Em Gái Của Gian Thần

Chương 128: Con đường tương lai

Lâm Uyển trò chuyện cùng Lý Duy Nguyên một lúc, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn. Nàng tin tưởng Lý Duy Nguyên sẽ biết làm như thế nào.

Hơn nữa lúc thêm vào phần ngoại truyện, nàng từng viết tuy Lý Duy Nguyên bị nhốt trong đại lao của Hình Bộ, nhưng bỗng nhiên một ngày nhà lao bị cháy mọi người cho rằng Lý Duy Nguyên đã chết trong đám cháy.

Nhưng mấy năm sau, có người nhìn thấy ở vùng Giang Nam có một người tướng mạo giống y như Lý Duy Nguyên.

Khi ấy Lâm Uyển cứ nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra ở đây chỉ là một giấc mơ, nhưng mỗi lần nghĩ đến hắn trong lòng nàng lại cảm thấy đau xót.

Cho nên nàng muốn bù đắp cho hắn, vì vậy đã viết trong phần ngoại truyện sau này bên người hắn sẽ xuất hiện một vị cô nương xinh đẹp.

Hiện giờ nghĩ đến điều đó, không phải vị cô nương đó chính là nàng sao?

Nếu phải rời khỏi kinh thành, còn muốn yên lòng rời đi, tất nhiên là có nhiều chuyện cần phải làm. Bất quá theo như ý muốn của Lý Duy Nguyên, hắn vẫn sẽ không buông tay Hoàng Cực Hội.

Mặc dù phải rời khỏi đây, tóm lại hắn vẫn muốn giữ lại thứ gì đó để bảo vệ mạng sống của bọn họ.

Hơn nữa trong Hoàng Cực Hội vẫn có một bộ phận chuyên về kinh doanh buôn bán, có thể đảm bảo cuộc sống sau này của bọn họ không phải lo lắng về vấn đề tiền nong. Lâm Uyển còn muốn thu dọn một số đồ vật mang theo.

Khẳng định bọn họ không thể tiếp tục sống ở Kinh Thành được nữa, phải tìm một nơi hẻo lánh nào đó sống qua ngày.

Ngay cả đồ vật cũng vậy, đối với những món đồ Lý Duy Nguyên tặng, nàng cũng không thể bỏ lại chúng. Sau khi thu dọn xong tất cả, chỉ còn chờ ngày rời đi.

Hiện giờ đã qua kỳ nghỉ xuân, nàng cùng hắn trải qua mỗi ngày ngọt ngào như vậy, đảo mắt cũng đã qua tết hoa đăng, tất nhiên Lý Duy Nguyên phải quay lại triều đình.

Nghĩ đến việc cả ngày không được gặp mặt hắn, trong lòng nàng vô cùng luyến tiếc, thực sự hận không thể trở thành đồ vật lúc nào cũng đeo trên người hắn.

Lý Duy Nguyên biết rõ suy nghĩ này của nàng, hắn liền ôm nàng vào lòng, khuyên nhủ nàng. Hắn biết Thuần Vu Kỳ đối với chuyện của Lâm Uyển vẫn luôn canh cánh trong lòng, trước sau đều suy nghĩ biện pháp đoạt nàng trở về.

Cho nên Lý Duy Nguyên luôn dặn dò nàng, không có chuyện gì quan trọng không nên rời khỏi Lý phủ nửa bước.

Bên trong Lý phủ hắn đã an bài ổn thoả, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở lại đây, Thuần Vu Kỳ sẽ không có cách nào tiến vào.

Hơn nữa hiện giờ bọn họ lại trải qua những chuyện thân mật như vậy, tất nhiên Lý Duy Nguyên không thể giấu giếm nàng mọi chuyện giống như ngày xưa, vì vậy hắn sớm đã nói rõ nguyên nhân với nàng, để tránh nàng lại suy nghĩ lung tung cho rằng hắn lại cố ý cấm túc nàng.

