Biên tập: Rosa
Xuân hạ nối tiếp, khoa Luật của trường đại học Chính Pháp lại chào đón một mùa tốt nghiệp mới, nhận lời mời của trường, Thường Hạo đã có bài diễn thuyết trước các sinh viên sắp bước chân ra ngoài xã hội.
Thường Hạo không liệt kê một đống vụ án đặc thù như thường lệ mà chỉ hướng dẫn nhóm luật sư tương lai về cách ứng phó trong công việc, anh đã có một buổi thảo luận rất chân thành và giản dị về nghề luật sư này.
“Luật sư không phải sứ giả của chính nghĩa, trừng trị cái ác tôn vinh cái thiện, việc của họ là phải đặt lợi ích của thân chủ lên hàng đầu, cam đoan rằng sẽ ra sức đảm bảo lợi ích lớn nhất cho thân chủ của mình trong mọi tình huống. Thân chủ vi phạm điều lệ gì, luật gì, đó đều là chuyện của thẩm phán. Tuy nhiên, chuyện gì cũng có ngọn nguồn, không thể đi ngược lại với lương tri. Nói trắng ra, luật sư cũng là người làm ăn, muốn kiếm tiền, nhưng không thể kiếm tiền bất chính. Nghề luật sư đa phần rất giàu tính khiêu chiến, thật ra có một số việc chính là một mớ hỗn độn, chỉ có người luật sư vừa nhiệt tình vừa có năng lực mới khiến bọn nó nghe theo. Cho nên, luật sư là một công việc có tính phiêu lưu và tính khiêu chiến cao. Chẳng hạn như trong tố tụng, nó rất giàu tính khiêu chiến, vừa phải ứng phó đối thủ vừa phải khơi thông thẩm phán, đương nhiên, phải am hiểu về pháp luật, thu thập chứng cớ, tiến hành phân tích cơ sở pháp lý, còn phải…”
Kết thúc buổi diễn thuyết, Thường Hạo nhíu mày, liếc đại sảnh một vòng. Không ai vỗ tay, cũng không ai nhúc nhích, anh biết, hôm nay xé đi chiếc áo hoa lệ của nghề luật sư đã khiến bọn họ bị sốc. Đây là hiệu ứng mà anh muốn, dù sao cũng tốt hơn là gạt bọn họ, sau đó nhìn bọn họ liều lĩnh đến mức đầu rơi máu chảy.
Anh bình tĩnh bước xuống sân khấu.
Không biết ai đó ho lên, tiếp đó, tiếng vỗ như thủy triều đánh úp lại, giống như muốn hất bay nóc nhà vậy.
Dù sao cũng học pháp luật, bọn họ có năng lực phân biệt đúng sai.
Nhóm sinh viên xông tới, có người bắt tay với Thường Hạo, có người trêu ghẹo Thường Hạo.
“Thường đại luật sư, hiện giờ tiền lương một năm của anh là bao nhiêu vậy, đủ mua nhà ở Bắc Kinh không?”
“Thường đại luật sư, nghe nói bây giờ anh vẫn còn độc thân, là vì công việc bận rộn hay vì áp lực quá lớn?”
“Thường đại luật sư, anh thích mẫu bạn gái như thế nào? Hay, anh thích mẫu bạn trai như thế nào?”
Trợ lý đứng ở gần đó vội vàng chen vào: “Thường đại luật sư rất bận, thực xin lỗi, chúng tôi đang vội!” Thường Hạo đã 32 tuổi nhưng đến nay vẫn không có ai bên cạnh, tấm ảnh hay mang theo đã sớm mất đi tính thuyết phục.
Thường Hạo trái lại không hề tức giận: “Làm luật sư, quan trọng nhất là chứng cứ, bát quái như vậy không tốt lắm.”
Nhóm sinh viên đang ồn ào đều bật cười.
Vất vả lắm mới ra khỏi phòng diễn thuyết, Thường Hạo từ chối lời mời ở lại của trường, anh đã hẹn ăn cơm với giám đốc của một ngân hàng có vốn đầu tư từ nước ngoài, bàn bạc chuyện tố tụng giúp bọn họ.
Hai người lên xe, Thường Hạo ngồi ở ghế sau.
“Thường đại luật sư, tôi thấy anh bây giờ rất khác.” Trợ lý méo miệng.
Thường Hạo lấy bảng lịch trình của tháng này từ trong cặp ra, thờ ơ hỏi: “Khác chỗ nào?”
“Hiền hoà, có kiên nhẫn, còn khá hài hước nữa.”
Thường Hạo liếc trợ lý một cái.
