Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Đúng rồi, Đường tổng, ngày mai chúng tôi sẽ đưa báo cáo nghiệm thương đến công ty bà, nên bồi thường thế nào cũng sẽ ghi chú rõ ràng. Còn có, vừa rồi đoạn video kia tôi đã bảo người đại diện kêu phòng điều khiển lưu lại rồi, không cần tôi nhiều lời nữa, trong lòng mọi người đều hiểu là được.”
Nói xong, Chu Duyên Xuyên đỡ Hà An Nhiên vào cửa, một tiếng “rầm” vang lên.
“Thế nào, còn đau không?” Vừa vào cửa, Chu Duyên Xuyên ôm lấy cô, quan tâm hỏi.
Hà An Nhiên không nói chuyện, chỉ nhìn anh.
“Sao thế?”
“Anh biết từ khi nào?”
Chu Duyên Xuyên đỡ cô ngồi lên sô pha: “Cách đây không lâu.”
“Quan hệ của em và Hà Tụng Nghị…”
“Anh biết, cũng biết chuyện cô ấy lén lút làm, anh biết hết rồi.”
“An Nhiên, anh xin lỗi.”
“Không sao, em hiểu.”
Hà An Nhiên rất rõ Chu Duyên Xuyên là dạng người gì, có giáo dưỡng tốt, gia giáo nghiêm khắc, cho dù có giận anh cũng sẽ không làm ra mấy chuyện khác người, anh muốn giáo huấn một người cũng không dựa vào tay, mà là dựa vào đầu óc.
Chu Duyên Xuyên nhẹ nhàng thở dài một hơi, đưa tay ôm cô vào lòng: “An Nhiên, anh yêu em, thật sự rất yêu em.”
Anh đã đoán hàng chục ngàn khả năng cô rời đi, nhưng lại chưa từng nghĩ đến khả năng này, chỉ cần tưởng tượng đến những chuyện cô đã trải qua trong mấy năm đó, trái tim anh sẽ đau đớn như bị người ta cầm dao đâm. Ngay khoảnh khắc vừa rồi, anh cũng không biết mình đã dùng bao nhiêu nỗ lực mới khắc chế mình không tát bà ta.
Giáo dưỡng nghiêm khắc khiến anh không hạ thủ được, cho dù trong lòng đã ghét bà ta đến cực điểm, nhưng chuyện như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để cho nó tái diễn lần thứ hai.
Hà An Nhiên đột nhiên cảm thấy đau lòng, dường như một nơi kiên cường đã bị công phá, chạm đến đáy lòng mềm mại của cô. Mấy năm nay, cô cũng không còn nhớ rõ mình đã trải qua như thế nào, chỉ nhớ vào rất nhiều đêm không ngủ được, gương mặt anh hiện lên vô cùng rõ ràng.
“Ừ.” Giọng Hà An Nhiên nghẹn ngào, cô vùi đầu vào ngực anh.
“Được rồi, đừng khóc.” Chu Duyên Xuyên không nén được sự đau lòng.
...
Chu Duyên Xuyên nhìn Hà An Nhiên đang ngủ an ổn trong ngực mình, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ bả vai gầy yếu của cô. Một lúc lâu sau, anh mới cẩn thận xốc chăn xuống giường.
Anh đi chân trần đến sô pha trong phòng khách rồi ngồi xuống, mở máy tính ra, Triệu Miễn đã gửi băng ghi hình của khách sạn đến đây.
Anh nhìn Hà An Nhiên trên giường, sau đó mang tai nghe, mở băng ghi hình. Theo những thay đổi trong video, gương mặt anh cũng càng ngày càng trầm xuống.
Trong tai nghe truyền đến những lời chanh chua của Đường Giai, bàn tay anh nắm chặt lại, đến khi nhìn thấy Đường Giai cho An Nhiên một cái tát, đôi mắt anh đã đỏ lên. Chu Duyên Xuyên đỏ mắt xem hết băng ghi hình, sau khi xem xong, anh mới khép máy tính lại.
Một lần nữa nằm lên giường, anh ôm Hà An Nhiên vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô, anh còn nhìn thấy dấu tay mơ hồ, có thể tưởng tượng ra một cái tát kia Đường Giai đã dùng bao nhiêu sức lực.
Anh dấu kín đau lòng dưới đáy lòng, nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Con ngươi anh càng thêm đen nhánh thâm trầm, dường như là đang ấp ủ một cơn gió lốc, giống như sự yên lặng trước cơn bão. Cái tát này, sớm muộn gì anh cũng sẽ trả lại cho bà ta.
...
Hà An Nhiên nhìn chính mình trong gương, một nửa mặt bên phải vẫn còn sưng đỏ, mơ hồ còn có dấu bàn tay.
Chu Duyên Xuyên lấy một túi chườm đá từ tủ lạnh rồi đi qua chỗ cô, anh đắp chiếc túi lên một má đang sưng đỏ.
