Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu (Con Đường Đến Bên Em)

Chương 6

Mốc dịch

Fei Yang beta

****

Ra khỏi quán cơm, màn đêm đã bao phủ lên thành cổ, đèn đóm xung quanh sáng trưng, lãng mạn hơn cả ban ngày.

Ra khỏi con đường nhỏ, quán bar mọc lên như nấm, âm nhạc xập xình.

Chương Khải Tuệ đề nghị đến quán bar ngồi một lúc, hỏi hai người Du Tùng có được không.

Du Tùng không hứng thú lắm, ngược lại Trương Thạc hò hét muốn đi.

Dư Nam nhìn mấy người vào, không đi theo, chào một tiếng rồi đi trước.

Trong thành cổ cô có vài người bạn khá thân, mỗi lần đến đây đều gặp nói chuyện một lát.

Dư Nam xuyên qua đám người lạ lẫm, xung quanh hào nhoáng quyến rũ.

Ở đây không có ban đêm, các quán bar mang theo hơi thở lười biếng rối loạn, làm say lòng khách qua đường đa tình.

Du khách quên đi mệt mỏi, cởi bỏ lớp phòng vệ, tạm gác lại khổ cực mưu sinh và khó khăn cuộc đời, có thể sống một đêm chân thật nhất, tự do nhất.

Giờ phút này, đêm chính là ngày, càng thêm phóng túng, là tất cả của mọi thứ.

Khi ra khỏi tiệm nhỏ của một người bạn đã là hai tiếng sau. Trấn cổ vẫn náo nhiệt, dòng người đông đúc, đèn hoa rực rỡ về đêm.

Dư Nam rẽ vào một con ngõ nhỏ yên tĩnh, có tiếng trống ồn ã trong các cửa hàng xa xa, nghe lanh lảnh bên tai, tiếng nhạc xập xình.

Càng đi càng yên tĩnh, con đường gần dòng nước, dòng nước gần cây cầu. Đến cuối đường, bên tai chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.

Chỗ rẽ trước mặt có một cửa hàng bánh mới mở, lần trước khi Dư Nam tới đây vẫn chưa có.

Trong tủ kính ven đường bày các loại bánh ngọt và bánh kem đủ màu sắc, nhìn vô cùng độc đáo lại đáng yêu.

Dư Nam đứng bên tủ kính nhìn một lát, bước chân do dự, cuối cùng đẩy cửa bước vào.

Quả chuông treo trên cửa kêu leng keng, nhân viên cửa hàng nghe thấy tiếng chuông liền ngẩng đầu, vui vẻ cười nói: "Chào chị."

Dư Nam nhếch miệng cười với đối phương, đứng cạnh quầy cúi đầu nhìn.

Nhân viên hỏi: "Chị cần mua gì ạ?"

Dư Nam rũ mắt: "Để xem đã."

"Chị muốn nếm thử bánh hoa quả vừa mới ra lò không?"

"Không đâu, cảm ơn."

Nhân viên đi theo cô đến trước tủ bánh: "Chị mua tặng bạn hay để mình ăn ạ?"

Dư Nam không trả lời, nhưng ánh mắt không di chuyển.

Cô chỉ tay lên tấm kính.

Nhân viên lập tức hiểu ý, giới thiệu: "Chiếc bánh phủ bơ này tên là Beilitaluo, bên trên có rải một lớp pudding và hoa quả, căn nhà nhỏ trên cùng được làm từ chocolate và kem. Có các loại 8 tấc, 10 tấc (1) và..."

"Có thể viết chữ lên không?" Dư Nam cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem.

Nhân viên bị ngắt lời nhưng vẫn kịp phản ứng lại, nói: "Có thể ạ... chị muốn viết chữ gì ạ?"

Ngón tay Dư Nam gõ nhẹ lên tấm kính: "...Sinh nhật vui vẻ đi."

"Vâng, chị muốn lấy loại mấy tấc ạ?"

"Cái này mấy tấc?"

