Nhân Duyên Tiền Định

Chương 59: Ngày ba tháng ba

Edit: Halley

Khi đó nàng đã được chọn làm thái tử phi, bị người dùng thư cùng ngọc bội của thái tử mật ước hẹn ra khỏi phủ. Nàng đối với thái tử không có cảm tình gì, nhưng ngại thân phận của hắn, không thể không đi.

Dù sao về sau sẽ thành thê tử của hắn, thỉnh thoảng gặp mặt cũng không phải việc lớn gì.

Tới Phi Lai lầu, người được hẹn lại chậm chạp không thấy đến, thấy trong góc phòng có đặt vài thùng rượu to, mùi rượu thơm nồngtrong phòng, trực giác nàng cảm thấy có điểm không thích hợp, đang muốn đi ra ngoài thì cửa ngoài đã bị khóa cứng, chỉ trong chốc lát liền có ngọn lửa nổi lên, cháy lan tới thùng rượu, lửa gặp rượu càng bùng cháy dữ dội, phát ra tiếng nổ "bang bang".

Văn Chiêu tìm lối thoát xung quanh, chỉ thấy nhã gian bên trong có cửa sổ có chỗ có thể đi thông ra bên ngoài, chỉ là lúc này khung giấy đã bị thiêu sạch, song cửa trên cũng bị một tầng lửa bao vây. Cửa sổ bén lửa lớn cháy hừng hực khiến nàng chùn bước, dù có nhảy ra cũng bị té từ cao xuống, đến lúc đó không chết cũng bị lóc đi da thịt.

Nhưng rốt cuộc xem như cũng còn một đường sống.

Quanh mình ngày càng nóng rực, ý thức nàng cũng càng thêm mơ hồ. Nhưng vô luận thế nào nàng cũng muốn đi ra ngoài. Trong lòng nàng có môt giọng nói nói cho nàng biết so với tồn tai cái gì cũng không quan trọng, tồn tại mới không làm mẫu thân thất vọng, nếu nàng cứ như vậy mà chết đi, mẫu thân dưới cửu tuyền cũng không muốn gặp nàng.

Văn Chiêu tích góp đủ sức lực hướng đến cửa sổ lao thẳng ra, ánh lửa trong nháy mắt đem nàng vây quanh, ngọn lửa bén lên người nàng, thiêu đốt khiến nàng dường như mất đi cảm giác đau đớn. Nhưng nàng lại cảm giác được dường như có người tiếp được nàng, còn dập tắt lửa trên người nàng.

Trên mặt Văn Chiêu đau đến xuyên tim, lại mơ mơ màng màng thấy cách đó không xa nhìn thấy một người không rõ mặt, lúc này đỉnh đầu nàng như có tiếng người thở dài một tiếng "Đáng tiếc......"

Chưa đến một thoáng, nàng liền hoàn toàn mất đi ý thức.

Mà lúc sau được ân nhân cứu, nàng lại thêm khẳng định lửa to cháy lâu ngày ấy, ân nhân cũng xuất hiện ở lầu dưới. Cũng không biết vừa khéo đi ngang qua, hay vẫn ở trong lầu, sau khi phát cháy mới chạy ra.

Mặc kệ là dạng nào, ngày ba tháng ba năm nay, tới Phi Lai lâu hẳn có thể nhìn thấy ân nhân.

Tuy rằng kiếp này nàng cùng ân nhân còn chưa kết giao, nhưng nàng có ký ức kiếp trước, lúc này có lợi thế tranh thủ cùng ân nhân hợp tác lần hai. Cho dù trọng sinh một kiếp, thâm thù đại hận của ân nhân đối với hoàng thượng hẳn là sẽ không thay đổi.

Lễ Thượng tị này, Khương Nhị gia cùng Khương Văn Ngọc được mời tiến cung.

Hoàng thượng lúc trẻ cũng có sở trường thi phú văn chương, lúc sau đăng cơ vẫn yêu thích phong nhã như cũ, bởi vậy ông ta đối với những viên quan có thiên phú đặc biệt thưởng thức. Ngày này trong cung mở một thượng yến, mời văn nhân trong thiên hạ làm khách, văn thần trong triều cũng tề tựu đủ.

