Thân thể không một mảnh vải của nàng, trắng như tuyết như ẩn như hiện dưới lớp lụa mỏng…
Lúc Phó Khôn nhìn thấy hàng chữ này, lập tức hiểu ra được Tôn Vĩ đưa cho cậu sách gì, cậu biết ngay là thằng nhóc Tôn Vĩ này không thể nào đọc sách gì đứng đắn được đâu mà!
“Có đọc không? Không đọc thì đưa tao.” Tôn Vĩ không trả lời câu hỏi của cậu, đưa tay qua tóm sách.
“Xem qua qua đi.” Phó Khôn nhanh chóng nhét sách vào trong áo mình.
Tôn Vĩ cười ha ha nửa ngày: “Dạo này thấy mày suốt ngày lạnh nhạt với Trương Khả Hân, còn tưởng mày không đọc kia.”
“Còn không phải là vì phải thi à.” Phó Khôn cười.
Thật ra loại sách trông có vẻ là tiểu thuyết võ hiệp ngôn tình nhưng thực tế lại bỏ thêm rất nhiều nội dung không phù hợp với thiếu nhi thế này, hàng cho thuê truyện nào cũng có mấy quyển, đều để trong góc, chính là mấy quyển trông tàn tạ nhất, đã vậy tỉ lệ bị mất cũng khá cao.
Nhưng Phó Khôn vẫn chưa hề đọc bao giờ, cậu nhìn thấy chữ là nản, mẹ còn nghiêm khắc, cậu mà dám đọc loại sách này, mẹ có lẽ sẽ ra lệnh cho cậu vác túi thuốc nổ đi nổ tung hàng thuê truyện.
Cậu bình thường chỉ lén lút xem vài truyện tranh nội dung đen tối, truyện tranh của cậu rất nhiều, mẹ bình thường không hay để ý.
Có điều, hè này không có bài tập, rảnh mà, làm tốt công tác bảo mật là được.
Từ sau khi nắm tay Trương Khả Hân, cậu sẽ không hiểu sao lại thi thoảng ngẫm lại chuyện này, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì, trong truyện tranh cũng không phải quá rõ ràng, dòng chữ kia lại như thể một chiếc chìa khóa đung đưa trước mặt cậu…
Đi vòng quanh trong sân tám nhảm với Tôn Vĩ một lúc, Phó Khôn trở về nhà.
Phó Nhất Kiệt đã làm xong bài tập, đang ôm Đâu Đâu xem tivi, bố mẹ đang bàn chuyện cuối tuần dẫn hai đứa đi mua quần áo, không ai để ý tới cậu cả.
Cậu giả vờ rót cốc nước, vừa uống vừa đi vào trong phòng nhỏ, giả vờ đang tìm vở mình, mở ngăn kéo nhét quyển sách trong áo vào.
Đóng ngăn kéo lại rồi, cậu thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị ra ngoài xem tivi, tối hẵng xem.
Vừa mới quay người định đi ra ngoài, bất thình lình phát hiện ra, Phó Nhất Kiệt đang ôm Đâu Đâu đứng phía sau cậu.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhân đôi của làm chuyện xấu bị bại lộ cùng với Đâu Đâu đột nhiên cách cậu gần như vậy, khiến cho chân cậu mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế, che miệng lại mới không hét lên.
“Dọa anh sợ chết!” Phó Khôn nhỏ giọng quát.
“Là cái gì thế?” Phó Nhất Kiệt bỏ Đâu Đâu xuống sàn, hai mắt nhìn vào ngăn kéo.
“Cái gì là cái gì?” Phó Khôn dựa vào ngăn kéo.
“Cái anh mới bỏ vào.” Phó Nhất Kiệt nhích lại gần người cậu, rất trôi chảy ngồi xuống đùi cậu.
“Không có gì, Tôn Vĩ cho anh quyển truyện tranh ấy mà.” Trong ngăn kéo Phó Khôn đúng là có không ít truyện tranh.
Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn cậu, không truy hỏi nữa, chỉ ôm lấy cổ cậu, dựa vào vai cậu, không nói gì.
“Làm sao vậy?” Phó Khôn vỗ lưng thằng bé.
