Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Đau lắm à?” Giọng anh lập tức dịu dàng lại, tràn đầy sự thương tiếc.
“Ừ.” Hà An Nhiên đáng thương nhìn anh.
“Anh đi gọi bác sĩ đến.”
Nói xong, Chu Duyên Xuyên chuẩn bị đẩy cô ra, nhưng không đợi anh đẩy ra, Hà An Nhiên đã ôm eo anh chặt hơn.
“Em không cần bác sĩ, anh hôn em một cái thì không đau nữa.” Hà An Nhiên ngẩng đầu, chu môi lên.
Chu Duyên Xuyên nhìn đôi môi đang chu lên của cô, sao anh cảm thấy cô càng ngày càng thích đùa giỡn lưu manh nhỉ?
Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
“Ừ, hôn thêm cái nữa.” Hà An Nhiên nắm áo anh, mặt mày tràn đầy ý cười.
Chu Duyên Xuyên cũng mỉm cười, tiếp tục hôn cô.
“Anh cười rồi, vậy anh không tức giận nữa phải không?”
Chu Duyên Xuyên nhẹ nhàng gác cằm trên đầu cô, đôi tay ôm lấy bả vai Hà An Nhiên, tận lực không đυ.ng vào lưng cô.
“Lần sau có thể để anh bớt lo được không, em có biết chuyện đó có bao nhiêu nguy hiểm không, nếu em xảy ra chuyện gì, anh phải làm sao bây giờ?” Chu Duyên Xuyên thỏa hiệp.
Hà An Nhiên ngồi trong ngực anh, gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi, biết rồi mà, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
“Em đấy, lúc nào cũng nói hay hơn làm, lần sau còn như vậy, anh sẽ không quan tâm đến em nữa.”
Hà An Nhiên nhướng mày, không cho là đúng. Cô quá hiểu anh, ngoài miệng anh nói như thế nhưng trong lòng lại quan tâm cô hơn bất kì ai.
“Chuyện này anh đừng nói cho mẹ em, em sợ bà ấy lo lắng.”
“Ừ, anh biết, không nói cho bà ấy.”
...
Từ Diễm đứng trước cửa phòng bệnh, anh nhìn hai người bên trong, bàn tay vốn định gõ cửa từ từ buông xuống.
Trên người anh mặc áo khoác đen, tóc tai hỗn độn, nhìn rất mệt mỏi.
Hôm nay lúc đang còn thu âm, anh nhận được điện thoại của Tôn Duyệt, giây phút nghe thấy An Nhiên xảy ra chuyện, dường như trái tim anh đã ngừng đập, lo lắng không thể làm gì nữa, ném công việc sang một bên rồi chạy đến đây.
Có lẽ là Tôn Duyệt rất sợ, lúc gọi cho anh giọng đã nghẹn ngào, nói chuyện cũng đứt quãng.
Anh nhìn hai người đang ôm nhau, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ, thì ra người lo lắng cho cô không chỉ có mình anh.
Dường như đã thành thói quen, bảy năm nay, dù là xảy ra chuyện gì, anh cũng là người đầu tiên xuất hiện cạnh cô, vĩnh viễn đứng sau bảo vệ cho cô, nhưng bây giờ, hình như cô đã không cần sự bảo bọc của anh nữa.
Dựa vào bức tường dọc hành lang, Từ Diễm lấy thuốc lá trong túi ra, đã rất lâu anh không hút thuốc rồi. Hút thuốc không tốt cho cổ họng, mà anh lại là người dựa vào giọng nói để kiếm cơm. Nhưng anh không khống chế được chính mình nữa, đôi khi thuốc lá giống như anh túc, có thể làm tê liệt thần kinh anh, khiến anh không thể nghĩ nhiều.
Tuy nhiên hôm nay anh hút hơn nửa hộp mà trong đầu vẫn tỉnh táo như cũ, anh biết hôm nay mình nên nói gì đó, anh cũng biết, cái gì gọi là gương vỡ khó lành, có lẽ qua hôm nay, anh và An Nhiên không bao giờ có thể được như trước nữa, nhưng anh không hối hận.
Anh nhớ tới lần đầu tiên mình nhìn thấy Hà An Nhiên, khi đó anh vừa tan học về nhà. Mẹ nói với anh bên đối diện có hàng xóm mới chuyển đến, trước nay anh cũng không để ý nhiều, dù sao hàng xóm chuyển qua chuyển lại cũng là chuyện bình thường.
Sau khi ăn cơm tối, anh xuống tầng vứt rác, vừa mở cửa thì thấy cửa đối diện cũng mở ra.
