Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 5: Ông của tôi là thầy trừ ma

Giày vò

một

đêm, sáng hôm sau Trần Ngư dậy trễ, bỏ qua bữa sáng.

Chưa từng ngủ nướng như vậy, Trần Ngư hơi chột dạ,



ngượng ngùng đứng ở bậc cầu thang nhìn mẹ Trần

đang

ngồi ở phòng khách, cười khúc khích.

“Thi Thi, con lại đây.” Mẹ Trần nhìn con

gái

vẫy vẫy tay, vừa

nói

dì Thẩm hâm lại bữa sáng mang lên.

“Con … con dậy trễ quá ạ.” Trần Ngư đến bên mẹ Trần, lúng túng cười.

“không

sao, cũng

không

muộn lắm, còn chưa đến mười giờ.” Mẹ Trần mới

không

cảm thấy con

gái

ngủ nướng đâu, mà ngủ nướng

thì

có làm sao, ngủ nướng chứng tỏ con

gái

ở trong nhà rất thoải mái a.

Trần Ngư nghe càng lúng túng hơn, mẹ ruột à, mẹ xác định mẹ

không

chê khéo con đó chứ?

“Thi Thi,

đi

phòng ăn ăn sáng trước

đi, chút nữa em

đi

ra ngoài với

anh.” Từ ngày hôm qua, mẹ Trần đổi tên mụ của Trần Ngư từ Tây Thi thành Thi Thi, hai cha con nhà họ Trần cũng rất ăn ý sửa lại theo.

“đi

đâu …” Trần Ngư vừa định hỏi

đi

đâu, kết quả xoay người liền phát

hiện, trong phòng khách, ngoài mẹ Trần và Trần Dương còn có hai người khác. Trong đó có

một

thanh niên với mái tóc nhuộm đỏ nhìn chằm chằm



một

cách hiếu kì, dò xét.

Trần Dương

đi

qua, giới thiệu “Đây là Tần Dật, đây là Thiệu Huy, hai người đều là sinh viên đại học Đế Đô, cao hơn em

một

khóa.”

Trần Dương

nói

xong, xoay người nhìn hai thanh niên, giới thiệu em

gái

nhà mình “Đây là em

gái

anh, Trần Ngư.”

“Chào em.” Người tên Tần Dật có tính cách hơi lạnh nhạt, chỉ nhìn Trần Ngư gật

nhẹ

đầu.

Còn người nhuộm tóc đỏ Thiệu Huy

thì

tính cách sôi nổi hơn nhiều,

anh

ta nở nụ cười tươi, nhiệt tình

nói“Em khỏe

không, em

gái

Ngư. Nghe

nói

khi còn bé chúng ta

đã

cùng

đi

nhà trẻ đó.”

“thật



thật

sao?” Trần Ngư bị

anh

ta gọi là em

gái

Ngư

thì

cảm thấy lúng túng, phải biết là, ở thôn Đại Mộc,

anh

trai, em

gái

(ca ca, muội muội) là xưng hô giữa các cặp tình nhân với nhau. Trần Ngư nghe hơi khó chịu nên chủ động

nói

“Chào các

anh, em tên là Trần Ngư, các

anh

cũng có thể gọi em là Tây Thi.”

Trần Ngư vừa

nói

xong, Trần Dương

nói

thầm

một

tiếng ‘xong đời rồi’, lập tức lấy tay che mặt, xấu hổ

không

dám gặp người.

Khuôn mặt lạnh lẽo của Tần Dật thoáng qua

sự

kinh ngạc ngắn ngủi, chỉ có Thiệu Huy sửng sốt mất hồi lâu, sau đó cười ha ha “Tên rất hay, tên rất hay.”

Trần Ngư cũng cười khúc khích theo, trong nháy mắt bầu

không

khí giữa ba người cũng trở nên quen thuộc hơn.

Nếu như mười lăm năm trước Trần Ngư

không

bị lừa bán,



sẽ

cùng Tần Dật và Thiệu Huy lớn lên, nếu

nói

về mức độ thân quen có khi còn thân mật hơn Trần Dương. Dù sao

thì

Trần Dương cũng lớn hơn bọn họ bốn năm tuổi, bình thường

không

thể chơi chung với nhau.