“Nhất Trung với Tam Tiểu có tiện đường không?” Phó Nhất Kiệt hỏi.
“Chắc cũng không tính là tiện đường, từ chỗ ngã tư đi thẳng là Tam Tiểu, rẽ trái đi thêm hai con đường nữa là Nhất Trung.” Phó Khôn suy nghĩ.
“Vậy là anh không đi cùng em đến tận trường được nữa.” Giọng Phó Nhất Kiệt rất khẽ, nghe có vẻ không hề vui vẻ gì.
Phó Khôn nở nụ cười: “Chỉ vì chuyện này à? Không phải là vẫn đi được cùng em một đoạn đó thôi, đến ngã tư anh mới chuyển hướng mà.”
“Anh đi cùng em đến Tam Tiểu đi.” Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng nói.
“Vậy thì anh phải vòng vèo một đoạn dài,” Phó Khôn do dự, Phó Nhất Kiệt không nói gì nữa, cậu như thể hiểu được điều gì đó, “Em không muốn đi bộ à? Anh dạy em đạp xe đạp, bảo mẹ mua thêm cho em cái xe đạp là được mà.”
Phó Nhất Kiệt vẫn không nói gì.
Phó Khôn suy nghĩ, bỗng nhiên tỉnh ngộ đập bàn một cái: “Em không với tới bàn đạp đúng không!”
Nói xong câu này, Phó Khôn tự cười phá lên, tuy là cậu không muốn cười, nhưng nghĩ tới bộ dạng Phó Nhất Kiệt nho nhỏ ngồi trên xe đạp mà không với tới bàn đạp là cậu lại không nhịn được cười.
Phó Nhất Kiệt nhìn cậu cười, thở dài hơi bất đắc dĩ, đúng là không với tới bàn đạp, nhưng nó đi bộ cũng như vậy, chỉ là nó muốn đi học cùng Phó Khôn thôi.
“Nếu không thì như này, anh dạy em đạp xe nửa vòng đi,” Phó Khôn vỗ về nó, nhịn cười, “Nếu mà đến nửa vòng cũng không đạp được, thì em cứ giẫm giẫm bàn đạp lướt qua vậy…”
“Mẹ ——“ Phó Nhất Kiệt quay đầu gọi to một tiếng về phía phòng khách, giọng nghe rõ là oan ức.
“Này, đừng gọi! Đừng gọi đừng gọi…” Phó Khôn vừa nghe là cuống lên
“Phó Khôn!” Mẹ đã chạy tới ngay, “Con làm cái gì đấy!”
“Con có làm gì đâu!” Phó Khôn cảm thấy mình đúng là chết oan, “Con đang nói chuyện với em mà.”
“Nói chuyện mà con nói cho em thành ra thế này à?” Mẹ không tin cậu.
“Mẹ cũng có phải là không biết nó có cái công tắc đâu,” Phó Khôn vặn mặt Phó Nhất Kiệt lại làm cho mặt nó quay về phía mình, “Được rồi, anh đưa em tới trường rồi mới đi.”
“Ừm!” Phó Nhất Kiệt cong tít mắt gật đầu.
Buổi tối trước lúc đi ngủ, Phó Nhất Kiệt từ nhà vệ sinh trở về phòng không thấy Phó Khôn đâu, chắc là đến phòng tắm, giờ trời đã hơi nóng, Phó Khôn một ngày ra vào phòng tắm đến bốn năm lần.
Phó Nhất Kiệt đi vào căn phòng nhỏ, kéo ngăn kéo bàn Phó Khôn ra.
Ngăn kéo rất lộn xộn, ngăn kéo Phó Khôn lúc nào cũng lộn xộn cả, có khi còn không kéo ra nổi.
Phía trên đều là truyện tranh và vở vẽ kín tranh, còn có từng cái bút chì bị vứt lung tung vào, Phó Nhất Kiệt thò tay vói vào trong cùng ngăn kéo, lần mò mãi một lúc, mới sờ tới một quyển sách rất tàn tạ.
Tuy ngăn kéo của Phó Khôn lộn xộn, nhưng Phó Khôn rất quý truyện tranh của mình, sách bị hư hao đến vậy, chắc chắn không phải của Phó Khôn.