Văn Chiêu buổi sáng liền tắm gội, nước tắm pha nóng lại thêm phong lan, một thân hương hoa.

Kiếp trước lúc hôn kỳ của nàng sắp tới, bởi vậy không cùng Thính Lan các nàng ra ngoài đạp thanh. Đời này không vậy, việc hôn nhân của nàng chưa định, có thể giống nữ tử khuê các bình thường, trang điểm làm tóc cùng ra ngoài đạp thanh.

Tần Thị cũng nghĩ mang nàng ra ngoài, kết bạn thêm với các tiểu thư công tử trẻ tuổi. Nàng đã mười bốn tuổi, có thể xem mắt được rồi, Tần Thị so với các chủ mẫu khác có chút bất đồng, so với môn đăng hộ đối, bà dường như càng hi vọng Văn Chiêu có thể gả cho người nàng yêu thích. Phủ quốc công có đủ thế lực cùng tiền tài, đảm bảo nàng cơm áo vô lo, bởi vậy duy nhất thiếu là người tri âm.

Lễ Thượng tị cả nam lẫn nữ so với ngày thường đều thoải mái hơn, hai bên bờ sông cảnh xuân hòa thuận vui vẻ, nam nữ đi dạo dọc bờ, nếu gặp được người hợp duyên sẽ cùng đối thơ xướng khúc.

Tần Thị cười nói, "Ta đã già rồi, Chiêu Chiêu mang theo các muội muội cùng đi thôi, tới bờ sông dạo chơi chút."

Từ sau khi sự cố năm trước phát sinh, đây là lần đầu tỉ muội các nàng hội tụ một chỗ, không có trưởng bối bên cạnh, ai cũng không cần che dấu, không khí liền có vài phần xấu hổ.

Văn Chiêu trong lòng buông tiếng thở dài, chỉ chăm chú mang các muội muội đi dọc theo bờ sông. Theo bản năng cách xa Thính Lan chút, rốt cuộc Thính Lan có thể nhân lúc nàng chưa chuẩn bị đẩy nàng xuống sông hay không cũng khó nói được, có thể hại nàng một lần hiển nhiên lại có thể hại lần thứ hai.

Thính Lan từ trước đến nay vốn mẫn cảm, cảm nhận Văn Chiêu có lòng phòng bị với nàng liền thấy trong lòng chua xót không thôi, chỉ có thể khẽ cắn môi nuốt xuống sự chua xót này, tự giác đi chậm lại vài bước.

Gần tới bờ sông, Văn Chiêu cảm giác tay áo mình bị người khác giật nhẹ, lập tức nghiêng người tránh đi, lại thấy Thính Nguyệt đưa tay trong không trung, trên mặt ngơ ngác, trong mắt có chút bi thương đau đớn.

Văn Chiêu yên lặng không nói, lại nhẹ nhàng cầm tay Thính Nguyệt dẫn đi. Chỉ một động tác nhỏ nhưng làm tâm tư của tiểu cô nương trở nên hớn hở.

Thính Nguyệt khó chịu cùng sung sướиɠ đều đơn giản như vậy, so với bất luận cái gì đều làm người khác nảy sinh yêu thích. Văn Chiêu nắm bàn tay mềm ấm của Thính Nguyệt, trong lòng không ngăn được mà nghĩ như vậy.

Chính là thời điểm trước khi xét nhà kiếp trước, nàng chưa từng đơn giản như thế, khi đó tính tình nàng có phần cổ quái cố chấp. Đối với kế mẫu cùng muội muội không bày sắc mặt tốt, chỉ có đối mặt cùng cha và Tam ca mới lộ vài phần trẻ con đáng yêu, thậm chí ngẫu nhiên sẽ nảy sinh trốn tránh bọn họ, đem bản thân phong bế lại, ai cũng không thấy.

Nhưng nhiều năm qua, nàng đã không nhớ rõ vì sao nỗi lòng lại cổ quái như vậy.

