*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giờ Tý, tiếng chuông quỷ vang lên.
*Giờ Tý = từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.
Trong bóng đêm khôn cùng, một cánh cổng bằng đồng xám xịt xuất hiện giữa con đường không một bóng người rồi chậm rãi mở ra. Quỷ môn thông với Minh giới chỉ mở ra vào giờ quỷ, quỷ sai tiến vào nhân giới hay trở về Minh giới cũng chỉ trong thời khắc này.
Dạ Lai hoán đổi trang phục thành của quỷ tộc rồi quay sang nói với thiếu nữ mặc áo choàng lông màu đen:
“Thuộc hạ xong việc sẽ trở về.”
Dứt lời hắn lập tức biến mất không còn tung tích.
Trầm Chu nắm chặt vạt áo lông trên người, bỗng nhiên nhớ ra, chiếc áo lông này dường như là của Phượng Hy…
***
Ba ngày sau, tại núi Tử Hoa.
Núi cao sừng sững, kéo dài trùng điệp, mấy ngày nay bão tuyết thổi liên tục không ngừng, nhuộm trắng bốn bề, từ xa nhìn lại ngọn núi như hòa làm một với trời đất khiến không gian càng thêm mênh mông.
Đi hết sơn đạo hiểm trở sẽ đến được đỉnh của ngọn Vân Phù, một con đường bằng những bậc thang được bắc thẳng lên cao trong biển mây trắng, mây bao bốn phía khiến mỗi bước đi trên con đường này tựa như đi trên mây, tiên cảnh e cũng chỉ đến thế này là cùng. Bậc thang cao không thấy điểm cuối này dẫn đến Tử Hoa tiên môn, chính là nơi tu luyện của Trường Minh Kiếm Phái.
Bên ngoài tiên môn hiện có một cô gái đang ngồi trên thềm ngọc ngơ ngẩn nhìn bậc thang đang bị bão tuyết ào ạt nhấn chìm.
Cô gái này tên Linh Lung, là con gái của chưởng môn Ngọc Hư, chuyến xuống núi lần này của đám sư huynh đệ vốn cũng có mặt nàng, nhưng do thọ thương trên đường mà nàng không thể cùng họ đến Côn Luân. Từ khi được tin các sư huynh đệ đồng môn sắp trở về, ngày nào nàng cũng đến đây chầu chực. Sau lưng nàng mơ hồ có thể thấy được đỉnh kiến trúc cổ kính, không đâu là không có khí phái của tiên môn đệ nhất thiên hạ.
Chợt nhìn thấy trong bão tuyết loáng thoáng xuất hiện bóng người, nàng đứng phắt dậy, ngọc bội bên hông lay động phát ra âm thanh *leng keng* giòn tan.
Đoàn người không đi bộ mà ngự kiếm bay, vạt áo bào phiêu diêu như tiên, còn chưa nhìn rõ dáng vẻ của người dẫn đầu đã có thể cảm giác được khí thế sắc bén từ trên người hắn.
Linh Lung kiềm chế cảm xúc vui mừng trong lòng, nhìn nhóm sư huynh đệ đồng môn chậm rãi đáp xuống trước mặt mình, mắt chăm chú về phía nam tử dẫn đầu, mày kiếm anh tuấn, mắt sáng như sao, chính là Đông Phương Khuyết, vị Đại sư huynh nàng vẫn tâm tâm niệm niệm bấy lâu.
Linh Lung vừa định chạy lên nghênh đón liền bị một cảnh tượng ngăn lại bước chân.
Cô gái nằm thiêm thϊếp như đang ngủ trong lòng Đông Phương Khuyết, khuôn mặt không chút huyết sắc nhưng vẫn có thể nhìn ra anh khí giữa đầu mày. Hô hấp của Linh Lung hơi chậm lại, nàng hạ ống tay áo, nhỏ giọng gọi:
“Đại sư huynh…”
Mục Thanh Nhượng phía sau Đông Phương Khuyết lên tiếng đáp lời nàng:
“Sư muội.”
Phải cố lắm Linh Lung mới nở được một nụ cười,
“Các huynh về rồi, Linh Lung tự quyết định, đã bày tiệc tẩy trần cho các sư huynh ở điện Quang Minh đấy.”
Nàng cố ý nói với Đông Phương Khuyết,
“Đại sư huynh, muội còn đặc biệt bảo người làm món sư huynh thích…”
Nàng còn chưa nói xong thì Đông Phương Khuyết đã lãnh đạm ngắt lời:
“Ta không đi.”
