Dịch giả: Tiểu Băng
Trong đại sảnh nghị sự Tụ Hoa phái, trong sáu ghế hàng đầu, là Lục Phiến môn tri sự Vương bộ đầu, đại hiệp Lâm Bảo Chi, Sa gia trưởng lão Sa Vạn Hào, danh túc trong thành Đậu Võ Thông, và Nhân bảng cao thủ, “Cuồng Đao” Tô Mạnh, Hoán Hoa kiếm phái đệ tử Tề Chính Ngôn.
Phía dưới là các trưởng lão Tụ Hoa phái, các đệ tử, phân thành hai tốp, cầm đầu là đại sư huynh Tiêu Lương, con trai của chưởng môn Hoàng Hoa Phong, hai phe đều căm tức nhìn đối tượng còn lại là một thiếu niên.
Thiếu niên này khoẻ mạnh khôi ngô, chừng mười bảy mười tám tuổi, nét mặt phẫn hận, dáng hơi thấp thỏm, vừa nhìn là biết là người ít có kinh nghiệm trong đường đời.
“Ngươi tên Đoàn Thụy, xuất thân thợ săn Thiếu Lâm?” Mạnh Kỳ là người lên tiếng trước nhất.
Thiếu niên hơi kích động đáp: “Hồi Tô công tử, ta chính là Đoàn Thụy, xuất thân thợ săn Thiếu Lâm, bọn họ đổ oan cho ta sát hại sư phụ!”
“Oan?” Hoàng Hoa Phong giận dữ xen vào, nhìn Mạnh Kỳ, “Tô thiếu hiệp, thư phòng gia phụ là trọng địa trong phái, hôm đó người triệu kiến tên nghiệt súc Đoàn Thụy này, lúc đó ở đấy chỉ có hai người họ, gian ngoài có các trưởng lão và sư huynh bảo vệ, không ai lẻn vào trong được, sau đó nghiệt súc này lao ra khỏi thư phòng, chạy như điên, Cổ trưởng lão thấy kì kì, nên đi vào xem, thấy gia phụ đã ngã ngửa trên ghế, miệng chảy máu, l*иg ngực lõm vào, đã tắt thở!”
“Vậy mà còn kêu oan?”
Mạnh Kỳ thầm nghĩ. Đoàn Thụy và Hoàng Hoa Phong đều có vẻ kích động, dáng vẻ rất rõ ràng là không nói dối, chẳng lẽ lúc đó hung thủ đang trốn trong thư phòng, khi Đoàn Thụy đã thu hút hết sự chú ý của mọi người đi, mới lặng lẽ trốn ra?
“Không phải ta. Không phải ta!” Đoàn Thụy kích động, “Sư phụ khen ta dạo này võ công tiến triển, khen ta là kì tài của môn phái, sau này nếu võ đạo có thành, có thể kế chưởng môn vị, ta biết mình tư lịch nông cạn, không dám vọng tưởng, đang định chối từ, sư phụ bỗng nhiên ngả người ra ghế, ngực lõm vào, miệng phun máu tươi, rồi tắt thở......”
“Vớ vẩn!” Đại sư huynh Tiêu Lương bi phẫn chặt ngang, “Tô thiếu hiệp, Tề thiếu hiệp, các vị tiền bối, các ngươi có nghe chuyện vớ vẩn như thế bao giờ chưa? Đoàn Thụy, ngươi có nhìn thấy hung thủ không?”
“Không có......” Đoàn Thụy thành thật trả lời.
Tiêu Lương nghiến răng: “Sau khi ngươi chạy ra khỏi thư phòng, chúng ta một nửa đuổi theo ngươi, một nửa chạy vào trong thư phòng. Thư phòng không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa chính, còn ai ra vào được? Nhưng trong đó ngoài thi thể sư phụ, thì không còn ai khác, nếu không phải ngươi thì còn ai?”
Vương bộ đầu trầm ngâm: “Đoàn Thụy, vì sao sau đó ngươi lại trốn?”
Đoàn Thụy thở dài: “Tiểu tử xuất thân hương dã, ít kiến thức, đột ngột nhìn thấy sư phục mất mạng, trong thư phòng lại chẳng còn ai khác, trong lòng sợ hãi, nhất thời chỉ nghĩ ra cách bỏ chạy, nên mới vội vàng chạy đi, sợ bị các sư huynh hiểu nhầm.”
Đại hiệp Lâm Bảo Chi trầm giọng: “Vậy sao hôm nay ngươi lại trở về?”
“Sư phụ với ta có ơn tái tạo. Lễ nhất tuần của người, làm sao ta vắng mặt cho được, hơn nữa ta đã suy nghĩ lại cẩn thận mọi việc!” Đoàn Thụy quật cường ngẩng đầu.
Sa Vạn Hào nhướng mày: “Vậy ngươi nói chuyện đó là làm sao?!”