Người bước ra là một cô bé, rất gầy, tóc tùy ý buộc lên, mặc một chiếc áo thun, quần jean đơn giản, tay cô bé ấy cũng xách theo một túi rác, lúc đó cô nhìn thấy anh cũng không thèm chào hỏi gì, chỉ đi thẳng xuống tầng.
Khi đó anh đã sững người ra, anh chưa từng nhìn thấy một đôi mắt như vậy. Quá trong veo, quá mức tinh khiết, vẻ mặt cô rất lạnh nhạt, thậm chí có thể nói là thờ ơ.
Anh đi xuống tầng theo cô, trong hành lang trống trải chỉ có tiếng bước chân của hai người họ.
Sau khi cô vứt rác thì cũng không lên tầng luôn mà đi ra khỏi ngõ nhỏ, chưa đi được mấy bước, cô đã dừng lại.
Cô quay đầu nhìn anh, có vẻ muốn nói lại thôi.
Anh thấy cô nhìn mình thì cũng không khỏi nhìn cô.
Đêm hôm đó, ánh trăng rất sáng, chiếu sáng cả con hẻm nhỏ, anh mơ hồ nghe được tiếng ve mùa hạ kêu râm ran nhịp nhàng.
Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy, không biết qua bao lâu sau, anh mới nghe giọng nói lạnh nhạt của cô: “Anh biết chỗ nào bán nước tương không?”
Đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, cũng là câu đầu tiên cô nói với anh. Sau đó, có một khoảng thời gian anh không nhìn thấy cô, nghe mẹ nói hai mẹ con cô đang tìm trường học, bởi vì vừa chuyển đến nên chưa tìm được trường thích hợp.
Anh vừa nghe thì buột miệng thốt ra một câu: “Không phải trường của con cũng rất tốt sao?”
Có thể là người nói vô ý, người nghe hữu ý, mẹ anh liền nói chuyện với mẹ của cô về trường của anh, vừa lúc anh và cô cũng không chênh lệch nhiều tuổi lắm, học một trường thì có thể giúp đỡ lẫn nhau, vì thế chỗ học của cô nhanh chóng định ra, là trường của anh.
Cứ như vậy, người lớn hai nhà càng ngày càng thân quen, sau đó trở thành bạn bè, anh và cô không thể tránh khỏi cũng gần gũi hơn một chút. Vì thế hai người thường xuyên cùng nhau đi học rồi tan học, ban đầu hai người họ một trước một sau, đương nhiên là cô đi trước anh đi theo sau, hiển nhiên cô không phải loại người sẽ chủ động nói chuyện với người ta.
Quan hệ giữa anh và cô bắt đầu cải thiện là từ lần mẹ anh làm bữa sáng, bảo anh đem một phần cho cô, lúc anh đưa bữa sáng cho cô, trên mặt cô lộ ra sự kinh ngạc, có lẽ là vì ăn đồ của người ta nên phải nhượng bộ, dần dần cô cũng nói vài lời với anh, tuy không nhiều lắm nhưng anh cũng đã thỏa mãn, ít nhất hai người cũng đi song song, chứ không còn một trước một sau nữa.
Ở chung hơn nửa năm, anh cũng dần dần hiểu được tính tình của cô. Nhưng tiệc vui chóng tàn, lúc lên năm hai cao trung, mẹ cô đã mang cô rời khỏi Tô Châu, hơn một năm anh không chạm mặt cô. Vốn anh còn cho rằng cả đời này anh và cô sẽ không gặp lại, nhưng ai ngờ hai người họ lại gặp lại nhau ở trường đại học, thì ra cô cũng thi vào trường đại học này.
Bắt đầu từ lần gặp lại nhau, anh đã hiểu ra, đây là một cơ hội trời cao ban cho anh, anh không thể để lỡ nữa. Nhưng hôm nay, anh biết, anh thua, thua hoàn toàn.
Điếu thuộc trên tay nhanh chóng cháy hết, anh gảy tàn thuốc, bóp tắt lửa. Anh từ từ xoay người lại, sự cô đơn trên mặt có thể thấy rất rõ ràng, trong giây phút khi anh quay người kia, anh nhìn thấy một cô gái đứng sau mình.
Bùi Nhạc?
Cách một hành lang, hai người nhìn nhau.
Trong mắt anh là sự cô đơn, trong mắt cô là sự đau lòng. Chung quy cũng đều là sự đau đớn.
Ra khỏi bệnh viện một đoạn, Từ Diễm dừng lại, mà Bùi Nhạc vẫn luôn đi theo Từ Diễm cũng dừng bước.
