Cố Nhược Ngu từ toà án đi ra cũng vừa lúc nhìn thấy vợ của người uỷ thác đang ôm đứa con mà khóc lớn. Vụ án này là một vụ tranh quyền nuôi con, người ủy thác là cha đứa trẻ, cũng là giám đốc của một xí nghiệp dân doanh cỡ vừa, thu nhập đầu vào không nhỏ, nhưng vợ hắn trước khi ly hôn là nội trợ, hiện tại cũng chỉ là nhân viên công tác bình thường ở một công ty nọ. Lúc đó cô xem tài liệu nghĩ đứa trẻ đã 7 tuổi, cũng coi như khá lớn, hơn nữa điều kiện kinh tế của người cha rất tốt, bình thường khả năng thắng án là rất cao.
Trên thực tế, cô cũng đã thắng án. Thế nhưng vào một khắc đi ra kia, gặp người mẹ hai mắt đẫm lệ mông lung đi đến trước mặt nói với cô, cô căn bản không hiểu trái tim người làm mẹ.
Ở trước cửa toà án, cô ấy ôm đứa con khóc đến thương tâm vô cùng, giống như vừa bị cướp mất bảo bối vô cùng quan trọng. Cố Nhược Ngu lại có chút xúc động. Có lẽ tiền bạc không thể quyết định hết thảy mọi sự trên đời?
Trong lòng rầu rĩ, vừa nhìn đồng hồ, mới gần ba rưỡi chiều, ăn cơm tối thì lại quá sớm, đi dạo phố thì không có tâm trạng.
Cô nghĩ nghĩ nơi này cách toà nhà Tưởng thị cũng không xa, dứt khoát đi tìm Tưởng Trọng Lâm là được. Không biết vì cái gì, cô cảm thấy khi bản thân bị những chuyện này làm cho bối rối, từ chỗ anh nhất định có thể tìm ra chút đáp án.
Bởi vì lúc trước cô cũng từng đến Tưởng thị, lần này rốt cuộc không có ai dám cản cô. Một đường đi thẳng tới tầng chót, kết quả vừa ra khỏi thang máy, cô liền cảm giác toàn bộ một tầng nhà âm khí nặng nề.
Alex đứng canh gần cửa, không đi vào. Anh ta nhìn thấy Cố Nhược Ngu đến, trên mặt lại lộ ra nét vui mừng.
"Cậu đứng ở đây làm gì thế?" Cố Nhược Ngu hồ nghi hỏi.
Alex thấp ho một tiếng, "Tổng tài, đang ở bên trong, dạy dỗ người khác."
"Dạy dỗ? Bên trong là ai vậy?"
"Vài vị giám đốc cấp dưới. Thái thái, cô muốn vào sao?" Tuy rằng hỏi như vậy nhưng trên mặt Alex rõ ràng là viết mấy chữ "Xin cô hãy đi vào đi!"
Cố Nhược Ngu lùi lại một bước, nghi ngờ nói, "Không phải cậu muốn để tôi đi vào di dời lực chú ý chứ?"
Alex hiện ra vài phần xấu hổ, "Hôm nay chẳng biết vì sao, từ buổi sáng nay các vị giám đốc tới báo cáo cơ bản đều bị mắng, tổng tài tức giận đến mức cơm trưa cũng không nuốt trôi, vẫn còn đang xem bảng báo cáo."
Vừa nghe thấy anh còn chưa ăn cơm trưa, Cố Nhược Ngu có chút lo lắng. Bác sĩ Hứa từng nói vì Tưởng Trọng Lâm quá chú tâm vào công việc mà thường xuyên không ăn cơm đúng giờ, ít nhiều đã bị đau dạ dày. Nếu càng chuyển biến xấu thì đối với thân thể cũng không tốt.
Cố Nhược Ngu nhẹ nhàng mở hé cửa. Không thể không nói cánh cửa này cách âm thật tốt, đứng sau cửa nghe không thấy gì, mở cửa ra thì thanh âm bên trong truyền ra rất rõ ràng.