Đoàn Thụy nghiến răng: “Các vị tiền bối, hai vị thiếu hiệp, trong thư phòng có ai trốn hay không, lúc đó ta không cẩn thận nên không kiểm tra, nhưng những người tới sau không thể không phát hiện ra, trừ phi bọn họ là đồng mưu!”
“Sư phụ ưu ái ta, muốn đem chức vị chưởng môn truyền ta, cho nên có người tâm sinh bất mãn, mới ra tay làm việc đại nghịch bất đạo!”
Hoàng Hoa Phong tức giận đến run tay: “Ngậm máu phun người, ngậm máu phun người! Ngươi nhập môn chưa tới hai năm, làm gì có tư cách làm chưởng môn? Gia phụ chỉ là thuận miệng khen ngươi hai câu, ngươi đã tưởng thế hả?”
Nhập môn chưa tới hai năm...... Mạnh Kỳ bỗng nghĩ ra một ý.
Tiêu Lương giận tới mức bật cười: “Đoàn sư đệ, lời của ngươi chính là căn cứ chứng tỏ ngươi chính là hung thủ đó.”
“Ngươi si tâm vọng tưởng, dục cầu chức vị chưởng môn mà không được, nên nổi tâm gϊếŧ chết sư phụ, sau đó bỏ chạy, bây giờ quay trở về ngậm máu phun người, nói như thế nghe còn hợp lý hơn câu chuyện nãy giờ ngươi đã kể!”
“Không phải ta, tuyệt đối không phải ta!” Đoàn Thụy mắt đỏ lên, “Đều là các ngươi tham lam vô độ, phát rồ!”
Hoàng Hoa Phong lạnh lùng nhìn đám Mạnh Kỳ: “Hắn không hẳn là vì chức vị chưởng môn, gia phụ khi còn sống từng lén nói với ta, võ công của Đoàn Thụy rất là kỳ lạ, lai lịch xuất thân sợ có vấn đề, có lẽ là vì gia phụ nhìn ra bí mật của ngươi, tìm ngươi để hỏi, ngươi mới quyết tâm gϊếŧ người diệt khẩu!”
Câu cuối cùng, hắn giận dữ nhìn Đoàn Thụy.
“Ta không võ công cổ quái gì hết, chỉ là chút cách thức để giúp cường thân kiện thể mà thôi, ngay cả chiêu thức cũng còn không có!” Đoàn Thụy vội vàng giải thích.
Mạnh Kỳ đăm chiêu nhìn Đoàn Thụy: “Ngươi là rời Thiếu Lâm xuống đây từ hai năm trước?”
“Đúng vậy, Tô công tử.” Đoàn Thụy thành thật trả lời.
Thời gian chính là sau khi Chân Thường đạo kinh...... Mạnh Kỳ bất động thanh sắc hỏi: “Vì sao Nam hạ?”
“Nhà ta ở gần Thiếu Lâm, săn thú trong rừng gần đó để sống, nhưng võ công thấp, không dám vào sâu trong núi, chẳng có một ngày, yêu thú đằng sau núi không biết sao lại chạy ra ngoài, cao tăng Thiếu Lâm tới cứu không kịp, cả thôn bị san thành bình địa, hôm đó may lại đúng ngày ta không ở trong thôn mà ra ngoài đi thăm nghĩa phụ, nên mới may mắn thoát nạn.”
“Sau này ta và nghĩa phụ Nam hạ, mới vừa vào Giang Đông, thì không hiểu sao nghĩa phụ lại phát điên bỏ chạy đâu mất, ta không quen biết ai, nên trở thành khất cái, bị ác đồ trong cái bang bắt nạt, may sau đó được sư phụ coi trọng, mới thoát được cảnh khổ,, tái sinh làm người.”
Giọng Đoàn Thụy đầy cảm kích.
Thế giới Cái Bang này với Cái Bang trong tiểu thuyết võ hiệp của Mạnh Kỳ khác nhau rất xa, họ không phải là chính đạo, mà nằm giữa chính tà, có người tốt, cũng có người xấu, nhưng thế cũng là bình thường, đã trở thành khất cái, còn có mấy ai giữ được đạo đức bản thân?
Cho nên, hai phần ba Cái Bang là hạng lừa người trộm cắp, chỉ là không làm chuyện đại ác mà thôi, may trong bang vẫn có hảo hán, có những người hào khí can vân nên Cái Bang mới không trở thành tà ma ngoại đạo, ai gặp cũng đòi đánh gϊếŧ.
“Thời gian yêu thú mất kiểm soát là khoảng lúc...... có đúng không?” Mạnh Kỳ nói ra một khoảng thời gian.
Có Thiếu Lâm trấn áp phía sau núi, yêu thú độc trùng cơ bản không có khả năng mất kiểm soát.
