Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 102: Phiên ngoại 14: Sói con nhỏ x Chung Vi Vi

Năm

Edit: Qing Yun

Từ thư viện về phòng ngủ sẽ đi qua rừng cây nhỏ, ban đầu Ứng Trì cũng không chú ý cái này, phải đến lần thứ hai, khi bỗng nhiên nghe thấy có nữ sinh kêu "Đừng cắn em", đặc biệt mềm nhẹ.

Lúc ấy Ứng Trì lập tức cứng người, theo bản năng quay đầu nhìn.

Chung Vi Vi liền ngoéo ngón tay cậu, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn, có người đang hôn môi."

Ứng Trì vội quay đầu lại, có chút ngượng ngùng: "Bọn họ cũng quá lớn mật......"

"Này có là gì, dưới ký túc xá cũng có người hôn đấy."

"...... Em chưa thấy bao giờ."

"Khả năng do em không chú ý."

Ứng Trì nhớ tới chuyện thứ hai, bỗng nhiên phát giác, việc mình không chú ý quá nhiều. Thí dụ như, lúc đi đến cửa ký túc xá, Lưu Trác giống như giật mình nhận ra, quay người đập mạnh vào lưng cậu, kêu lên "Không đúng không đúng, ngược rồi!"

Ứng Trì bị anh đập một cái đau điếng, ngây ngốc mà quay đầu lại: "Cái gì ngược?"

Cửa phòng ngủ mở rộng ra, Lý Thành Huy đang ngồi ở ghế đợi Lưu Trác mua cơm hộp, quay đầu nhìn, cũng hỏi: "Làm sao vậy?"

Lưu Trác kêu: "Hoàn toàn ngược đó!"

Ứng Trì vội la lên: "Rốt cuộc ngược cái gì!"

Lưu Trác nhấp môi, đi vào đặt cơm lên trên bàn, lại quay đầu nhìn Ứng Trì: "Cậu và Chung Vi Vi hoàn toàn đảo nghịch vị trí! Lúc tôi còn yêu đương với bạn gái cũ, đều là tôi đưa cô ấy đến ký túc, buổi sáng thì mua đồ ăn, ban đêm cô ấy muốn ăn khuya tôi còn phải bò dậy mua cho cô ấy, như vậy mà cô ấy còn cảm thấy tôi không tốt! Cậu với Chung Vi Vi thì sao? Là cô ấy mỗi ngày tới ký túc xá đón cậu đúng không? Thỉnh thoảng còn mua đồ ăn cho cậu, cậu nghĩ lại xem có phải quan hệ nam nữ của hai người bị đảo lộn không?

Ứng Trì: "......"

Trong lúc nhất thời cậu ngốc luôn, căn bản không cần nghĩ, quan hệ của cậu và chị Vi Vi chính là như vậy.

Lý Thành Huy mở hộp cơm ra, nghe vậy nói: "Kia có thể giống nhau sao? Ứng Trì đẹp trai cậu thì bình thường, người đẹp phải có đãi ngộ khác chứ."

Lưu Trác không phục: "Dù có đẹp thì cũng là đàn ông! Có một số việc không phải nên đàn ông làm sao?!"

Ứng Trì đột nhiên che mặt lại, cảm giác rất khó chịu, có chút khó có thể tiếp thu, thì ra cậu và chị Vi Vi ở với nhau vẫn luôn trái ngược như vậy, vẫn luôn là chị Vi Vi đối tốt với cậu mà cậu chưa bao giờ nghĩ phải hồi báo lại, trách không được lúc cậu nói cậu lo lắng cho cô thì cô nói không cần cậu lo lắng.

Cậu ngồi bẹp trên ghế, dùng sức vò tóc, mái tóc mềm xốp bị cậu vò xù lên như lông chó. Cậu thật sự quá kém! Chị Vi Vi lại không phải chị ruột mình, thế mà cậu lại tiếp nhận mọi thứ cô làm cho như lẽ đương nhiên.