Chỉ là....nàng như vậy, tại sao lại được người nhà sủng ái cùng Lục Nhiên yêu thích?

"Cô nương." Đang nghĩ ngợi chuyện xưa, đội nhiên có người gọi một tiếng, Văn Chiêu lấy lại tinh thần, lại thấy một thanh niên cầm trong tay một phong lan đứng trước mặt nàng, thấy nàng nhìn qua sắc mặt lập tức đỏ lên.

Hắn dường như xấu hổ, đem phong lan đưa qua bảo: "Cô nương khiến người gặp người yêu, hay chăng kết lương duyên cùng ta?"

Đây là tập tục của lễ Thượng tị, đem phong lan tặng cho nam nữ tử hợp nhãn, biểu đạt hâm mộ. Đưa ra chính là tâm ý, tiếp nhận là lễ tiết, đương nhiên nếu xem vừa mắt, có thể cùng nhau tặng lan, đoạn nhân duyên này xem như được kết.

Trước mắt là một nam tử cử chỉ ngây ngô, Văn Chiêu vô thức nhớ tới Lục Nhiên, người kia dường như từ trước đến nay cử chỉ hành động đều mang bộ dáng thành thục, so với người trước mắt, xem như cao thủ trong cao thủ.

"Đa tạ" Văn Chiêu hướng hắn mỉm cười, tiếp nhận cành phong lan, sau đó lại nắm tay Thính Nguyệt đi xa. Ý cười nàng thong dong nhàn nhạt, dáng đi phong lưu xinh đẹp, khiến nam tử kia nhìn đến ngẩn người, đứng yên tại chỗ.

Thính Nguyệt trong lòng ngưỡng mộ, nàng nếu có phong thái bằng một nửa Nhị tỉ tỉ thì tốt rồi.

Thính Lan rảo bước dọc bờ sông không có mục đích, không cảm thấy chút hứng thú đối với những công tử kia. Văn Chiêu nhìn qua hướng bờ sông kia, lại thấy Vương Sùng phủ Hoài An bá cùng cô nương phủ Uy Viễn Hầu cùng đi đến, Vương Sùng kia thấy Thính Lan liền chớp mắt ngơ ngẩn.

Lúc trước khi nghe tin vịt Thính Lan bị hủy dung, mẫu thân hắn liền lập tức cùng Uy Viễn Hầu gia bàn bạc kết giao, sau lại nghe được Thính Lan chưa hủy dung thì đã muộn rồi.

Vương Sùng nhận thấy Văn Chiêu phát hiện hắn nhìn Thính Lan thất thần, giống như cảm thấy ngượng, lập tức thu hồi tầm mắt.

Kỳ thực hắn cùng Thính Lan cũng không tiếp xúc nhiều, chưa nói tới cũng không có cảm tình sâu nặng gì, chỉ thấy trong lòng có chút trống rỗng thôi, như là mất đi gì đó, không thể tìm lại được.

Đêm đó Văn Chiêu liền lặng lẽ ra khỏi phủ, còn cẩn trọng bảo Phù Diêu yểm trợ, nàng có thể yên tâm. Chỉ là lần này thân nữ trang cũng không tiện hành sự.

Hôm nay phố xá náo nhiệt, đều là các cặp nam nữ trẻ tuổi nắm tay đồng hành. Đối với các cặp tình nhân chưa kết hôn, khó có một ngày có thể không hề kiêng kị dắt tay nhau trên phố cười đùa, tự nhiên muốn quý trọng, vì thế các cửa hàng bán hàng rong hai bên cũng được hưởng lợi.

Nam nhân mua thức ăn cho cô nương mình ái mộ, Văn Chiêu thấy đằng trước có một đôi nam nữ mua mặt nạ mèo mang lên, một đen một trắng rất xứng đôi. Như vậy đi trên phố có gặp người quen cũng không cần thẹn thùng.

