Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 124: Liên Dục dò xét

Dịch giả: Tiểu Băng

Đại điện khắp nơi đều khảm vàng nạm bạc, tỏa ra ánh sáng kì ảo, càng làm nổi bật sự thánh khiết của những cánh hoa trắng và sự thương xót của Liên Dục Bồ Tát.

Mạnh Kỳ ngạo nghễ nhìn bà ta, mặt không thay đổi.

Lời chào kiểu này không thể tùy tiện tiếp, mình không phải Độc Thủ Ma Quân thật sự, không biết họ quen biết nhau ra sao, không chừng Liên Dục Bồ Tát chỉ là đang xạo xự để gài bẫy hắn!

Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng bước tới hai bước, như cười như không nói: “Lão phu vẫn luôn sâu không lường được.”

Liên Dục Bồ Tát cười rung người, mắt lúng liếng: “Độc Thủ ngươi vẫn tự cao tự đại như vậy, đáng tiếc, năm đó qua lại vội vàng, không thể cùng ngươi đồng du cầm tay.”

Đôi mắt mướt rượt nhìn Mạnh Kỳ, sóng mắt lưu chuyển, tham dục ẩn sâu, giống như đang nhìn một viên tiên đan thần dược.

Theo thư của Vạn Thủ, dù Độc Thủ chưa đạt tới tông sư, nhưng cũng chỉ còn cách đó không xa, lúc nào cũng có thể đột phá.

Không thể cầm tay đồng du? Nói cách khác, chính là không có quan hệ gì sất? Mạnh Kỳ thở phào, chỉ cần không có quan hệ thân mật, thế thì dễ xử.

Nghĩ ra cũng phải, nếu Độc Thủ Ma Quân có quan hệ thân mật với Liên Dục Bồ Tát, e là đã sớm bị thải bổ thành một “Tam nhãn thần tiễn” thứ hai, làm gì còn có năng lực đắc tội chính tà hai đạo, biến thành kẻ địch của cả thiên hạ, phải trốn vào Bá Mật?

“Diễm phúc như thế e là lão phu hưởng thụ không nổi.” Mạnh Kỳ thần thái thoải mái, tận lực tạo ra phong thái ma đầu.

Liên Dục Bồ Tát mỉm cười nhìn hai nam tử đang bóp chân cho bà ta: “Diễm phúc như vậy, các ngươi có bỏ được không?”

“Tiếc lắm!” Không chỉ hai người đang quỳ bên chân, ngay cả bốn nam tử hai bên và sau lưng Liên Dục Bồ Tát cũng đồng thanh nói như thế, dáng vẻ đầy kích động và si mê, như vừa chiếm được nhân gian đại cực lạc.

“Độc Thủ. Ngươi xem, họ không nghĩ giống ngươi kìa.” Liên Dục Bồ Tát thở dài, vô cùng mị hoặc, “Ngươi với ta quen biết đã lâu, những đồng đạo tranh phong với ngươi và chúng ta trước khi ngươi trốn vào Bá Mật đến nay còn sống e là mười không còn đủ một.”

Hai mươi năm đối với ngoại cảnh không đến mức gọi là thương hải tang điền, nhưng tả đạo tàn khốc hơn chính đạo rất nhiều, thường chèn ép nhau, phản bội gϊếŧ chóc lẫn nhau, cướp đồ đoạt của để khiến mình mau mạnh lên, dẫn tới tả đạo chưa bao giờ có được ưu thế số lượng ngoại cảnh so với chính đạo, cho nên, hai mươi năm đã đủ để cho một mớ ngoại cảnh mất mạng, Liên Dục Bồ Tát chỉ là vẫn còn sống, nhưng không thể đột phá cảnh giới, chỉ ở hàng lót đáy của cấp ngoại cảnh, chỉ khi dễ được đám nhóc mở khiếu mà thôi.

“Vậy thì sao, thế gian có nhiều khổ, nếu không có thực lực, không bằng sớm giải thoát.” Mạnh Kỳ cố ý dùng thái độ từ bi để nói tới một vấn đề siêu lãnh khốc.

Liên Dục Bồ Tát cười một cái, cả tòa đại điện nhất thời sáng rực hẳn lên: “Vạn Thủ nói ngươi hóa Phật pháp bổ ma cơ, ta vốn dĩ không tin, nay mới biết lời ấy không giả, nhưng như thế lại có chút tương đồng vi diệu với Hoan Hỉ nhất mạch chúng ta, chẳng qua chúng ta là vu ma cầu phật, ngươi là hóa Phật thành ma, mọi người vừa vặn bù đắp cho nhau.”

Nói tới hai chữ “Bù đắp”, bà ta chớp mắt, dáng vẻ tăng thêm vài phần tươi mát, tăng thêm mị lực.

Mạnh Kỳ cố gắng kềm chế gợn sóng trong tâm hồ, mỉm cười: “Phật cũng được, ma cũng được, đều chỉ là ‘đạo’ mà trong lòng đang cầu tới mà thôi, tóm lại, con đường giống như Lý Văn Định không phải là đạo của lão phu.”

