Ký Ức Lạc Ngân Hà

Quyển 1 - Chương 3: Rốt cuộc tôi là ai?

Sáng sớm.

Lạc Lan ở phòng ngoài đợi Anderson chuẩn bị xe bay đến đón nàng.

Khi Thần Sa ra khỏi nhà, chiếc xe bay của hắn đỗ ngay trước mặt Lạc Lan.

"Chào buổi sáng." Lạc Lan lập tức đứng tránh sang một bên nhường đường, còn đưa tay lên mỉm cười chào hắn.

Thần Sa có tai như điếc, không nói một tiếng, hắn phóng lên xe bay, nhanh chóng rời khỏi.

Lạc Lan tự an ủi mình, những kẻ như này nên gọi tắt là "Quá nhạt", còn gọi đầy đủ là "Giao tiếp quá khó ưa, bộ mặt quá nhạt nhẽo", hắn là người bệnh, không nên chấp nhặt chuyện nhỏ bất hòa với hắn!

Nửa giờ sau, Lạc Lan đến viện nghiên cứu ở Relicta, Phong Lâm đứng đón nàng ở cửa.

Lạc Lan thấy mình được ưu ái nên lo lắng, "Sao cô lại ra ngoài này? Không phải đã nói, khi nào tôi đến sẽ báo cho cô biết sao?"

Phong Lâm thẳng thắng nói: "Tôi sợ cô đến lúc đó lại đổi ý, nên không yên tâm làm việc, muốn ra ngoài hít thở chút không khí."

Nếu là công chúa Lạc Lan thật sự, cho dù đồng ý làm thí nghiệm cơ thể, thì chắc chắn là không cam lòng làm chuyện không muốn làm, cô ấy sẽ cố sức từ chối, nhưng nàng là giả, là một người kỳ lạ với hai bàn tay trắng không thể phản kháng.

Lạc Lan cười than thở: "Cô suy nghĩ nhiều rồi. Người lo lắng phải là tôi mới đúng!"

Phong Lâm nắm lấy cánh tay của Lạc Lan, vừa đi vừa nói chuyện: "Đừng lo lắng! Hôm nay chỉ làm những bài kiểm tra thân thể cơ bản, giống như cô đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe vậy. Nếu cô vẫn cảm thấy trạng thái tốt, chúng ta có thể kiểm tra thêm phần thể năng."

Lạc Lan suy nghĩ, nói: "Tôi cảm thấy trạng thái hôm nay rất tốt, có thể làm kiểm tra thể năng." Thành thật mà nói, nàng hoàn toàn chẳng biết gì về cơ thể mình, đang muốn kiểm tra để hiểu rõ thêm.

Phong Lâm dẫn Lạc Lan đến một căn phòng lớn.

Nàng theo lời chỉ dẫn của một nhân viên, thay quần áo, bắt đầu làm kiểm tra.

Trước tiên là kiểm tra thị lực, thính lực, sau đó là lấy máu.

Trước khi thực hiện, Phong Lâm cố ý giải thích: "Ngoại trừ dùng để kiểm tra sức khỏe, các xét nghiệm viên còn có thể lấy ống máu đó đi phân tích gene."

Lạc Lan thoải mái nói: "Không thành vấn đề."

Sau khi lấy máu xong, Lạc Lan nằm thẳng người trên một thiết bị quét toàn thân để kiểm tra.

"Rất tốt!" nhân viên mở thiết bị, giúp Lạc Lan ra ngoài.

Lạc Lan kinh ngạc hỏi: "Đã kiểm tra xong hết rồi sao?" Nhìn qua cứ tưởng phải kiểm tra rất nhiều thứ, nhưng không ngờ lại nhanh hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.

"Toàn bộ đã kiểm tra xong rồi." Phong Lâm cười nói: "Tôi đã nói trước với cô là không cần lo lắng mà."

Khoảng 10 phút sau, các kết quả kiểm tra được tập hợp lại, sau khi phân tích, máy tính nói với Lạc Lan: "Chúc mừng! Thân thể của cô vô cùng khỏe mạnh, xin cứ tiếp tục duy trì!"

Phong Lâm đưa Lạc Lan ra khỏi phòng kiểm tra, "Nghỉ ngơi một chút đi, nếu xác định trạng thái vẫn còn tốt, thì buổi chiều chúng ta sẽ kiểm tra qua thể năng."

Lạc Lan có dự định riêng, nên nói với Phong Lâm: "Cô đi làm việc đi, không cần lo cho tôi, tôi muốn tự đi dạo một vòng. Một lát nữa chúng ta cùng ăn cơm trưa."

"Cô đi được chứ?"

"Được! Sau này tôi sẽ thường xuyên tới đây, chẳng lẽ mỗi phút mỗi giây cô đều phải theo sát tôi sao?"

Phong Lâm suy nghĩ, liền nói: "Tôi sẽ nhờ Anna đăng ký cho cô một thẻ nhân viên, tạm thời cô làm nhân viên nghiên cứu của chúng tôi, tầng lầu nào có phòng vui chơi giải trí, phòng tập thể hình đều có thể dùng, chỉ cần đến nơi được cho phép, cô có thể tùy ý ra vào."

Lạc Lan ngạc nhiên một chút, trỏ vào chính mình, nửa thật nửa giả nói: "Cô tin tưởng tôi sao? Đừng quên, tôi chính là công chúa của đế quốc Ar, cẩn thận tôi đem bí mật nghiên cứu của cô tiết lộ cho đế quốc Ar biết."

Phong Lâm khinh thường liếc mắt một cái, "Cô đừng có nằm mơ! Bí mật của liên bang Odin dễ dàng bị lộ vậy sao?"

"Được rồi! Là tôi suy nghĩ nhiều!" Lạc Lan cười le lưỡi. Làm một vật thí nghiệm bị mổ xẻ như này thật quá tốt, có thể được gặp một quái nhân khoa học hiền lành thông minh như Phong Lâm, chính là may mắn của nàng.

Phong Lâm chỉ vào thiết bị điện tử cá nhân của Lạc Lan, "Bộ máy điều khiển của viện nghiên cứu sẽ tự động phân biệt quyền hạn của cô, nếu cửa mở, cô có thể vào, còn nếu cửa vẫn đóng, cô không được phép vào."

