Dịch giả: Tiểu Băng
Lý Sung biến sắc, vội giải thích: “Đao… Diêm lão đại, lần này chúng ta chủ yếu là tới đây bái sơn......”
Y chưa nói xong, Tiểu Tô bộ đầu đã ôn hòa lên tiếng: “Việc này liên quan tới một hiệp lý bộ đầu tử vong, là dạng án Lục Phiến môn coi trọng nhất, trước sau mấy vị bộ đầu tiến đến hỏi cũng là hợp lý, Diêm lão bản, làm con dân Đại Tấn, hi vọng ngươi nên phối hợp.”
Lý Sung ngạc nhiên nhìn Tiểu Tô bộ đầu, thấy hắn vẫn thanh tao sạch sẽ, cười nói nhẹ nhàng, nói năng lý lẽ, cứ như trước mặt không phải là Dương Hạ hắc đạo hào cường, mà là mà chủ tiệm cửa hàng bán vải bình thường.
Không phải hồi nãy đã hứa sẽ chỉ truyền âm nhập mật cho mình sao? Lý Sung sững sờ.
“Ha ha!” Đao Ba cười ha hả, quay đầu lại, nhìn chăm chăm đánh giá Mạnh Kỳ.
Bề ngoài tuấn mỹ, không cần nói nhiều, ấn tượng khắc sâu là khí chất nhẹ nhàng khoan khoái dương cương, dáng vẻ ôn hòa, như ánh nắng ngày đông, suối mát ngày hè.
“con dân Đại Tấn, ha ha, con dân Đại Tấn!” Đao Ba chém gϊếŧ nhiều năm, không phải chưa thấy người có khí chất thế này, nên không buồn để ý, giọng nói trở nên lãnh liệt, ánh mắt cười cợt mà tàn khốc.
Đột nhiên, gã cảm thấy trời đất tối sầm lại, Tiểu Tô bộ đầu biến mất, xung quanh trở nên trống rỗng, trên giường trừ gã và một cái chăn vá víu, không còn vật gì khác.
Cảnh tượng rất quen thuộc, khiến sự sợ hãi ăn sâu trong tâm khảm lại trồi lên, từ trong cổ họng bức ra hai chữ:
“Cứu mạng!”
“Hắc, bộ dạng thanh tú, lại ngoan độc như vậy, gia thích.” Giọng nói đầy căm ghét và kinh hoảng.
Cằm bị tóm, hai tay cũng bị tóm, Đao Ba giãy dụa kiểu nào cũng vô ích, đầy khuất nhục và đau đớn, phẫn không muốn sống.
Hắn cảm giác thân thể không có một nơi nào da thịt còn hoàn hảo, tầm mắt mơ hồ mà trống rỗng nhìn thẳng ra phía trước, cảm thấy hình như có ai đó đang nhẹ nhàng nhìn mình cười, đôi mắt lãnh đạm không chút cảm xúc, như thần phật trên cao đang nhìn xuống nhân gian thống khổ, thiên địa chí công mà không quen.
Đau đớn làm Đao Ba hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại, gã quyết định phải xử lý tên nam nhân khốn kiếp kia, mặc kệ lợi ích toàn cục.
Ngày xưa, Khúc Ý nịnh hót, học trộm võ công của người ta, rồi vào một đêm, gϊếŧ người đó báo đại thù.
“Các ngươi!” Đao Ba nhìn đám huynh đệ, không thể tin được bọn chúng đang nhìn gã đầy vui vẻ, muốn diệt luôn gã đi.
Một thanh kiếm đâm vào bụng gã, xé một cái, quấy một vòng, cơn đau đớn không thể nào chịu nổi, đao khí thổi qua mặt, lạnh lùng đau đớn.
“Dựa vào cái gì ngươi được làm lão đại?”
Chung quanh tất cả đều là phản đồ, mình thì bị trọng thương, đây là thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời của Đao Ba, giai đoạn hắn không dám nhớ tới.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân truyền đến, một nho sinh trung niên cười tủm tỉm từ trong bóng đêm đi ra, xung quanh như ngừng lại, đám phản đồ như dại ra.
“Muốn sống tiếp không? Muốn học thần công chân chính không?” nho sinh khẽ hỏi.
Đao Ba đáp ngay: “Muốn!”
Gã bỗng nhìn thấy sau lưng nho sinh kia có một thanh niên trẻ măng, nụ cười ôn hòa sạch sẽ, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái, đôi mắt sâu thẳm, không chút cảm tình nhìn mình, chỉ nhìn thôi cũng sợ.
Đám phản đồ chớp mắt biến thành người khô, một bộ công pháp bỗng hiện ra trong đầu gã.