“Ngươi thật sự đã đại triệt đại ngộ?” Liên Dục Bồ Tát thoáng ngẩn người, sau đó nhanh chóng chuyển thành thương hại, “Ngươi cảm thấy Lý Văn Định đáng thương?”

“Hai mươi năm nay, số lượng ngoại cảnh chết đi đếm không xuể, có người chết vì cuộc chiến chính tà, kẻ chết vì gặp lợi vong nghĩa, bị đâm sau lưng, kẻ bị tham dục bịt mắt, đi vào di tích động phủ, lấy đi những thứ mà mình không hiểu biết, cũng có người chết vì bị cao nhân giao chiến lan tới, dẫn tới chết một cách vô duyên, về phần tẩu hỏa nhập ma thì khỏi nói, đi đâu cũng gặp, ở đâu cũng thấy.”

“Những người còn sống, phần lớn cũng đều chìm trong đau khổ, rầu vì thiếu tài nguyên, phiền vì bị kẻ thù đuổi gϊếŧ, đau khổ vì tu vi không tăng tiến, ghen tị sợ những người đến sau giỏi hơn mình, hôm nào cũng sống trong hoảng loạn bất an.”

“Ta lấy từ bi, thế gian nhiều khổ, mọi việc hư ảo, không bằng hủy đi.” Mạnh Kỳ vô cùng đơn giản đáp.

Mặt Liên Dục Bồ Tát nổi lên một tầng quang huy thương hại thánh khiết: “Đúng, thế gian nhiều khổ, đều là phiền muộn, đa số con người sống cuộc sống lặp đi lặp lay, người vì ốm đau tra tấn, ly biệt mà ưu sầu, người bị cha mẹ áp bách, lo bị người kỳ thị khi dễ, có yêu mà không được vân vân, thi thoảng mới có được một chút sung sướиɠ, cho đến khi tuổi thọ không còn, hóa thành xương trắng, nếu đã sống gian nan như vậy, vì sao không bỏ hết đi, hưởng thụ cực lạc?”

“Ta bố thí nhục thân cho họ, giúp họ lúc nào cũng có thể hưởng thụ niềm cực lạc nam nữ linh nhục giao hợp, quên đi ưu sầu, đắm chìm vào niềm sung sướиɠ cho đến khi chết, so với những kẻ suốt ngày tốn tâm tư để đánh nhau, mạo hiểm mà chưa chắc thành công, gặp sầu thì nhiều gặp vui thì ít như ngươi, thì không biết hưởng thụ nhiều hơn bao nhiêu lần, ngươi còn cảm thấy Lý Văn Định đáng thương?”

Thật đúng là tà thuyết ngụy biện ghê gớm… nghĩ mình cũng là tà đạo, Mạnh Kỳ lười chả thèm tranh luận, chỉ nói: “Con cá chết làm sao biết niềm vui của loài cá!”

“Phải không?” Liên Dục Bồ Tát long lanh mắt, “Nhưng ngươi cũng chưa thử qua cái niềm vui cơ thể hòa giao, làm sao biết được nó không vui?”

Bà ta bật cười khe khẽ: “Lúc trước vẫn muốn luận bàn với ngươi, nhưng không được như nguyện, hôm nay gặp lay, sao lại không thực hiện tâm nguyện của mình?”

“Ta là chủ ngươi là khách, không tiện giao thủ, để ngươi khỏi hiểu lầm chúng ta đổi ý, muốn thải bổ ngươi. Hay là thế này đi, triển lãm chút cho ngươi xem ‘Liên Dục Bồ Tát tướng’ ta ngưng kết được, để ngươi có chút kiến thức về đại cực lạc, xem xem có kích được ngươi hiện ra pháp tướng của ngươi hay không.”

Bà ta nói xong là làm ngay, không cho Mạnh Kỳ cơ hội có ý kiến, ngồi thẳng dậy khoanh chân, những cánh hoa trắng xung quanh bay lên.

Không ép được người ta để thải bổ là do vấn đề về năng lực, nhưng như thế không có nghĩa là không thể dụ dỗ, khiến Độc Thủ “Cam tâm tình nguyện”, nếu được thải bổ một ‘tiên đan’ tiếp cận tông sư, bà ta có thể lập tức đột phá khốn cảnh suốt bao nhiêu năm nay, sau này có thể trở thành tông sư!

Nãy giờ nói nhiều như vậy, chính là để làm loạn tâm của Độc Thủ, làm dao động lòng tin của hắn!

Trên người Liên Dục Bồ Tát hiện ra thanh quang, sau lưng ngưng kết ra một bức tượng bồ tát, váy trắng thánh khiết, tay phải nâng hoa sen, bộ mặt có vài phần giống với Liên Dục, nhưng càng thêm thánh khiết càng thêm thương hại, áo quần hơi lộ, ngực như ẩn như hiện, da thịt như thực chất, cực kỳ mê người, bờ môi khẽ nhếch, tay trái đặt ở ngực, giống như đang muốn cởϊ áσ tháo thắt lưng, làm người ta phải hút mắt vào.