Tựa như, Ứng Hoan đối với cậu vậy.

Chính là, cậu tự nhận mình rất tốt tốt với Ứng Hoan, từ nhỏ đã như vậy, quan hệ máu mủ tình thâm nên không nói làm gì.

Nhưng mà, chị Vi Vi thì sao?

Chị ấy nhận được gì từ mình sao?

Không có......

Cậu nghĩ không ra mình đối xử với cô ấy có chỗ nào tốt.

Ứng Trì nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cậu chạy đến ban công, nhịn không được lớn tiếng kêu: "A a a a a!"

Lưu Trác: "......"

Lý Thành Huy sặc một ngụm canh, lấy khăn giấy lau lau miệng, có chút cạn lời mà nhìn về phía ban công: "Nó làm sao vậy?"

Lưu Trác nhìn thoáng qua: "Có thể là đột nhiên tỉnh ngộ đi."

Ứng Trì la vài tiếng, phòng bên cạnh, phòng đối diện, mấy phòng xung quanh đều thò ra xem, chẳng ai hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Ứng Trì không nói gì cả, la hét xong thì cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, cậu lấy quần áo đi vào toilet tắm rửa, vừa tắm vừa suy nghĩ, quyết định quyết tâm sửa đổi lỗi lầm,bắt đầu từ ngày mai cậu sẽ đi đón chị Vi Vi.

Tắm rửa xong đi ra, WeChat vang lên tiếng thông báo.

Hai tin nhắn.

Chị Vi Vi 【 Sáng ngày mai vẫn là 8 giờ, chị đến dưới ký túc xá chờ em, sau đó đến thư viện, em ngủ ngon 】

Chị gái: 【 Ứng Trì, chị cảm thấy...... em và Vi Vi nên thay đổi một chút có lẽ sẽ tốt hơn, cô ấy là con gái, em nên đi đón cô ấy mới đúng 】

Tin nhắn của Chung Vi Vi thật bình thường, đây là mấy câu nói chuyện bình thường của cô và Ứng Trì.

Nhưng Ứng Hoan thì không giống, cậu mới vừa đi tắm để bình tĩnh lại, giờ lại bị tin nhắn của cô đánh quay về trạng thái cũ, cậu bực bộ vò tóc.

A a a a a! Cậu đúng là không đáng mặt đàn ông!

Còn kém xa gà rừng Từ Kính Dư Kia!

Lưu Trác có chút lo lắng mà nhìn Ứng Trì, thật cẩn thận hỏi: "Tôi nói tiểu tổ tông, cậu không có việc gì đi?"

Ứng Trì hít một hơi thật sâu: "Không có việc gì."

Sau đó bưng chậu lên, yên lặng đi giặt tất.

Giặt xong quần áo, cậu trả lời Chung Vi Vi: "Được"

Lại trả lời Ứng Hoan: "Vâng............ Em biết sai rồi............"

Ứng Hoan trả lời cậu bằng cái meme xoa đầu.

Đêm nay Ứng Trì làm sao cũng không ngủ được, cậu lại mất ngủ, rất ít khi cậu mất ngủ, ngoại trừ lúc mới làm phẫu thuật xong có hơi khó ngủ, còn không thì chỉ trong mười phút cậu đã ngủ được rồi.

Đêm nay, cậu đã vào WC ba lần rồi.

Lý Thành Huy nói thầm: "Sao đêm nay nó lại hư thận nữa rồi?"

Lưu Trác nhỏ giọng nói: "Có lẽ là quá khó nhịn, cậu ngẫm lại xem, trước kia nó là vận động viên, thân thể thể chất rất tốt, làm việc và nghỉ ngơi khỏe mạnh, dù thiếu một quả thận có lẽ vẫn khỏe hơn cậu..."

Lý Thành Huy: "Cút!"

Lưu Trác cười hắc hắc: "Hiện tại mỗi ngày ở bên cạnh Chung Vi Vi, ngửi nhiều hương vị của con gái thì sẽ như vậy."