Đoàn Thụy không chút do dự đáp ngay: “Đúng là lúc đó, đó là ngày giỗ của gia phụ gia mẫu, không bao giờ dám quên.”
Tô công tử không hổ là khí đồ Thiếu Lâm, quả nhiên biết chuyện này!
“Chuyện này là chuyện thật.” Mạnh Kỳ nói với mọi người.
“Tô thiếu hiệp, xuất thân lai lịch là thật, nhưng võ công của hắn cổ quái cũng là thật, có lẽ khi hắn trở thành khất cái, được ma đầu nào đó chỉ bảo?” Hoàng Hoa Phong cường điệu.
Mạnh Kỳ cũng chính đang muốn hỏi vấn đề này: “Võ công của hắn có gì cổ quái?”
Hoàng Hoa Phong đang định trả lời, Đậu Võ Thông đã nói: “Có phải hung thủ hay không, kiểm tra thi thể rồi nói.”
“Nói có lý.” Vương bộ đầu đồng ý.
Vì thế câu hỏi tạm thời dừng lại, vài đệ tử khiêng xác chưởng môn Tụ Hoa phái vào, vết thương trí mệnh quả nhiên là ở giữa ngực, xương sườn gãy sạch, ngũ tạng vỡ nát.
Hoàng Hoa Phong cởϊ áσ thi thể ra, trên da ngực vẫn còn dấu quyền bầm đen:
“Các vị tiền bối, hai vị thiếu hiệp, có phải hung thủ hay không kiểm tra dấu quyền là biết.”
Hắn vừa nói, vừa để lần lượt hai nắm tay trái phải của mình vào, rõ ràng là không khớp.
Mạnh Kỳ nhìn Đoàn Thụy: “Ngươi đi thử xem.”
Đoàn Thụy đi tới trước thi thể, dập đầu ba cái, mới ấn hữu quyền vào.
Hoàn toàn ăn khớp!
“Không thể nào, không thể nào......” Đoàn Thụy lảo đảo, mặt trắng bệch.
Bỗng nhiên, hắn hét lớn một tiếng, chỉ vào Hoàng Hoa Phong và Tiêu Lương: “Là các ngươi? Là các ngươi giả tạo dấu quyền ấn!”
Mạnh Kỳ khó hiểu, mọi việc trước mắt đều chứng tỏ hung thủ là Đoàn Thụy, nhưng cảm xúc của tên kia lại rất thật, không giống giả bộ.
“Ngươi còn nói xạo, tất cả manh mối đều chỉ thẳng vào ngươi! Chúng ta đi đâu tìm được dấu tay ngươi để làm giả hả?” Hoàng Hoa Phong quay đầu nhìn đám Mạnh Kỳ: “Bốn vị tiền bối, hai vị thiếu hiệp, các ngươi đã nhìn ra hung thủ là ai rồi đúng không? Xin để cho tại hạ báo thù cho vi phụ!”
Đám Sa Vạn Hào đều gật đầu, mọi việc đã quá rõ ràng rồi.
Đoàn Thụy giận dữ: “Các ngươi đều đổ oan cho ta, các ngươi đều đổ oan cho ta!”
Mạnh Kỳ trầm ngâm: “Ta có một cách chứng minh ngươi trong sạch, nhưng ngươi phải hoàn toàn thả lỏng, không được kháng cự.”
“Tô công tử, ta biết ngươi là người tốt!” Đoàn Thụy kích động nói, “Phải làm như thế nào?”
Mạnh Kỳ là người nổi danh, hắn nói có cách, những người khác đương nhiên không cản, đều quay sang nhìn.
Khí chất của Tô Mạnh đột nhiên biến đổi, trở nên cao quý, xa xưa, nhìn thần phật từ trên cao nhìn xuống nhân sinh.
Quả thật là danh xứng với thực… đám Sa Vạn Hào không nhịn được cảm khái.
Đoàn Thụy mở rộng tâm linh, những đốm sáng vàng trong biển rộng hiện ra.
“Thụy nhi, ngươi là quan môn đệ tử của ta, ta coi ngươi như con, cũng nghĩ tới chuyện giao Tụ Hoa Phái cho ngươi, nhưng có một vấn đề, hi vọng ngươi thành thật trả lời ta, võ công của ngươi là học từ đâu? Vì sao lại quỷ dị như vậy?”
“Quỷ dị......” thiếu niên cúi đầu lầm bầm, bỗng quyền phải của hắn đánh ra, rất nhanh, rất mạnh, đập thẳng vào ngực chưởng môn.
Hắn ngẩng đầu, hai mắt đen kịt, nét mặt điên cuồng, nhìn thẳng vào Mạnh Kỳ!
Mạnh Kỳ hơi lùi lại, dù chưa bị phản phệ, nhưng không cảm ứng được kí ức của Đoàn Thụy nữa.
Tinh thần phân liệt?
Sao giống luyện ma công?