Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 6 - Chương 188: Ôm ấp trời đất

Dịch: Tiểu Băng

Mùa đông đã tới, tuyết rơi bay bay, khắp thành một màu trắng xóa, vừa vặn tới thời điểm tế trời.

Đối với Thần Quyến quốc vốn lấy thông thần thuật làm cơ sở, đây là việc trọng đại hàng đầu, không chỉ Thiên Tử phải tế, mà quan chủ Hộ Quốc quan cũng phải đích thân tới, vái xin hoàng thiên hậu thổ, khẩn cầu phù hộ.

Quan chủ và các trưởng lão thực lực mạnh mẽ vắng mặt, Hộ Quốc quan đương nhiên mở đại trận hoàn toàn để canh phòng. Nguyên Thủy Thiên Tôn quyến giả là người ai cũng nhòm ngó, không lấy được sẽ muốn hủy đi, không thể để Cam Nhược Hư đi theo bước chân của Hắc Đế quyến giả Lâm Phong Khiếu.

Ánh sáng xanh mông lung, vô số ảo ảnh tiên thần vòng quanh trên không trung Hộ Quốc quan, khiến nơi này giống như Thiên Đình, đề phòng sâm nghiêm, bất động như núi.

Song dù có cấm pháp, thì cũng vẫn phải mở ra vì sẽ luôn có đệ tử ra vào, có người muốn ra ngoài xem tế thiên để xem liệu mình có may mắn được hoàng thiên để ý, gia tăng giao cảm với tiên thần bảo vệ hay không.

Giống như lúc này, màn sáng xanh bao phủ ở cửa lớn khẽ nứt ra, mở thành một lỗ tròn, Ngô Cự và mấy đệ tử nữa đi ra, đi về hướng thiên đàn ở ngoại ô.

Lỗ tròn nhanh chóng thu lại, nhưng khi chỉ còn chừng ngón cái thì nó khựng lại hai ba tích tắc.

Dị thường xuất hiện rất ngắn, trận pháp cũng không có phản ứng, khiến người trông coi trận không hề nhận ra, nhưng ánh nắng ở chỗ khe hở thì sáng hẳn lên.

Ở một bức tường nào đó cạnh Hộ Quốc quan, quang mang di động, giống như gợn sóng, nhanh chóng ngưng tụ thành một bóng nữ nhân mặc áo tím, tóc khẽ vấn lên, khí tức mạnh mẽ.

Nữ tử mỉm cười, chắp tay sau lưng, thản nhiên bước đi trong Hộ Quốc quan nội, không biết vì sao, những đệ tử, đạo đồng, người làm trong quan đều như không hề nhìn thấy cô. Những cấm pháp thì như khựng lại, để cô thoải mái đi xuyên qua.

Nữ tử chợt dừng lại. cấm pháp phía trước dày đặc, sát khí lành lạnh, che chắn khu vực hạch tâm, trong đó có Tam Thanh điện.

“Không sai, không hổ là Hộ Quốc quan truyền thừa lâu đời, nội tình thâm hậu.” Nữ tử gật gù, đưa tay lên.

Bàn tay này to hơn nữ nhân bình thường nhưng trắng hơn, vô cùng tinh tế, mang tới cảm giác thời gian trần ai.

Nữ tử khẽ đẩy tay, bàn tay tỏa ra ba quang sáng rực, tạo thành một con sông.

Thân thể cô hầu như trùng vào với hư ảnh của đế giả!

Hoàng Thiên đã hàng!

Cấm pháp tối sầm lại, đen kịt như bầu trời đêm. Sau đó một đốm sáng lóe lên, nối thành một bầu trời sao, tỏa xuống ánh sáng mênh mông, một làn tinh hà ngưng tụ thành trường kiếm, chém một phát về phía cấm pháp.

Phốc!

Mọi màu sắc đều biến mất, chỉ còn hai màu trắng của tuyết và màu đen của bầu trời đêm. Mọi thứ như dừng lại, nhưng tinh quang sinh sôi không ngừng, trì hoãn nhưng không hề bất động, không ngừng truyền tới sức mạnh, đánh nát trường hà hư ảo.

Nữ tử đi tới, giằng co với đạo sĩ ở giữa không trung.

“Ồ, Hứa quan chủ không đi tế thiên à?” Nữ tử áo tím vẫn bình tĩnh, đưa tay sang hông, rút ra một thanh đao như tạo thành từ ánh sáng.

Đạo sĩ trên không trung kia chính là Hộ Quốc quan quan chủ Hứa Tĩnh Hư, người rõ ràng đã dẫn các trưởng lão đi ra ngoại ô dự tế thiên.