Nhưng bây giờ, Trần Ngư đối với cuộc sống ở thành phố này hoàn toàn

không

biết gì cả. Trần Dương muốn để em

gái

từ từ hòa nhập vào nhưng lại sợ người khác khi dễ

cô. Thế là ngàn chọn vạn chọn,

anhmới chọn được hai người có tính cách khá tốt đưa đến cho Trần Ngư làm quen, đồng thời cũng hi vọng khi em

gái

học trong trường đại học

thì

bọn họ cũng giúp đỡ chút ít.

==

Xe hơi hướng về trang trại ngựa vùng ngoại thành.

“Em

gái

Tây Thi, trước kia em

đã

từng cưỡi ngựa chưa?” Thiệu Huy cười hỏi.

“anh

gọi em là Tây Thi là được rồi, đừng gọi là em

gái

Tây Thi.” Trần Ngư đính chính.

“Tại sao?” Thiệu Huy nghi ngờ hỏi “anh

lớn hơn em

một

tuổi đó.”

“không

phải là vấn đề tuổi tác.” Trần Ngư cau mày giải thích “Ở chỗ em ở lúc trước, trừ khi là

anh

em ruột thịt, giữa nam nữ bình thường

không

thể kêu là em

gái,

sẽ

gây hiểu lầm.”

“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?” Thiệu Huy

không

hiểu hỏi

“Là … Hiểu lầm có quan hệ nam nữ kia kìa.”

“thật

sao?” Thiệu Huy nghe lại có hứng thú hơn “Vậy làm sao bây giờ, nếu

không

thì

anh

làm bạn trai em cũng được mà.”

“không

được.” Trần Ngư lắc đầu mãnh liệt.

Lúc đầu, Trần Dương thấy Thiệu Huy chiếm tiện nghi (trêu chọc) em

gái

mình,

đang

muốn quay đầu dạy bảo thằng nhóc này

đã

thấy Trần Ngư lập tức cự tuyệt,

thì

ngậm miệng

không

nói

gì.

Vẫn ngồi yên lặng ở

một

bên, thấy Trần Ngư phản đối mạnh như thế, Tần Dật cũng tò mò nhìn sang.

“Tại sao?” Thiệu Huy cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Em

không

thích dạng người như

anh.” Trần Ngư còn vô cùng tâm lý, an ủi “Nhưng

anh

cũng đừng đau lòng quá, thực ra

anh

rất đẹp trai, nhưng mà em

không

thích người giống như

anh

mà thôi.”

“Phụt …” Tần Dật và Trần Dương

không

ngờ là nghe được câu trả lời như vây, thấy mặt Thiệu Huy nhăn như bị táo bón

thì

lập tức

không

phúc hậu mà cười ha ha.

“anh



anh

cám ơn em.” Thiệu Huy cố giữ mặt mũi

nói.

“Đừng khách sáo, lời em

nói

rất chân thành đó.” Mặt mũi Trần Ngư tràn đầy chân thành, để lại Thiệu Huy

một

bụng tức khí nghẹn lại giữa ngực, cực kì khó chịu.

Bên kia, Tần Dật cố gắng khống chế bả vai run run của mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Thiệu Huy vốn tức muốn chết rồi, lại thấy Tần Dật cười trộm mình, thế là có ý xấu muốn kéo Tần Dật xuống nước luôn. Thế là cậu chỉ vào Tần Dật

nói

“Vậy em thích người như thế nào? Giống Tần Dật hả?”

“Thiệu Huy?” Tần Dật trừng mắt nhìn Thiệu Huy.

“Em cũng

không

thích.” Trần Ngư chỉ dùng

một

giây để ra đáp án, nhưng



cũng có lời an ủi giống như Thiệu Huy “Tần Dật,

anh

cũng đừng đau lòng,

thật

ra

anh

rất đẹp trai, nhưng mà …”

“Cũng

không

phải là dạng người mà em thích?” Thiệu Huy tự động tiếp lời Trần Ngư chưa

nói

xong.

Trần Ngư gật đầu.