Nó rút quyển sách này ra.
Tiện tay lật qua mấy trang, Phó Nhất Kiệt cảm thấy, so sánh với sách ở nhà Hạ Phi, sách này chẳng có gì hay, có điều lúc nó chuẩn bị bỏ sách lại vào ngăn kéo, một trang đầy những dấu chấm lửng lại khiến nó dừng tay.
Nó đọc nhiều sách đến vậy, giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy trong sách có một đống dấu chấm lửng như thế.
Thế nên dừng lại, đọc trang này.
“A….Đừng mà… Ưm…Ưmm… Ta nóng quá…. Hảo ca ca… A…”
Đây là cái gì?
Nội dung tiếp sau đó, Phó Nhất Kiệt lại càng mê man hơn, xé áo, lột quần, lăn lộn…
Phó Nhất Kiệt hiểu hết từng chữ, mà đọc nửa ngày lại vẫn không hiểu được ý của những câu nói này, nếu nói là hoàn toàn không hiểu gì cả, thì lại không phải đúng hẳn, nó có thể cảm nhận được bên trong những câu từ và dấu chấm lửng không hiểu ra sao đó, có gì đó…khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, tim đập nhanh hơn.
Nó khép sách lại, nhét về vị trí ban đầu, ngồi bên cạnh giường sững sờ nửa ngày
Phó Khôn không muốn để cho nó nhìn thấy cuốn sách này, là vì nguyên nhân này phải không?
Những nội dung kia, có liên quan tới cắn lưỡi, hoặc là, còn… hơn cả cắn lưỡi nữa.
Phó Nhất Kiệt nhíu mày, cảm thấy không thoải mái lắm.
Phó Nhất Kiệt nhảy dậy, chạy ra khỏi phòng nhỏ, trước mặt đâm phải Phó Khôn đang cởi trần trở về.
“Ay!” Phó Khôn bị nó đâm cho lùi lại mấy bước, “Đau bụng à?”
Phó Nhất Kiệt không nói gì, chạy vào nhà bếp.
Phó Khôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng đuổi theo.
Lúc chạy vào nhà bếp, Phó Nhất Kiệt đang nằm nhoài trên bồn nước, vòi nước chảy ào ào, nó đang nắm lấy vòi nôn.
Phó Khôn sợ hết hồn, lao tới nhẹ nhàng xoa lên lưng nó: “Làm sao thế? Ăn phải gì à?”
Phó Nhất Kiệt không nói gì, chỉ lắc đầu, miệng há to thở gấp.
Phó Khôn nhìn nó cố nôn nửa ngày cũng chẳng nôn ra được thứ gì, bèn lấy khăn mặt của mình lau mặt cho nó: “Xảy ra chuyện gì, sao lại nôn? Còn khó chịu nữa không?”
Phó Nhất Kiệt lắc đầu một cái, duỗi tay ra ôm lấy cổ Phó Khôn: “Không sao, đừng nói với mẹ.”
“…Không nói.” Phó Khôn bế nó về nhà.
Bố mẹ đã vào buồng trong, đang ở bên trong nói chuyện rầm rì.
Phó Khôn đặt Phó Nhất Kiệt lên giường, bật cái quạt thấp lên, rồi sờ lên trán nó, trên trán toàn là mồ hôi.
“Say nắng phải không? Giờ cũng có nóng lắm đâu,” Phó Khôn hơi đau lòng, tuy Phó Nhất Kiệt không giống cậu từ nhỏ đã lăn giữa bùn giữa đất, nhưng sức khỏe vẫn luôn rất tốt, mùa đông cũng chẳng mấy khi cảm lạnh, giờ tự nhiên lại nôn, làm cậu lo lắng vô cùng, “Bảo mẹ lấy thuốc cho em nhé?”
“Không cần, không sao,” Phó Nhất Kiệt lắc đầu, rồi lặp lại một lần nữa rất chắc chắn, “Không sao thật mà.”
Phó Khôn không nói gì, cũng không kiên trì tìm mẹ nữa, mẹ lúc nào cũng nói Phó Nhất Kiệt hiểu chuyện, không làm người lớn lo lắng.
