Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 77: Ngươi lừa ta gạt

Dịch giả: Tiểu Băng

Ngẫm nghĩ kĩ, Mạnh Kỳ trầm giọng nói: “Ta khiêu chiến đệ tử mở khiếu của Vương thị, còn ngươi làm gì? Thiện Tú Mi không làm chuyện gì ác, chỉ là ‘Ứng thân’, dù có gϊếŧ cô ta, người ta cũng sẽ nghĩ ta là nhập ma đạo, hại con gái hiền lương, không ai tin ta là trừ ma vệ đạo.”

Hắn thật sự sợ bị Cố Tiểu Tang chơi xỏ, nhưng nếu chuyện này giải quyết nhanh chóng thì hay hơn. Tuy sẵn sàng giúp đỡ cho các đại thế gia và Lục Phiến môn, với thân phận truyền thừa Lôi thần và cao thủ tiềm lực của Nhân bảng, làm chuyện này cũng không khó, nhưng nếu làm vậy, Tố Nữ đạo không cần tính toán cũng biết hắn chính là Lôi Thần truyền thừa, bị tà ma chín đạo chăm chăm để mắt, với Bá Vương Tuyệt Đao và thân phần Lôi Thần truyền nhân, sau này hắn không thể thò mặt ra đường được nữa.

Đương nhiên, nếu là “Lôi đao cuồng tăng” gϊếŧ Thiện Tú Mi, cũng có cùng loại hiệu quả, nhưng lại sẽ trở thành người trong tả đạo.

Cố Tiểu Tang phì cười: “Tướng công, ngươi đa nghi giống người già quá đi, nếu là ‘Ứng thân’, đương nhiên sẽ phải có điểm đặc thù. Khi Thiện Tú Mi chết, chỉ có thể hóa thành lưu quang, nương tựa vào chân thân, cao thủ ngoại cảnh đều cảm ứng được ngay khí tức đặc thù của Huyền Nữ nhất mạch, hơn nữa, tới lúc đó ngươi chỉ cần phụ trách khiêu chiến, tạo ra cơ hội, người ra tay gϊếŧ yêu nữ sẽ là ta, thế mới không khiến Tố Nữ đạo hoài nghi, vì chuyện ta gϊếŧ bảy đại Thiên Nữ mọi người đều biết.”

“Còn bình thường, ta đương nhiên sẽ là nha hoàn Tiểu Tử ngoan ngoãn hiền lành của chàng.” Cô chỉnh lại trang phục, cúi xuống chào rất ngoan,“Chủ nhân, còn gì sai bảo Tiểu Tử hay không?”

Tất cả khí chất linh hoạt, phiêu nhiên đều biến mất, ngoài dung mạo tinh xảo, như thi như họa, thì thoạt nhìn, Mạnh Kỳ thiếu chút nữa không dám nhận đây là Cố Tiểu Tang.

Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày:“Ngươi không sợ bị người nhận ra?”

“Khí chất đã thay đổi, chân truyền ẩn giấu, lại đánh thêm son phấn, tin rằng chẳng ai nhận ra được.” Cố Tiểu Tang mím môi cười.“Những kẻ chân chính từng giao tiếp với tiểu tì chẳng còn mấy ai còn sống.”

Thật sự là muốn diễn cái gì là ra cái đó, đúng là bệnh nhân tâm thần hạng nặng...... Mạnh Kỳ oán thầm.

Cố Tiểu Tang đi ra ngoài, không biết sột soạt làm cái gì, một lúc sau lại đi trở vào, mặt đã dày son phấn, chẳng còn nhìn ra nhan sắc cũ, chỉ thấy mi thanh mục tú, giống một cô gái nhỏ xinh xinh bình thường, cúi xuống chào:“Chủ nhân. Tiểu Tử hóa trang thế này, người có hài lòng?”

Mạnh Kỳ miệng há hốc, chỉ cần Cố Tiểu Tang đổi thêm bộ áo trắng là sẽ biến thành một nha hoàn mỹ mạo không sai chút nào!

“Được, tới lúc ngươi ra tay nhớ để lộ thân phận ra.” Mạnh Kỳ dặn dò, đừng có làm liên lụy chủ nhân......

