Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 2 - Chương 37: Chuẩn bị

Cửa chính Đại Hùng bảo điện Đoạn Hướng Phi, Lạc Thanh, Xa Uyển Tú nhìn Mạnh Kỳ từng bước đi ra, mọi suy nghĩ khác đều thu liễm, toàn tâm toàn ý quan sát trận chiến đỉnh cao này.

Quyết đấu giữa Chân Định pháp sư và Tái Thế Thiên Ma sẽ vượt qua đẳng cấp tông sư bình thường, sẽ mang lại cho họ nhiều thu hoạch.

Bọn họ đều đã từng tự trải nghiệm qua sự thần diệu của Lạc Hồng Trần , Chân Định pháp sư chiến thắng là không phải nghi ngờ. Vấn đề duy nhất ở đây là Cái Viễn, hắn sau khi mở đủ ba đại bí tàng sẽ đạt đến cấp độ nào, có thể tạo bao nhiêu phiền toái cho Chân Đinh pháp sư?

Bởi vậy, bọn họ đều vô thức hy vọng Chân Định pháp sư sẽ dốc toàn lực, không cho Cái Viễn một cơ hội nào, tốc chiến tốc thắng.

''Nếu pháp sư dùng một đao thông thần kia mà không thu lực, lão hủ khẳng định sẽ mất mạng. Cho dù Cái Viễn hơn lão phu một cái nguyên khí bí tàng, nội lực lưu chuyển, sinh sôi không ngừng, nhưng cũng không phải là yếu tố quyết định để có thể ngăn cản một đao đó của pháp sư. Điểm cần lo lắng duy nhất, là ba đại bí tàng hợp thành một thể, sẽ sinh ra chỗ khác thường.'' Đoạn Hướng Phi trầm ngâm nói.

Lạc Thanh suy nghĩ một chút, lời ít ý nhiều: ''Một đao.''

Chỉ cần Chân Định pháp sư không bị ảnh hưởng bởi ảo giác, dùng đao pháp đáng sợ của hắn, Cái Viễn khó ngăn cản một đao kia.

Xa Uyển Tú nhẹ hít một hơi: ''Ta cũng nghĩ là một đao.''

Nàng nhận thức Lạc Hồng Trần biết nó tác động tới nhân tâm rất mạnh. Cái Viễn thân nhập ma đạo, tâm tình cực đoan, rất dễ bị đao pháp này ảnh hưởng.

Tuy nghĩ thế, nàng đột nhiên nhớ lại trầm mê lúc đó, trên mặt không nhịn được lại thoáng hiện ửng hồng.

''A di đà phật, bần tăng bái kiến Xa thí chủ.'' Mạnh Kỳ đứng trước mặt Cái Viễn, niệm Phật hiệu, sau đó mi mắt rủ xuống, thu liễm tâm thần.

Cãi Viễn nhếch miệng cũng muốn, âm thanh lạnh như băng nói: ''Mỗ đã nghe danh pháp sư từ lâu, cũng muốn ước lượng thật giả một phen.''

Hắn mở đủ ba đại bí tàng, tự tin cực độ, đối với nhiều tin đồn, biết rõ Chân Định pháp sư lợi hại, nhưng cũng chỉ cho là Chân Định đã mở đủ ba đại bí tàng, chứ không phải Tiên nhân có thể phá toái hư không.

Nói xong, hắn không khách khí, toàn thân bành trướng, biến thành một cự ma đen kịt cao hai trượng. Cự ma một phân thành hai, hai phân làm bốn, từ tứ phía lao tơi Mạnh Kỳ.

Ba đại bí tàng mở đủ, phạm vi ảnh hưởng của ảo thuật tăng mạnh, gần như bao phủ toàn bộ quảng trường, khiến không ít người quan chiến chấn động, tâm thần đều run rẩy, dường như thấy được Thiên Ma hàng lâm thế gian.

Đáng sợ!

Thật sự đáng sợ!