Lúc đầu có chút xấu hổ và

không

thoải mái-Tần Dật thấy Trần Ngư “bắt chước y khuôn’

nói

lời an ủi mình, bỗng nhiên lại muốn cười.

“Vậy là ánh mắt em rất cao đó.” Thiệu Huy hỏi “Hai người bọn

anh

có thể xem như là những người đẹp trai nhất đại học Đế Đô rồi mà em còn thấy chướng mắt nữa hả. Vậy em thích người như thế nào?”

Thiệu Huy vừa

nói

xong, ba quý ông trong xe đồng thời dựng lỗ tai lên.

“Em cũng chưa gặp được nên cũng

không

biết nữa.” Trần Ngư nghiêm túc suy nghĩ

một

lúc rồi trả lời.

“Vậy khi nào em gặp được

thì

nhớ giới thiệu cho tụi

anh

làm quen với nha.

anh

muốn xem

anh

ta mạnh hơn

anh

và Tần Dật ở điểm nào.” Mặc dù Thiệu Huy

nói

như vậy nhưng ba quý ông trong xe đều biết,



nhóc này chắc còn chưa biết

yêu

là gì đâu.

Nhưng mà

không

lâu sau, khi Trần Ngư mang bạn trai đến giới thiệu với bọn họ, bọn họ

không

thể

không

thừa nhận, đúng là chỗ nào cũng mạnh hơn bọn họ mà.

Khi đến trang trại ngựa ở ngoại ô, Trần Dương dẫn Trần Ngư

đi

thay quần áo, tại phòng thay đồ của nữ gặp được con

gái

của phó thị trưởng Sở Khai Văn – Sở Tiêu.

“anh

Trần Dương.” Sở Tiêu mặc trang phục cưỡi ngựa, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trần Dương.

“Tiêu Tiêu?” Trần Dương kinh ngạc “Em cũng đến cưỡi ngựa hả?”

“Vâng,

thật

là khéo quá.” Sở Tiêu nhìn Trần Ngư bên cạnh Trần Dương “Đây là em

gái

Trần Ngư sao.”

Mặc dù nhà họ Trần

không

chính thức thông báo chuyện tìm được Trần Ngư trở về nhưng tin tức

đãtruyền khắp Đế Đô rồi.

“Ừ.” Trần Dương giới thiệu “Thi Thi, đây là Sở Tiêu.”

“Em

gái

Trần Ngư, chị là Sở Tiêu, khi còn bé chúng ta

đã

từng gặp nhau đó.” Sở Tiêu nhiệt tình cầm tay Trần Ngư.

“Chào chị.”

“Em đến thay đồ cưỡi ngựa hả? Để chị dẫn em

đi.” Sở Tiêu

nói

xong

thì

quay lại

nói

với Trần Dương “anh

Trần Dương, để em dẫn em

gái

Trần Ngư

đi

cho,

anh

cũng

đi

thay đồ

đi. Chút nữa chúng ta gặp ở chuồng ngựa.”

“Cũng được, chút nữa gặp ở chuồng ngựa.” Trần Dương nghĩ mình đứng trước cửa phòng thay đồ của nữ cũng

không

tiện, thế là đồng ý với đề nghị của Sở Tiêu.

Sở Tiêu dẫn Trần Ngư vào phòng thay quần áo, giúp Trần Ngư chọn

một

bộ quần áo rồi để



tự vào thay. Đến khi Trần Ngư thay quần áo

đi

ra, chỉ thấy bên ngoài

một



gái

mắt to

đang

tò mò nhìn Trần Ngư, còn Sở Tiêu

không

biết

đã

đi

đâu.

“Cậu chính là con

gái

nhà thị trưởng Trần bị lừa bán từ

nhỏ

mới tìm về được sao?”



gái

mắt to đến bên cạnh Trần Ngư đột ngột hỏi.

“…” Trần Ngư nhíu mày,

không

lên tiếng.

“Sao cậu lại

không

nói

chuyện, tôi

đang

nói

chuyện với cậu đó.” Đối phương có chút

không

vui hỏi.

“Cậu là ai?” Trần Ngư hỏi.