Cậu nhìn chằm chằm mặt Phó Nhất Kiệt một lúc, sắc mặt đã đỡ hơn nhiều so với trước đó, trông có vẻ đúng là không có vấn đề gì.
“Hay là hôm nay em ngủ với anh?” Phó Khôn hỏi.
Khoảng thời gian Phó Khôn ôn tập, hai đứa đều không ngủ cùng nhau, Phó Nhất Kiệt ngủ không ngoan, sợ ảnh hưởng tới Phó Khôn nghỉ ngơi, giờ trời lại cũng đang nóng.
“Nóng.” Phó Nhất Kiệt nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
“Vậy cũng được, tối mà khó chịu thì gọi anh.”
“Ừm.”
Phó Nhất Kiệt nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được Phó Khôn đang đứng bên giường nó, đứng một lúc, nó nghe thấy Phó Khôn nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra, sau đó leo lên giường trên rất nhanh.
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ có đèn bàn Phó Khôn đặt ở giường trên là vẫn đang sáng.
Phó Nhất Kiệt biết Phó Khôn đang đọc quyển sách kia.
Nó nhớ lại những nội dung trong quyển sách kia một lần nữa, đối với nó, mấy câu nói cùng một đống dấu chấm lửng, miêu tả một số bộ phận bí ẩn của phụ nữ, hành động còn tiến thêm một bước so với cắn lưỡi, đều là những thứ xưa nay nó chưa hề biết, cũng chưa từng nghĩ tới.
Nó trở mình, ôm bụng.
Nó không tìm được từ thích hợp để hình dung cảm giác không thoải mái trong lòng mình.
Nó hơi lo lắng, lúc Phó Khôn đọc tới những câu đó, chắc chắn cũng sẽ đi ra ngoài nôn giống nó, vậy thì Phó Khôn có phải là sẽ phát hiện ra nó nhìn lén sách của mình không? Liệu có giận không?
Nhưng… Phó Khôn ở giường trên vẫn luôn rất yên ắng, chỉ có tiếng lật sách, không có tiếng động gì nữa cả.
Càng không hề nhảy xuống giường đi ra ngoài.
Phó Nhất Kiệt cảm thấy rất kỳ lạ.
Có điều, lúc nó xoa gối sắp ngủ tới nơi, giường hơi lung lay một cái, nó nghe thấy Phó Khôn ở giường trên thở dài thườn thượt, nhưng lại khác với thở dài lúc bình thường, bình thường mẹ nấu món gì ngon, Phó Khôn ăn nhiều, mới có thể vừa xoa bụng vừa phát ra tiếng thở như vậy.
Phó Khôn cầm đồng hồ báo thức qua liếc mắt nhìn giờ, hơn một giờ rồi.
Cậu kéo quần mình, chậm rãi rón rén xuống giường.
Đầu hơi váng, không biết là vì đọc lâu hay vì mấy nội dung kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong sách.
Cậu cũng không đọc kỹ cuốn sách này, cậu đọc sách rất chậm, cho nên chỉ lựa mấy tình tiết này đó để đọc.
Thật ra cũng không nhiều, cộng hết lại còn chưa đủ 5% quyển, nhưng sau khi đọc xong một lần, cậu không nhịn được đọc thêm lần nữa.
Lúc xuống giường, cậu để ý Phó Nhất Kiệt, Phó Nhất Kiệt đang nằm trên giường không động đậy, có vẻ ngủ rất say.
Cậu cũng không biết Phó Nhất Kiệt ngủ từ lúc nào, cậu vốn nghe không rõ tiếng xoa vỏ gối ở giường dưới, lại còn đọc cuốn sách này quá mê say.
Cậu chạy ra khỏi nhà, chạy về phía nhà vệ sinh.
Có điều, đứng trong nhà vệ sinh tới nửa ngày lại chẳng tiểu ra được, chỉ trừng bức tường sững sờ, trong đầu toàn là tưởng tượng về những nội dung trong sách.
“Ài.” Cậu quay người, chậm rãi trở về, lúc đi qua bồn nước thì đi tới rửa mặt.
