

xin lỗi,

anh

không

nên kéo em vào chuyện này.” Thiệu Huy cũng xin lỗi.

“Thiên Sư khác?” Trần Ngư hơi nhíu mày, xem ra là nhà họ Trươngkhông

quan tâm đến ý nguyện của Trương Tử Dương mà quyết định cưỡng ép chấm dứt trận pháp này.

Được rồi, nếu như

đã

tìm Thiên Sư khác, như vậy

thì



không

còn quan hệ gì đến chuyện này nữa.

Tác giả có lời muốn

nói:

Sắc ma nữ: Người xưa như các

anh

không

phải chỉ nắm tay

một

cái là muốn chịu trách nhiệm kết hôn với người ta hay sao?

Hướng Nam: Vậy em ra ngoài đường sàm sỡ đầy đàn ông

thì

tính sao?

Sắc ma nữ: Ôi trời, bây giờ là thời đại nào rồi, mà

anh

vẫn còn giữ tư tưởng cổ hủ như vậy.

Hướng Nam: Ha ha …