"Tám tấc ạ."

Dư Nam gật đầu: "Lấy cái này đi."

Nhân viên cửa hàng rất chu đáo nói đây là hàng mẫu, bảo Dư Nam chờ một chút để thợ làm bánh làm một cái mới.

Trong cửa hàng không có người, thợ nhanh chóng làm xong bánh mới, vỏ hộp được trang trí hoa văn màu hồng tím, ruy băng cùng màu bên trên được thắt thành nơ bướm rất đẹp, cô cầm lên thấy không nặng lắm, khối lượng vừa đủ.

Ra khỏi cửa hàng, Dư Nam thong thả đi bộ về. Nơi đây cách nhà trọ rất gần, chỉ cần đi qua con ngõ này và một cây cầu vòm nhỏ.

Vào trong sân thì thấy mấy người đã về. Chương Khải Tuệ đang dựa người vào bả vai Thạch Minh nói chuyện với Trương Thạc, không thấy Du Tùng đâu.

Mấy người nghe thấy tiếng bước chân đều quay đầu lại.

Chương Khải Tuệ chào: "Chị Dư Nam về rồi này!"

Trương Thạc cũng nói: "Chúng tôi còn tưởng cô ở trong phòng chứ."

Dư Nam bước ra khỏi bóng tối, bóng hình rơi xuống ánh đèn, mắt Chương Khải Tuệ sáng ngời: "A! Chị Dư Nam mua bánh kem sao?"

Cô nàng nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy tới, ôm lấy bả vai Dư Nam: "Hôm nay là sinh nhật Thạch Minh, đến em còn quên mua bánh cho anh ấy, chị Dư Nam thật tốt ghê."

Dư Nam khựng lại, suy nghĩ, nói: "Vừa nãy thấy một cửa hàng bánh kem bên đường, thuận tiện mua một cái."

Chương Khải Tuệ nhận lấy chiếc bánh kem, chạy về bên bàn, tháo ruy băng: "Bao nhiêu tiền ạ? Để em gửi chị."

Thạch Minh bên cạnh vội vàng ấn bàn tay cô nàng xuống, nói nhỏ: "Tuệ Tuệ, đừng tự ý mở đồ của người khác."

Chương Khải Tuệ dẩu môi, Dư Nam ngồi xuống chỗ bên cạnh: "Không sao đâu, mua cho cậu mà."

Chương Khải Tuệ đắc ý nhướng mày, tiếp tục mở hộp bánh.

Thạch Minh da mặt mỏng, gương mặt phiếm đỏ, cúi đầu nói một câu: "Cảm ơn chị Dư."

Chương Khải Tuệ cầm dao nhựa, cắt hai đường lên chiếc bánh, chợt nhớ đến Du Tùng: "Hay là gọi anh Du ra cùng ăn?"

Trương Thạc cúi đầu hí hoáy điện thoại, ngón tay lướt nhanh không biết đang soạn tin gửi cho ai, chậm rãi hờ hững gọi với một câu lên tầng trên: "Anh Du."

Không có động tĩnh.

Anh ta gọi thêm một câu nữa, giọng nói lanh lảnh hơn: "Anh Du."

Vài giây sau.

Trên hành lang gấp khúc tầng hai xuất hiện một bóng hình, tay đút túi, miệng ngậm điếu thuốc, không cần dùng đến tay, cứ thế mà nhả khói.

Ánh lửa nho nhỏ cùng với khói thuốc lượn lờ, chiếu sáng hành lang ấy, chỉ một giây sau, bóng tối lại quay trở về.

"Xuống đây ăn bánh kem."

Anh dựa người vào lan can một lúc lâu, mới chậm rì rì đi xuống.

Du Tùng đã tắm rửa, thay quần áo khác.

Bên trên mặc áo ba lỗ, bên dưới mặc quần đùi ở nhà màu đen, dưới chân lệt xệt đôi dép lê.

Dép lê là anh mang theo, bằng da, vừa với chân.