Vậy thì thật đơn giản, Lạc Lan không cần lo lắng mình lại đi nhầm vào khu cấm địa nghiên cứu khoa học nữa.

————•————•————

Sau khi chào tạm biệt Phong Lâm, Lạc Lan đến khu vui chơi chơi trò "giả thuyết sự thật" một lát. Nhìn lên đồng hồ gần với thời gian của ngày hôm qua, nàng giả vờ đi loanh quanh, đi lên lầu ba.

Trong hành lang vắng lặng lạnh lẽo, một người đàn ông mặc áo màu lam dành cho bệnh nhân và một nhân viên nghiên cứu mặc đồng phục trắng đang đi tới.

Lạc Lan lập tức lui sang một bên, nàng cân nhắc, chẳng may bọn họ có hỏi gì đó, thì nên trả lời thế nào.

Kết quả, bọn họ dường như chẳng có gì để hỏi, chỉ lễ phép gật đầu với Lạc Lan, nhìn thoáng qua nàng.

Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra, xem ra khu vực này không có người tra hỏi cũng thật bình thường, về sau nàng có thể thoải mái tới đây, bị ai đó bắt gặp cũng không sợ.

Đến trước cửa phòng của Thiên Húc mà ngày hôm qua đã đến, nàng phát hiện cửa phòng đóng chặt, không biết Thiên Húc còn ở đây hay không.

Lạc Lan vô cùng khẩn trương, nhưng cũng không biết rốt cuộc nàng đang khẩn trương cái gì.

Vừa muốn bấm chuông cửa, nàng vừa vội vàng dùng thiết bị điện tử cá nhân xem qua dung mạo của mình, sửa sang lại tóc, túm túm váy, xác nhận tất cả đều ổn, nàng hít một hơi thật sâu, mới bấm chuông cửa.

"Mời vào." Cùng với tiếng nói, cửa mở ra.

Thiên Húc ngồi trước bàn, đang làm việc, nhìn thấy nàng đi vào, hắn nói "tạm dừng", tài liệu làm việc liền đóng lại.

Lạc Lan bất an hỏi: "Đột nhiên đến đây, có quấy rầy anh không?"

"Không có, tôi chỉ đang xem một ít tài liệu công việc thôi."

Hắn mặc bộ quần áo màu lam dành cho người bệnh, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng tinh thần rõ ràng tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều.

Lạc Lan chắp tay sau lưng, cắn cắn môi, nói: "Còn nhớ tôi chứ?"

"Lạc Tầm."

Tim của Lạc Lan nặng nề nảy lên một nhịp, đối với Thiên Húc thì đó có lẽ là cách xưng hô bình thường, nhưng đối với nàng đó chính là tên gọi chân thật nhất trong thế giới duy nhất của nàng!

Nàng cười tươi như hoa, giơ ngón tay cái lên, "Chính xác!"

"Tên của cô rất dễ nhớ." Thiên Húc cười nhẹ, đuôi lông mày khóe mắt đều là trầm tĩnh yên bình, khiến cho người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái.

Lạc Lan giơ cổ tay lên, trỏ vào thiết bị điện tử cá nhân của mình, khẩn trương hỏi: "Có thể thêm thông tin kết bạn không?" Bởi vì việc này, ngày hôm qua nàng đã cố ý xác nhận việc thêm thông tin bạn bè có bị lộ thân phận hay không, cả tối trằn trọc, chỉ sợ hắn từ chối.

Thiên Húc sững sờ một chút, "Có thể." Sau đó hắn đọc ra một chuỗi mã thông tin.

Lạc Lan vui mừng phấn khởi, lập tức phát lời mời, sau khi hắn xác nhận, mục thông tin cá nhân của Lạc Lan có thêm một mã thông tin.

Lạc Lan nhập tên hắn vào, vui sướng nói: "Gần đây tôi đang giúp một người bạn làm việc, sẽ thường xuyên đến viện nghiên cứu, nếu anh rảnh rỗi, có thể nhắn tin cho tôi bất cứ lúc nào."

Thiên Húc buồn cười hỏi: "Mỗi ngày cô đều vui vẻ như vậy sao?"

Lạc Lan cố ý trừng to mắt, "A? Anh nghĩ tôi là người máy à? Sao có thể chỉ có một loại cảm xúc." Nàng theo thứ tự trỏ vào ba đầu ngón tay, "Tôi có ba loại cảm xúc, vui vẻ, rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ."

Thiên Húc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, khóe môi mang ý cười sâu sắc.

Lạc Lan chần chừ một chút, liền hỏi: "Anh ở đây sao?"

"Không, tôi làm việc trong căn cứ ở phòng nghiên cứu chiến thuật chiến hạm của các hành tinh, chỉ khi thực hiện trị liệu, mới trở lại khu nghiên cứu cơ thể này."

Như vậy xem ra căn bệnh của Thiên Húc không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống thường ngày, về sau gặp mặt sẽ càng thuận tiện, Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra, "Công việc của anh bình thường có bận lắm không?"

"Cũng bình thường."

Lạc Lan nghiêm túc hỏi: "Bình thường là như thế nào? Nói chuyện phiếm qua thiết bị điện tử cá nhân như này có tốt không, hay bàn chuyện chính sự mới là tốt?"

Thiên Húc ngẫm nghĩ nói: "Còn tùy là nói với ai. Nếu là cô, có thể tán gẫu chuyện phiếm."

Lạc Lan nhịn không được lòng tràn đầy vui mừng, "Lựa chọn thật sáng suốt, anh sẽ không hối hận!"

Hai người hàn huyên thêm vài câu, Lạc Lan liền cáo từ: "Tôi phải về rồi, lần sau sẽ ghé qua thăm anh."

"Tạm biệt." Thiên Húc mỉm cười nói lời từ biệt.

————•————•————

Lạc Lan trở lại phòng giải trí, mở ra mục thông tin nhìn thấy tên Thiên Húc, nàng nhịn không được mím môi mà cười.

Có lẽ bởi vì cùng là người chịu thí nghiệm cơ thể, nên nàng đối với Thiên Húc đồng bệnh tương liên; cũng có lẽ bởi vì Thiên Húc là một người bình thường, đối với nàng chân thật, nên ở trước mặt hắn, Lạc Lan vô cùng thoải mái, không có cảm giác lo lắng cảnh giác như đối với Thần Sa hay Tử Yến bọn họ.