Sự tình ngày càng quan trọng, hiển nhiên Lâm Uyển sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn. Nàng còn hứa với hắn sẽ không rời khỏi Lý phủ một bước.

Lúc này Lý Duy Nguyên mới an tâm rời đi, trước khi đi hắn còn hôn nàng một phen, cười nói: " Chờ sau khi ca ca tan triều sẽ bù đắp cho nàng." Nói xong hắn mới xoay người rời đi.

Sau khi Lý Duy Nguyên rời đi, gương mặt Lâm Uyển lại trở nên nóng bỏng. Từ sau khi nàng và hắn phát sinh quan hệ, nàng phát hiện hắn càng ngày càng không còn ăn nói đứng đắn nữa, lời nói nào cũng có thể nói với nàng.

Ngay cả những lời nói liên quan đến chuyện giường chiếu hắn càng không kiêng nể gì, thật làm cho trái tim nàng đập loạn, lại có chút xấu hổ, cũng có chút thích thú.

Nàng ngồi trên giường nhìn cánh cửa sổ đang mở, lại nhìn thấy bóng dáng Lý Duy Nguyên càng ngày càng khuất xa, lúc này nàng mới ra ngoài rửa mặt.

Suốt cả ngày nàng chỉ ở trong tiểu viện, không có việc gì làm nàng lại ngồi sưởi ấm trong sân, hay thỉnh thoảng sẽ nằm trên giường đọc sách chờ Lý Duy Nguyên trở về.

Trước kia nàng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ trong lòng nàng đã yêu thích một người, nàng càng cảm thấy thời gian bên cạnh nhau trôi qua quá nhanh, mỗi giờ mỗi khắc thực sự đúng là một sự dày vò.

Nhưng nghĩ đến việc buổi chiều hắn sẽ trở về, trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy ngọt ngào.

*

Lý Duy Nguyên thân là tả tướng, lúc vào cung sẽ có kiệu chờ sẵn bên ngoài. Chờ sau khi vào cung, kiệu dừng lại, hắn vén mành kiệu lên, hơi cúi đầu bước ra ngoài.

Phía trước chính là đại điện, chính giữa một cái sân lớn ốp đá hoa cương, thể hiện khí thế tôn nghiêm của hoàng gia.

Lý Duy Nguyên thoáng nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn thấy một cổ kiệu đang tiến vào. Người có thể trực tiếp dùng kiệu đi vào cung, ngoại trừ hắn ra còn có Thuần Vu Kỳ.

Lý Duy Nguyên không vội đi trước, ngược lại hắn còn đứng yên ở đó nhìn Thuần Vu Kỳ bước xuống kiệu.

Hơn nửa tháng không gặp, quả thực bộ dạng Thuần Vu Kỳ thay đổi không ít đã không còn dáng vẻ ung dung ôn hoà như ngày xưa, lại trở nên âm trầm rất nhiều.

Thuần Vu Kỳ cũng nhìn thấy Lý Duy Nguyên. Ngược lại với bộ dạng của hắn, Lý Duy Nguyên lại ung dung bình thản hơn nhiều, khí thế cao ngạo lạnh lùng giảm bớt đi không ít.

Trong lòng Thuần Vu Kỳ hơi trầm xuống, đôi tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền. Cho dù nửa tháng nay hắn đã nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đoạt lại Lâm Uyển nhưng vẫn không thành.

Thứ nhất hắn không thể vô cớ động thủ, thứ hai bên trong Lý phủ phòng thủ rất kiên cố, bất luận hắn có tìm biện pháp gì cũng không thể xâm nhập vào trong.

Hắn không biết những ngày qua Lâm Uyển sống ở đó như thế nào. Hắn từng nghĩ có thể Lý Duy Nguyên sau khi biết rõ cuộc đời khổ sở của mình đều do Lâm Uyển tạo ra, tất nhiên Lý Duy Nguyên sẽ hận nàng vô cùng.

Nhưng hắn lại suy nghĩ lại, lúc trước Lý Duy Nguyên để tâm Lâm Uyển như vậy, biết đâu Lý Duy Nguyên không thực sự hận nàng....