Người đó tới gần, trên người cơ bản không có vết sẹo nào, tay dài, vai rộng, eo săn, cơ bắp khỏe khoắn, giống như chiếc quạt tiêu chuẩn.

Xung quanh chiếc bàn có mấy chiếc ghế dài, Chương Khải Tuệ và Thạch Minh ngồi chung một cái, Trương Thạc và Dư Nam ngồi đối diện bọn họ, Du Tùng tìm một cái ghế khác, kê cạnh Dư Nam.

Vóc người anh cao lớn tráng kiện, vừa mới ngồi xuống, cái ghế dường như không chịu nổi sức nặng người này.

Ánh mắt Chương Khải Tuệ rơi xuống người anh, nhìn một cái, cúi đầu, rồi lại nhìn anh, ngọt ngào nói: "Anh Du, cùng ăn bánh kem nhé."

"Sinh nhật ai thế?"

"Sinh nhật anh Thạch Minh." Cô nàng vừa đáp, vừa cắt bánh kem thành sáu phần, chia cho mọi người: "Chị Du mua đấy, em còn quên rồi cơ."

Nói xong xấu hổ thè lưỡi.

Du Tùng cầm cái dĩa nhựa lên, chiếc dĩa trong tay anh giống như cây diêm.

"Đây cũng nằm trong dịch vụ ngoài à?"

Mọi người đều không hiểu, nhưng Dư Nam hiểu rõ.

Cô không trả lời, ngẩng đầu nhìn anh một cái, đúng lúc đối diện với đôi mắt sáng ngời sắc bén, bên trong lóe lên sự bỡn cợt, giống như con thú trong bóng tối ẩn nấp đã lâu chỉ chờ cơ hội hành động.

Trương Thạc ngồi bên cạnh ồn ào: "Tôi nên đến đây sớm một tháng."

Chương Khải Tuệ lấy một miếng mơ, híp mắt hưởng thụ: "Sao vậy?"

"Tháng trước là sinh nhật tôi!"

Chương Khải Tuệ bật cười ha ha.

Dư Nam cầm miếng bánh lên nhìn tỉ mỉ, tám tấc, chia thành sáu miếng, mỗi miếng cỡ bằng bàn tay. Mặt bên chiếc bánh còn có pudding và đào, còn có cả một ít sữa đặc. Mấy chữ "sinh nhật vui vẻ" bị chia năm xẻ bảy, trên miếng bánh của cô là một nửa chữ "vui". Căn nhà nhỏ được làm từ chocolate và kem nằm trên miếng của Chương Khải Tuệ, cũng bị cô nàng bới toe toét.

Cô bỏ một miếng vào mồm, bơ ngay lập tức tan ra, ngọt đến phát ngấy.

Dư Nam dựa người về phía sau, thuận tiện thu chân về.

Vừa nãy cô cảm thấy mặt ngoài cẳng chân mình nóng hổi, chân kề chân, còn cọ lông chân vào cô, vừa khó chịu vừa ngứa.

Cô hỏi Thạch Minh: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Thạch Minh đang im lặng ăn bánh kem trước mặt: "Sinh nhật này là 24."

Chương Khải Tuệ giơ tay: "Năm nay em 20 tuổi."

Dư Nam nhìn cô nàng một cái, gật đầu, lại hỏi Thạch Minh: "Cậu sinh vào giờ nào?"

Cậu ta đẩy kính: "Tám giờ tối."

Dư Nam lại gật đầu, rũ mắt xuống, lơ đãng chọc bánh kem trước mặt, rất lâu sau mới lẩm bẩm một câu: "Đáng tiếc, kém một chút."

"Gì cơ?"

Du Tùng hỏi cô, hai người đều ngồi ở góc bàn, câu cô nói chỉ mình anh nghe thấy.

"Không có gì." Cô nói.