Trợ lý cười: “Quá trình khai sáng của Chung kiểm rất có hiệu quả, chỉ là, Thường đại luật sư, anh cứ giậm chân tại chỗ như vậy cũng không ổn.”
“Chẳng lẽ tôi phải nhảy sào sao?”
Trợ lý rung đùi đắc ý: “Hoa nở thì phải bẻ ngay, đừng chờ hoa rụng bẻ phải cành không.”
Thường Hạo cười khẽ, không nói gì.
“Tôi nói thật đấy, tôi thấy anh và Chung kiểm giống kiểu nước ấm nấu ếch [1] lắm, vội muốn chết, ba năm mài một thanh kiếm, thanh kiếm của anh cũng đủ sắc bén, vậy mà không ra tay, kiếm sẽ gỉ sét mất. Nếu cả đời Chung kiểm không quên được bạn trai cô ấy thì phải làm sao? Cả đời không dài, nháy mắt một cái liền trôi qua.”
[1]
Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ
Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay. (nguồn Internet)
“Tôi chẳng thấy có gì không ổn cả.” Hiện tại, công việc có một phần phải làm ở Ninh Thành, như vậy anh sẽ ở đây gần nửa năm. Anh và Chung Tẫn ăn cơm, tản bộ với nhau, thỉnh thoảng sẽ tham gia tour tự lái, cuộc sống thú vị hơn trước nhiều.
“Chẳng lẽ thích một người, nhất định phải trói vào chung một cái mái hiên sao?”
Trợ lý ngậm miệng, không dám không hài lòng nửa câu, tuy Thường đại luật sư họ Thường, nhưng từ trước đến nay, tư duy của anh vẫn không hề giống người bình thường.
Yêu một người, lại không muốn lấy về nhà, chẳng lẽ để làm giàu thêm suy nghĩ?
Thường Hạo tự lẩm bẩm tiếp: “Tôi vẫn cho rằng chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới chính là nhân hòa, nhưng cúi đầu nhìn xuống, chẳng biết có còn xứng với ba chữ ‘tốt đẹp nhất’ hay không?”
Trái tim bé bỏng của trợ lý rung lên, quen Thường đại luật sư lâu như vậy, anh ta chỉ biết Thường đại luật sư là người vô cùng vô cùng quả quyết, không ngờ anh còn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ nữa!
Theo lịch trình, đầu tháng sau, Thường Hạo phải đến Ninh thành bàn bạc chuyện sáp nhập cho một công ty, anh sẽ ở lại Ninh Thành hai tuần.
Thường Hạo khẽ cười.
Trước đây anh từng nói chỉ cần ba tháng là đủ thu phục tình yêu và hôn nhân, giờ nhớ lại thật là ngu ngốc hết sức.
Tình yêu, khả ngộ nhi bất khả cầu![2]
[2] khả ngộ nhi bất khả cầu:
Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu không được.
Bên ngoài xe, ánh nắng tháng sáu nóng bỏng như lửa.
***
Trung tâm thẩm mỹ và chăm sóc sắc đẹp Hoa Hồng.
Chung Tẫn bước ra khỏi chiếc bồn tắm lớn rải đầy cánh hoa hồng, sau đó khoác thêm một chiếc áo tắm. Ngâm mình cũng lâu, bước chân có hơi phù phiếm. Ngoài phòng chờ, giáo viên làm đẹp mỉm cười dẫn cô đi vào một đại sảnh lịch sự và tao nhã, còn bưng lên một ấm trà xanh đã pha xong. Ấm trà làm bằng thủy tinh, được đặt trên chiếc bếp cồn xinh xắn, trong ấm, lá trà màu xanh lục từ từ nở ra, nhảy lên nhảy xuống.
“Sao rồi, sao rồi?” Hoa Bội chạy vào như một trận gió.
Chung Tẫn nhấp một ngụm trà: “Cậu muốn nghe đáp án gì?”
Hoa Bội véo hai má cô: “Cậu còn không hiểu tôi sao, chỉ có thể là chuyện tốt, thật tốt, vô cùng tốt, cái khác tôi đều không muốn nghe.”
Chung Tẫn không hé răng.
Trung tâm thẩm mỹ này chỉ dành cho phụ nữ, đàn ông miễn vào, áp dụng theo quy định của hội viên. Ở đây có mát xa toàn thân, mát xa mặt, mát xa chân và xông hơi. Bất luận là hoàn cảnh xung quanh hay phục vụ, đều là hạng nhất ở Ninh Thành.
Úc Minh là ông chủ của trung tâm này.
