Dịch giả: kethattinhthu7
Đường Thất gia phe phẩy quạt giấy, tựa như cười mà không phải cười nhìn Mạnh Kỳ:
- Ta nói tiểu Nhị lời này, vị trí gia chủ quan hệ trọng đại, bắt buộc phải tìm Lục Phiến Môn để kiểm tra huyết thống, đồng thời mời các thế gia khác đến chứng kiến, như vậy chúng ta mới có thể xác nhận thân phận của ngươi. Bởi việc này không thể tùy tiện giao quyền lực cho người ngoài, đây không phải chúng ta nghi ngờ ngươi, chỉ là việc này cần phải làm.
Vì Lục Phiến Môn đại diện cho quyền lực của hoàng đế, khi kiểm tra huyết thống, Lục Phiến Môn khó tránh khỏi có lập trường riêng, vì lý do này nên mới mời thêm ba thế gia trung lập giám sát để làm chứng, phòng ngừa có cao thủ tinh thông dịch dung tráo đổi trưởng tử chi trưởng của gia tộc.
Vì việc kiểm tra huyết thống cần phải được chuẩn bị kỹ từ trước, phải nhờ chi nhánh nha môn Lục Phiến Môn ở Hoàn Châu cử kỳ nhân dị sĩ hoặc cho vật liệu kiểm tra. Rắc rối như vậy nên việc này nhanh lắm cũng phải hai ngày nữa mới có thể tiến hành, đây là cái cớ kéo dài thời gian rất đường đường chính chính.
Đương nhiên, việc kiểm tra huyết thống không phải là quy định bắt buộc, chỉ khi có thế lực trong gia tộc hoài nghi con cháu của mình là giả thì mới làm việc này.
Chẳng trách Đường Nhị gia và Đường Thất gia không cần quá mức dây dưa, hóa ra là đã trực tiếp tiến thẳng đến bước cuối cùng này. Đương nhiên, nếu việc kiểm tra huyết thống hai người bọn họ nói chỉ là cớ để kéo dài thời gian chứ không phải tiến hành làm thật là kết quả tốt nhất. Còn nếu làm thật, trong hai ngày này cũng đủ làm rất nhiều chuyện rồi… Mạnh Kỳ suy nghĩ, khẽ vuốt cằm, đáp:
- Không sao, tiểu chất không vội, thêm hai, ba ngày nữa, tiểu chất vẫn có thể chờ được.
Dù sao hai, ba ngày nữa, mọi chuyện cũng không còn liên quan đến mình.
Thấy thái độ chắc chắc, như định liệu trước việc này của Mạnh Kỳ, Đường Nhị gia và Đường Thất gia hơi đổi sắc mặt rồi làm như bình thường, gật đầu phụ họa theo, chỉ có Đường Minh Nguyệt lầm bầm một câu:
- Các người hoài nghi Nhị ca là giả, ta cũng có thể hoài nghi các người là giả, không phải cứ ở trong nhà là không có cách nào giả mạo…
Đối với sự oán trách của nàng, Đường Nhị gia và Đường Thất gia ngoảnh mặt làm ngơ, sắc mặt một chút cũng không đổi.
Mạnh Kỳ duy trì thái độ lạnh lùng, cường thế, giọng khàn khàn truy hỏi:
- Thứ gia gia đâu rồi?
Đường Nhị gia thoáng lúng túng, trả lời:
- Thứ bá bị lão Ngũ xúi dại, tham dự ám sát chủ sự Hoán Hoa Kiếm Phái và thuộc hạ của y nên đã sớm cao chạy xa bay, hiện không biết tung tích.
Khinh ta là tiểu hài tử dễ lừa hả… Mạnh Kỳ trong lòng hừ một tiếng, nhìn qua là biết tất cả bọn họ đều có ý nương nhờ Vương gia. Lại còn nói trước đó không biết việc của Đường lão ngũ và Đường Thứ, ai nghe được chắc phải cười đến rụng răng.
Mạnh Kỳ bất động thanh sắc nói:
- Đến Nhị thúc mà cũng không biết? Hừ, Ngũ thúc và Thứ gia gia không để ý đến gia tộc, tự tiện làm việc, chết còn chưa hết tội.