Lúc tu luyện, cơ thể không chỗ nào không đau, lúc nào cũng muốn sụp đổ, Đao Ba cũng không biết làm sao mình vẫn còn chịu được.
Cuộc đời của gã tiếp tục hiện ra, không còn khả năng thay đổi, quyền lợi, sắc đẹp, đồ đạc, lạc thú… lướt qua trước mắt, sau đó lại là đau đớn, tuyệt vọng, đủ loại thống khổ kinh người!
Cứ mỗi một lần bị thống khổ, Đao Ba lại nhìn thấy tên thanh niên với nụ cười sạch sẽ kia không chút cảm xúc đứng nhìn xuống gã!
Ngay khi Đao Ba cảm giác mình không chống đỡ nổi nữa, thì đau đớn chấm dứt, gã chiếm được sự ủng hộ của các thế gia và bang phái, trở thành Dương Hạ hào cường, hắc đạo nổi danh, không cần phải luyện tiếp cái môn võ công làm mình đau đớn kia nữa, tha hồ mà ăn cho mập, hưởng thụ mĩ nữ hầu hạ, làm những việc mà từ hồi còn bé đã muốn làm.
Nhưng, có người đẩy cửa ra, thanh niên bề ngoài tuấn mỹ, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái, tươi cười sạch sẽ, hai mắt thăm thẳm lại xuất hiện.
A! gã kêu lên đau đớn, mĩ nữ bên cạnh biến thành một tráng hán, tay cầm châm dài, ghim thẳng vào gã.
Mọi tốt đẹp biến mất, chỉ còn lại địa ngục.
Rồi cảnh tượng lại thay đổi, xung quanh rách rưới, tường vách trống trơn, trên giường trừ một cái chăn vá víu thì không còn gì khác.
“Hắc, bộ dạng thanh tú, lại ngoan độc như thế, gia thích.”
“Không!” Luân hồi không ngớt, khiến Đao Ba hoàn toàn sụp đổ.
Nước mắt nước mũi giàn giụa, dưới thân bốc mùi khó ngửi, cả người cuộn lại, đè xuống làm cả cái giường lung lay, yết hầu khùng khục rung rung, nhưng không kêu được thành tiếng.
Đao Ba nhìn thấy Tiểu Tô bộ đầu, dáng vẻ đoan chính, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái đang ôn hòa, tươi cười sạch sẽ nhìn mình.
“Không!” gã gào lên, người càng cuộn chặt, đó là Thiên Ma, là ác quỷ, là mãnh thú khoác da người!
Tiếng gào buột ra lại không to, không làm đám thị vệ chú ý, mà đám nữ tử hầu hạ hắn lại hết hồn, nhưng kì quái là không ai kêu cứu hay chạy ra ngoài tìm giúp đỡ.
Lý Sung há hốc mồm mà nhìn, không biết vì sao “Đao Ba” Diêm Hiểu như bị phát bệnh, cả người run rẩy, nước mắt tràn đầy, cả người run rẩy, bốc mùi khó ngửi.
Đao Ba lo sợ nhìn Tiểu Tô bộ đầu, thấy hắn vỗ nhẹ chuôi kiếm, cười khẽ: “Diêm lão bản. Tên thủy thủ kia đâu?”
“Chết rồi, bị ta gϊếŧ!” Đao Ba thầm nghĩ phải mau tiễn tên ác quỷ này đi, giọng run rẩy.
Lý Sung nguyên bản đã phục hồi tinh thần, định lôi Tiểu Tô bộ đầu đi, không quấy rầy phát bệnh Đao Ba, song lại nghe được một câu trả lời như vậy, trực giác bộ khoái làm y phải cố gắng kềm chế xúc động của mình.
Đao Ba nhìn Tiểu Tô bộ đầu vẫn nở nụ cười ấm áp: “Vì sao gϊếŧ hắn?”
“Là... Là lão Chung đầu bảo ta làm, ta không biết lý do cụ thể.” Đao Ba cả người đã hoàn toàn sụp đổ, có hỏi tất đáp.
“Lão Chung đầu......” Mạnh Kỳ nhíu nhíu mày, trong tài liệu mật không có tên ai như vậy.
Lý Sung biến sắc, giống như người kia là hồng thủy mãnh thú.
“Ngươi biết bao nhiêu về lão Chung đầu?” Mạnh Kỳ hỏi.
Đao Ba rùng mình: “Không nhiều, chỉ biết ông ta rất đáng sợ, thực sự đáng sợ, đã từng giúp ta một lần, lần này sai ta làm, ta không dám không trả lại.”