"Những số liệu trong bảng báo cáo thật sự là kết quả các anh đã thẩm tra đối chiếu ra sao? Cho rằng tôi khẳng định sẽ không tự mình đi kiểm tra những số liệu nhỏ này có đúng hay không?" Giọng Tưởng Trọng Lâm nghe ra vô cùng tức giận, "Tôi nói cho các anh, làm giả số liệu trên phương diện này tôi đều nhìn ra được toàn bộ! Hoá ra trước kia các anh luôn lừa gạt cấp trên. Trở về làm lại! Nếu lần sau tôi còn nhìn thấy một con số không đúng sự thật thì các anh lập tức cút đi cho tôi! Đi ra ngoài."
Hai người giám đốc đã bị răn dạy đến nơm nớp lo sợ, lúc này mới dám nhấc chân đi ra ngoài, trên gáy toàn mồ hôi lạnh.
Cố Nhược Ngu trong lòng tấm tắc cảm thán, cái kỹ thuật này có thể theo kịp giám thị trường học năm đó của cô, chẳng trách bầu không khí trong văn phòng lại nặng nề như vậy, lúc này làm gì có ai nguyện ý đi tìm xúi quẩy.
Cố Nhược Ngu nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm cau mày xem bảng báo cáo, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cô, ngay sau đó phất phất tay cho Alex lui ra,
"Tôi đi thu phục anh ấy." Nói xong cô nhìn Alex nháy mắt.
Cố Nhược Ngu khẽ khàng mở cửa, khom lưng nhón chân, bước vài bước đến bên cạnh ghế dựa của Tưởng Trọng Lâm, đột nhiên từ sau lưng anh đưa tay ôm choàng lấy vai anh, vừa hô bên tai anh, "Surprise!"
Tưởng Trọng Lâm đang nghiêm túc xem tài liệu, vừa nãy anh bị mấy người giám đốc kia làm cho tức giận không thôi, căn bản không thể chú ý đến bên ngoài, vừa vặn bị Cố Nhược Ngu dọa giật mình.
Anh nghiêng đầu, thấy Cố Nhược Ngu đang cười đến nghiêng ngả, bất đắc dĩ nói, "Em nghĩ sao mà lại đến đây giờ này?"
"Vừa mới xong phiên toà, vừa hay gần chỗ anh nến tới gặp."
Nói đến vừa kết thúc phiên toà, Tưởng Trọng Lâm lúc này mới để ý Cố Nhược Ngu hôm nay khác mọi ngày, ngày thường ăn mặc theo phong cách thời thượng xinh đẹp, hôm nay cô mặc trang phục làm việc màu đen, bên trên là sơ mi trắng với vest đen, có một chiếc thắt lưng sáng loáng bằng kim loại ở bên hông điểm xuyết, bên dưới là một cái váy bút chì. Kiểu tóc ngang vai ngày thường giờ đã vén lên thành một cái búi tóc phía sau đầu, bên ngoài áo vest còn có một cái ghim áo nho nhỏ biểu hiện nghề nghiệp của cô.
Nói như thế nào nhỉ, đây chắc hẳn gọi là sự quyến rũ của đồng phục đi?
Cố Nhược Ngu nhìn Tưởng Trọng Lâm đang đánh giá trang phục của cô, liền một tay chống nạnh, bày ra một cái pose quyến rũ, cười hỏi anh, "Anh thấy thế nào? Có xinh đẹp không? Có phải rất giống nữ cường nhân không?"
Tưởng Trọng Lâm nghe câu hỏi của cô mặt anh gợi lên một chút ý cười, giữ chặt một bàn tay cô, nhẹ nhàng đặt cô lên đùi mình, "Đẹp, không giống như thường ngày."