Nàng là Lạc Tầm, nàng có một người bạn! Lạc Lan cảm thấy thật tuyệt vời giống như không phải là sự thật.

Nàng nhịn không được liền gửi cho Thiên Húc một mẩu tin nhắn văn bản: "Xin chào!"

Thiên Húc lập tức hồi âm: "Xin chào, sao vậy?"

Lạc Lan ngượng ngùng trả lời: "Không có gì, chỉ là thử xem anh có nhận được tin nhắn của tôi hay không."

"Nhận được." Thiên Húc không chán ghét nàng có vấn đề, mà ngược lại còn gửi nàng một cái biểu tượng xoa đầu an ủi.

————•————•————

Lạc Lan cảm thấy mình thật sự được an ủi, nàng tâm trạng vui sướng đóng lại ứng dụng bạn bè, bắt đầu chuyên tâm vào việc quan trọng.

Lạc Lan lên mạng xem qua các thí nghiệm thể năng, bất tri bất giác đã đến giờ cơm trưa.

Sau khi gặp Phong Lâm ở dưới lầu, hai người cùng đến nhà ăn.

Lạc Lan vốn có chút lo lắng lại gặp phải Thần Sa, nhưng thật may không nhìn thấy hắn, do buổi sáng hắn không huấn luyện ở gần đây, nên không đến nhà ăn này ăn cơm.

Lạc Lan nếm thử một chút cơm dinh dưỡng, cảm thấy thật khó ăn, nhưng nhìn thấy Phong Lâm không có phản ứng, bộ dáng ăn hết miếng này rồi miếng khác rất tự nhiên, nàng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ vị giác của nàng khác với vị giác của người trên Odin?

Lạc Lan lặng lẽ nhắn tin cho Thiên Húc: "Bữa trưa của anh là gì?"

Thiên Húc: "Cơm dinh dưỡng."

Lạc Lan: "Có ngon không?"

Thiên Húc gửi lại nàng một biểu tượng miệng méo.

Lạc Lan yên tâm, khẩu vị thưởng thức đồ ăn của nàng hoàn toàn bình thường.

Lạc Lan hỏi: "Anh thích ăn gì?"

Chưa đợi được Thiên Húc hồi âm lại, nàng liền nghe tiếng của Phong Lâm cười hỏi: "Nhắn tin với ai mà vui vẻ như vậy?"

"Thanh Việt, thị nữ của tôi." Lạc Lan sắc mặt không chút thay đổi, tim không chút đập nhanh, mở miệng nói dối.

Thân là người trưởng thành, mỗi người đều có bí mật nhỏ, cũng có quyền bảo vệ bí mật của riêng mình.

Phong Lâm định nói gì đó, thiết bị cá nhân của cô ấy đột nhiên vang lên âm thanh chói tai, cô nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi, "Tôi có chuyện cần phải xử lý."

Lạc Lan thấy cô cũng giống như thường ngày vội vội vàng vàng, hẳn là thí nghiệm nào đó lại xảy ra vấn đề, ở tuổi này làm nghiên cứu thật không dễ dàng, chẳng những phải vừa kết hợp chỉ số IQ, mà còn phải kết hợp với thể năng.

Lạc Lan chậm rãi ăn cơm, Thiên Húc vẫn chưa trả lời tin nhắn của nàng, đoán chừng không có thời gian nói chuyện phiếm.

Lạc Lan cũng không nghĩ gì, cái gọi là nói chuyện phiếm, vốn chính là nói chuyện câu được câu không, có thể nói được thì vui, không có cũng chẳng sao.

Nàng thong thả đi vài bước ở khu lân cận, tính toán quay về viện nghiên cứu tìm Phong Lâm.

Đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn của Phong Lâm: "Thật ngại quá, đột nhiên có chút chuyện cần xử lý, kiểm tra thể năng có thể hoãn lại đến xế chiều ngày mai không?"

Lạc Lan trả lời: "Không thành vấn đề, ngày mai gặp."

————•————•————

Ngày hôm sau, khi Lạc Lan vừa đến viện nghiên cứu, nàng đi tìm Thiên Húc đầu tiên.

"Tôi có mang một món quà nhỏ cho anh, hy vọng anh sẽ thích." Lạc Lan đặt một cái hộp quà trước mặt Thiên Húc.

Thiên Húc dùng ánh mắt dò hỏi, Lạc Lan không trả lời, chỉ cười tủm tỉm ra điệu bộ mời hắn mở quà.

Thiên Húc mở quà, liền phát hiện đó là một hộp cơm hình chữ nhật màu đỏ thẫm, bên trong có năm khay đựng đồ ăn lớn nhỏ không đồng đều, trong đó ba khay đựng món phụ, một khay đựng món chính, còn một khay là phần tráng miệng bánh ngọt.

Món rau xanh mướt, món trứng cuộn vàng ươm, món thịt bò xào hườm đỏ, món cơm Việt Quang (3.1) trắng nõn, món bánh ngọt chocolate đen huyền. Cùng với cái hộp đựng hình dáng tinh xảo, màu sắc xinh đẹp, mười phần đẹp mắt.

Thiên Húc ngạc nhiên hỏi: "Là cô làm sao?"

"Ừ."

Lạc Lan đã tìm hiểu qua ở trên mạng, tuy rằng đa số các món ăn hiện giờ của mọi người đều do người máy làm, nhưng cũng có người chịu bỏ ra chút thời gian và tay nghề làm những bữa ăn ngon. Những nhà hàng xa hoa trên các hành tinh hiện nay chính là phục vụ các món ăn do đích thân người đầu bếp nổi tiếng làm.

Thiên Húc hỏi: "Sao cô không dùng người máy?"

"Đồ ăn của người máy có thể so sánh với đồ ăn của tôi làm sao?" Lạc Lan dõng dạc hỏi.

"Không thể so." Thiên Húc cầm lấy đũa, muốn ăn.

Lạc Lan vội vàng nói: "Trước hết hãy đánh giá có ngon hay không, nếu không thích, nói ngay với tôi, lần sau tôi có thể thay đổi. Đừng sợ tôi khó chịu mà cố gắng ăn hết."