Hứa Tĩnh Hư trường kiếm chỉ xéo, khẽ cười: “Lão đạo và Nam Đẩu Tinh Quân giao cảm lâu ngày, sáng tỏ sinh cơ ảo diệu, đã có thể chém ra một bộ hóa thân, bản thể đặc biệt ở nơi này đợi Vân đạo chủ.”

Tên tục của nữ tử áo tím này không ai biết, tự xưng là “Vân Cổ”, không đầy mười sáu đã cảm ứng được Thiên Đế trên Thần tiên nghiệp vị đồ, không chịu dựa vào Hoàng Cân đạo và Hộ Quốc quan, đi xa ra hải ngoại, thành lập Hoàng Thiên đạo, tự nhậm chức đạo chủ, bị các quốc gia các giáo truy bắt nhưng mãi mà vẫn chưa thành công. Thế lực dần dần phát triển lớn mạnh, bản thân trở thành một chân vạc trong thiên hạ.

“Thường nghe tới uy danh của Hứa quan chủ Tinh Quân, hôm nay vừa vặn được kiến thức.” Đao trong tay Vân Cổ bắn ra, vạch một quỹ tích kỳ dị chém về Hứa Tĩnh Hư.

Thân ảnh Vân Cổ như hư như huyễn, lấp lóe đã xuyên qua các tầng cấm pháp, định chạy ra khỏi Hộ Quốc quan.

Hộ Quốc quan là một mạch của Thái Bình đạo năm đó càn quét thiên hạ, truyền thừa cổ xưa, nội tình thâm hậu, Vân Cổ tuy kiêu ngạo, nhưng biết ở trong cấm pháp của đối phương không hẳn chống nổi Hứa Tĩnh Hư, hơn nữa cường giả trong quan không phải chỉ có một người.

Giờ mà không đi thì không đi được nữa!

Hứa Tĩnh Hư không ngờ Vân Cổ quyết đoán như thế, lui nhanh như thế, lập tức triển khai kiếm pháp, đuổi theo.

Đột nhiên, Hứa Tĩnh Hư và Vân Cổ cùng nghe thấy một tiếng chuông reo.

Đương!

Tiếng chuông vang vọng, chấn động trời đất, các trưởng lão của Hộ Quốc quan đang định ra tay đều khựng lại, các trận pháp cũng tạm dừng.

“Đại Hiền Thiên Sư!”

“Trương Bất Chu!”

Vân Cổ và Hứa Tĩnh Hư cùng bật thốt, hai người kêu hai cái tên khác nhau, nhưng đều là của cùng một người. Người này là thủ lĩnh Hoàng Cân đạo, Đại Hiền Thiên Sư Trương Bất Chu, “Đông Hoàng Thái Nhất” quyến giả, suốt bốn mươi năm tung hoành thiên hạ chưa hề gặp phải địch thủ, đưa bản đồ của đất nước Thái Bình quốc vốn nhỏ yếu nhất mở rộng ra gấp đôi, mười năm nay đều bế quan không màng thế sự, muốn đột phá giới hạn, dùng phàm nhân chi khu chịu tải Đông Hoàng Thái Nhất thần hàng, hoành tảo thiên hạ, nhất thống hoàn vũ.

Mấy năm nay, Vân Cổ có tiến bộ, vẫn luôn mơ muốn được giao phong với Đại Hiền Thiên Sư, nghĩ hẳn không thua đâu nhưng chắc là cũng không thắng được.

Không ngờ lão quái vật mười năm không vào giang hồ lại đột ngột đến Hộ Quốc quan!

Tiếng chuông du dương, một bóng người rất cao quỷ dị xuất hiện trước Tam Thanh điện, trán cột khăn Hoàng Cân, bịt chặt đôi mắt.

Bóng người lóe một cái đã xuyên qua cấm pháp, cánh tay vươn ra khẽ nhấn một cái, định đẩy cửa Tam Thanh điện.

Trong Tam Thanh điện, Cam Nhược Hư sớm đã nhận ra bên ngoài có động tĩnh, lúc đầu cũng có chút khẩn trương, nhưng sau khi thấy quan chủ đã có chuẩn bị sẵn, cản được Vân Cổ thì thở phào. Chẳng ngờ bây giờ thế cục lại thay đổi, Đại Hiền Thiên Sư thần không biết quỷ không hay lại đến đây, đã phá vỡ cấm pháp sắp tiến vào Tam Thanh điện.

Làm sao bây giờ? Cam Nhược Hư hoảng loạn. Tên của Đại Hiền Thiên Sư Trương Bất Chu ở Thần Quyến quốc có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm, là ác mộng của biết bao nhiêu người đó!

Mình mới được Thiên Tôn để ý có mấy tháng, làm sao thoát nổi khỏi tay lão?

Hai chân Cam Nhược Hư như nhũn ra.