Rạng sáng 1, Ứng Trì đi WC lần thứ tư đi, đã không còn nướ© ŧıểυ, lại khoe chim một lần nữa, kéo quần lên, ra ngoài rửa tay.

Lưu Trác quay đầu cậu, đặc biệt có ý tốt mà chia sẻ: "Tiểu tổ tông, cảm thấy khô nóng trong người? Muốn xem mấy bộ phim điện ảnh hay không? Cậu yên tâm, đây đều là hành vi bình thường, các anh trai không chê cười cậu."

Ứng Trì bò lên giường, mặt không cảm xúc, "Không cần."

Cậu nằm ở trên giường, gối đầu lên cánh tay, nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc.

Một lát sau, cậu lấy di động ra, xác định chuông báo thức sớm hơn mọi ngày mười phút mới yên tâm tắt điện thoại đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Ứng Trì đi mua bánh trứng mà Chung Vi Vi thích ăn nhất, còn có một ly sữa đậu nành táo đỏ, cậu mua hai phần, một phần cho Ứng Hoan, khẩu vị hai người rất giống nhau. Cậu đến dưới ký túc xá lúc 7 giờ 40, sau đó nhắn tin cho Ứng Hoan.

Không đến vài phút Ứng Hoan đã xuống dưới, cô cười tủm tỉm mà nhìn cậu: "Tốt như vậy, còn mang bữa sáng cho chị."

Ứng Trì hơi đỏ mặt, "Sáng nay dậy sớm."

Ứng Hoan gật gật đầu, vẫn cười: "Là muốn mang bữa sáng cho chị hay là mang cho Vi Vi?"

Ứng Trì thẹn quá thành giận: "Chị!"

Cậu dừng một chút, thấp giọng nói: "Chị nói đúng, em nên đến đón chị Vi Vi, đều là chị ấy tốt với em, em nên tốt với chị ấy hơn, nếu không thì thật quá kém cỏi."

Ứng Hoan sửng sốt, nhìn cậu: "Vậy vì sao em muốn đối xử tốt với cô ấy?"

Ứng Trì có chút kỳ quái mà nhìn cô: "Chị ấy tốt với em, em liền nghĩ mình cũng phải tốt với chị ấy."

Ứng Hoan trợn trắng mắt, hừ nhẹ: "Chỉ như vậy sao? Vậy nếu là cô gái khác thì sao?"

Vừa dứt lời, Chung Vi Vi đã xuất hiện.

Hôm nay cô mặc váy hai dây, eo thon chân dài, nhẹ nhàng bước xuống bậc thang.

Ứng Trì ngước mắt thấy cô, cảm thấy bước chân ấy như đang bước trên tim mình, đột nhiên tim độc gia tốc, cậu nghĩ: Cô gái khác thì không được.

Cậu không muốn mang bữa sáng cho cô gái khác, cũng không muốn đối xử tốt với cô gái khác.

Ứng Hoan quay đầu lại, thấy Chung Vi Vi thì nở nụ cười.

Chung Vi Vi hơi sửng sốt, nói nhỏ: "Tớ tưởng cậu đã đi đến câu lạc bộ rồi...."

Ứng Hoan lắc lắc bữa sáng trong tay, nhe răng cười: "Ứng Trì tới đưa bữa sáng, tớ đi trước, hai người đến thư viện học tập tốt nha."

Chung Vi Vi sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn Ứng Trì. Ứng Hoan đã đi rồi, để không gian lại cho hai người.

Ứng Trì bị Chung Vi Vi nhìn đến xấu hổ, cậu thấp giọng kêu một tiếng: "Chị Vi Vi."

Chung Vi Vi đi đến trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi: "Sao đột nhiên lại mang bữa sáng cho chị?"