Từ Diễm xoay người nhìn cô: “Sao cô lại đến đây?”
“Anh Triệu Thanh nói với em.”
Hôm nay cô gọi điện thoại cho anh, nhưng gọi rất nhiều cuộc vẫn không được. Trong lòng cô bất an nên gọi cho Triệu Thanh, Triệu Thanh nói chuyện Hà An Nhiên với cô.
Thật ra chuyện đó cô đã biết trước, bởi vì lúc Chu Duyên Xuyên gọi điện thoại, cô đang đứng cách đó không xa, vừa lúc nghe được cuộc gọi của anh, có thể khiến người luôn bình chân như vại như Chu Duyên Xuyên hoảng loạn như vậy, không còn ai khác ngoài Hà An Nhiên.
Sau đó cô nghe được Chu Duyên Xuyên bảo Triệu Miễn đặt một vé máy bay đến Hàng Châu rồi vội vội vàng rời đi, còn cả chuyện Triệu Thanh nói nữa, trong lòng cô đã hiểu rõ.
Có lẽ hai người này sẽ đυ.ng phải nhau khi đi thăm Hà An Nhiên.
Từ Diễm vẫn chưa biết chuyện của Hà An Nhiên và Chu Duyên Xuyên, nhưng trong lòng cô lại sáng tỏ như gương. Theo bản năng, cô không muốn để Từ Diễm biết chuyện của hai người họ, sợ anh sẽ đau lòng, cho nên cũng đặt một vé máy bay đuổi đến đây, nhưng cuối cùng cô vẫn đến muộn.
Anh đã biết tất cả.
“Cô tới đây làm gì?”
“Em lo lắng cho anh.”
Từ Diễm mỉm cười với cô: “Tôi là một người đàn ông, có gì mà phải lo lắng.”
Bùi Nhạc đi đến bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh.
“Không biết, chỉ là lo lắng cho anh thôi, sợ anh đau lòng, sợ anh bị tổn thương.” Trong mắt cô là những chấm sáng nhỏ vụn.
Người khác không biết Từ Diễm yêu Hà An Nhiên, nhưng Bùi Nhạc không chỉ biết anh yêu Hà An Nhiên, còn biết anh yêu Hà An Nhiên đến mức nào. Đã bao năm trôi qua, tất cả tâm tư lẫn tinh lực của cô đều đặt trên người anh, cô nhìn thấu anh hơn bất kì ai.
Từ Diễm lập tức sửng sốt, trong mắt có sự mờ mịt nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Bùi Nhạc, còn nhớ chuyện lần trước tôi nói với cô không?”
Bùi Nhạc mỉm cười từ giễu. Nhớ, sao cô có thể không nhớ đây, ngày đó cô đi bệnh viện thăm anh, những ngày kế tiếp, cho dù mỗi ngày anh đều nói cô không cần đến thăm anh nữa, nhưng cô vẫn kiên trì đúng giờ xuất hiện ở phòng bệnh của anh, mặt dày mày dạn chăm sóc anh.
“Từ lúc bắt đầu thích anh, anh đã nói em đừng thích anh nữa, em cũng không còn nhớ rõ anh đã nói vậy với em bao nhiêu lần, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, em vẫn còn thích anh.”
Từ Diễm thở dài một hơi: “Vậy cô biết không, có lẽ tôi không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô.”
“Em biết, em biết anh cũng sẽ có lúc tâm tình không tốt, cũng sẽ có lúc nổi giận, anh cũng có khuyết điểm, cũng có tì vết, nhưng em không để bụng.”
Ánh mắt Từ Diễm nhìn Bùi Nhạc bắt đầu phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn đành phải nói thẳng: “Bùi Nhạc, đừng thích tôi, tôi không đáng để cô thích.”
“Từ Diễm, anh biết không, câu nói này, anh đã nói hai lần rồi. Lần đầu tiên là năm chúng ta tốt nghiệp đại học, lần thứ hai là bây giờ, cho nên rốt cuộc là anh còn muốn nói như vậy với em bao nhiêu lần nữa?” Bùi Nhạc vừa nói vừa cười.
Từ Diễm nhíu mày: “Nhưng tôi không thích cô, hơn nữa mãi mãi cũng không thể nào thích cô, nếu tôi có thể yêu cô thì đã không kéo dài đến hiện tại rồi, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, cũng đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Lúc anh nói những lời này, vẻ mặt rất lạnh nhạt, từng câu từng chữ như những mảnh băng, không chút do dự đâm vào trái tim Bùi Nhạc, khiến cho gương mặt cô lập tức tái nhợt.