Thiên Húc cười, "Không phải vừa rồi cô rất có lòng tin hay sao?"

Lạc Lan im lặng, không nói gì.

Thiên Húc ăn mỗi món một ít, Lạc Lan khẩn trương nhìn hắn.

"Lâu rồi tôi không được ăn qua món nào ngon như vậy."

"yeah!" Lạc Lan vui vẻ nắm tay lại, "Nếu anh thích, tôi có thể thường xuyên làm cho anh ăn."

"Cô thích nấu ăn sao?"

Lạc Lan sững sờ, có chút không biết nên trả lời như thế nào.

"Nếu cô thích nấu nướng, có thể cân nhắc mở một nhà hàng."

"Mở nhà hàng?" Lạc Lan vô cùng ngơ ngác.

Ngày hôm qua bởi vì về nhà quá sớm, không có chuyện gì làm, nghĩ đến những món ăn dinh dưỡng do người máy làm vừa khó ăn vừa thiếu tính thẩm mỹ, Lạc Lan liền nảy chút lòng tham, quyết định tự tay mình nấu ăn.

Nàng tìm đến một số trang nấu ăn, tính toán theo học.

Nhưng vừa động tay, liền phát hiện giống như ngồi xe nhẹ nhàng trên con đường quen thuộc, dường như khả năng đó đã tiềm ẩn ở trong đầu, sau khi vô tình chạm đến, nó liền có cơ hội thể hiện.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trước kia nàng rất hay nấu ăn. Nhưng Lạc Lan chẳng nghĩ ra được gì thêm, cũng giống như nàng biết đó là cây táo, nhưng lại không biết tại sao mình lại biết là cây táo.

Trong lúc vẫn hoài nghi trước kia mình là nhà nghiên cứu lịch sử cổ đại, thì nay nàng lại bắt đầu hoài nghi mình là đầu bếp.

Thiên Húc nhìn thấy biểu cảm của Lạc Lan hơi quái lạ, thân thiết hỏi: "Sao vậy?"

Lạc Lan lắc đầu, chần chừ nói: "Thật ra, tôi quen thuộc với nấu ăn, nhưng tôi không biết là mình có thích làm công việc này hay không."

"Cô thích công việc hiện tại sao?"

Công việc? Lạc Lan ngơ ngác...

Bác sĩ Mục, Phong Lâm, Thần Sa, Tử Yến, Anderson, Thanh Việt, Thanh Sơ... Dường như, mọi người ở xung quanh nàng ai cũng đều có công việc của riêng mình, tất cả còn cố gắng vì cuộc sống.

Mà nàng... lại là một cây táo thí nghiệm!

Cho dù ở đế quốc Ar, hay ở liên bang Odin, ước muốn của nàng dù sao cũng chính là hy vọng mình có thể bình bình an an làm cây táo, không cần phải rước thêm nhiều phiền toái.

Nhưng, nàng cam tâm làm cây táo cả đời hay sao?

Lạc Lan nói: "Trước kia tôi không phải là người của Relicta, chỉ mới di dân sang đây không lâu, hiện tại tạm thời làm tạp vụ trong viện nghiên cứu, vẫn chưa nghĩ xem sắp tới nên làm gì."

Thiên Húc an ủi nàng: "Đừng nôn nóng, đôi khi hiểu chính mình so với đi thăm dò một hành tinh còn khó khăn hơn, nên cần chút thời gian."

Đúng vậy! Trong lúc đang mất đi trí nhớ, đích thực nàng cần thời gian để tìm hiểu chính mình, Lạc Lan cười nói: "Có phải đã có người nói cho anh biết, làm bạn với anh thật may mắn, chẳng những là bạn tốt, mà còn rất lương thiện?"

Thiên Húc cười nhìn nàng, "Hiện tại có."

Âm thanh báo tin nhắn vang lên, Lạc Lan phát hiện trên màn hình là Phong Lâm gọi, nàng vội vàng chạy ra ngoài, "Ai da! Tôi còn có việc, xin phép đi trước!"

————•————•————

Lạc Lan vội vàng chạy tới văn phòng của Phong Lâm.

Phong Lâm nói: "Đi thôi, cùng đi ăn cơm."

"Chờ một chút." Lạc Lan liền mang một hộp cơm đặt trước mặt Phong Lâm, "Hơi bình thường, hoan nghênh cô cho chút ý kiến."

Phong Lâm mở hộp cơm ra, "Wow! là cô làm sao?"

"Vâng. Đôi khi chán ăn mấy món của người máy làm, tôi sẽ tự tay đi nấu." Dù sao bọn họ cũng không thật sự biết về công chúa Lạc Lan, nàng nói thích nấu ăn, cùng lắm thì bị cho rằng là người lắm của nhiều tiền có chút sở thích rảnh rỗi kỳ quái.

"Vậy tôi không khách sáo."

Phong Lâm sau khi nếm qua mỗi món, liền sợ hãi than: "Ăn rất ngon, không hề thua kém đầu bếp nổi tiếng cấp hành tinh nha."

Lạc Lan hoàn toàn yên tâm, nếu như cả Phong Lâm và Thiên Húc đều khen ngon, chứng tỏ nàng có tay nghề tốt, có lẽ đích thực nên mở một nhà hàng.

Nghĩ đến nàng có một tay nghề, cho dù không có thân phận là công chúa, cũng có thể tự lập kiếm sống, tâm trạng của Lạc Lan lập tức tốt lên, nhưng dường như lại có chút khẩn trương.

Con người thật là sinh vật kỳ lạ, hy vọng được người khác quan tâm chăm sóc, nhưng nếu hoàn toàn dựa vào người khác để sinh tồn, lại cảm thấy lo lắng bất an, ngày qua ngày, thậm chí bởi vì thiếu tự tin sinh tồn nên càng trở nên hèn nhát.

Phong Lâm thấy nàng đang nhìn mình ăn, liền hỏi: "Còn cô?"