Ứng Trì đưa bữa sáng cho cô, thúc giục nói: "Chị mau ăn đi, nếu không sẽ bị nguội, em ăn rồi"

Chung Vi Vi nhìn cậu, ánh mắt mềm mại, trong lòng đã mềm như nước, "Được, chỉ là em nói cho chị trước, tại sao lại mang bữa sáng cho chị."

Tai Ứng Trì ửng đỏ, có chút ngượng ngùng, "Chỉ là muốn đưa cho chị."

Chung Vi Vi tìm tòi nghiên cứu mà nhìn cậu, cười lại cười, sữa đậu nành trong tay còn nóng hổi, đáy lòng cũng nóng lên theo, cô cắn ống hút, ấp úng nói: "Ngày mai còn đưa không?"

Ứng Trì nhìn lông mi đang nhấp nháy của cô, trong lòng ngứa ngáy, cậu liếʍ môi, "Đưa, ngày mai chị muốn ăn gì?"

Đôi mắt Chung Vi Vi phiếm đỏ, cô chớp mắt mấy cái mới ngẩng đầu nhìn cậu, cười nói: "Không cần mang cho chị, chúng ta cùng đi ăn ở nhà ăn."

Ứng Trì nghĩ nghĩ, nói: "Cũng được, em đến đón chị."

Chung Vi Vi mở to hai mắt,: "Vì cái gì...... Đột nhiên muốn tới dưới lầu chờ chị?"

Nói đến cái này, Ứng Trì mặt liền đỏ.

Cậu đặc biệt hổ thẹn, thậm chí có chút khó có thể mở miệng: "Bởi vì em đột nhiên phát hiện chính mình quá không man, con trai phải đưa con gái về, còn em thì đều là chị đưa về, em thật muốn đập vào đầu mình."

Chung Vi Vi: "......"

Cô ngừng lại một chút, rốt cuộc nhịn không được: "Ha ha ha ha ha ha!"

Ứng Trì bị cô cười đến bên tai đỏ bừng, thẹn quá thành giận nói: "Chị Vi Vi, chị đừng cười!"

Chung Vi Vi cười đến chảy nước mắt, thật ra cô rất muốn khóc như không dám, cô sợ sẽ làm nhòe lớp trang điểm, sáng sớm cô đã trang điểm rất kỹ đấy! Cô nhịn cười, nói với cậu, "Được, chị không cười, nhưng mà em không cần đánh đầu mình."

Ứng Trì: "......"

Hiện tại cậu rất muốn đánh vào đầu mình, quá ngốc.

"Đi thôi, chúng ta đi thư viện ôn tập, sắp thi rồi, lần này em phải thi thật tốt."

Cô nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn quyết định buông tha cậu trước, bằng không cậu lại miên man suy nghĩ, ảnh hưởng đến học tập thì rất phiền.

Ứng Trì ừ một tiếng, hai người đi nhanh đến thư viện, cậu cúi đầu nhìn cô, "Chị Vi Vi, chị giận à?"

Chung Vi Vi khó hiểu: "Hả?"

Vì sao cô phải giận?

Ứng Trì thấp giọng nói: "Lúc trước đều là chị đón em, chị có cảm thấy em không tôn trọng chị không, hoặc là cảm thấy em không man?"

Chung Vi Vi cười khẽ, giơ tay sờ sờ đầu cậu, tóc cậu thật sự thực mềm, cô có chút chưa đã thèm, "Đương nhiên sẽ không, tính cách mỗi người không giống nhau nên phương thức ở chung cũng không giống nhau, đưa đón em mỗi ngày chị không thấy tủi thân gì cả, đương nhiên, nếu em muốn làm ngược lại... chị rất vui."

Chứng tỏ, em để ý chị.

Em bắt đầu muốn biểu hiện trước mặt chị.

Có lẽ, em bắt đầu thích chị.

Chung Vi Vi buông tay, mềm giọng nói: "Đi thôi."

Ứng Trì thở phào, sóng vai cùng cô đi vào.