Chương Khải Tuệ ăn hết một nửa liền đẩy cho Thạch Minh, "Mùi vị ngon quá, nhưng buổi tối em không thể ăn nhiều, em phải giảm béo mà." Cô ấy vặn eo về phía sau, thoải mái thở ra một hơi: "Lần này tới Lệ Giang quả đúng là sáng suốt, không khí trong lành, phong cảnh đẹp, nhịp điệu cuộc sống cũng chậm..."

Cô nàng cười híp mắt, trộm nhìn Du Tùng: "Còn gặp được hai anh trai này nữa."

Du Tùng không đáp lại, Trương Thạc vẫn đang nhắn tin, tranh thủ ngẩng đầu lên cười cười.

Đôi mắt Chương Khải Tuệ di chuyển, nhìn về phía Dư Nam, nhanh chóng nói thêm: "May mắn nhất vẫn là gặp được chị Dư, em hỏi chị ấy sinh nhật có ưu đãi gì không, chị ấy liền trực tiếp giảm ba mươi phần trăm, lần sau em vẫn..."

"Tuệ Tuệ." Thạch Minh bên cạnh kéo cánh tay cô lại.

Xung quang bỗng nhiên im lặng như tờ, Trương Thạc cũng ngẩng đầu lên. Chương Khải Tuệ chớp chớp đôi mắt to, vội vàng che miệng lại: "Ôi chao, em lỡ lời..."

Trương Thạc nhe hàm răng trắng bóc, nói bằng giọng không thể tin nổi: "Cái gì? Ba mươi phần trăm?"

Dư Nam bình tĩnh như thường: "Anh không hỏi giảm giá."

"Có thể giảm giá sao?"

"Đương nhiên."

"Hiện giờ giảm giá có được không?"

"Anh thấy máy ATM nào tự động nhả tiền chưa?"

Trương Thạc: "..."

Sương đêm ngưng tụ, gió thổi lá cây xào xạc. Sắp đến nửa đêm, nhưng đèn đuốc tầng hai vẫn sáng ngời, trong sân chỉ còn lại một ngọn đèn chiếu sáng.

Du Tùng nuốt hai miếng bánh, cười khẽ một tiếng: "Cậu về sớm một chút, ầm ĩ làm tôi tỉnh thì cút ra sân mà ngủ."

Lời này đâm trúng họng Trương Thạc.

Du Tùng đứng dậy, đi về phía sân sau.

Bên đó là nhà vệ sinh chung, đối diện là nơi ở của nhân viên.

Trương Thạc hậm hực, Thạch Minh kiềm chế đến mức sắc mặt ửng đỏ, Chương Khải Tuệ bên cạnh thì cúi đầu.

Dư Nam ăn xong miếng bánh cuối cùng, cầm đĩa giấy đứng dậy: "Mọi người đi ngủ sớm thôi, sáu giờ sáng mai tập trung, đừng ngủ quên... à, còn nữa, nhớ mặc thêm áo khoác."

Nói xong cô cầm thêm đĩa giấy của Du Tùng lên, vứt tất cả vào thùng rác, sau đó đi về phía sân sau.

Cô ngủ ở nơi ở của nhân viên.

* * * * *

Giữa sân trước và sân sau nhà trọ là một hành lang hẹp, sườn trái hành lang có rẽ nhánh, là nhà vệ sinh chung. Đi thẳng đến góc phải mới đến sân sau. Nơi ở của nhân viên được xây ở đó.

Nơi ở cho nhân viên không bằng khu nhà cho khách, chỉ là một căn phòng lớn, bên trong kê bốn năm chiếc giường cao thấp, bà chủ có chỗ ở riêng, trong này chỉ có nhân viên nhà trọ, thỉnh thoảng một vài hướng dẫn viên của công ty du lịch ở lại.

Hành lang không có đèn, sân sau không sửa sang gì, chỉ có một bóng đèn màu vàng tươi, nhưng lại chẳng chiếu sáng được bao nhiêu.

Dư Nam đi sát vào bức tường, dưới chân là con đường được lát gạch đỏ, giầy thể thao giẫm lên không tạo ra âm thanh nào.