Rồi lại đứng trên hành lang ngây ngẩn nhìn mặt trăng một chốc, đợi tới lúc cảm giác khó chịu căng cứng kia chậm rãi biến mất, cậu mới trở về nhà.
Hôm nay, không giống như quá khứ ngả đầu ra mấy phút đã ngủ.
Cậu nằm trên giường nghĩ tới nội dung trong sách, lăn qua lộn lại ít nhất nửa tiếng, cuối cùng mới thấy buồn ngủ.
Còn nằm mơ.
Vẫn bắt đầu từ tay Trương Khả Hân, chẳng có gì mới, vẫn là nắm tay Trương Khả Hân đi mua đồ ăn.
Trương Khả Hân mặc rất ít, cổ áo rất trễ, một mảng trắng như tuyết đung đưa trước tầm mắt cậu, ngay lúc Trương Khả Hân khom lưng, cậu liếc vào cổ áo, nhưng lại chẳng thấy gì.
Mua đồ được một nửa, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, chuyển thành hai người họ ngồi trên ghế sofa ở nhà, váy Trương Khả Hân rất ngắn, lộ ra hai chân trắng nõn.
Cậu vốn đang nắm tay con bé, chẳng biết từ lúc nào đã chuyển thành đặt tay lên đùi con bé.
Lên trên từng chút một…
Giấc mơ này như thể băng hình không ngừng tua đi tua lại, lặp lại không ngừng tới lúc sáng sớm Phó Khôn đầu ướt mồ hôi tỉnh lại, tay cậu vẫn không thể theo chân mà len vào được bên trong váy.
Ve ngoài cửa sổ đã kêu ra rả, cậu nhìn chằm chằm lên tủ treo trên trần, sững sờ rất lâu.
Trong phòng cực kỳ yên ắng, thời gian này bố mẹ đã đi làm, Phó Nhất Kiệt có lẽ cũng đã chạy bộ xong đưa Đâu Đâu về chơi trong sân.
Lúc cậu đang định ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Cậu do dự, xốc lên tấm chăn đang che kín người, sờ lên đũng quần mình.
Chỗ đũng quần hơi ướŧ áŧ, còn hơi dính dớp, cậu ngây người.
Đệt! Tè dầm à? Không thể nào! Tiểu tiện không khống chế?
Cậu kéo quần mình xuống, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại được, không phải đi tiểu.
Đây là…. Cậu nhanh chóng vươn mình xuống giường.
Lúc Phó Nhất Kiệt đưa Đâu Đâu về nhà, Phó Khôn đang thay quần trong, nhìn thấy nó đi vào, sợ hết hồn, chân sau nhảy cẫng lên suýt nữa ngã.
“Anh, anh tè dầm à?” Phó Nhất Kiệt thấy hơi lạ, nên buột miệng hỏi một câu.
“Nghĩ ai cũng giống em tè dầm đến lúc học lớp hai à.” Phó Khôn cầm lấy quần thay chạy ra ngoài.
“Thế sao lại phải thay quần?”
“Mồ hôi ẩm lắm, khó chịu.”
Phó Nhất Kiệt tiện tay sờ lên lưng Phó Khôn, trơn tuồn tuột, có mồ hôi đâu.
Qua một lúc, Phó Nhất Kiệt nhìn thấy Phó Khôn đã cầm qυầи ɭóŧ được giặt sạch trở về, điều này làm cho nó càng kinh ngạc hơn, Phó Khôn tự giặt quần?
Ngay lúc nó đang định hỏi Phó Khôn rốt cuộc là bị làm sao, Tôn Vĩ đầu đẫm mồ hôi chạy tới, kéo Phó Khôn bảo cậu đi mua quần áo, nói là Phó Khôn có mắt nhìn, biết chọn.
“Chốc nữa anh về,” Phó Khôn leo lên giường, “Lúc về mua kem cho em.”
“Ừm.” Phó Nhất Kiệt gật đầu, nó thấy Phó Khôn dùng người che, nhét quyển sách hôm qua vào trong quần.