Lạc Lan lấy ra một hộp nước dinh dưỡng, vừa cười tủm tỉm vừa uống. Buổi chiều phải làm thí nghiệm thể năng, tài liệu trên mạng bảo rằng không thể không có năng lượng, nếu không sẽ không thể hoàn thành thí nghiệm, nhưng không được ăn uống quá nhiều, nếu không đầy bụng sẽ không khỏe, dẫn đến nôn mửa. Lựa chọn tốt nhất chính là nước dinh dưỡng.

Phong Lâm cười hì hì hỏi: "Cô thông minh, có tay nghề giỏi như vậy, Thần Sa của cô có biết không?"

Đã quen với trêu đùa của Phong Lâm, Lạc Lan bình tĩnh nói: "Cô đi mà hỏi anh ấy!"

Phong Lâm "nấc" một tiếng, không nói gì.

Lạc Lan ngồi đối diện với Phong Lâm, cười một cách thân thiện, "Ăn cơm của tôi rồi, vậy giúp tôi một chuyện gấp đi!"

"Cô gấp chuyện gì?" Phong Lâm tỏ ra bộ dáng thích thú.

"Khẩu vị của Sở Mặc, tôi định tặng hộp cơm để lấy lòng anh ta."

Phong Lâm hoang mang, "Nếu cô muốn lấy lòng thì có thể đi lấy lòng Thần Sa!"

"Sở Mặc chính là bộ trưởng bộ Y tế!"

"Thần Sa là tổng chỉ huy của quân đội liên bang!" Thân là một người lính liên bang, Phong Lâm phải có chút nịnh nọt.

"Tôi không có đi lính." Lạc Lan phất tay, tỏ ra bộ dáng xem Thần Sa là gió thoảng mây bay.

"Chẳng lẽ cô muốn làm bác sĩ?" Phong Lâm có chút kinh ngạc.

"Con người không phải sẽ mắc bệnh sao? Sở Mặc chẳng những là bác sĩ ưu tú nhất liên bang, mà còn là người quản lý hết tất cả các bác sĩ của liên bang. Vì muốn bảo toàn sinh mạng, tôi cảm thấy chuyện nhanh chóng tạo mối quan hệ tốt với anh ta là cực kỳ quan trọng."

"Cô... nghiêm túc chứ?"

Lạc Lan gật đầu, nghiêm túc, thật sự nghiêm túc. Tuy rằng không biết Thiên Húc bị bệnh gì, nhưng Sở Mặc chắc chắn có cách giúp đỡ.

Phong Lâm xoa xoa đầu của Lạc Lan, tỏ ra bộ dáng "Ngoan! Đừng làm rộn chuyện", "Tôi khuyên cô, nên đem hộp cơm cho Thần Sa đi! Sở Mặc và Thần Sa từ nhỏ đã ăn ngủ cùng nhau, là thanh mai trúc mã... À, tình huynh đệ sâu sắc, chỉ cần Thần Sa không muốn cô chết, Sở Mặc nhất định sẽ đi cứu cô, huống chi..." Phong Lâm tỏ ra bộ dáng "cô biết rồi còn gì".

"A?" Lạc Lan trợn tròn mắt.

————•————•————

Ăn xong cơm trưa, sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Phong Lâm và Lạc Lan đi đến sân huấn luyện.

Theo lời Phong Lâm giới thiệu, ở liên bang Odin, thí nghiệm thể năng đại khái chia làm hai loại: Một là thí nghiệm dành cho người bình thường, sau khi lên mạng báo danh đăng ký, lựa chọn nơi thí nghiệm, toàn bộ quá trình đều được máy tính theo dõi, dưới sự trợ giúp của người máy, cùng với các thiết bị kiểm tra sẽ cho ra kết quả cấp bậc thể năng cuối cùng; một loại khác là thí nghiệm đặc biệt dành riêng cho quân đội, sẽ có người giám khảo với trình độ chuyên môn theo dõi, kết quả của thiết bị kiểm tra chỉ dùng để tham khảo, cấp bậc thể năng cuối cùng sẽ do người giám khảo quyết định.

Bởi vì Phong Lâm chú ý đặc biệt, nên Lạc Lan "vinh dự" được thực hiện loại thí nghiệm thứ hai, hưởng thụ đãi ngộ ngang hàng với quân nhân.

Phong Lâm đưa cho Lạc Lan một bộ quần áo huấn luyện màu đen, bảo nàng đi thay.

"Loại quân phục huấn luyện này là loại chuyên dụng, không chỉ có tác dụng bảo vệ, mà còn có thể theo dõi, thu thập các số liệu trên cơ thể."

Đại khái bởi vì Lạc Lan tỏ ra quá mức "không có gì", nên Phong Lâm cố ý dặn dò thêm một câu: "Rất nhiều người không thích số liệu của cơ thể của mình lộ ra ngoài, vì vậy đừng tùy tiện mặc quân phục huấn luyện không rõ lai lịch."

Lạc Lan cảm thấy vấn đề kia chỉ dành cho những bậc cao thủ quan tâm, còn người giống như nàng không cần nghiên cứu cũng thoải mái muốn làm gì thì làm! Bất quá vì Phong Lâm thực sự hảo tâm, nên nàng mỉm cười đáp ứng.

Sau khi thay xong bộ quân phục huấn luyện, Lạc Lan liền nhìn thấy Tử Yến, hắn mặc bộ y phục tác chiến màu xanh lá, đang đứng cạnh Phong Lâm, nhìn vào màn hình điều khiển, chỉ trỏ nói gì đó.

Sao lại gặp vị đại gia này ở đây vậy?

Lạc Lan vừa mới cụp mắt xuống giả bộ như không nhìn thấy, Tử Yến đã cười tủm tỉm nhìn qua, "Thái độ gì vậy? Mất hứng khi nhìn thấy tôi à?"

Lạc Lan chậm rãi hướng mắt từ dưới lên, liếc hắn một cái, "Chẳng lẽ tôi vui mừng khi thấy anh sao? Thần Sa nhà tôi để đâu?"

Từ khi phát hiện có thể dùng danh nghĩa của Thần Sa chế ngự được Phong Lâm, nàng đã thực sự am hiểu cái gọi là "cáo mượn oai hùm". Hơn nữa, bây giờ lập tức có việc phải làm, không sợ tên Tử Yến kia dính vào.