Toàn bộ tinh, khí, thần của Mạnh kỳ dung nhập Hồng Nhật Trấn Tà Đao, cả người giống như tượng gỗ, đứng im không nhúc nhích.

Cùng lúc đó, Lôi Ngân hiển lộ trên mu bàn tay trái của hắn, một tia lôi uy dường như đến từ chín tầng trời tản ra.

Đã muốn thử đao, vậy thì dùng toàn lực!

Ầm ầm!

Mây đen giăng đầy bầu trời giống như có cảm ứng, đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền, nội tâm Cái Viễn run rẩy, có cảm giác như thiên phạt đang đến, có cảm giác như muốn cầu xin tha thứ.

Đoạn Hướng Phi toàn thân chấn động giật mình, rút lui một bước, hai chân như nhũn ra, trán ướt đẫm mồ hôi. Lạc Thanh toàn thân đều run rẩy, tay cầm chặt trường kiếm. Sắc mặt Xa Uyển Tú thì trắng bệch, tay trái cầm chặt tay phu quân, dường như quay về lúc còn bé, biến thành một tiểu cô nương sợ sấm sét.

Ba tông sư còn như vậy, đám người còn lại tư nhiên chịu không được, có người từ trên cây trực tiếp ngã xuống, có người đầu gối mềm nhũn, ngồi chồm hỗm trên nóc nhà. Lần đâu tiên trong đời họ hiểu được sự cường đại của ''Lôi Thần chi uy''.

Ầm ầm!

Đối mặt với ''bốn chưởng'' của Cái Viễn đang chụp tới, Mạnh Kỳ mạnh mẽ ngẩng đầu, tinh quang trong hai mắt bắn ra bốn phía, kim mang hội tụ. Lỗ tai hắn hơi co lại, tiếng gió, tiếng chưởng, đều nghe rõ, mi tâm mở ra, tinh thần tán ra ngoài.

Đạt đến Tứ Khiếu, vận dụng Huyễn Hình, ảo giác Thiên Ma của Cái Viễn không thể ảnh hưởng tới hắn, tinh khí thần đột nhiên cùng bộc phát.

Một ánh đao quang sáng chói, dường như ẩn chứa ước mơ của mỗi người, dường như họ đã đạt được vật mà bấy lâu nay mong mỏi.

Mười trượng hồng trần diễn hóa trong nhân tâm, khiến bọn họ không thể kìm chế. Có người mặt hồng, có người đỏ tai, có người kích động, có người cuồng tiếu...Đủ loại biểu hiện thất thố đều hiện ra, không có ai là cá biệt.

Ầm ầm!

Lại một tiếng sấm rền nữa, mang theo uy áp khủng bố mà trang nghiêm, đánh thức mọi người.

Trong quảng trường, Cái Viễn đứng ngây người tại chỗ, sen vàng lơ lửng trên không trung, đã không còn bóng dáng của Chân Định pháp sư nữa.

Xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, dõi mắt nhìn lại, đã thấy mi tâm Cái Viễn xuất hiện một vết máu tươi. Vết máu càng lúc càng lớn, lan tràn xuống dưới, tới tận cổ họng.

BA~, hắn ngã ngửa mặt lên trời, toàn bộ khí tức đều biến mất, hai mắt trừng trừng sợ hãi, tựa hồ đến khi chết vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra.

''Một đao thông thần, một đao thông thần!'' Có người kinh hô, phá vỡ yên lặng.

''Một đao thông thần, Chân Định pháp sư một đao thông thần, chém chết Cái Viễn, phá vỡ hư không rồi!''

...

Sương trắng mờ mịt, thần thú vờn quanh, Mạnh Kỳ xuất hiện trên quảng trường Luân Hồi, mà bọc đồ của hắn cũng cùng lúc xuất hiện dưới chân.

Lúc này, toàn bộ quảng trường Luân Hồi không có ai khác, yên tĩnh và lạnh lẽo, khiến hắn có một chút cảm giác cô độc.