Hai người chiếm vị trí, mới vừa ngồi xuống liền thấy nữ sinh ngồi đối diện ngẩng mặt lên, Nhan Tịch sửng sốt: "Ứng Trì, hai người...."

Chung Vi Vi cười cười: "Em tới thật sớm."

Ánh mắt Nhan Tịch nhìn cô có chút phức tạp, lại nhìn Ứng Trì, thật ra cô đã nhìn thấy bọn họ ở thư viện rất nhiều lần, chỉ là cô không dám lên chào hỏi, mọi người trên diễn đàn đều nói Chung Vi Vi là bạn gái Ứng Trì.

Cô biết không phải vậy.

Nhưng...... Bọn họ rất hay đi cùng nhau, bây giờ không phải, sau này còn không nói chắc được.

Mới vừa khai giảng không lâu, cô hẹn Ứng Trì hai lần, Ứng Trì có thể là vì biểu đạt lòng biết ơn, mời cô ăn cơm một lần. Cô phát hiện hai người không cùng lớp, cậu không đánh quyền nữa, cô không tìm được đề tài gì để nói chuyện với cậu, Ứng Trì không phải người hay nói, hai người ở với nhau rất tẻ nhạt.

Cô là người nói nhiều, rất sợ xấu hổ, nhưng cô thật thích Ứng Trì, lại không tìm được đề tài nói chuyện với cậu.

Dần dà, quan hệ của hai người dần phai nhạt.

Ứng Trì cười với cô: "Nhan Tịch."

Thiếu niên mặt mày đẹp, khí chất sạch sẽ, mắt đào hoa nhíu lại, còn ấm áp mềm mại hơn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

Nhan Tịch thở dài trong lòng, khóe miệng cong cong: "Thật trùng hợp."

Ứng Trì ừ một tiếng, sau đó mở ba lô, lấy ra sách vở bắt đầu ôn tập.

Bốn phía im ắng, mọi người không nói chuyện nữa, an tĩnh ôn tập.

Buổi tối, Ứng Trì kiên trì đưa Chung Vi Vi về phòng ngủ, cậu nói: "Sau này em đưa chị về."

Chung Vi Vi đương nhiên vui sướиɠ mà tiếp nhận rồi.

Thi cuối kỳ càng ngày càng gần, cách kỳ thi còn có một tuần, thời tiết buổi tối rất nóng, Ứng Trì cùng bọn Lưu Trác đi Tây Môn ăn khuya, lúc về mua cho Chung Vi Vi và Ứng Hoan hai phần đồ ngọt.

Đưa xong đồ ngọt trở lại phòng ngủ, Lưu Trác cười tủm tỉm mà nhìn hắn: "Tiểu tổ tông, có phải sau khi cậu và Chung Vi Vi đổi lại vị trí cho nhau, càng thấy giống người yêu hơn?"

Ứng Trì: "......"

Đáy lòng cậu cậu có một sợi dây sắp đứt lìa.

Cậu liều mạng che đậy vị trí sắp đứt kia, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Anh đừng nói bậy, chị ấy là bạn thân của chị em, bọn em quen nhau từ hồi cấp hai, chị ấy luôn coi em như em trai."

"Dù sao, các anh đừng nói bậy."

Cậu có chút bực bội mà vò tóc, lại vò thành hai nhúm tóc ngốc ngếch.

Lưu Trác nhìn cậu, nhỏ giọng nói: "Lừa ai chứ, bạn của chị mà có thể đối tốt với cậu vậy sao, nói không chừng..."

Ứng Trì hoàn toàn không dám nghĩ nhiều, vội vàng cắt ngang, "Anh đừng nói bậy!"

Lưu Trác lắc đầu: "Được được được, tôi không nói!"

Ứng Trì bò lên trên giường, buổi tối lại mất ngủ, cậu và chị Vi Vi rất giống người yêu sao? Nhưng mà chị Vi Vi lại không phải bạn gái cậu......

Đáy lòng cậu bị hai chữ "bạn gái" chọc đến phát ngứa.