Cố Nhược Ngu cố ý nheo mắt hung hãn hỏi, "Nha, nghiệp vụ rất quen thuộc, nói! Có phải anh thường xuyên ở trong văn phòng lôi kéo mỹ nữ ngồi lên đùi?!"
Nghe thấy cô nói như vậy, Tưởng Trọng Lâm ý cười càng sâu, "Anh nào dám, hử?"
Cái cách dùng giọng mũi phát ra tiếng "hử" giống như cái móc nhỏ câu vào lòng Cố Nhược Ngu, hại tim cô kịch liệt nhảy lên mấy cái.
Bốn mắt nhìn nhau, không có lời nào để nói, Cố Nhược Ngu cảm thấy không khí càng ngày càng quỷ dị. Nếu không nói gì đó, không nói gì......
Không đợi cô suy nghĩ xong, Tưởng Trọng Lâm đã áp môi lên. Chỉ là một cái hôn nhẹ, dừng lại trên môi cô.
Cố Nhược Ngu cảm thấy bản thân đã rơi vào yêu đương, tuy rằng đã kết hôn mấy tháng rồi lại nói như vậy thì thật buồn cười, thế nhưng kiểu tim đập thình thịch, thấy anh thì rất vui vẻ, hôn môi liền cảm thấy rất hạnh phúc này thật sự không lừa được bản thân, cô chính là đã yêu rồi!
Không thỏa mãn với nụ hôn khẽ như chuồn chuồn đạp nước của Tưởng Trọng Lâm, Cố Nhược Ngu choàng đôi tay ôm lấy cổ anh, hung hăng hôn.
Nếu không có điện thoại nội tuyến gọi đến, Cố Nhược Ngu thậm chí cảm thấy bọn họ có thể làm một trận office sεメ. May mắn Tưởng tiên sinh định lực hơn người kịp thời dừng lại, Cố Nhược Ngu mới không vứt hết mặt mũi ở toà office building này.
Lúc sau, Cố Nhược Ngu nằm trong l*иg ngực Tưởng tiên sinh làm nũng ăn vạ, nói chuyện hôm nay mở phiên toà, có chút rầu rĩ.
Tưởng Trọng Lâm nghe xong, chỉ sờ sờ cô tóc, "Loại chuyện này không có cách nào vẹn toàn cả hai bên được, không phải lỗi của em."
Cố Nhược Ngu gật gật đầu.
Cuối cùng, quả nhiên là Cố Nhược Ngu thành công "hiến thân" hóa giải cơn giận của BOSS, người trong toàn bộ tầng lầu có thể vui sướиɠ hô hấp, không đến mức nơm nớp lo sợ, sợ bóng sợ gió.
Buổi tối Tưởng Trọng Lâm sắp xếp đi ăn ở một quán ăn Quảng Đông mà anh thường đi, chủ yếu bởi vì Cố Nhược Ngu cả ngày ồn ào bản thân đang nóng trong người, cô lại thích ăn đồ ăn đậm vị. Anh mới đưa cô đi ăn món Quảng Đông, đồ ăn thanh đạm, miễn cho cả ngày nóng nảy.
Quán ăn Quảng Đông này là nhà hàng tư, nằm giữa một đống lầu cao độc đáo, trang hoàng vô cùng tinh xảo, tính riêng tư cũng rất tốt, chỉ là nó không xây dựng phòng riêng, nhưng mỗi một bàn cách nhau cũng tương đối rộng, cũng không ảnh hưởng khách hàng khác.
Cố Nhược Ngu trời sinh thích ăn món ăn đậm vị, bỗng nhiên đổi thành loại đồ ăn mà theo cô là canh suông nước lạt này làm cô ăn không thấy ngon, cứ cầm đũa chọc tới chọc lui.
Tưởng Trọng Lâm khuyên nhủ, "Em có phải bị nóng trong nên đau đúng không? Trong khoảng thời gian này em cũng đừng ăn những thức ăn nhiều muối nhiều ớt, trước cứ nghỉ ngơi một thời gian đi."