Tử Yến cười đến hai mắt đào hoa ti hí thành đường thẳng, hắn nhìn ra phía sau Lạc Lan, cố tình kéo dài giọng ẻo lả: "Vâng! Thần Sa của nhà cô!"

Sao trùng hợp vậy được? Chắc chắn hắn đang đùa giỡn! Lạc Lan nửa tin nửa ngờ quay đầu lại, liền nhìn thấy một đám binh lính vây quanh một người đàn ông mặc quân phục tác chiến đang đi về hướng phòng trọng lực, khoảnh khắc nàng nhìn qua, thì người đàn ông kia cũng quay đầu lại, không phải là Thần Sa đấy chứ!

Hai mắt nhìn nhau, Lạc Lan sợ tới mức tim đập loạn xạ, nàng hoang mang bối rối quay đầu lại, cố gắng tỏ ra "tôi không biết gì hết, cái gì cũng không biết"

Tử Yến khoái chí phất phất tay với Thần Sa, tỏ ra bộ dáng muốn tìm Thần Sa nói chuyện sau.

Lạc Lan quả thực muốn quỳ lạy hắn: Đại gia, tôi biết sai rồi! Ngài tạm tha cho tôi đi!

Phong Lâm trừng mắt nhìn Tử Yến một cái, "Được rồi, vừa vừa phải phải thôi! Chúng tôi còn phải làm thí nghiệm đấy!"

————•————•————

Thí nghiệm thể năng chia làm bốn phần: Thí nghiệm sức lực, thí nghiệm dẻo dai, thí nghiệm linh hoạt và đối kháng, cuối cùng là thí nghiệm tiềm năng.

Phần thứ nhất rất đơn giản, sức lực dồi dào như vậy, theo hướng dẫn của Phong Lâm, chỉ cần dốc hết toàn bộ lực tứ chi cho bộc phát ra là được.

Phần thứ hai cũng không khó lắm, bắt chước động tác theo hình ảnh của một người xoay tới xoay lui, từ dễ tới khó, đến khi không làm được nữa mới thôi.

Hai phần thí nghiệm đầu tiên vừa xong, Phong Lâm liền cho Lạc Lan nghỉ nửa giờ, hồi phục thể trạng một chút.

Phong Lâm nói: "Thí nghiệm kế tiếp, cô cùng với người giám khảo so chiêu"

Ở trên mạng có nói đến phần này là cực kỳ kinh khủng, người thí nghiệm hoàn toàn bị người giám khảo đuổi đánh, có rất nhiều người thậm chí bị nội thương. Lạc Lan lo lắng hỏi: "Là cô kiểm tra tôi sao?"

"Tôi muốn quan sát động tác của cô, theo dõi số liệu, người giám khảo này cô có quen biết, không cần lo lắng."

Đang nói thì cánh cửa trượt mở ra, Tử Yến đi vào, Lạc Lan lập tức cảm thấy cả người không được khỏe, nhỏ giọng hỏi Phong Lâm: "Không thể đổi người khác sao?"

Tử Yến tai thính mắt tinh, vừa nghe xong, lớn tiếng nói: "Cô muốn Thần Sa nhà cô đến sao? Được đó! Cậu ấy huấn luyện chắc xong rồi, tôi sẽ giúp cô tìm cậu ấy..."

Lạc Lan lập tức nói: "Không cần, không cần."

"Không cần thật sao? Đừng miễn cưỡng nha!" Tử Yến còn làm bộ làm tịch, xoay người muốn đi ra ngoài.

Lạc Lan sốt ruột kêu lên: "Thật sự không cần! Một chút cũng không miễn cưỡng!"

"Tử Yến!" Phong Lâm gọi hắn lại, giúp Lạc Lan giải vây, "Thần Sa không thích hợp làm việc này, mà người khác tôi lại không yên tâm, chỉ sợ không ép được Lạc Lan thể hiện hết thực lực, còn thu nhận số liệu không đúng cách sẽ khiến cô ấy bị thương, chỉ có thể làm phiền anh thôi."

Lạc Lan cúi đầu, nịnh nọt nói: " Làm phiền!"

Tử Yến chậm chạp quay trở lại, ra lệnh cho máy tính kiểm tra kết quả của thí nghiệm trước đó.

Hắn chậc chậc cảm thán: "Trình độ của cô như này, còn dám chán ghét tôi? Nếu không phải do Phong Lâm mở miệng, cô có quỳ xuống cầu xin tôi cũng không thèm đếm xỉa!"

"Vâng, vâng, vâng! Ngài là một cao thủ, không chấp nhặt chuyện nhỏ."

Lạc Lan lúc này đã hiểu được khổ tâm của Phong Lâm, có lẽ chỉ cần tìm một người có thể năng cấp C là được rồi, nhưng cô ấy thật sự rất quan tâm đến thí nghiệm, nên cẩn thận, nhưng lại đi mời cái tên Tử Yến nhỏ mọn kia.

Sau khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Lạc Lan và Tử Yến cùng đi vào phòng đối đầu, Phong Lâm ở ngoài theo dõi qua màn hình quan sát.

Phòng đối đầu có thiết kế rất đặc biệt, mặt đất gồ ghề, còn có những cây cột trụ bằng kim loại kích cỡ không đồng đều.

Theo như chiến thuật giả định ở trên mạng, phòng đối đầu có hoàn cảnh không ngừng biến hóa, nhưng cho dù là hoàn cảnh gì, đừng bao giờ hy vọng mình có thể đánh được giám khảo, nên chú tâm lo nghĩ trốn tránh như thế nào, chỉ cần kiên trì với người giám khảo trong thời gian càng dài, thì thành tích sẽ càng cao.

Tử Yến cười hì hì nói: "Bắt đầu đi!"

Lạc Lan cung kính cúi đầu: "Xin giám khảo chỉ giáo!"

Tử Yến lười biếng ngoắc tay, ý bảo nàng nhào qua đây.

Lạc Lan không đi tới, mà ngược lại xoay người bỏ chạy, muốn trốn phía sau cây cột. Vừa nâng mắt, Tử Yến đã đứng trước mặt nàng, hắn tung một cước, thẳng vào ngực nàng, hoàn toàn muốn phế bỏ tư thế của nàng.