Hắn thở dốc một hơi, ngồi xuống ngay tại chỗ, nhắm mắt điều tức. Vừa rồi chém ra một đao, là sự dung hội của toàn bộ tinh ý thần và Lạc Hồng Trần, không chỉ tiêu hao cực lớn, hơn nữa còn có cắn trả nghiêm trọng, dục niệm cuồn cuộn, suýt chút nữa không cầm giữ được.

Bởi vậy sau khi chém ra một đao, hắn lập tức chọn ly khai, tránh việc bị người có dị tâm làm hại. Coi như là không ai có dị tâm, nhưng đến lúc đó Chân Định pháp sư lại tràn đầy da^ʍ ý, híp mắt nhìn các hiệp nữ tới chúc mừng, mặt mũi biết để đi đâu? hình tượng cao tăng biết để đi đâu?

Qua một lúc, Mạnh Kỳ đè ý niệm xuống, cầm lấy bọc dồ đi đến cột sáng trung ương, ném vào.

''Tổng cộng một trăm bảy mươi sáu thiện công.'' Chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi như là một cái lão nhân thu mua đồng nát, tính toán giá trị của đống bí tịch. Có Tuyết Thần Cung và Đoạn Hướng Phi hỗ trợ, lại có thời gian hai tháng, đương nhiên Mạnh Kỳ có thể kiếm được nhiều bí tịch hơn so với Giang Chỉ Vi.

Mạnh Kỳ suy nghĩ một chút, lại đem bí tịch và tâm đắc của Lạc Thanh cũng ném vào. Nội dung bản thân đã nhỡ kĩ, thủ pháp điểm huyệt cũng đã nhập môn, không cần phải mang theo bí tịch nữa.

''Công pháp Khai Khiếu kỳ, có thể đổi một trăm hai mươi thiện công.''

''Kiếm pháp cùng tâm đắc tu luyện của Lạc Thanh, Khai Khiếu kỳ, có thể đổi một trăm tám mươi thiện công.''

Mạnh Kỳ vốn định chia sẻ tâm đắc của Lạc Thanh với đám Giang Chỉ Vi, nhưng suy nghĩ lại, thấy không đủ thời gian. Nhiệm vụ tiếp theo không biết khi nào mới đến, Kim Chung Tráo đệ ngũ quan đã gần viên mãn, có lẽ trong thời gian ngắn là có thể phong quan, mà còn chưa rõ tung tích sư phụ, nếu mình muốn tu luyện tầng sáu chỉ có thể tự mình kiếm.

Vì vậy, hắn lựa chọn đổi tất cả cho chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi, tổng cộng có bốn trăm bảy mươi sáu thiện công, công với năm thiện công còn thừa, cuối cùng là có bốn trăm tám mươi mốt thiện công. Sau đó Mạnh Kỳ dùng bốn trăm thiện công, đổi bí tịch Kim Chung Tráo đệ lục quan.

''Còn thừa tám mươi mốt thiện công, đổi cái gì đây?'' Mạnh Kỳ tự nghĩ bản thân còn nhiều thứ cần đổi. Đúng lúc này, hắn chú tới Băng Khuyết kiếm treo bên hông, nội tâm khẽ động: ''Hiện tại ta dùng kiếm cũng bằng tay phải, nếu sau này muốn thành đao kiếm song tuyệt, nhất định phải đả thông tay trái một chút.''

Đã có ý tưởng, hắn liền tra xét trên bảng trao đổi, hắn vốn có dư một ngày, có thể thong dong mà tìm. Một lúc lâu sau, Mạnh Kỳ mới tìm được một cái hỗ trợ phù hợp:

''Biến tay trái thành thuần thục các thiên phú và kỹ xảo, cần bảy mươi thiện công...'' Mạnh Kỳ nghĩ đến việc sau khi quay về có khi phải dùng Diêm La Thϊếp đối phó với An Quốc Tà, nên trực tiếp nhờ chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi quán thể. Đương nhiên ngày sau phải rèn luyện tay trái thường xuyên, tránh trụ cột bất ổn.