Chờ Phó Khôn và Tôn Vĩ đi rồi, Phó Nhất Kiệt nhìn chăm chú vào qυầи ɭóŧ đã giặt sạch của Phó Khôn một lúc, trên qυầи ɭóŧ không có gì kỳ quái cả, không hiểu tại sao Phó Khôn sáng sớm dậy lại phải thay, thay xong còn rất chịu khó đi giặt.
Nó cảm thấy, quyển sách kia làm cho Phó Khôn trở nên rất kỳ quái.
Những thứ viết trong sách, rốt cuộc là chuyện gì?
Chuyện kỳ quái như vậy, nó không thể nào đi hỏi bố mẹ, nhưng vẫn có người để hỏi được.
Hạ Phi lúc không có việc gì sẽ đều nằm nhoài trên lan can hành lang, nhìn chằm chằm cây trong sân ngây người.
Phó Nhất Kiệt chẳng mấy khi thấy anh ra khỏi nhà, chỉ có lúc Trương Thanh Khải đến thì sẽ thi thoảng cùng anh xuống tầng đi dạo, mẹ bảo sức khỏe của Hạ Phi càng ngày càng kém, uống bao thuốc cũng chẳng ăn thua.
Nhưng nụ cười trên mặt Hạ Phi thì vẫn luôn còn đó, lúc Phó Nhất Kiệt nhích lại gần anh, anh quay mặt lại cười: “Anh em đi chơi rồi à?”
“Ừ, đi mua quần áo với Tôn Vĩ, anh ấy biết chọn quần áo.”
“Uống canh đậu xanh không?” Hạ Phi xoa đầu nó.
“Không uống,” Phó Nhất Kiệt ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phi, “Anh Tiểu Phi…”
“Sao? Có chuyện gì à?”
Phó Nhất Kiệt gật đầu.
“Đi, vào nhà.” Hạ Phi vỗ lên người nó.
Phó Nhất Kiệt ngồi trên giường Hạ Phi cầm một quả táo, cúi đầu gặm, vẫn chẳng hề nói gì.
Hạ Phi dựa vào ghế trúc bên cạnh, rất kiên nhẫn nhìn nó.
Lúc sắp ăn hết quả táo, Phó Nhất Kiệt mới ngẩng đầu lên, nói một câu: “Em đọc một quyển sách.”
“Sao?” Hạ Phi cười, “Sách gì?”
“Sách anh em mang về…” Phó Nhất Kiệt cắn môi, không biết phải nói thế nào.
“Anh em mang về?” Hạ Phi chống ngón tay lên thái dương, có vẻ như hiểu được gì đó, Phó Khôn sẽ chẳng bao giờ chủ động đọc sách, đọc truyện tranh còn chỉ nhìn tranh không đọc chữ, “Em đọc xong rồi?”
“Không, chỉ một trang thôi.” Phó Nhất Kiệt cúi đầu nhìn quả táo.
Hạ Phi đợi một lúc, thấy nó không lên tiếng, mới thử hỏi một câu: “Là sách kiểu đó à?”
“Kiểu gì?” Phó Nhất Kiệt ngây người.
“Ừm…” Hạ Phi cũng cắn môi, không biết nên nói với một đứa trẻ mười tuổi về chuyện này thế nào, “Chính là…. Có con trai cùng với con gái?”
“Ừ!” Phó Nhất Kiệt gật đầu thật mạnh, Hạ Phi đã nói ra hộ thứ mình không biết nên biểu đạt thế nào, “Chính là như thế!”
“Sau đó thì sao?” Hạ Phi lại hỏi.
“Hả?” Phó Nhất Kiệt ngơ ngác, “Sau đó gì?”
“Sao em lại tìm anh?”
“Bởi vì….Bởi vì…” Phó Nhất Kiệt nhíu mày.
“Nhất Kiệt,” Hạ Phi đứng dậy, cầm cuốn sổ ghi chép và một cây bút từ trên bàn tới, “Lại đây, anh nói cho em.”
“Nói gì?” Phó Nhất Kiệt nhìn anh
“Nói chuyện giữa nam và nữ là thế nào,” Hạ Phi cắn đầu bút, “Chuyện này cũng không phải chuyện gì kỳ lạ cả.”