Đúng lúc này, Nguyên Thủy đạo nhân trong đầu y mở mắt, một luồng khí thế không phân trên dưới trước sau ào ào tràn ngập.

Thiên Tôn chủ động hàng xuống sức mạnh cho ta?

Đây là chuyện chỉ những thông thần giả tu luyện ít nhất năm năm mới làm được!

Trát trát trát!

Cửa lớn Tam Thanh điện không chống đỡ nổi, rít lên vỡ ra.

Trương Bất Chu, Vân Cổ và Hứa Tĩnh Hư đều nhìn thấy cảnh tượng trong điện. Cam Nhược Hư ngồi xếp bằng, mặt nhìn ra cửa. Hai mắt nhắm nghiền, pho tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn phía sau con ngươi thâm thúy, tướng mạo nguy nga cổ xưa, như hòa vào một thể với y, sau lưng là điện các mênh mông sâu thẳm.

Đại Hiền Thiên Sư sững người, giật mạnh khăn vàng trên trán.

Hiện ra một đôi mắt màu trắng không có con ngươi, bên trong là một đế giả cổ xưa tôn quý.

Thân ảnh đế giả mơ hồ, không nhìn ra được đường nét. Chỉ vừa xuất hiện, cả Tam Thanh điện liền có vô số u ám ba quang quay cuồng, thời gian khi nhanh khi chậm, tạo nên loạn lưu, xé rách vạn vật, muốn cho Cam Nhược Hư đương nhiên mà chết!

Mắt Vân Cổ lấp lóe, chăm chú nhìn Đại Hiền Thiên Sư, Hứa Tĩnh Hư xoay người định cứu viện thì bị tiếng chuông cản lại, bị loạn lưu ảnh hưởng, gần trong gang tấc nhưng lại như xa tận cuối chân trời, trong lòng nôn nóng nhưng bất lực.

Cam Nhược Hư hơi ngẩng đầu lên, như đang nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn sau lưng dạy bảo, trên người dần hiện ra một bóng người mặc đạo bào xanh, ngũ quan tuấn mỹ, tóc mai hoa râm, giống hệt pho tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn sau lưng!

Người kia dang tay ra, làm động tác như ôm lấy, hai cánh tay Cam Nhược Hư cũng làm theo.

Hai bóng người như trùng lên nhau, khuôn mặt ngửa lên, hai tay mở, bốn phía lập tức chìm vào u ám, khắp nơi đều là hỗn độn, u quang không chịu nổi, tức khắc tiêu tán, thời gian loạn lưu chưa kịp gây ra được điều gì đã không còn!

Vô Cực có dung, ôm ấp trời đất!

Tất cả dị thường đều hoàn toàn biến mất!

Hứa Tĩnh Hư bắt ngay cơ hội chạy tới Tam Thanh điện, Đại Hiền Thiên Sư Trương Bất Chu xoay người bỏ đi, không dám dừng lại.

Cam Nhược Hư mới giao cảm với Nguyên Thủy Thiên Tôn mấy tháng đã thi triển ra được thần thông như thế, quả thực là đi ngược lại đạo lý xưa nay, cứ như không cần tu luyện!

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là Tam Thanh Đạo Tổ đứng đầu không gì không làm được?

Vân Cổ hít sâu một hơi lùi lại, rời khỏi Hộ Quốc quan.

Đương!

Tiếng chuông đi xa, Trương Bất Chu quỷ dị biến mất, Cam Nhược Hư vẫn ngồi yên trong Tam Thanh điện, thân ảnh hư ảo đã không còn.

............

Ngoài kinh thành Thần Quyến quốc, Đại Hiền Thiên Sư Trương Bất Chu chắp tay sau lưng đứng đó, trong đầu vẫn còn y nguyên hình ảnh huyền diệu người mặc bào xanh ‘ôm lấy trời đất’.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn quyến giả quả nhiên không thể cân nhắc theo lẽ thường, cơ hội lần này không còn, muốn tìm được cơ hội lần nữa là khó như lên trời.” Trương Bất Chu biết rõ, chỉ còn cách làm biện pháp cuối cùng.

Cái gọi là biện pháp cuối cùng chính là bố trí tế đàn, cầu Đông Hoàng hàng lâm, chỉ cần nó hàng xuống một tia sức mạnh, thế giới này sẽ không chịu nổi, cả vùng vạn dặm sẽ hôi phi yên diệt, đất trời rung chuyển, không gian tận thế.

Nhất là kẻ chủ trì thực hiện nghi thức là hắn nhất định sẽ phải chết, đương nhiên, Cam Nhược Hư cũng vậy.

“Nếu Đông Hoàng đã nói không tiếc phải trả bất cứ giá nào, vậy thì xử lý như thế đi.” Đại Hiền Thiên Sư kiên nghị.