Mạnh Kỳ vẫn vô cùng nhã nhặn: “Ông ta giúp ngươi như thế nào? Thủy thủ đã nhìn thấy gì?”
“Hắn nhìn thấy Thái bộ đầu từ trong thuyền của Khâu gia đi ra, nhảy xuống nước, bơi vào bờ, đi vào trong bãi tha ma. Khi đi ngang qua hắn, vì Thái bộ đầu rất vội vàng, nên hai người chạm vào nhau, cùng ngã xuống đất, hắn phát hiện Thái bộ đầu không có hít thở, bề ngoài nhìn như vừa mới chết, nhưng trong lỗ mũi chảy ra toàn là nước mủ thối.”
Mạnh Kỳ cười càng tươi hơn. Đao Ba càng thêm sợ.“Hơn hai mươi năm trước, lão Chung đầu đã từng cứu ta.”
“Dương Hạ Khâu thị......” trong tài liệu mật cũng không có cái tên này. Mạnh Kỳ tin rằng những bộ đầu trước đều bị cản ngay cánh cửa Đao Ba này, nên chưa ai tìm ra được nội dung này.
Lý Sung gian nan nuốt nước miếng, chuyện này càng lúc càng tà, không chỉ liên quan tới lão Chung đầu, còn dính tới cả Khâu gia, thực là ước gì Đao Ba vẫn thủ khẩu như bình giống như hồi trước!
Hỏi thêm mấy câu, Mạnh Kỳ an ủi: “Tại hạ không quấy rầy Diêm lão bản nghỉ ngơi, có bệnh phải trị, không thể giấu bệnh sợ thầy.”
Lý Sung theo Tiểu Tô bộ đầu ra cửa phòng, nghe thấy bên trong có tiếng reo vui sướиɠ như được đại xá của Đao Ba, thực là không hiểu nổi.
“Có phải ngươi cảm thấy vừa rồi ta chỉ còn thiếu cái khăn che mặt, vừa hỏi cung vừa xoa xoa tay thì mới phù hợp đúng không?” Mạnh Kỳ hỏi, như thế mới giống hình tượng tuấn tú nhã nhặn nhưng lãnh huyết tàn khốc!
“A?” Lý Sung giật thót,“Tiểu Tô bộ đầu ngươi muốn mua khăn lụa? Ta biết mấy cửa hàng tốt lắm.”
Nói xong, y quay đầu nhìn lại chỗ Đao Ba, thở dài: “Không thể tưởng được Đao Ba có ẩn tật, hèn gì phóng túng mình như thế, bất quá cũng may mắn hắn đã phát bệnh, nếu không chúng ta không tra ra được tin tức hữu dụng.”
Đấu với Đao Ba không thể cường ngạnh, vì tên kia cường ngạnh hơn bất cứ bộ đầu nào của Dương Hạ Lục Phiến môn!
“Di, Tiểu Tô bộ đầu, ngươi đợi ta!” Y cảm thán xong mới phát hiện Mạnh Kỳ đã bước nhanh hơn.
Mạnh Kỳ nhìn lên trời:
“Quần chúng vây xem lúc nào cũng có, nhưng như Vương Tái huynh thì lại chẳng mấy ai......”
Hắn vừa rồi đã dùng Bất Tử Ấn Pháp tinh thần trinh địch, chân khí sát địch, phát hiện “Đao Ba” chân khí lưu chuyển cân bằng, không có điểm yếu, võ công đã đến cửu khiếu cực hạn, lại còn là võ công hiếm có, chẳng trách mười năm trước đã có thực lực trước ba mươi của Nhân bảng, nếu không phải Bát Cửu huyền công chuyên khống chế động tác tay chân và chân khí lưu chuyển, giỏi về lừa gạt, chỉ sợ đã bị Đao Ba phán đoán ra cảnh giới.
Đao Ba này xem ra không hề muốn phối hợp, hắn đã nghĩ những lần điều tra trước hẳn là đều phải dừng ở chỗ này, manh mối bị cắt đứt.
Nhưng mà Đao Ba phóng túng, có lỗ hổng tâm linh, nên thừa dịp thử dùng “Biến thiên kích địa đại pháp” mới học, xem có thể thu hoạch được gì hay không!
Có kinh nghiệm tu luyện A Nan Phá Giới đao pháp, Mạnh Kỳ chỉ dùng một tháng đã học được nhập môn “Biến thiên kích địa đại pháp.
Sử dụng một lần “Biến thiên kích địa đại pháp” Tiêu hao tinh thần đại khái tương đương một nửa “Đoạn thanh tịnh”, nhưng hiệu quả khác biệt.