Quả thực Thuần Vu Kỳ vẫn hy vọng Lý Duy Nguyên hận nàng. Nếu như vậy sẽ làm cho nàng thương tâm, thì hắn lại càng có cơ hội. Bằng không đến nửa phần cơ hội hắn cũng không có.

Từ sau khi trở về từ chùa Thừa Ân, hắn đã nghiêm túc hỏi rõ Thanh Trúc, cũng biết được chuyện Lâm Uyển đã sai nàng ta đi thăm dò tin tức của Lý Duy Nguyên, điều này chứng tỏ trong lòng Lâm Uyển rất quan tâm Lý Duy Nguyên.

Lúc này Lý Duy Nguyên đã đi đến trước mặt Thuần Vu Kỳ. Ánh hắn Lý Duy Nguyên vô cùng sắc bén, khí thế lại cao ngạo lạnh lùng thật làm cho người khác không dám đến gần.

Thuần Vu Kỳ nhìn thấy Lý Duy Nguyên đứng trước mặt mình, đôi tay hắn càng nắm chặt, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra lãnh đạm: " Lý đại nhân quả là xuân phong đắc ý."

( Xuân phong đắc ý: chỉ những người mỹ mãn đạt được những điều mình mong ước.)

Lý Duy Nguyên thoáng liếc mắt nhìn Thuần Vu Kỳ, bỗng nhiên lại bật cười.

Từ nụ cười này cũng nhận ra thực sự hắn rất đắc ý. Dáng vẻ lại ung dung, không nhanh không chậm lên tiếng: " Cái cảm giác lưỡng tình tương duyệt cùng người mình thích có thể Thuần Vu đại nhân không bao giờ hiểu được, tất nhiên cũng sẽ không hiểu rõ tâm tình hiện giờ của ta."

Lời này quả thực giống như một cây kim nhọn đâm sâu vào lòng người.

Cuối cùng Thuần Vu Kỳ không thể giữ được sắc mặt lãnh đạm nữa, ngược lại càng trầm mặc.

" Lý Duy Nguyên," hắn thấp giọng, gằng từng chữ, " Ngươi đừng vội đắc ý. Ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu."

" Không, kỳ thật trong lòng người sớm đã hiểu rõ giữa ta và ngươi ai thắng thua rồi. Chỉ là ngươi không muốn thừa nhận mà thôi." Nói xong câu đó, Lý Duy Nguyên xoay người ung dung rời đi.

Thuần Vu Kỳ vẫn đứng ở đó, vừa rồi khi hắn nghe Lý Duy Nguyên nói những lời đó, hắn cảm thấy trái tim không tự chủ được lại run lên.

Quả thực hắn không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ tất cả, hắn là người thua cuộc.

Bảy năm trước khi hắn biết rõ Lý Duy Nguyên và Lâm Uyển không phải huynh muội ruột thịt, cũng biết hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt.

Hơn nữa Lâm Uyên một mực không muốn gả cho hắn, nhưng hắn lại cố tình không muốn buông tay nàng.

Nếu không phải vì hắn, có lẽ nàng cũng sẽ không phải rời khỏi đây bảy năm...

Thuần Vu Kỳ đứng trầm mặc ở đó một lúc, sau đó miễn cưỡng lấy lại tinh thần, chầm chậm tiến về phía trước.

Đây là lần lên triều đầu tiên của năm, quần thần luôn miệng chúc mừng Hoàng Thượng. Bất quá bọn họ vẫn nhìn ra được long thể của Hoàng Thượng càng ngày càng sa sút, chỉ sợ ngày hôm nay lâm triều đã phải cố gắng hết sức.

Sau khi Lâm Uyển kể rõ mọi chuyện sẽ xảy ra cho Lý Duy Nguyên biết, tóm lại hắn đã sớm biết chỉ còn nửa tháng thì Hoàng Thượng sẽ băng hà, cho nên hắn cũng khá bình tĩnh. Mặt khác các đại thần trong triều lại vô cùng bất an.