Vì trung tâm này mà Hoa Bội và Úc Minh đã bán hết toàn bộ gia sản, còn vay ngân hàng một khoản lớn. Hoa Bội ồn ào cả ngày, chỉ được thắng không được thua. Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại ưỡn ngực, bày ra vẻ mặt kiên định, nói bọn họ nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Hoa Bội đã đánh giá Úc Minh như thế này, diện mạo không tồi, tính cách cũng không tệ, chỉ là hơi nghèo, nghèo thì sao? Có gì phải sợ, tự lực cánh sinh mới là đàn ông chân chính, tôi thấy anh ấy vẫn có khả năng tiềm tàng.
Đến nay, bọn họ còn chưa muốn sinh con, Hoa Bội hy vọng trung tâm thẩm mỹ có chuyển biến tốt nên chỉ lo lắng đến việc này, nếu sinh con gái thì gọi là Hoa Hồng.
Chung Tẫn là hội viên vip đầu tiên của trung tâm.
Phải rồi, có bạn bè để làm gì chứ?
“Không tốt sao?” Hoa Bội căng thẳng hỏi.
Chung Tẫn buông chén trà, chậm chạp trả lời: “Cũng được, rất dễ chịu.”
“Con nhỏ xấu xa, làm tôi sợ hết hồn.” Hoa Bội hung tợn đẩy Chung Tẫn, hai người vừa cười vừa véo nhau.
“Đừng đùa nữa, để tôi nghe điện thoại đã.” Chung Tẫn nghe được tiếng di động đang reo.
Hoa Bội buông cô ra, thấy Chung Tẫn cầm di động đi tới cuối hành lang, cô ấy nhún vai, sau đó yếu ớt thở dài.
Một lát nữa, Chung Tẫn sẽ trở lại.
“Các cậu hẹn ở đâu?” Hoa Bội hỏi
“Cái gì?”
“Đừng nghĩ là tôi không biết, là luật sư Thường chứ gì?”
Chung Tẫn cười: “Thật là một bà chủ khôn khéo.”
Hoa Bội tiện tay lấy một xấp danh thϊếp từ trong túi xách ra đưa cho Chung Tẫn: “Bảo luật sư Thường tuyên truyền giúp tôi đi, khách hàng của anh ấy không phú cũng quý, đến chỗ tôi, bọn họ sẽ được hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất.”
“Biết tận dụng mọi thứ nhỉ.” Chung Tẫn trêu ghẹo, nhưng vẫn cẩn thận bỏ xấp danh thϊếp vào trong túi, sau đó lại ngồi xuống uống trà.
“Cậu chưa đi hả?” Hoa Bội trợn tròn mắt.
Chung Tẫn nháy mắt mấy cái: “Có bà chủ nào đuổi khách như vậy sao?”
Hoa Bội nói một cách sâu xa: “Tẫn, cũng ba năm rồi, đừng nữa bắt nạt luật sư Thường nữa, cho anh ấy liều thuốc an thần đi!”
“Bội, tôi chưa từng hứa hẹn yêu đương gì với anh ấy, cũng không có ám chỉ mập mờ, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.”
Ba năm qua, bọn họ gặp nhau n lần, cùng ăn cơm n lần, cùng đi đến một chỗ nào đó n lần, nhưng chưa từng cố ý hẹn gặp, đều là trùng hợp liền tụ tập. Chủ đề tán gẫu của bọn họ là công việc, là du lịch, là cái gì đó… không ai nhắc đến chuyện tình cảm.
“Cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy, đó là vì luật sư Thường không muốn tạo áp lực cho cậu nên mới nói qua loa thôi.” Hoa Bội thật sự muốn cầm cây gậy ra sức đập cho Chung Tẫn tỉnh.
“Tôi thấy cậu mới ngốc đấy!” Tại sao ai cũng thích lạp lang phối [3], đúng là cô không có đàn ông bên cạnh, nhưng cô đã thấy rất đầy đủ.
[3] là một câu nói dân gian chỉ những người cổ hủ, những người có gánh nặng lớn đối với hôn nhân của con cái họ, kết đôi một cặp nam nữ trẻ tuổi không có nền tảng tình cảm.
Yêu một người, do người do trời, không phải do mình.
Cô không thấy cô đơn tịch mịch hay bị bất kỳ điều gì quấy nhiễu, thật ra, cuộc đời không đáng sợ như vậy, cô cũng không cảm thấy ba năm này khó khăn hơn ba năm đó ở Giang Châu.
Trải qua nhiều chuyện, cuối cùng đã không gì cản trở tình yêu của cô và Lăng Hãn nữa.
Cô quý trọng giờ phút này.
Bây giờ, cô rất bình tĩnh.