Cô cúi đầu, giơ tay xoa cổ, mồ hôi đã được gió thổi khô, nhưng trên người vẫn còn mùi mồ hôi không dễ ngửi cho lắm.

Có lẽ nên lấy áo ngủ đi xối nước cho mát.

Đang nghĩ vậy, cánh tay cô bỗng nhiên bị một bàn tay cứng như thép nắm chặt, một lực mạnh kéo cô vào góc chết chỗ ngoặt.

Cô giật mình kêu lên thành tiếng, một giây sau mũi miệng bị một bàn tay lớn bịt kín, đồng thời lưng chạm mạnh phải bức tường phía sau.

Cô ấp úng ừ hử, đầu đau ong ong.

Hai giây sau, cô gỡ tay anh xuống.

Dư Nam quát khẽ: "Anh bị điên à."

Hai tay anh chuyển sang chống lên tường, cánh tay thẳng tắp, khoảng cách hai người không quá gần nhưng quá mờ ám.

"Điên đấy, không điên thì làm sao coi tiền như rác." Du Tùng nói vậy, nhưng giọng điệu lại bông đùa, như không để mấy nghìn tệ trong lòng.

Dư Nam bị anh che khuất, ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh: "Mua bán công bằng, thuận mua vừa bán."

Tay trái Du Tùng men theo bờ tường chậm rãi trượt xuống, bên tai là tiếng sột soạt nhỏ li ti.

"Công bằng à?" Bàn tay lớn đặt lên bờ vai cô, ngừng lại, rồi tiếp tục đi xuống, cuối cùng rơi xuống vạt trước áo phông, "Công bằng chỗ nào?"

Du Tùng gằn từng chữ, giọng nói vang lên trong màn đêm nghe vô cùng thô lỗ, giống như âm hồn lởn vởn trên đầu cô.

Dư Nam nhếch môi, cúi đầu, tầm mắt lướt qua, rơi trên tay anh. Ánh đèn leo lét, nhưng vẫn có thể phân biệt, bàn tay anh rất to, dường như có thể ôm trọn tất cả, chiếc áo trên người cô màu trắng, nhưng làn da anh màu đồng, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác.

Dư Nam vô cảm ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt xuôi theo cánh tay Du Tùng, cuối cùng dừng trên bả vai. Áo ba lỗ màu trắng, cơ bắp bóng loáng, da thịt dày giống như bức tường thành.

Dư Nam không nhúc nhích, trả treo với anh: "Đây chính là công bằng."

Du Tùng phì cười.

Tay dùng lực hơn: "Là vậy à?" Bàn tay lớn siết chặt lại: "Cũng đắt thật."

Dư Nam gạt tay anh ra, "Con mẹ nó đồ thần kinh."

Cô xoay người đi thẳng, anh không cản lại.

* * * * *

Nửa tiếng sau, Du Tùng vào phòng.

Trương Thạc đã làm ổ trên giường, nhìn trộm anh một cái, "Còn bảo em về trước à." Anh ta cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, nhìn anh, người phía sau mang vẻ mặt hào hứng.

Trương Thạc hiếu kỳ hỏi: "Đi đâu thế?"

Du Tùng cởϊ áσ ba lỗ.

"Đi hái ớt."

Trương Thạc: "...."

Anh để thân trần, cởi tiếp quần.

Du Tùng chỉ để lại chiếc qυầи ɭóŧ, cặp đùi rắn chắc, phía trước hùng vĩ.

Một lúc sau, Trương Thạc lại hỏi: "Anh không thích hướng dẫn viên Du lắm nhỉ? Có nhận xét gì về cô ấy?"

Du Tùng trèo lên giường.

Bình tĩnh nói...

"Muốn ngủ cùng cô ta."

(1) Một tấc Trung Quốc bằng khoảng 3,33 centimet.

Hết chương 6

Mốc: Độc giả bên Trung gọi chị Dư là "quả ớt nhỏ", chị nhỏ nhưng chị không dễ ăn đâu =)))