Văn Chiêu cũng nghỉ chân tại đây, liền đến chỗ bán mặt nạ. Phần lớn đều là hình dáng động vật, còn các các hình quỷ thần, nhưng không thấy mặt nạ màu bạc như của ân nhân, trong lòng Văn Chiêu an tâm một chút. Hôm nay nàng mưu tính kỹ lưỡng sẽ không hẳn là công dã tràng.

"Vị cô nương này mua thử một cái đi?"

Văn Chiêu cuối cùng mua một cái măt nạ hồ ly.

Nàng nghe ân nhân nói qua hắn từng cơ duyên xảo hợp cứu được một tiểu hồ ly bị thương, khi đó đệ đệ hắn không ở bên cạnh, hồ ly đó lại có vài phần thông minh đáng yêu, ân nhân bèn đem nó nuôi bên người, vừa lúc giải sầu tịch mịch. Chỉ là một lần sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ trở về, lại thấy tên đồng môn ưng ngạnh hướng hắn cười phóng túng, trên cổ lại thêm một cái khăn choàng nâu nhạt.

Đó là lần đầu tiên hắn chính tay đâm đồng môn.

Lão các chủ đã sớm đi, tân các chủ nhỏ tuổi chấp chưởng, là thời điểm nội các ngo ngoe rục rịch. Hắn từ nhỏ có thiên phú tập võ hơn so với người khác, lại bởi vì mẫu thân dạy dỗ phải biết chịu đựng người khác bắt nạt, sau khi mẫu thân qua đời, trói buộc đó vẫn luôn đi theo hắn, nhưng lần đó hắn hoàn toàn quên đi, hành hung người khác.

Nhưng hắn lại cảm thấy rất thống khoái.

Khi nhìn kẻ hay bắt nạt hắn và đệ đệ hai mắt trợn lên, không cam lòng mà ngã xuống, hắn mới bình tĩnh lại. Từ đây, hắn hiểu được đạo lý thực lực quyết định tất cả, nếu A Mão có thể trở về, hắn sẽ không bao giờ để đệ đệ chịu bắt nạt nữa.

Mẫu thân, vì sao phải dạy hắn đạo lý làm điều tốt giúp mọi người, bằng không A Mão giờ đã được hắn bảo hộ tuyệt đối vui vẻ mà trưởng thành.

Quách Dần dựa theo ước định đến Phi Lai lầu.

Nghe nói Lục thị lang hôm nay ở bữa tiệc được hoàng đế khen ngợi, hắn lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, vì sao Lục Nhiên muốn lấy lòng lão gia hỏa ghê tởm kia.

Quách Dần một đường xuyên qua hành lang dài, vào trong góc một phòng. Lúc này còn chưa tới thời gian ước định, hắn nhìn thoáng qua phương hướng hầm rượu, tự rót cho mình một tách trà.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, lại không phải kí hiệu Lục Nhiên nói với hắn sáu nhanh ba chậm.

Quách Dần rút kiếm tiến đến mở cửa, lại thấy ở cửa là một tiểu lang quân mang mặt nạ hồ ly mặc áo bào trắng, Quách Dần bất động thanh sắc để hắn tiến vào, nhẹ nhàng khép cửa lại.

"Ngươi là người phương nào?" Khi nói chuyện, kiếm đã tới cổ Văn Chiêu.

Văn Chiêu lại không sợ, đây không phải là một nhát xuyên cổ toan tính gϊếŧ nàng, chỉ cần nàng có thể nói rõ là được.

Quách Dần trong lòng càng thêm ngạc nhiên, người này chẳng những không hề sợ hãi mà còn khoanh tay nói, "Ta tới để hợp tác với ngươi". Chỉ là nàng vừa nói ra, Quách Dần liền nghe ra đây là một cô nương.

Đột nhiên xuất hiện một người muốn hợp tác với hắn, lại là một cô nương, Quách Dần vẫn không thu kiếm, "Hừ? Ngươi dựa vào gì mà muốn hợp tác cùng ta?"

"Chỉ bằng ta biết ngươi muốn gì."

Quách Dần không nói gì, lẳng lặng chờ nàng nói tiếp.