Chỉ cần gϊếŧ Thiện Tú Mi, ứng thân quy phục chân thân, cao thủ ở đây sẽ ra tay gϊếŧ yêu nghiệt Tố Nữ đạo, dù mình có gia nhập, cũng chẳng ai nghi ngờ, chỉ cho là trừ ma vệ đạo.

Cố Tiểu Tang bĩu môi:“Chủ nhân. Người không tin Tiểu Tử, với thực lực của ta, gϊếŧ ứng thân của ta làm sao bại lộ thân phận được?”

...... Cô nương, nếu còn cứ diễn như thế, coi chừng lại phân liệt ra nhân cách mới đất...... Mạnh Kỳ tự nghĩ bản thân mình coi như “Kỹ xảo biểu diễn” cũng xuất chúng, nhưng so với Cố Tiểu Tang, khả năng diễn xuất quả thực vẫn có chênh lệch quá lớn.

“Chủ nhân. Người chuẩn bị một chút, khí thế cho ghê gớm vào, ngày mai Tiểu Tử sẽ tới đón người tới tìm anh kiệt Nghiệp đô thử đao.” Cố Tiểu Tang liếc mắt, giọng thánh thót.

Trên đường trở về, Mạnh Kỳ lại im lặng suy nghĩ. Hắn tuyệt đối không bao giờ tin Cố Tiểu Tang đơn thuần là muốn giúp mình, nhất định cô có mục đích khác, nếu không cẩn thận, nhất định sẽ bị cô chơi xỏ.

Mạnh Kỳ trở về nhà, ngồi dưới cây mai, nhớ lại từng câu Cố Tiểu Tang đã nói.

“‘Đây là đặc thù cơ bản của Huyền Nữ nhất mạch, người ngoài hầu như không ai biết, nếu không phải ta gặp may đọc được một ít điển tịch cổ, lại qua lại với cô ta vài lần, sợ là cũng không thể nào biết được......’”

“Người ngoài hầu như không ai biết, gặp may đọc được một ít điển tịch cổ......”

“Gặp may đọc được một ít điển tịch cổ, lại qua lại với cô ta vài lần......”

“Có nghĩa đọc điển tịch trước, sau đó với giao thủ với truyền nhân Huyền Nữ.”

“Hơn nữa bí mật truyền nhân Huyền Nữ, Chu quận Vương thị này mười bốn đại thế gia đều không biết được, La giáo có nghe cũng không biết, Cố Tiểu Tang toàn dựa vào điển tịch cổ mới biết.”

“Đó là điển tịch gì, cô nàng lấy được từ đâu?”

Mạnh Kỳ cẩn thận ngẫm nghĩ câu nói nghe như vô thưởng vô phạt này, càng nghĩ càng nghi ngờ:

“Trước đây cô ta đã đọc điển tịch cổ, biết bí mật về ứng thân.”

“Cô ta ở tam sơn tứ thủy lại không đi lấy thiên ngoại kỳ thạch, chấm dứt manh mối, mà lại đi đuổi gϊếŧ Huyền Nữ truyền nhân, lại còn bảo là giúp ta tiêu trừ hậu hoạn.”

“Còn bảo mình phái người thưởng thiên ngoại kỳ thạch là để tặng cho ta.”

Trong đầu Mạnh Kỳ chợt lóe:

“Yêu nữ, e rằng mục đích thật sự của ngươi là trở thành Huyền Nữ truyền nhân!”

“Cướp thiên ngoại kỳ thạch quả thật là để tặng cho ta, một có lẽ là Cửu Trọng Thiên phế tích cần Lôi Thần truyền nhân, hai là e là cũng lợi dụng lôi ngân của ta để kích phát truyền thừa, khiến Bá Vương Tuyệt Đao dị động, dẫn Huyền Nữ truyền nhân xuống núi!”

“Nên ngươi mới không lấy đi thiên ngoại kỳ thạch, để mặc cho người Tố Nữ đạo tới lấy, sau đó mới ra tay gϊếŧ người ta, đại phát thần uy, xóa tên cả bảy đại Thiên Nữ, đáng tiếc lại bị ứng thân Huyền Nữ truyền nhân chạy thoát.”