“Tôi là Trương Văn Văn, ba tôi là cục trưởng cục công an.” Trương Văn Văn giới thiệu xong lại hỏi tiếp “Tôi nghe

nói

cậu bị bán đến

một

nơi rất hẻo lánh, rất xa xôi phải

không? Sao cậu lại đen vậy, có phải cậu phải làm việc vất vả dưới nắng mặt trời

không? Tôi nhìn thấy

trên

TV xóm làng thôn quê rồi, mấy đứa

nhỏ

bốn năm tuổi cũng phải

đi

làm việc, có phải cậu cũng phải

đi

làm lúc bốn năm tuổi hay

không?”

Trần Ngư hơi

không

thích cách Trương Văn Văn

nói

chuyện, cau mày

không

định để ý đến



ta, quay người

đi

đến chỗ khác đợi Sở Tiêu quay lại.

“Ài, tôi

đang

nói

chuyện với cậu mà, sao cậu

không

để ý đến tôi.” Trương Văn Văn hơi tức giận hỏi.

“Cậu

không

thấy sao còn hỏi?” Rốt cuộc Trần Ngư

không

kiên nhẫn được nữa.

“Cái gì?”

“Tôi

không

muốn

nói

chuyện với cậu.”

“Cậu …” Lớn đến vậy nhưng Trương Văn Văn chưa bao giờ mất mặt như vậy, tức giận đến mức đỏ cả mặt.

Lúc này Sở Tiêu từ phía ngoài

đi

vào, trông thấy Trần Ngư và Trương Văn Văn

thì

cười “Em

gái

Trần Ngư, Văn Văn, mọi người thay quần áo xong rồi hả?”

“Dạ.” Trần Ngư gật đầu còn Trương Văn Văn

thì

chu môi lên, dáng vẻ

không

vui,

không

nói

gì.

“Em sao thế?” Sở Tiêu nhìn Trương Văn Văn hỏi.

“Tiêu Tiêu, cậu ta …” Trương Văn Văn chỉ Trần Ngư, rồi ngừng lại, kéo Sở Tiêu qua

một

bên,

nhỏ

giọng

nói

“Em

không

thích cậu ta chút nào, em

không

muốn chơi chung với cậu ta đâu.”

“Sao thế?” Sở Tiêu ngạc nhiên.

“Dù sao em

không

thích cậu ta chút nào.” Trương Văn Văn tức giận

nói.

“Em đừng quên, hôm nay

anh

Trần Dương đặc biệt hẹn với Tần Dật và Thiệu Huy đến chính là muốn giới thiệu em

gái

anh

ấy cho họ làm quen. Nếu em

không

đi

cùng Trần Ngư

thì

sẽ

không

gặp được Thiệu Huy đâu.” Sở Tiêu nhắc nhở

“Thôi được rồi.” Trương Văn Văn do dự rồi miễn cưỡng gật đầu.

Sở Tiêu kéo tay Trương Văn Văn, đến bên Trần Ngư cười

nói

“Em

gái

Trần Ngư, chúng ta ra chuồng ngựa

đi.”

Trần Ngư gật đầu, theo sau hai người ra khỏi phòng thay quần áo đến chuồng ngựa.

Trần Dương, Tần Dật và Thiệu Huy mỗi người

đã

sớm dắt

một

con ngựa đứng

trên

đồng cỏ nhìn ba người

đi

tới. Trần Dương nhìn em

gái

vẫy vẫy tay, nụ cười

trên

môi Tần Dật và Thiệu Huy

đang

nhìn Trần Ngư, thấy bên người



có hai người khác

thì

lập tức cứng đờ.

“Sao Sở Tiêu và Trương Văn Văn cũng đến đây vậy?” Thiệu Huy

không

nhịn được hỏi.

“Cậu

nói

với bọn họ hả?” Tần Dật hỏi Thiệu Huy

“Sao có thể chứ?” Thiệu Huy sửng sốt

một

chút rồi như đoán được điều gì đó, mắng “Chắc là con nhóc Nhạc Nhạc chết tiệt rồi, trở về em

sẽ

trừng trị nó.”

Nhạc Nhạc là em

gái

Thiệu Huy, bình thường có quan hệ rất tốt với Trương Văn Văn.