Đường Thứ còn chưa chết mà… Đường Nhị gia và Đường Thất gia đưa mắt nhìn nhau. Có điều chuyện này chỉ có thể làm, tuyệt không thể nói, vì một khi nói rõ ràng ra, sau này còn phải ngăn lửa giận của Hoán Hoa Kiếm Phái, tránh cho cá chết lưới rách, biết đâu bản thân mình lại bị lôi ra làm kẻ thế mạng.
Mạnh Kỳ không chờ hai người trả lời, rất tự nhiên nói:
- Nhị thúc, Thất thúc, tuy rằng phải chờ kiểm tra huyết thống ta mới có thể tiếp quyền quản lý trong nhà, nhưng hai người sẽ không ngăn cản ta đi thăm viếng gia gia, tế bái tổ tông chứ?
‘Hừ, nói như hai, ba ngày nữa ngươi nhất định sẽ là gia chủ vậy…’ So với Đường Nhị gia, lòng dạ Đường Thất gia không sâu sắc bằng, vẻ mặt lão thoáng lộ suy nghĩ trong lòng.
- Đương nhiên có thể, Cảnh chất nhi ngươi có thể lãng tử hồi đầu, rõ ràng hiếu đạo, là phúc của Đường gia chúng ta.
Đường Nhị gia khẽ gật đầu, tựa như khen mà giống như đang cười nhạo.
Bên trong thế gia, con cháu đi xa quay về, trước tiên có hai chuyện chính phải làm là bái kiến trưởng bối và đi từ đường tổ tông tế bái, Đường Nhị gia và Đường Thất gia cảm thấy không có vấn đề gì.
- Nhị ca, muội đi cùng huynh.
Đường Minh Nguyệt muốn tranh thủ thời gian nói một chút tình hình trong nhà cho Nhị ca biết.
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, cùng với Đường Minh Nguyệt đi tới gian phòng của Đường lão gia.
- Minh Nguyệt, ngoại trừ những người đang làm nhiệm vụ thủ vệ, muội đi triệu tập tất cả tộc nhân hiện đang ở nhà đến từ đường tổ tông.
Chỉ còn chút nữa là tới trước cửa phòng Đường lão gia, Mạnh Kỳ đột nhiên mở miệng nói.
Đường Minh Nguyệt mới kể “mạch nước ngầm” mãnh liệt trong nhà xong, chợt nghe câu dặn dò này của Mạnh Kỳ, nhất thời nàng có chút ngẩn ra.
Mạnh Kỳ dùng thái độ nhu hòa nói với nàng:
- Việc này quỷ dị, cần phải giải quyết nhanh chóng.
Tóm lại, khiến mọi chuyện rối tung lên càng sớm càng tốt.
- Hả?
Đường Minh Nguyệt mở hai mắt tròn to, tuyệt đẹp, tràn đầy nghi hoặc.
Mạnh Kỳ thấy nàng không hiểu, thấp giọng nói:
- Nhị thúc, Ngũ thúc, Thất thúc đều nương nhờ vào Vương gia rồi, lại còn chân thành hợp tác. Có điều, vị trí gia chủ chỉ có thể có một người ngồi, rốt cuộc bọn họ đến cùng là bị cái gì mê hoặc?
Nếu thật sự nhắm vào vị trí gia chủ, tuyệt đối không có khả năng mình và đối thủ cạnh tranh cùng nương nhờ vào một thế lực, làm gì có chuyện tích cực hợp tác, không cản trở nhau?
Chính từ việc không ai trong bọn họ mượn thế lực của Hoán Hoa Kiếm Phái để tranh cướp vị trí gia chủ, Mạnh Kỳ cảm thấy trong chuyện này còn có dấu vết của âm mưu ẩn nấp phía sau.
Vẻ mặt Đường Minh Nguyệt trở nên ngưng trọng:
- Đúng vậy, bình thường Nhị thúc, Ngũ thúc, Thất thúc đều hận đối phương không chết đi. Nhị ca, muội lập tức đi triệu tập tộc nhân!