Mà loại hỗ trợ quán thể này là thuộc cấp thấp. Nói cách khác, Mạnh Kỳ chỉ có thể sử dụng lần lượt hai tay, nếu vận dụng cả hai cùng một lúc, ngay lập tức sẽ luống cuống. Nếu muốn tăng mạnh hơn nữa, phải đổi kỹ xảo ''Tả Hữu Hộ Bác'', trực tiếp quán thể phải mất năm trăm thiện công.

Mạnh Kỳ đi vào cột sáng tiên khí, cảm thấy một cơn đau ngữa như vạn con kiến cắn trên tay, nhưng rất nhanh bình phục.

Hắn đi ra, tay trái rút Băng Khuyết Kiếm, thi triển kiếm chiêu, kiếm hoa bay tán loạn, trông rất đẹp mắt.

''Ân, lại tập luyện một ngày, coi như thuần thục.'' Mạnh Kỳ nhận định, tiện tay để Băng Khuyết Kiếm vào cột sáng, muốn xác định giá trị của nó.

''Băng Khuyết Kiếm, lợi khí, dùng tinh chất của Hàn Băng dung hợp với Bách Luyện Tinh Thiết mà luyện thành, phản quang trong suốt, có thể làm lóa mắt người khác, mũi kiếm sắc bén, ẩn chứa hàn ý, sau khi đả thương có thể làm huyết mạch đông cứng. Giá trị một trăm bốn mươi thiện công, có thể đổi bảy mươi thiện công.''

''Cũng coi như không tệ.'' Mạnh Kỳ thu hồi trường kiếm, ngồi xuống điều tức khôi phục.

Sau đó, hắn dùng nửa ngày để làm quen với tay trái, rồi ngủ một giấc ngon lành, dưỡng khí nuôi thần.

Đợi đến lúc phải quay về, Mạnh Kỳ thay đổi tăng bào, thỉnh cầu chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi ngụy trang thành bộ dáng trọng thương lúc trước. Bởi vì chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi cũng không muốn Thế Giới Luân Hồi bị lộ ra, nên đồng ý miễn phí ''ngụy trang như cũ'' cho Mạnh Kỳ.

Lần trước Mạnh Kỳ bị trúng Bàn Nhược Chưởng mà tổn thương, cũng phải nhờ chủ nhân Lục Đạo luân Hồi ngụy trang, tránh bị thủ tọa Giới Luật đường phát hiện ra.

Nhìn thấy mình có bộ dáng thảm hại, Mạnh Kỳ khẽ hít một hơi, thấp giọng nói:

''Đem Hồng Nhật Trấn Tà Đao và Băng Khuyết Kiếm, truyền tống xuống phía dưới bàn thờ ở miếu thần.''

''Đem Bi Tô Thanh Phong đặt ở một bên khác của miếu thần, mở nắp hạ độc luôn.''

Đây là dịch vụ ''mở bình'' của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi, thù lao mười thiện công. Mạnh Kỳ làm như vậy để đánh lạc hướng An Quốc Tà, khiến hắn tưởng có người đánh thuốc mê hắn, từ đó bỏ qua uy hϊếp từ Mạnh Kỳ.

''Trở về.'' Mạnh Kỳ đặt giải dược của Bi Tô Thanh Phong ở chóp mũi, hít sâu một hơi. Giải dược này thật sự là thối quá!

Quang ảnh biến hóa, trước mắt lờ mờ, lúc Mạnh Kỳ tỉnh lại, đã là quay về miếu thần cũ nát. Cảnh vật bên ngoài yên tĩnh, không có âm thanh của dã thú, bên trong miếu, bên cạnh hương án, An Quốc Tà đang ngồi điều tức khôi phục, so với trước khi rời đi không khác chút nào.