Bồ Tát này vừa thánh khiết vừa quyến rũ, rất là mâu thuẫn nhưng lại hòa hợp một cách kì dị, tạo cảm giác mị hoặc rất khó tả, xông thẳng vào nguyên thần của Mạnh Kỳ!

Cánh hoa trắng tung bay, sương mù đỏ nhạt tràn ngập, một tiếng rên khẽ phiêu đãng như có như không.

Đông đông đông, tim Mạnh Kỳ đập thình thình như trống, máu dâng lên, hít thở nặng nề, khó kềm chế được.

Pháp lý này rất khó kháng cự được, giống như do du͙© vọиɠ của bản thân biến hóa mà thành!

Đông đông đông, đám nam tử trong đại điện quỳ sụp xuống, gương mặt điên cuồng si mê, vừa muốn thanh tĩnh, lại giống như sợ làm bẩn sự thánh khiết.

Đông đông đông. Mạnh Kỳ cố gắng chống đỡ, vận chuyển tâm pháp A Nan Phá Giới đao, thu liễm ý niệm, giữ lòng thanh tịnh.

Mi tâm tổ khiếu của hắn trở nên tối tăm, không trên không dưới, không trước không sau, không đầu không kết, Bất Diệt Nguyên Thủy tướng nội hiển, chống đỡ ảnh hưởng của pháp lý kia.

Nguyên thần của hắn nghĩ tới chân ý “Như Lai thần chưởng”, một bức tượng phật to vàng óng hiện ra trên biển tâm linh, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, đọc vang vọng:

“Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!”

Phật âm như lôi, một chữ “Ngã” áp đảo tất cả dục niệm, hợp nhất với Bất Diệt Nguyên Thần tướng, đè bẹp tất cả các loại dục niệm.

Máu đang chảy ào ào chậm lại, tim đập thình thịch trở lại đập bình thường, hít thở dồn dập trở về hít sâu thở chậm, Mạnh Kỳ đã thoát khỏi ảnh hưởng của pháp lí kia, cảm ứng xung quanh, thấy Anh Ninh và Nhạc Hoàn là con gái mà cũng bị ảnh hưởng, mặt ửng hồng, không ngừng rêи ɾỉ, Liên Dục Bồ Tát vẫn còn chưa nhận ra đôi mắt Mạnh Kỳ đã trong veo, bà ta vẫn còn đang vận chuyển Pháp Tướng.

Mạnh Kỳ đang định bật cười, ra dáng tả đạo cự phách nghênh ngang bỏ đi, thì nghĩ ra một chủ ý hay hơn, không phải lấy được một giọt “Ma Thánh chi huyết” sao, vừa lúc làm cho đám này thất kinh mới được!

Giọt máu màu xanh tím từ trong nhẫn trữ vật rơi vào tay Mạnh Kỳ, khí tức tà ác dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, giao hòa với khí tức đại phật vàng kim do Bát Cửu mô phỏng.

Liên Dục Bồ Tát Pháp Tướng thi triển xong, vừa định quay qua nhìn, thì cảm nhận được ma khí tà ác ngập trời, tâm linh bà ta run bần bật, hương vị hủy diệt đọa lạc tà dị kết hợp với phật ý không phải kia không phải này, thiền vị và từ bi thương hại tạo thành một hỗn hợp hờ hững mà tàn nhẫn của đấng trên cao nhìn xuống hồng trần!

Trong đại điện, phật quang bị nhiễm thành màu đen, ma khí quay cuồng, tà niệm tang thương chiếm hết hư không, như có tà ma thật sự muốn hiện thân nhân thế!

Liên Dục sững sờ, bồ tát chi tướng sau lưng lắc lư.

Độc Thủ thật sự đã trở thành tả đạo cự phách!

Ngay cả mình mà cũng không bức được hắn phải hiện ra pháp tướng!

“Liên Dục, muốn thử nữa không?” Mạnh Kỳ khẽ cười.

Hắn lên tiếng, người trong đại điện mới hồi phục tinh thần, nhìn hắn như nhìn một Ma Quân chân chính!

Liên Dục Bồ Tát cười thu hồi Pháp Tướng: “Độc Thủ ngươi đã không phụ cái danh hào Ma Quân, đã có được thực lực Hắc bảng, ta không theo kịp, hôm nay tạm thời dừng ở đây, chờ ta bẩm báo tông chủ Bồ Tát, hẳn là ngày mai là có thể gặp lập ước.”

Ngày mai? Mạnh Kỳ căng thẳng, chẳng lẽ phải làm cho “Độc Thủ” Biến mất ngay đêm nay, để đổi thân phận mai phục trên đảo?

Nhưng nên đổi thành thân phận gì đây?

Rời khỏi chỗ Liên Dục Bồ Tát, Nhạc Hoàn dẫn Mạnh Kỳ và Anh Ninh đi khách viện.

Trên đường đi, Mạnh Kỳ phát hiện nơi này có nuôi dưỡng linh thú, chúng lấy dã thú làm thức ăn, nếu hắn biến thành chuột, thì sẽ phải đề phòng chúng.

Phải biến thành cái gì bây giờ?

Lấy cái gì để làm cớ khiến cho Độc Thủ biến mất mà không làm ai nghi ngờ?