"Ta đối với thói quen, đam mê của vị kia rõ như lòng bàn tay, cũng có thể họa ra bản đồ phòng vệ bố cục trong cung, như vậy ta đã đủ tư cách chưa?" Bản đồ bố cục phòng vệ là đời trước ân nhân cho nàng họa, chẳng qua chuyện mấy năm sau, ân nhân muốn biết rõ bố cục phòng vệ phải phí nhiều công sức. Hiện tại có thể có được bản đồ phòng vệ, giảm bớt rất nhiều phiền toái hung hiểm, tin rằng ân nhân hẳn là sẽ động tâm.

Quách Dần kinh ngạc, người này lại biết người hắn phải đối phó là ai, không chỉ có như thế, còn biết nhiều như vậy! Nếu......điều nàng nói là thật, như vậy hắn có thể nhanh chóng lấy mạng cẩu hoàng đế kia. Chỉ là......nàng lại có chút khả nghi.

Văn Chiêu nhìn ra hắn dao động, quyết định thêm một mồi lửa, "Thật ra không dám giấu giếm, ta là người phủ Vinh quốc công, hiện giờ phủ quốc công chiến công chồng chất, nếu lần này chiến trận Tây Bắc đánh bại Tây Nhung, liền công cao hơn chủ, đương kim thánh thượng tính tình xảo trá, hay nghi kỵ, phủ quốc công sẽ sớm gặp nguy hiểm. Lúc này mới muốn cùng ngươi hợp tác, lấy thủ cấp người nọ!"

Quách Dần rung động, liền dời kiếm đi ba tấc, Văn Chiêu trong lòng vui vẻ, lại thấy ân nhân lần nữa nhìn qua, ánh mắt sắc bén,"Ngươi sao lại biết được mục tiêu của ta? Nói rõ ràng, kiếm tự nhiên sẽ buông."

Văn Chiêu rùng mình, nàng biết là vì trải qua kiếp trước, bây giờ nàng nên nói như thế nào? Nhưng nàng lại bức thiết yêu cầu muốn mượn lực lượng của ân nhân.

Cảnh báo tổ phụ không thể làm nàng yên tâm, nếu đã ở trong danh sách chết của hoàng thượng, hãm hại một lần không thành sẽ có lần sau. Cho nên hoàng thượng một ngày không trừ, trong lòng nàng khó mà an tâm.

Nghĩ kỹ lý do thoái thác, Văn Chiêu mỉm cười, xứng với khuôn mặt được che bằng mặt nạ hồ ly, đầy vẻ phong lưu, "Ta không chỉ biết chừng này đâu, có muốn ta nhất nhất nói ra?"

"Đương kim thánh thượng là người luyến đồng, qua một thời gian sẽ có nhiều nam đồng từ bảy đến mười một tuổi bị ép tiến cung, phần lớn tế phẩm các nơi, còn có một bộ phận là hắn tự mình cưỡng đoạt bắt đi, gia đình những nam hài đó không thể cáo trạng, đành phải nén giận, nhưng cố tình có một loại người giang hồ, không sợ cường quyền, trong lòng chôn thù hận, chỉ đợi ngày lấy máu thiên tử tế kiếm."

Quách Dần trong lòng chấn kinh. Đam mê này của cẩu hoàng đế rất ít người biết được, nàng lại biết cực kì tường tận, đối với chuyện của hắn cũng rõ như lòng bàn tay.

Mũi kiếm hắn hơi run. Nhân vật nguy hiểm như vậy làm hắn muốn một kiếm gϊếŧ chết nàng. Chỉ là nàng biết càng nhiều, càng có lợi thế cùng hắn hợp tác, nếu hắn gϊếŧ nàng, khả năng tổn thất càng nhiều hơn.

"Cho nên ta thế nào biết được cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi cần ta."

Kiếm khí sắc bén vẽ một đường máu ở cần cổ non mịn của nàng, Văn Chiêu lại không tránh.

Quách Dần rốt cuộc thu kiếm vào vỏ.

Đúng lúc này, cửa lại vang ba hồi chậm.