Rồi hắn quay sang Mục Thanh Nhượng,
“Chỗ của sư phụ phiền Nhị sư đệ giải thích hộ ta.”
Dứt lời liền không chút lưu luyến đi ngang qua người nàng, bóng lưng lạnh lùng thoáng hiện vẻ tiêu điều khó tả.
Đôi mày thanh tú của Linh Lung khẽ nhăn lại,
“Đại sư huynh…”
Trên mặt Nhị sư huynh Mục Thanh Nhượng lộ ra mấy phần nghiêm túc,
“Sư muội, ta phải đi gặp sư phụ trước, không thể dự tiệc tẩy trần của muội.”
Tứ sư đệ cũng đi ngang qua người nàng,
“Không có tâm trạng nên đệ cũng không đi đâu, đa tạ ý tốt của sư tỷ.”
Kế tiếp là Ngũ sư đệ, Lục sự đệ… cuối cùng đến tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất là Lạc Tiểu Thiên cũng đến vỗ vỗ vai nàng ta, sau đó lắc lắc đầu rồi mang vẻ mặt bất đắc dĩ đi về phía nơi ở của mình.
Ngay cả Lạc Tiểu Thiên luôn nói nhiều nhất cũng không nói câu nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Linh Lung hoàn hồn rồi đuổi theo kéo tay tiểu sư đệ,
“Sư đệ, đến cùng là sao vậy? Tại sao Đại sư huynh lại trở về với ả yêu nữ kia?”
Đôi mắt hạnh mở to, bất mãn nhìn chằm chằm hắn,
“Đệ mau nói ta nghe!”
Lạc Tiểu Thiên bị Trầm Chu hạ chú cấm nói nên chỉ có thể trưng bộ mặt rối rắm nhìn nàng ta.
Mục Thanh Nhượng đã đi được mấy bước nghe thấy liền quay người lại bảo:
“Sư muội, Thất sư đệ bị thượng thần Trầm Chu phạt, trong vòng ba tháng sẽ không thể nói chuyện. Muội muốn hỏi gì thì cứ hỏi ta.”
Nghe thấy bốn chữ ‘thượng thần Trầm Chu’, Linh Lung lập tức lộ vẻ mặt kinh ngạc, sao Lạc Tiểu Thiên lại đắc tội tới vị đế quân Không Động trong truyền thuyết kia?
Mục Thanh Nhượng tóm tắt ngắn gọn chuyện xảy ra trên núi Côn Luân, Linh Lung nghe xong, lập tức bị chấn kinh bởi thân phận của Nghi Mặc,
“Yêu nữ kia lại là phu nhân của Minh vương? Ả…”
Mục Thanh Nhượng nghiêm mặt,
“Người đã chết, sư muội dùng từ cẩn thận.”
Linh Lung cúi thấp đầu,
“Sư huynh dạy rất đúng.”
Nàng khẽ cắn môi, trong giọng nói vẫn mang vẻ không cam lòng khó nén được,
“Nàng ta đã là vợ của người khác, tại sao vẫn còn muốn đến trêu chọc Đại sư huynh? Chưa kể hôm đó nàng ta đả thương muội và Nhị sư thúc, để yêu ma thoát khỏi phong ấn, chúng ta vẫn chưa tính toán với nàng ta.”
Càng nói ngữ khí càng thêm hằn học,
“Bây giờ nàng ta chết cũng chưa hết tội.”
Mục Thanh Nhượng lãnh đạm cất tiếng:
“Sư muội, hôm đó người thả yêu ma ra ngoài, đả thương muội và Nhị sư thúc thật sự là Nghi cô nương sao?”
Toàn thân Linh Lung lập tức cứng đờ, ngữ khí của Mục Thanh Nhượng càng lúc càng lạnh,
“Nhị sư thúc bây giờ vẫn bế quan không đề cập đến chuyện ngày đó, người rốt cuộc đang bao che cho ai, muội tưởng tất cả không biết sao?”
Nghe đến đây, khuôn mặt vốn hồng nhuận của Linh Lung thoáng cái đã trở nên trắng bệch.
Sao lại có thể, chuyện hôm đó… rõ ràng không có người thứ ba biết được.
Vì bất mãn việc Nghi Mặc và Đại sư huynh càng lúc càng thân cận, nàng cố ý lừa Nghi Mặc vào Thiên Tâm Các, vốn định mượn tay yêu ma bị phong ấn trong đó cho Nghi Mặc nếm chút khổ sở, chẳng ngờ bản thân nàng ta lại trở thành mục tiêu của yêu ma.