“Trong sách cổ ngươi lấy được e là không chỉ nói tới bí mật ứng thân Huyền Nữ, mà còn có bí mật khác khiến ngươi động tâm!”

“Ngươi muốn lấy cái gì từ trên người của Huyền Nữ truyền nhân?”

Mạnh Kỳ khoanh tay: “Chuyện này ta với ngươi có cùng một mục đích, nhưng mục đích cuối cùng là ‘Khác nhau’.”

“Tuy mỗi lần ngươi đều không thể coi là gạt ta, quá lắm là chỉ ngồi nhìn bàng quan, sau đó lại lôi ta vào bẫy, tâm địa xấu xa, vậy ta sẽ khuấy vũng nước đυ.c, khiến ngươi đừng hòng dễ dàng mà thành công......”

Nghĩ xong, Mạnh Kỳ bắt đầu suy nghĩ đối sách, nhưng hôm nay Hà Mộ đã tỉ thí, chắc chắn tí nữa sẽ có người tới đây tra xét, tìm người cao thủ sau lưng nó, Tề Chính Ngôn chắc chắn sẽ không tiện tới đây, làm hắn không tìm được người thương lượng và nhờ hỗ trợ.

Trời đã sắp tối, Mạnh Kỳ bỗng nghe thấy tiếng đập cửa.

Mở cửa, Mạnh Kỳ thấy một trung niên dáng vẻ bình thường, dáng vẻ rất phong trần như đã vừa phải đi qua rất nhiều ngõ lớn ngõ nhỏ.

“Bằng hữu, tại hạ đi xem võ quán đại bỉ, nhưng gần tới nơi lại lạc đường, khát nước quá, nên mạo muội xin chén nước uống.” nam tử cười nhờ vả.

Mạnh Kỳ chỉ chỉ giếng nước:“Tự lấy đi, cẩn thận trời rét nước lạnh.”

“Chịu thôi chịu thôi.” Nam tử kéo thùng nước lên, uống một hơi, rồi cười khẽ: “Không biết bằng hữu tên họ là gì, tại hạ vô cùng cảm kích.”

“Tại hạ Tô Mạnh.” Mạnh Kỳ thuận miệng trả lời.

Nam tử trung niên cười ha hả:“Bỉ nhân họ Trình, là người phường Vĩnh An, phía nam Nghiệp đô, hôm nay cố ý đến xem võ quán đại bỉ, a, đối diện là Thanh Phong võ quán đúng không?”

“Ừ.” Mạnh Kỳ bĩu môi, trên biển đã viết rõ tên còn gì.

Nam tử trung niên giật mình:“Thì ra đây chính là Thanh Phong võ quán, hôm nay đệ tử Hà Mộ của họ rất là lợi hại, lấy thực lực Súc Khí tiểu thành mà đánh cho đệ tử mắt khiếu của Xích Dương võ quán chật vật không chịu nổi, thiếu chút nữa thua trận, kiếm pháp quả thật xuất chúng!”

Nghe hai chữ Hà Mộ, Mạnh Kỳ hơi nhíu mày, cẩn thận đánh giá lại nam tử trung niên, thấy người này bên ngoài giản dị bên trong khôn khéo, trên cổ tay có dấu vết của việc luyện võ nhiều năm.

Là người tới tìm hiểu của thế gia môn phái hay của Lục Phiến môn? Mạnh Kỳ đã nghi ngờ, bèn phụ họa:“Đúng vậy, ta cũng đã tới Xích Dương võ quán xem.”

Nam tử trung niên ha ha cười:“Hà Mộ này tuổi còn nhỏ, mà đã có được kiếm pháp khiến mở khiếu cao thủ chật vật, hoặc là có kỳ ngộ, hoặc hẳn phải có thiên tài hơn người, nhưng nghe nói hắn ngày thường cũng không xuất chúng, chỉ mới gần đây mới bắt đầu bộc lộ tài năng.”

Hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, Mạnh Kỳ đã khéo léo từ nhiều chỗ nhỏ nhặt đoán ra thân phận của người này – mật thám của Lục Phiến môn, nhưng hắn không vạch trần, mà vẫn hứng thú nói chuyện phiếm với người kia, chờ người kia hỏi tới tin tức cao nhân sau lưng Hà Mộ.

“Đúng rồi, Tô tiên sinh, ngươi ở đây cũng lâu rồi nhỉ, có bao giờ cảm thấy Hà Mộ là thiên tài kiếm pháp không?” Nam tử trung niên loanh quanh một hồi, hỏi.

Cũng hiểu biết về tình hình của ta quá nha, quả là người của Lục Phiến môn...... Mạnh Kỳ mỉm cười:“Hà Mộ chăm học khổ luyện, thường nhờ ta giải nghĩa từ ngữ cho, ngoài ra, chẳng có gì đặc biệt.”

Nam tử trung niên vỗ tay:“Ta biết ngay mà!”

Gã chớp mắt vài cái, bộ dạng siêu tám như tam cô lục bà chính hiệu: “Tô tiên sinh, ngươi có từng gặp người chỉ điểm Hà Mộ không? Hắn chắc chắn có kỳ ngộ!”

Mạnh Kỳ đang định biên một hình tượng cao nhân thế ngoại tiên phong đạo cốt thì đổi ý, cười hắc hắc: “Đương nhiên đã gặp qua.”

“Thật sự? Ai?” Nam tử trung niên hưng phấn.

Mạnh Kỳ cười tủm tỉm chỉ vào mình:“Ta a, chính là ta a.”

Nam tử trung niên dại ra, như đang nhìn phải kẻ điên, gượng cười:“Tô tiên sinh, đừng đùa.”

Loại chuyện này làm gì có ai tự nhận mình như thế!

“Thật là ta, ta chính là cao thủ a!” Mạnh Kỳ nghiêm trang.

Chưa bao giờ nghe cao thủ nào nói như vậy về mình...... Nam tử trung niên che mặt thở dài, càng cảm thấy mình đã gặp phải người điên chính hiệu.

“Ngươi là mật thám Lục Phiến môn đúng không?” Mạnh Kỳ không trêu cợt hắn, đổi sang giọng nói điềm tĩnh, đứng khoanh tay, dáng vẻ rất có phong phạm cao thủ.

Nam tử trung niên biến sắc:“Tô, Tô tiên sinh, ngươi nói cái gì?”

“Ta vì tránh yêu nữ đuổi gϊếŧ, trú ở nơi này nửa năm, nhưng ông trời không thương người, chung quy vẫn phải đốimặt, nên truyền cho Hà Mộ mấy chiêu để kiếm pháp không bị tuyệt hậu, thông tin này rất mong ngươi truyền về cho Lục Phiến môn, để làm chứng cho ta.” Mạnh Kỳ tin Cố Tiểu Tang không có khả năng đoán được sẽ có người của Lục Phiến môn tới đây vào lúc mấu chốt này.

Giọng điệu của hắn rất bi tráng, cứ như chiến sĩ ra đi quyết không về.

Nam tử trung niên nghiêm mặt:“Không biết tiên sinh danh hào là gì?”

“Thiếu Lâm khí đồ Chân Định, tên tục hiện nay Tô Mạnh.” Mạnh Kỳ bình tĩnh nhìn lên trời.

Thiếu Lâm khí đồ Chân Định? Sáu chữ này trong giới giang hồ dưới ngoại cảnh chẳng khác gì như sấm bên tai, nam tử trung niên thất thanh:

“Lôi đao cuồng tăng?”

Mạnh Kỳ thở dài:“Trở về đi, đêm nay chớ tới tìm ta, ta phải tĩnh tâm dưỡng đao, ngày mai gặp gỡ anh kiệt Nghiệp đô.”

Nam tử trung niên nghi hoặc không hiểu ý Mạnh Kỳ muốn nói gì, nhưng thấy thái độ Mạnh Kỳ rõ là muốn tiễn khách, đành hậm hực rời khỏi, đóng cửa viện lại.