Trương Văn Văn nhìn thấy Thiệu Huy

thì

kích động chạy đến kêu “Thiệu Huy,

anh

cũng đến cưỡi ngựa hả,

thật

khéo ha.”

Sở Tiêu

thì

thận trọng hơn

một

chút,



nhìn Tần Dật cười dịu dàng “Tần Dật,

không

ngờ lại gặp

anh

ở đây.”

Mặt Thiệu Huy vô cùng

không

kiên nhẫn, còn Tần Dật chỉ qua loa gật đầu xem như đáp lại.

Lúc này chỉ có Trần Dương

đi

đến bên em

gái

“Chút nữa

anh

dẫn em chọn

một

con hiền lành

một

chút rồi nhờ huấn luyện viên cùng cưỡi với em

đi

chơi nha.”

“không

cần đâu

anh, em biết cưỡi ngựa.” Trần Ngư cười lắc đầu.

“Em biết cưỡi hả?” Lần này đến lượt Trần Dương kinh ngạc.

Thế là khi Trần Ngư vô cùng tự nhiên lấy

một

con ngựa chạy quanh sân mười vòng, Trần Dương

khôngthể

không

thừa nhận, em

gái

nhà mình chẳng những biết cưỡi ngựa mà kỹ thuật còn vô cùng giỏi.

“Wow …” Đợi Trần Ngư cưỡi ngựa quay về

một

lần nữa, Thiệu Huy nhịn

không

được khen “Tư thế

thậtoách, Tây Thi, em học cưỡi ngựa từ bao giờ thế?”

“Lúc em mười tuổi.” Trần Ngư trả lời.

“Ai dạy cho em?” Trần Dương cũng tò mò hỏi.

“không

ai dạy em cả.” Trần Ngư trả lời “Ở gần thôn em ở có

một

bầy ngựa hoang

nhỏ, lúc đó em làm bạn với

một

chú ngựa trong đàn, thỉnh thoảng nó chở em

đi

chơi rồi từ từ em học được.”

“Quá đỉnh!” Thiệu Huy

không

nhịn được bật ngón cái khen ngợi, Tần Dật ở bên cũng có chút ngạc nhiên.

“Vênh váo cái gì chứ!” Trương Văn Văn thấy Thiệu Huy khen người khác, đứng bên

nhỏ

giọng phàn nàn với Sở Tiêu “Ở quê

thì

toàn là dê bò lợn ngựa chứ đâu, có gì mà kể chứ? Sợ người khác

không

biết cậu ta lớn lên ở đâu à.”

Sở Tiêu kéo áo Trương Văn Văn ra hiệu cho



ta

nhỏ

giọng

một

chút.

Cho đến khi rời khỏi trang trại ngựa, Thiệu Huy đều

nói

chuyện cùng Trần Ngư, điều này làm Trương Văn Văn nhẫn nhịn đầy

một

bụng tức giận.

không

phải là



ta cảm thấy Thiệu Huy

sẽ

thích Trần Ngư, dù sao trong mắt



ta, Trần Ngư xấu như vậy

thì

Thiệu Huy làm sao có thể thích

cô. Chỉ đơn giản là

không

thích người trong lòng thân thiết với

một



gái

khác mà thôi.

“Trần Ngư.” Mọi người đứng chờ người lái xe lại, Trương Văn Văn bỗng lên tiếng hỏi “Nghe

nói

người ông nhận nuôi cậu là

một

ông lão thần côn hả?”

* Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác, hay gọi là thầy đồng, bà đồng.

Trương Văn Văn vừa

nói

xong, những người còn lại đều nhíu mày, chỉ có Trần Ngư thản nhiên trả lời “Ông nội của tôi là thầy trừ ma.”

“Thầy trừ ma? Là người

đi

bắt ma sao? Vậy cậu cũng vậy hả?” Trương Văn Văn hỏi.

“Phải.” Trần Ngư chỉ về hướng bả vai của Trương Văn Văn, cười vô cùng dịu dàng “Nếu như cậu mời tôi, tôi có thể giúp cậu đuổi con ma

đang



trên

vai cậu

đi.”

Tác giả có lời muốn

nói:

Trần Ngư: Muốn cãi nhau với tôi hả, tôi hù chết cậu, ha ha …