Người này tuyệt đối là mượn cớ để trả thù! Lạc Lan sợ tới mức ngã nhào trên đất, đã ngã thì càng khó né tránh.

Tử Yến căn bản không cho nàng có cơ hội để thở, ra chiêu ép sát, mỗi một chiêu đều đánh thẳng vào chỗ hiểm yếu.

Lạc Lan biết rõ hắn không thể gϊếŧ nàng, nhưng chiêu thức của hắn khí thế kinh người, không có đường thoát, khiến nàng căn bản không dám lấy mạng đi thí, nàng sợ tới mức dốc hết toàn lực, trồi lên hụp xuống, né trái tránh phải.

Chưa đến 10 phút sau, Phong Lâm ra lệnh ngừng lại. Lạc Lan sức cùng lực kiệt ngã quỵ xuống đất, không thể cử động.

Tử Yến ngồi xổm bên cạnh nàng, thở dài, "Khó trách đế quốc Ar đưa cô sang đây! Bởi vì giữ lại cũng lãng phí tài nguyên, không bằng cho cô đi lãng phí ở chỗ khác."

Lạc Lan mệt mỏi nhắm mắt lại, không nói tiếng nào. Thật sự là rất yếu! Nhưng bất quá, cũng không phải là chuyện gì xấu!

Bị bức ép đến như vậy, vẫn không bộc phát thuộc tính che dấu gì đó, chứng tỏ nàng không phải là người có kỹ năng đặc biệt, không có tư cách làm ra chuyện cao siêu như "lẻn vào phi pháp, gây hại an toàn quốc gia"!

Tuy rằng vẫn đang không biết tại sao nàng lại có mặt ở khu căn cứ G9737, nhưng chắc chắn nàng không phải là gián điệp.

Khối đá tảng ở trong lòng Lạc Lan cuối cùng cũng được bỏ xuống, nàng an tâm nở nụ cười, cứ đơn giản như vậy mà sống sót, mới là tốt nhất.

Tử Yến tỏ ý cười, không nặng không nhẹ gõ vào trán của nàng, "Còn có thể cười vui vẻ như vậy, thật đúng là một quái nhân!"

————•————•————

Phần thí nghiệm cuối cùng chính là thí nghiệm tiềm năng, chạy bộ trong phòng trọng lực, nói khó không khó, mà dễ cũng chẳng dễ.

Phong Lâm mô tả phòng trọng lực này sẽ biến đổi liên tục, cơ thể chịu tác động của áp lực cũng sẽ không ngừng thay đổi, cố gắng kiên trì, kiên trì đến khi nào không còn kiên trì được nữa thì thôi.

Lạc Lan gật đầu, bước vào phòng trọng lực.

Tử Yến vốn phải đi, nhưng hắn lại thay đổi ý định một cách khó hiểu, hắn đứng bên cạnh Phong Lâm, chỉ bàng quan theo dõi.

"Anh không phải có việc phải làm sao?" Phong Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Tử Yến tủm tỉm cười nói: "Cô nghĩ cô ta chịu được bao lâu? Chắc chắn không tới vài phút."

Phong Lâm muốn phản bác, nhưng nhìn lại thành tích của ba thí nghiệm trước đó, cô nói không nên lời.

Máy tính điều khiển phòng trọng lực đưa ra hình ảnh của ba loại phong cảnh khác nhau, để Lạc Lan chọn lựa phong cảnh mình muốn làm thí nghiệm.

Lạc Lan vốn muốn chọn phong cảnh "chim hót hoa thơm, suối nhỏ róc rách", có thể giúp tâm trạng của nàng thoải mái vui vẻ, nàng sẽ kiên trì được thêm chút ít. Nhưng đến khi chọn lựa, đột nhiên nàng nhìn thấy một hình ảnh, phong cảnh của nó rất giống với khu căn cứ G9737, ma xui quỷ khiến thế nào tay của nàng run rẫy chọn nó.

Máy tính thông báo: "Thí nghiệm bắt đầu."

Trong phút chốc, phòng trọng lực biến mất.

Lạc Lan đặt mình trên một cánh đồng hoang vu.

Khắp nơi mênh mông bất định, thảm thực vật khô cằn thưa thớt, trong trời đất không có một bóng người.

Nàng biết rõ đó là giả, nhưng tất cả thật sự rất giống với ngày đầu tiên nàng mở mắt tỉnh lại.

Lạc Lan nặng nề thở dài, quên đi, cứ như vậy mà đi! Dù sao đây cũng chỉ là bài thí nghiệm thân thể, có thể chạy được bao lâu thì chạy.

Mới bắt đầu không khó lắm, chỉ cảm thấy so với chạy bộ bình thường mệt hơn một chút, giống như trên thân thể mặc thêm áo giáp.

Theo thời gian trôi đi, trọng lực càng lúc càng tăng lên, thể lực của Lạc Lan dần dần không thể chịu đựng nổi, từng bước chạy chậm dần, cho đến khi bất tri bất giác biến thành bước đi.

Không khí ở bốn phía dày đặc như khối chất lỏng dính chặt, bao vây, đè ép thân thể nàng, hô hấp của nàng trở nên khó khăn.

Lạc Lan cảm thấy càng ngày càng đau đớn, nàng nặng nề thở dốc, mỗi bước đi bây giờ giống như phải dùng sức lực của toàn thân.

Bởi vì thiếu dưỡng khí, đầu óc của Lạc Lan bắt đầu mơ hồ, dường như nàng đã quên rất nhiều thứ.

Nàng không biết mình là ai, cũng không biết mình đang ở đâu.

Từ lúc mở mắt tỉnh lại, nàng đã đi rất lâu rồi, nhưng đã lâu như vậy vẫn không tìm thấy một người nào.

Toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình nàng.

Lạc Lan vừa mệt vừa đói, nhưng nàng không dám dừng lại.

Một khi dừng lại nàng sẽ chết!

Cái chết thật sự rất đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn gấp vạn lần chính là không biết mình là ai, không biết mình ở đâu, không biết thứ gì để rồi chết đi trong cô độc.

Từng tế bào trong cơ thể đang đau đớn gào thét, đầu giống như bị bổ thành hai nửa. Một nửa nói rằng: Đừng dừng lại, cứ tiếp tục đi, nhất định có thể tìm được đáp án! Một nửa kia nói: Đừng tự lừa gạt mình, kiên trì đến cuối cùng chỉ có đau khổ, không có đáp án!