Cố Nhược Ngu cũng biết bản thân không có hi vọng được đổi đồ ăn đành phải chọn lựa từng cái nhặt lên ăn.
Hai người ăn được một nửa, thì bàn bên cạnh có hai vị khách ngồi xuống. Cố Nhược Ngu vốn cũng không có chú ý, chỉ là nhân viên quán lúc gọi món không cẩn thận đυ.ng phải một thứ đồ trang trí phát ra tiếng vang, nên Cố Nhược Ngu quay đầu nhìn.
Một cái liếc mắt này, vấn đề lớn rồi.
Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy sắc mặt cô trong nháy mắt trở nên ngưng trọng, tay cầm đũa trở nên căng thẳng. Theo tầm mắt cô nhìn qua, Tưởng Trọng Lâm ước chừng có thể nhận ra nam nhân kia là chồng của nhị tỷ, Triển Dịch Minh. Bởi vì anh cùng người tỷ phu này không qua lại nhiều, nên hoàn toàn không quen thuộc. Giờ phút này ở bên cạnh anh ta có một người phụ nữ, hơn nữa lại là một thai phụ bụng hơi hơi phồng lên. Bất quá, người này tất nhiên không phải nhị tỷ.
Tưởng Trọng Lâm theo bản năng nhìn về phía Cố Nhược Ngu, quả nhiên sắc mặt cô xanh mét, chuẩn bị đứng lên, Tưởng Trọng Lâm nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô, "A Ngu, ngồi xuống."
"Đây chẳng lẽ không phải sự thật đã bày ngay trước mắt hay sao? Anh muốn em coi như không thấy được sao?" Cố Nhược Ngu cắn răng nói.
Tưởng Trọng Lâm khẽ thở dài, "A Ngu, còn nhớ rõ chuyện Lâm tiểu thư chứ? Mọi chuyện đừng nên xúc động."
Quả nhiên, nghe anh nói xong, Cố Nhược Ngu vẻ mặt nghiêm lại, rồi lại có chút suy sụp, ngồi về chỗ cũ.
Tưởng Trọng Lâm xem dáng vẻ của cô, cũng biết cô trong lòng không gấp, không định nói thêm cái gì làm cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Gắp một gắp đồ ăn đặt vào trong chén của cô, nhẹ giọng dỗ dành, "Có vấn đề gì, chúng ta trở về rồi nói."
Buổi tối, Cố Nhược Ngu ôm eo Tưởng Trọng Lâm nằm trong ổ chăn, không ngủ được, cô rầu rĩ hỏi, "Em hẳn là nên nói cho nhị tỷ chứ?"
Tưởng Trọng Lâm suy nghĩ một chút, "Không thể trực tiếp nói với cô ấy, cũng không thể không nói cho cô ấy."
Cố Nhược Ngu mê mang ngước lên nhìn anh.
Tưởng Trọng Lâm vuốt tóc cô nói, "Đây rốt cuộc cũng không phải chuyện công khai gì, nhị tỷ của em có lẽ biết, có lẽ không biết, nhưng cô ấy rốt cuộc cũng không muốn bị người khác biết. Đương nhiên, em là muội muội, chuyện này lại có chút không giống nhau, cho nên em nên uyển chuyển nói cho cô ấy có khả năng gia đình gặp phải nguy cơ, để chính cô ấy đi xử lý trước, xử lý không được em lại đi hỗ trợ. Em cảm thấy sao?"
Lời này của Tưởng Trọng Lâm làm Cố Nhược Ngu vốn dĩ phiền muộn bất ổn cũng an lòng xuống, cô vùi mặt vào ngực anh, "Vậy được, ngày mai em đi tìm tỷ tỷ nói chuyện xem."
Tưởng Trọng Lâm ừ một tiếng, nhẹ nhàng hôn trán cô, vỗ vỗ lên lưng cô, "Ngủ đi."