Đường lão gia chấp chưởng Đường gia mấy chục năm, thế lực chi trưởng đã thâm căn cố đế. Cho dù trong thời gian gần đây Đường nhị gia liên tiếp thay đổi quản sự và hộ vệ, lôi kéo trưởng lão và khách khanh nhưng cũng không cách nào trong khoảng thời gian ngắn làm suy yếu hoàn toàn chi trưởng. Mạnh Kỳ chính là nhắm chính xác vào điểm này nên mới bảo Đường Minh Nguyệt thông báo tất cả tộc nhân đến từ đường.
Nhìn bóng lưng Đường Minh Nguyệt bước nhanh rời đi, Mạnh Kỳ hít sâu một cái, xoay người đẩy cửa phòng ra, mùi đàn hương nồng đậm phả vào mặt.
Gian phòng rất lớn, tất cả cửa sổ đều bị che lại, âm trầm mà tối tăm, không khí vì không được lưu thông nên có vẻ ngột ngạt, thêm vào đó mùi thuốc, mùi đàn hương lại càng thêm khó ngửi.
- Nhẫn gia gia.
Mạnh Kỳ quay đầu, nhìn lão nhân đang ngồi bên trong phòng lễ phép chào.
Đây là Đường Nhẫn, một trong ngũ đại trưởng lão, ông từng là người có hy vọng nhất của Đường gia đột phá đến cao thủ nửa bước Ngoại cảnh, nhưng hiện tại ông đã tuổi già sức yếu, không còn có khả năng này.
Ông và Đường lão gia Đường Kỵ là huynh đệ, từ nhỏ ông được vị huynh trưởng này chăm sóc, bởi vậy sau khi võ công đại thành vẫn luôn phụ trách an nguy của Đường lão gia, còn là người giữ thần binh trấn tộc Thương Lan Đao của Đường gia.
Đường Nhẫn tóc đã hoa râm nhìn Mạnh Kỳ, vuốt cằm nói:
- Lớn rồi, rất tốt.
Tất cả những việc vừa rồi, gồm cả chuyện mặt nạ da người của Mạnh Kỳ bị vạch trần nhưng hắn vẫn thản nhiên chờ kiểm tra huyết thống, ông đều được người khác báo lại.
Tới cạnh giường, Mạnh Kỳ nhìn thấy mặt mũi Đường lão gia nhăn nheo, tóc ông thưa thớt, tất cả đều đã hoa râm, hai mắt nhắm nghiền, yết hầu hình như có cục đờm nên hô hấp bị đứt quãng khiến người bên cạnh lo lắng không biết lần hô hấp tiếp theo ông có thở được hay không.
‘Khụ khụ’, dường như cảm nhận được Đường nhị công tử Đường Cảnh trở về, Đường lão gia đang hôn mê đột nhiên có động tĩnh, tay phải để bên ngoài khẽ động, mí mắt từ từ mở, đầu cố gắng quay nhìn ra phía cửa.
Mạnh Kỳ bước nhanh tới, nắm chặt lấy tay Đường lão gia, thấy hai mắt ông đυ.c ngầu nhưng chứa đầy lệ quang, ánh mắt có mừng rỡ, có bằng lòng, có bi thương, có thống khổ. Ông rất muốn mở miệng nói chuyện nhưng âm thanh nơi yết hầu như bị tắc nghẽn, ho ‘khụ khụ’ vài tiếng, thốt không nên lời.
Không biết vì sao, nhìn thấy nước mắt của Đường lão gia, Mạnh Kỳ chợt nghĩ đến Đường nhị công tử Đường Cảnh, trước khi chết, gã cũng chảy hai hàng nước mắt. Ánh mắt cả hai đều là không cam lòng, chất chứa một nỗi bi thương khó tả, khiến người khác không khỏi nảy sinh lòng trắc ẩn.
Hai đôi mắt khác nhau nhưng lệ quang và nước mắt như giao hòa, làm thay đổi suy nghĩ của Mạnh Kỳ, khiến hắn có cảm giác nhân quả tương liên, trong mơ hồ bản thân hắn như trở thành người trung gian để luân chuyển mối nhân quả này.