Một đời vua thì sẽ có một đời thần, hơn nữa không biết vì nguyên do gì Hoàng Thượng lại còn chưa quyết định lập trữ quân, không ai hiểu rõ cuối cùng sẽ là vị hoàng tử nào lên ngôi?

Mà hiện nay trong triều các nhóm đại thần đã sớm tìm cho mình phe của vị hoàng tử nào rồi. Nếu như thông lệ hoàng tử nào đăng cơ, khả năng sẽ diệt trừ những đại thần theo phe Hoàng tử khác. Làm sao bọn họ không lo lắng?

Nhưng sắc mặt Lý Duy Nguyên vẫn bình tĩnh, trước lúc hạ triều hắn còn phải đi xứ lý một số công vụ.

Bởi vì thời gian nghỉ tết khá dài, công vụ chất cao như núi, tất nhiên hắn phải tốn ít thời gian xử lý.

Chờ sau khi hắn rời khỏi hoàng cung đã là giờ Dậu. Hắn lo lắng Lâm Uyển ở phủ sẽ chờ đến sốt ruột, cho nên hắn liền từ chối lời mời uống rượu của những đồng liêu, nhanh chân lên kiệu quay về Lý phủ.

Nhưng trước khi kiệu rời đi hắn thoáng nhìn thấy Thuần Vu Kỳ đang đi đến.

Thuần Vu Kỳ đứng trước mặt hắn, ánh mắt hắn ta nhìn về phía xa xăm, lại lên tiếng: " Hôm nay ngươi cũng nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Thượng, mà ngươi lại còn bình tĩnh như vậy, có phải Uyển Uyển sớm đã nói cho ngươi biết rõ mọi chuyện?"

Có đôi lúc Thuần Vu Kỳ cảm thấy bản thân mình và Lý Duy Nguyên giống như đồng bệnh tương lâm, cũng có chút thán phục tài năng của nhau.

Trên đời này ngoại trừ Đại Giác Pháp Sư và Lâm Uyển rõ mọi chuyện, cả hai bọn họ không thể nào biết rõ cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa một chuyện hoang đường như vậy, thật khó làm cho người khác tin là thật, nhưng hai người bọn họ vẫn phải tin là sự thật.

Chỉ là Lý Duy Nguyên so với hắn tốt hơn nhiều, ít ra bên cạnh Lý Duy Nguyên còn có Lâm Uyển, bọn họ còn có thể cùng nhau trò chuyện.

Còn hắn vẫn chỉ có một mình, cũng không biết phải tâm sự cùng ai chỉ đành chôn sâu vào trong đáy lòng.

Tất nhiên những lời nói này của Thuần Vu Kỳ có chút khách sáo, Lý Duy Nguyên thoáng nhìn hắn ta một cái, không lên tiếng chỉ mỉm cười, sau đó Lý Duy Nguyên bước lên kiệu.

Chờ sau khi về đến Lý Phủ, đã qua giờ Dậu. Lý Duy Nguyên sợ Lâm Uyển lo lắng, hắn nhanh chân đi về tiểu viện. Lúc hắn đẩy cửa viện bước vào, Lâm Uyển ở trong phòng đã nghe thấy tiếng động, nàng vội vàng chạy ra đón hắn.

Lý Duy Nguyên bước nhanh về phía nàng, nắm lấy tay nàng kéo nàng vào lòng mình, một câu cũng không nói, cúi đầu hôn môi nàng mãnh liệt.

Một lúc sau, hắn mới buông nàng ra, hai chóp mũi tựa vào nhau, mỉm cười nhẹ giọng hỏi: " Hôm nay nàng có nhớ ta không?"

——————//——//—————-

*Tác giả có lời muốn nói: Vâng, cuối cùng đã đi đến hồi kết. Ta đang suy nghĩ về phần ngoại truyện không biết nên viết những gì.

* Editor: Sắp hoàn bộ này 😌😌😌