Lúc chuyện xảy ra, Vô Hư sư tôn quản lý Thiên Tâm Các vừa dịp đi ngang qua, chú ý thấy động tĩnh nên kịp thời chạy tới giúp đỡ. Nhưng yêu ma kia vô cùng hung ác, hai người bọn họ hợp lực cũng không phải là đối thủ của hắn. Nghi Mặc vẫn thờ ơ đứng một bên nhìn, về sau thấy Vô Hư bị trọng thương hôn mê, nàng cũng sắp không chống đỡ nổi nữa mới ra tay giúp.
Nhưng khi Đông Phương Khuyết chạy tới, nàng nhất thời bị ma quỷ ám liền đổ hết tội lỗi lên đầu ân nhân cứu mạng mình…
Khi đó nàng đã nghĩ, Vô Hư sư tôn là Nhị sư thúc của nàng, nhất định sẽ không vì người ngoài mà vạch trần nàng. Mà lúc xảy ra chuyện cũng không còn ai khác, Đại sư huynh sẽ chẳng thể biết được sự thật…
Mục Thanh Nhượng thở dài một tiếng,
“Muội là con gái của sư tôn, ta và Đại sư huynh từ nhỏ đã dung túng, yêu thương muội, Đại sư huynh bị lời của muội lừa gạt, một là vì huynh ấy hoàn toàn không phòng bị muội, hai là vì huynh ấy quá quan tâm Nghi cô nương. Muội lợi dụng sự tin tưởng của huynh ấy dành cho muội, để huynh ấy khổ sở vì tưởng mình bị Nghi cô nương phản bội, chẳng lẽ không có chút áy náy nào sao?”
Thân thể Linh Lung thoáng run rẩy, cuối cùng thẹn quá thành giận,
“Ả cướp mất trái tim của Đại sư huynh từ tay muội, vì cớ gì mà muội không thể dùng thủ đoạn đuổi ả đi? Muội và Đại sư huynh là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, còn ả chỉ cần mấy tháng mà đã khiến Đại sư huynh mất hồn mất vía, ả đáng chết!”
Trong giọng nói của Mục Thanh Nhượng đầy vẻ thất vọng,
“Muội nói những lời này không sợ vào tai của Đại sư huynh sao?”
Dứt lời liền phất tay áo rời đi.
Linh Lung đứng giữa trời tuyết, chậm rãi đưa tay ôm lấy mặt, bật khóc nức nở.
***
Trên chiếc giường bằng huyền băng bên trong Trường An Các, cô gái tóc bạc áo tím lẳng lặng nằm yên. Khi trước, bởi vì tính tình nàng vô cùng nóng nảy thẳng thắn, hắn từng cảm thấy cái tên ‘Nghi Mặc’ này không hề phù hợp với nàng*. Nhưng hôm nay nàng như vậy, khí chất quả thật không hề thua kém những nữ đệ tử danh môn cao quý kia.
*Chữ ‘Mặc’ trong ‘Nghi Mặc’ có nghĩa là âm thầm, trầm lặng.
Thì ra nàng cũng có lúc im lìm như vậy, đáng tiếc, hắn vẫn thích vẻ bộc trực nóng nảy kia của nàng hơn.
“Đại sư huynh, huynh đã canh bên người Nghi cô nương nửa tháng rồi, tiếp tục nữa e huynh sẽ ngã quỵ mất.”
Phía sau hắn truyền đến tiếng của sư đệ đồng môn,
“Linh Lung sư tỷ có hầm canh cho huynh này, huynh nếm thử một ngụm đi.”
Hắn nói:
“Ra ngoài đi.”
Cậu sư đệ nằn nì:
“Đại sư huynh…”
Hắn vẫn nói:
“Ra ngoài.”
Cậu sư đệ khổ sở khuyên nhủ:
“Người chết không thể sống lại, Đại sư huynh muốn tốt cho Nghi cô nương thì nên chôn cất thi thể để cô nương ấy có thể yên ổn nơi chín suối.”
Nói đến đây cậu thấp thỏm thăm chừng vẻ mặt của hắn,
“À, Hư Vô sư thúc hôm nay xuất quan đấy, mời Đại sư huynh đến Lâm Nguyệt Đường một chuyến…”
Thấy hắn không có phản ứng, cậu mới nói thêm:
“Sư thúc nói là chuyện liên quan tới Nghi cô nương.”