Trong nỗi sợ hãi tuyệt vọng, nàng chỉ biết lần này đến lần khác nói với chính mình: mỗi người đều có cái tên, nàng nhất định cũng phải có!

————•————•————

Bên ngoài phòng trọng lực.

Phong Lâm vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn không chớp mắt vào bảng ghi chép trên máy tính.

"Đã hơn 7 tiếng đồng hồ. Theo bảng ghi chép thí nghiệm ở đây, thì thành tích cao nhất của tân binh là 7 giờ 33 phút." Binh sĩ trong căn cứ này là những binh sĩ ưu tú nhất được chọn ra trong liên bang, là những chiến sĩ có tiềm năng nhất, thể năng kém nhất cũng là cấp C, Lạc Lan yếu ớt kia chỉ uống một ngụm đồ uống cấp B đã té xỉu.

Phong Lâm trong lòng có chút hoảng hốt, cô chần chừ hỏi: "Có nên bỏ dở thí nghiệm?"

Tử Yến mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lạc Lan đang tập tễnh đi trong phòng trọng lực, "Theo mệnh lệnh của chấp chính quan đời thứ nhất, để bảo đảm lựa chọn công bằng, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép can thiệp vào thí nghiệm. Cô định vì cô ta mà phá bỏ quy định của căn cứ sao?"

Làm như vậy hậu quả rất nghiêm trọng, Phong Lâm không dám ra quyết định.

Con số thời gian trong bảng ghi chép từ từ nhảy lên, Phong Lâm cảm thấy tim của mình đập càng lúc càng nhanh, "Cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ chết!"

Tử Yến không lên tiếng.

"Không phải nói công chúa của đế quốc Ar yếu lắm hay sao? Sao cô ấy lại có thể chịu được cực khổ như quân nhân vậy?" Phong Lâm thở gấp đẩy đẩy Tử Yến, "Nghĩ cách nhanh lên!"

Tử Yến chậm chạp nói: "Chúng ta không có quyền can thiệp, nhưng có một người có quyền."

Phong Lâm như tỉnh mộng, cô lập tức thông tin tìm người trợ giúp.

Vài phút sau, Thần Sa có mặt bên ngoài phòng trọng lực.

Phong Lâm sốt ruột nói: "7 giờ 20 phút, còn 13 phút nữa sẽ vượt qua thành tích cao nhất của binh sĩ trong căn cứ."

Thần Sa quét mắt qua những con số trên bảng ghi chép, nhìn đến phòng trọng lực ——

Trên cánh đồng hoang vu, một bóng dáng đơn độc thất tha thất thiểu, khập khiễng mà đi, tựa hồ những giây tiếp theo sẽ té ngã, nhưng nàng vẫn không ngã xuống, giống như loài cỏ dại sinh trưởng từ trong khe hở của nham thạch, khó khăn vươn lên sinh tồn, yếu ớt giống như chỉ cần một đầu ngón tay có thể tiêu diệt, nhưng rồi vẫn cứng cỏi từ tuyệt vọng mà sinh sôi.

Phong Lâm lo lắng nói: "Anh nhanh lên! Cô ấy cứ như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!"

————•————•————

Bên trong phòng trọng lực.

Lạc Lan toàn thân trên dưới đều đau đớn, tựa hồ thân thể bị vùi lấp dưới địa ngục, sẽ chết đi.

Thế nhưng, nàng vẫn chưa tìm được câu trả lời...

Đột nhiên bốn phía tất cả đều tĩnh lặng.

Gió không còn thổi, cây không còn lay động, tinh cầu không còn xoay chuyển.

Một luồng sáng chói lòa xuất hiện, một bóng người ẩn hiện trong luồng sáng đó, vững chãi tựa như núi, lạnh lùng tựa như băng, giống như một thiên thần lúc gần lúc xa không thể chạm tới được.

Trong lòng của Lạc Lan không khỏi hiện lên hai chữ —— Thần Sa

Nàng có thể nhìn thấy hắn! Vậy hắn cũng có thể nhìn thấy nàng!

Lạc Lan lảo đảo đi tới, dưới chân mềm nhũn, cả người ngã vào lòng hắn.

Nàng nắm lấy vạt áo của hắn, giọng khàn đặc, hỏi: "Tôi, tôi... là ai?"

Còn chưa đợi được câu trả lời luôn tâm niệm ở trong lòng, trước mắt nàng đã tối sầm, dần mất đi ý thức.

————•————•————

Bên ngoài phòng trọng lực.

Phong Lâm nhẹ nhàng thở ra, "Đây không phải là phá bỏ quy định của căn cứ! Lạc Lan không phải là binh sĩ, Thần Sa là chồng của cô ấy, theo luật của liên bang, nếu thí nghiệm thể năng có thể gây tổn thương cho Lạc Lan, thì người thân là Thần Sa có quyền yêu cầu chấm dứt thí nghiệm."

Tử Yến ánh mắt sâu thẳm, "Thật sự làm người ta tò mò! Nếu Thần Sa không đi vào, có phải cô ta sẽ kiên trì đến chết?"

Phong Lâm theo ánh mắt của Tử Yến, nhìn đến con số thời gian cuối cùng trên màn hình, 7:34

Tử Yến nói: "Tốt nhất cô nên cài mã số cho kết quả thí nghiệm của cô ta đi, không có quyền hạn thì không được phép xem."

Phong Lâm trong lòng căng thẳng, cô nhìn về phía phòng trọng lực ——

Thần Sa nhìn chằm chằm Lạc Lan đang quỳ rạp trên mặt đất, trong chớp mắt, thân thể hắn cứng ngắc, sắc mặt lạnh như băng ôm lấy Lạc Lan. Vẻ mặt của hắn chán ghét, nàng khóe miệng mỉm cười, mặt giãn ra, biểu cảm thoải mái tựa hồ trút được gánh nặng, thật giống như một đứa trẻ lạc đường rốt cuộc đã tìm được nhà của mình.

HẾT CHƯƠNG 1.03

(1.3.1) Việt Quang (Koshihikari) là một loại gạo nổi tiếng của Nhật.