- Mạo nhận thân phận của người nên phải gánh nhân quả của người…
Trong lòng Mạnh Kỳ đột nhiên nảy sinh suy nghĩ này, hắn hình như hiểu được một chút mà lại giống như chưa hiểu chút gì.
Hai tay hắn nắm chặt lấy tay Đường lão gia, trầm giọng nói:
- Con đã trở về…
Giọng Mạnh Kỳ khàn khàn không nói hết câu, không biết là vì hắn chưa cảm nhận hết phần tình cảm này hay không biết hành động ra sao.
Nhưng tai của Đường lão gia và Đường Nhẫn lại cảm thấy chuyện này là do hắn quá xúc động, câu nói thành ra nghẹn ngào.
Đường lão gia nắm ngược lại tay phải Mạnh Kỳ, yếu ớt rung rung ba cái rồi ông lần nữa nhắm hai mắt hôn mê.
Mạnh Kỳ đợi một lúc lâu, sau đó hít sâu một hơi rồi đứng lên, thi lễ với Đường Nhẫn một cái, sau đó đi ra ngoài cửa.
- Mạnh dạn làm, yên tâm làm.
Đường Nhẫn nhìn Đường lão gia nằm trên giường, thấp giọng nói.
Mạnh Kỳ gật đầu, mở cửa lớn bước ra ngoài. Ánh sáng mặt trời chiếu vào làm gian phòng âm u nặng nề trở nên sáng rõ hơn.
***
Từ đường của thế gia nằm ở vị trí rất dễ tìm, Mạnh Kỳ chỉ cần nhìn bố cục, thiết kế, không cần người khác dẫn đường cũng có thể tìm ra. Chỉ là hắn không cần phải vất vả như vậy, phía chi trưởng Đường gia tự giác cử người theo hầu hạ hắn.
Mạnh Kỳ vẫn duy trì thái độ lạnh lùng cương ngạnh, không hề nói chuyện với người hầu. Sau khi đến từ đường tổ tông, hắn bước vào bên trong, thấy chính giữa và hai bên đều có hương hỏa bài vị. Không gian ở giữa từ đường tổ tông rộng rãi, có thể chứa đủ đến mấy trăm người, tên tuy là đường nhưng thực ra là điện.
Sau khi thắp một nén nhang, Mạnh Kỳ yên lặng nhìn bài vị phía trước, lưng quay về phía cửa từ đường. Không lâu sau thì có tộc nhân Đường gia chạy tới, thấy bóng lưng Mạnh Kỳ, trong số những người này, có người mừng rỡ, có người kích động, đồng thời cũng có kẻ thấp thỏm, lo âu.
- Tiểu Nhị, ngươi có ý gì?
Đường Minh Nguyệt tiến vào Từ Đường không bao lâu, ngay sau đó Đường Thất gia mang sắc mặt giận dữ xông vào, không hiểu Mạnh Kỳ đang giở trò quỷ gì.
Bên cạnh lão, sắc mặt Đường Nhị gia trở nên âm trầm, còn vẻ mặt một số trưởng lão thì cảm thấy khó hiểu.
Mạnh Kỳ từ từ xoay người, môi mím lại, đôi mắt sắc sảo, lạnh lẽo lên tiếng:
- Nhị thúc, Thất thúc, có một số chuyện cần phải nói rõ ràng trước liệt tổ liệt tông và tất cả những người trong tộc.
Tộc nhân Đường gia hít một hơi khí lạnh, thời gian gần đây, sóng gió âm thầm nổi lên dữ dội trong tộc. Tất cả mọi người đều cảm nhận được biến hóa này nhưng vì không có ai chủ trì, lại không hiểu điểm mấu chốt bên trong nên ai nấy cũng đều không biết cụ thể sự việc mấy ngày gần đây. Bây giờ, Đường Cảnh trưởng tử chi trưởng đang nói đến chuyện gì thế nhỉ?
- Giả thần giả quỷ, rốt cuộc là chuyện gì?