Cậu sư đệ vốn tưởng với trạng thái như hiện giờ của Đại sư huynh thì ngay cả chưởng môn sư tôn mời cũng chưa chắc đã đi, ai ngờ hắn lại từ tốn đứng dậy,
“Đi thôi, vừa hay ta cũng có chuyện muốn xác nhận với Hư Vô sư thúc.”
***
Sau khi trở về từ Lâm Nguyệt Đường, bước chân Đông Phương Khuyết thoáng dừng lại ở gian phòng bên cạnh rừng trúc, vạt áo đen nhẹ lay động, bóng lưng thẳng tắp nhưng tiêu điều. Gió lướt qua, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên che mắt.
Thì ra hắn đã hiểu lầm nàng.
Rừng trúc kêu *xào xạc* trong gió, nam tử cao lớn đứng dưới thân trúc chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, dưới chân lảo đảo không thể đứng vững.
Trở lại phòng, sau khi tắm rửa thay quần áo xong, hắn triệu tiểu đồng đến dặn dò chuyện tang lễ. Tiểu đồng hầu hạ hắn hàng ngày thấy vậy thì vô cùng vui mừng, ngày thường vốn chậm chạp ù lì hôm nay lại nhanh nhảu phóng ra ngoài đi làm chuyện được giao phó.
Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi thì trời đã tối, Đông Phương Khuyết chỉ đứng trước cửa phòng ngủ một chốc, ngay sau đó liền xoay người đi về phía thư phòng.
Nếu đã quyết định chia ly vậy thì cứ gặp mặt nàng một lần cuối đi vậy.
Nhưng khi hắn vừa đến trước cửa phòng nàng thì chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng động như có vật gì mới rơi xuống đất.
Đông Phương Khuyết nhíu mày, hỏi tiểu đồng bên cạnh:
“Ai đang ở trong?”
Tiểu đồng cũng vô cùng kinh ngạc,
“Đại sư huynh đã căn dặn nên không ai được vào cả.”
Nói rồi lại đắn đo,
“Có khi nào… nghe nhầm không?”
Vừa dứt lời thì bên trong lại vang lên một tiếng động nữa.
Đông Phương Khuyết đẩy cửa ra, sải bước đi vào. Tiểu đồng cũng cuống quýt đuổi theo, mới đi được mấy bước lại chợt thấy người phía trước đột nhiên dừng chân, cả người như hóa đá.
Nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy một cô gái tóc trắng áo tím đang ngồi trên chiếc bàn bát tiên* có bày đầy hoa quả. Mỗi tay cầm một loại quả, cô gái vừa gặm vừa chê:
“Quả gì thế này, thật khó nuốt.”
*Bàn bát tiên:Rồi nàng lại duỗi tay bưng chén canh trên bàn lên, ngửi ngửi thử liền lập tức ném sạch trái cây trong tay, cầm muỗng lên húp một ngụm, hài lòng nheo mắt,
“Ờ, mùi vị món này không tệ.”
Tiểu đồng sau lưng Đông Phương Khuyết nhìn rõ mặt mũi với dáng vẻ của cô nương kia thì lập tức quay đầu bỏ chạy,
“Trời ơi! Xác chết vùng dậy! Có ai không, mau đến đây, xác chết của Nghi cô nương cử động kìa!”
Tử Nguyệt nghe tiếng thì quay đầu lại, vừa hay gặp phải ánh mắt của Đông Phương Khuyết. Nàng nhìn hắn một lúc mới lên tiếng hỏi:
“Mới mấy ngày không ở bên cạnh huynh, sao chưa gì đã trở nên tiều tụy thế này rồi?”
Dáng vóc gầy sọp, hốc mắt hõm sâu, không hề giống Đông Phương Khuyết mà nàng biết.
Đông Phương Khuyết thất thanh kêu lên:
“Nghi Mặc…”
Cô gái ngồi xếp bằng trên bàn bát tiên chậm rãi nở một nụ cười rồi nói:
“Ta tên Tử Nguyệt, nhưng nếu huynh không chê tên ‘Nghi Mặc’ này là mượn của người khác thì gọi ta thế cũng chẳng sao.”
[Hết chương 52]
[Hết Quyển 1: Côn Luân Kiếp, từ chương sau bắt đầu Quyển 2: Trường Sinh Mộng]
Cảm thán của Nâu: đang có hứng thú với Dạ Lai, Mặc Hành với Minh vương
Cảm thán của người dịch: tò mò chuyện tình của cha mẹ Trầm Chu