Giống như có gì đó dưới đáy lòng bắt đầu thay đổi, thay đổi này càng ngày càng lớn, lại không thể áp chế.

Ứng Trì không dám nghĩ sâu, ép mình dừng lại, ngủ.

Đã tới tháng sau, thời tiết càng ngày càng nóng, Chung Vi Vi là một cô gái khá lớn mật, còn mang theo tâm tư câu dẫn Ứng Trì, nên các loại áo ngắn, váy ngắn, quần ngắn còn cả áo hai dây thay đổi thường xuyên.

Có đôi khi hai người đi ở trên đường, Ứng Trì luôn cảm thấy rất nhiều người đang nhìn cô, cậu rất bực mình, rất muốn nói những nam sinh đó đừng nhìn!

Hôm nay, hai người đi thư viện, Chung Vi Vi tìm cái tìm vị trí trong góc. Trên đường, lúc Ứng Trì đứng dậy đi rót nước cho hai người, cậu đặt nước ở trước mặt Chung Vi Vi, vị trí đứng của cậu tương đối trùng hợp, nhìn thấy cảnh bên trong cổ áo mở rộng của cô, trắng nõn mềm mại, cậu vội vài dịch người ra chỗ khác, quay mặt đi.

Cậu đυ.ng phải hàng ghế, Chung Vi Vi ngẩng đầu nhìn cậu: "Làm sao vậy?"

Ứng Trì mặt đỏ tai hồng: "Không, không có gì......" Qua vài giây, thật sự nhịn không được, nhích người qua, bên tai đỏ hồng, nói: "Chị Vi Vi, chị...... lần sau chị đừng mặc như vậy, mấy nam sinh khác đều nhìn chị."

Chung Vi Vi: "......"

Cô cúi đầu nhìn chính mình, mùa hè rất nhiều nữ sinh đều mặc như vậy, cô mặc cũng coi như còn trong phạm vi bình thường.

Cô cười nhìn cậu, cố ý lung lay chân, đùi chạm chân cậu, sau đó áp sát vào, hừ một tiếng: "Chị không lộ cái gì chứ? Sao tư tưởng của em lại bảo thủ vậy."

Thân thể Ứng Trì cứng đờ, cúi đầu nhìn thoáng qua, đôi chân vừa thẳng vừa dài, dán lên đùi cậu.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy cả người nóng lên, vội dịch chân ra chỗ khác, mặt đỏ tai hồng nói: "Không phải em bảo thủ, chị... không phải là quá ngắn, chỉ là lộ đùi, người ta nhìn chị."

Chung Vi Vi cười thầm trong lòng, nhướng mày nhìn cậu: "Người ta nhìn chị thì liên quan gì đến em?"

Ứng Trì nghẹn, không trả lời được.

Cậu có chút buồn bực mà vẽ loạn trên giấy vào cái.

Buổi tối hôm nay, Ứng Trì nằm mơ, một giấc mơ đặc biệt kiều diễm, một giấc mộng xuân chưa bao giờ gặp, trong mộng, thiếu nữ làn da trắng nõn, eo thon chân dài, vòng lấy eo cậu, muốn cậu hít đất, thật nhiều thật nhiều lần.

Cậu cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Chung Vi Vi, còn có khoảng ngực trắng nõn chỉ lộ ra một ít trước mọi người kia toàn bộ rơi vào mắt cậu.

......

Ứng Trì giật mình bừng tỉnh, bật dậy từ trên giường, bị dọa ngốc.

Cậu cúi đầu nhìn quần, dùng sức che mặt lại, đập đầu mấy cái, thật mẹ nó quá xấu xa, quá không lành mạnh.

A a a a a! Đối tượng mộng xuân của cậu là chị Vi Vi! Còn ở làm như vậy như vậy ở trong mộng!

Thật cầm thú!

Quá cầm thú!!

Siêu cấp biếи ŧɦái đại cầm thú!!!