Đường Thất gia dễ kích động nhất hỏi.
Đường nhị gia thì lạnh lùng nói:
- Ngươi vẫn chưa được kiểm tra huyết thống!
Mạnh Kỳ lạnh nhạt nói:
- Hôm nay ta không phải lấy thân phận trưởng tử chi trưởng đặt câu hỏi, mà là lấy thân phận tộc nhân bình thường, con cháu và các vị liệt tổ liệt tông của Đường gia xin hỏi Nhị thúc và Thất thúc, vì sao phải chọc giận Hoán Hoa Kiếm Phái?
- Nương nhờ vào Vương thị thì có thể, nhưng vì sao phải chọc giận Hoán Hoa Kiếm Phái, ai có thể chịu được lửa giận của đại tông võ đạo thiên hạ đây? Cho dù Vương gia phái người đến viện trợ thì dưới sự tranh đấu của hai con hổ lớn, cho dù chỉ là bị liên lụy, với thực lực tiểu gia tộc của chúng ta thì có thể chịu đựng nổi sao! Các người muốn hủy diệt Đường gia phải không?
Hắn càng nói, thanh âm càng trở nên nghiêm khắc.
Tộc nhân Đường gia ồ lên, bọn họ ai nấy cũng đều nghe phong phanh, tuy lời giải thích có khác nhau nhưng cũng không lo lắng quá mức. Lúc này bị Mạnh Kỳ chứng thực, trong lòng mọi đều cảm thấy thấp thỏm, cho dù Vương gia có che chở thì Hoán Hoa Kiếm Phái vì thể diện cũng sẽ mạnh tay. Đến lúc đó, cao thủ Ngoại cảnh giao thủ, trước hết chắc chắn Đường gia sẽ bị liên lụy, máu chảy thành sông tuyệt đối không phải là chuyện đùa.
Dựa vào Lục Phiến Môn? Nếu là có lý, cũng không phải Lục Phiến Môn không dám bắt đệ tử Hoán Hoa Kiếm Phái nhưng trước đó, chính mình chọc giận Hoán Hoa Kiếm Phái trước nên rất có khả năng, Lục Phiến Môn sẽ mắt nhắm mắt mở, đề phòng cao thủ giao thủ làm liên lụy đến bình dân vô tội. Bọn họ sẽ chờ Hoán Hoa Kiếm Phái và Vương gia đánh gần xong rồi mới nhảy ra điều đình. Khi đó, kẻ bị hy sinh rất có khả năng chính là Đường gia!
- Nhị thúc, thúc chỉ là người thay mặt gia chủ, chuyện lớn như vậy, sao có thể tùy tiện đưa ra quyết định?
Mạnh Kỳ quát hỏi Đường Nhị gia.
Trong đám người, dựa vào phòng có diện tích lớn, tộc nhân dồn dập cổ vũ, nhất thời tạo thành cục diện ép hỏi.
Đây chính là chỗ tốt của việc phát động quần chúng.
Đường Nhị gia tằng hắng một cái rồi nói:
- Ta cũng không nghĩ như vậy, nhưng lão Ngũ như mắc phải bệnh điên, đột nhiên cùng Thứ bá vây gϊếŧ người của Hoán Hoa Kiếm Phái, chuyện đã đến nước này nên chỉ có thể hoàn toàn nương nhờ vào Vương thị thôi.
- Ngũ thúc đã chết, trước mắt không cần tranh luận, Đường Thứ vẫn còn sống, kẻ tùy tiện dám quét vôi trắng lên lưng cả gia tộc, nhất định phải xử nặng thì mới có thể níu kéo quan hệ với Hoán Hoa Kiếm Phái.
Mạnh Kỳ dường như chuẩn bị ra lệnh.
Đường Nhị gia trầm giọng nói:
- Nhưng hắn đã chạy trốn.
- Hắn chạy trốn, nhưng những người thân của hắn chưa trốn, nhất định phải phạt, nếu hắn vẫn không về, phạt càng thêm nặng!
Mạnh Kỳ vô cùng lãnh khốc nói.