“Xem có thể bớt sưng không.”
Đêm qua cũng đã chườm túi chườm đá rồi, nhưng sáng nay vẫn còn sưng. Đường Giai, người phụ nữ này cũng quá tàn nhẫn.
“Sao hôm qua anh lại đến đây?” Đêm qua quá lộn xộn, cô còn chưa hỏi rõ ràng.
“Hôm nay anh có một cuộc họp báo ở đây.”
“À, cho nên hôm qua anh cố ý không báo trước đến xem em sao?” Hà An Nhiên cười với anh, nhưng cười như vậy lại động đến quai hàm, lập tức đau đớn khiến cô không khỏi rêи ɾỉ.
Chu Duyên Xuyên bất đắc dĩ đưa tay chọc trán của cô: “Em là đồ ngốc à, sao lại để cho bà ta bắt nạt?”
“Em đâu ngờ bà ta sẽ động thủ, hơn nữa không phải em còn chưa kịp đánh trả thì anh đã tới rồi sao, em nói cho anh biết, nếu anh không tới, em chắc chắn sẽ đánh trả, em không để yên đâu.”
Chu Duyên Xuyên mỉm cười, mấy lời này anh tin tưởng. Anh tin nếu anh không đến, cô sẽ thật sự động thủ với Đường Giai.
Đêm qua trong video, ngoại trừ Đường Giai chanh chua, còn có cô nhanh mồm nhanh miệng. Lúc đó anh rất đau lòng, nhưng cũng khá kinh ngạc, anh chưa bao giờ biết An Nhiên cũng sẽ nói được những lời này, anh vẫn luôn cảm thấy cô là loại người sẽ không cãi nhau. Nhưng mà vẫn còn tốt, tuy bị tát một cái nhưng về khí thế cô cũng không có thua.
Còn cái tát kia, anh sẽ trả lại thay cho cô.
“Được rồi được rồi, em lợi hại, được chưa?”
“Ừm.”
Có đôi khi với Hà An Nhiên, Chu Duyên Xuyên thật sự không có cách nào, anh cũng không biết làm sao với cô. Cô luôn rất dễ dàng gợi lên những cảm xúc mà anh có, tất cả hỉ nộ ái ố của anh dường như đều bị cô khống chế.
Bữa sáng hai người giải quyết ở trong phòng.
“Họp báo của anh là khi nào?”
Chu Duyên Xuyên nhìn đồng hồ trên tay: “Chín giờ.”
“Vậy mấy giờ kết thúc?”
“Chắc là đến tối.”
Hà An Nhiên gật đầu, cô cắn đũa: “Vậy… Vậy tối anh còn về không?”
Động tác ăn cháo của Chu Duyên Xuyên dừng lại, anh ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô: “Em thì sao, muốn anh về không?”
“Em mặc kệ anh, thích về hay không thì về.” Nói xong, cô bưng cháo lên ăn.
Chu Duyên Xuyên nhìn cô, trong mắt là tình cảm dịu dàng.
“Về.”
Hà An Nhiên nở nụ cười thầm. Ăn xong, cô bỏ bát xuống, mặt không biểu tình nói một câu “À”.
Cô đẩy ghế, cầm túi chườm đá tiếp tục chườm, khoảng mười phút sau, trên mặt mới bớt sưng một chút, dấu vết hình như cũng không rõ ràng như vừa nãy, dùng tóc che lại thì chắc cũng có thể che được.
Hai người cùng nhau ra cửa.
Hà An Nhiên đến nơi trưng bày chủ đề biển cả của làng du lịch, còn Chu Duyên Xuyên thì đi đến buổi họp báo.
Ra khỏi khách sạn, Hà An Nhiên vươn tay sửa lại khẩu trang trên mặt Chu Duyên Xuyên, “Em đi đây, tạm biệt.” Cô vẫy tay tạm biệt với anh. Vừa chuẩn bị rời đi thì cô bị Chu Duyên Xuyên nắm tay lại, im lặng hôn lên môi cô.
Tuy cách một lớp khẩu trang, nhưng Hà An Nhiên vẫn cảm nhận được độ ấm của môi Chu Duyên Xuyên, gương mặt không khỏi đỏ lên.
“Anh điên à, nếu bị người ta chụp được thì phải làm sao bây giờ?”
“Chụp thì chụp, anh hôn bạn gái mình thì có sao, chẳng lẽ là phạm pháp?”
Hà An Nhiên bị lời nói vô lại của Chu Duyện Xuyên làm bật cười, cô vươn tay nhéo mặt anh, nhìn thoáng qua xung quanh, vừa lúc nhìn thấy Triệu Miễn đang dừng xe cách đó không xa.
“Đi nhanh đi, anh Triệu đang đợi anh kìa.”
Chu Duyên Xuyên nhìn qua, quả nhiên là thấy xe của Triệu Miễn.
“Anh đi đây.”
“Đi đi.” Hà An Nhiên xua tay với anh.