Thiên Kim Bạc Tỉ: Chị Vợ Anh Yêu Em

Chương 119: Kích mìn (3)

Sau đó cả nhóm lại nghe tiếng của mìn nổ, tiếp đến lại là pháo sáng báo tin bình an của Michael. Đoàn Nam Phong vốn bản tính đa nghi cẩn trọng nên không cho bất kỳ ai liên lạc với nhóm của Michael. Họ vẫn theo lệnh của Đoàn Nam Phong đi về phía trước để tìm dấu vết của người Inca trong bản đồ cổ.

Lâm Thiên Vũ mặc dù vẫn chấp hành mệnh lệnh nhưng không khỏi thắc mắc: “Vì sao chúng ta không để Michael đi cùng?”

“Michael bị bắt rồi.” - Đoàn Nam Phong lạnh lùng đáp. Sắc mặt anh lúc này không để cho người khác biết anh đang nghĩ gì nhưng Tinh Vân tin anh nói như vậy là có lý do và điều này chắc chắn không sai.

Trần Khải Nam thở ra một tiếng tỏ vẻ bất lực, đau lòng quay mặt đi. Đàn ông luôn như vậy, dù trong lòng khó chịu lắm cũng không thể hiện thái quá ra bên ngoài. Trần Khải Nam như vậy, Lâm Thiên Vũ cũng vậy. Đoàn Nam Phong lại càng cẩn mật hơn. Hai mắt anh bị nỗi khó chịu dày vò đến u uất nhưng cả một cái thở dài cũng không có. Tinh thần của anh luôn là linh hồn của cả đội, chỉ một biểu hiện sai sẽ khiến cả đội chùn bước, mất mạng như chơi. Cho nên, có rất nhiều chuyện anh không nói, cũng không để người khác nhìn ra được, chỉ có thể âm thầm cất giấu và tự mình chịu đựng.

Bọn họ vẫn im lặng, không ai nói gì, chỉ đi về phía trước, cố gắng tìm ra vị trí trên bản đồ. Họ loanh quanh một lúc thì cũng đi ra được khỏi khu rừng. Trước mặt họ lúc này là một con suối rất đẹp và cũng rất rộng. Theo như chỉ dẫn trên bản đồ cổ mà những nhà khảo cổ của Lâm Thiên Vũ phục chế lại thì con suối này chính là điểm mà bọn họ cần tìm.

Thế nhưng bốn phía xung quanh chẳng có gì ngoài một con suối lớn chảy róc rách, mấy tảng đá và cây cối bao quanh. Đoàn Nam Phong nhìn thhật kỹ bản đồ, sau đó chỉ cho mọi người xem: “Trên đây có một ký hiệu đặc biệt. Chắc chắn nó là chìa khóa cho chúng ta. Mỗi người hãy cố nhớ ký hiệu này, chia nhau ra tìm dọc con suối này. Không bỏ sót tảng đá, gốc cây nào. Tìm được thì thông báo cho mọi người.”

Tinh Vân nhìn dấu hiệu trên bản đồ, đó là hình vẽ cách điệu hai đầu rắn quấn vào mặt trời. Đây là ký hiệu thờ cúng thần Mặt Trời trong văn hóa của người Inca. Người vẽ lại ký hiệu này nếu là tổ tiên của Lâm Thiên Vũ thì chắc chắn người này phải có mối quan hệ rất mật thiết với người Inca. Rốt cuộc mối quan hệ này là như thế nào? Tinh Vân nghĩ nghĩ rồi suy đoán nhưng vẫn không tìm ra đáp án.

Trong lúc bọn họ đang lùng sục từng ngọn cỏ, moi móc từng phiến đá thì vòng đeo tay của cả nhóm đều chớp đèn màu đỏ. Đèn màu đỏ báo hiệu có bom mìn, như vậy chứng tỏ cách khu vực này khoảng một dặm có một lượng lớn bom mai phục. Ai nấy đều hoảng sợ nhìn nhau nhưng chưa ai dám có hành động gì.

Đoàn Nam Phong nhìn trở lại bản đồ điện tử, thì ra họ đã bước một chân sang biên giới Ecuador. Giữa biên giới hai nước này không có kẽm gai, càng không có bức tường chắn như bức tường Berlin*. Giữa hai nước này chỉ có cánh rừng này làm biên giới tự nhiên cho nên họ luôn cài bom mìn dưới đất để khi có ai xâm phạm sẽ lập tức điều quân ra bắn nhau.

Đoàn Nam Phong nheo mắt ra lệnh cho tất cả rút về khu vực an toàn nhưng lúc này anh lại nảy ra một ý định nguy hiểm. Đó là tự mình đi kích mìn. Chỉ khi số mìn này nổ lên thì lính biên phòng hai nước mới dàn quân bắn nhau. Đó là cơ hội tốt khiến bọn chúng lơ là mà cứu được Michael và những người trong nhóm của anh ấy.

Tinh Vân nghe loáng thoáng anh bàn kế hoạch với Lâm Thiên Vũ và Trần Khải Nam thì tóc tai dựng lên, trái tim lần nữa nhảy ra ngoài. Cảm giác sợ hãi dâng trào trong lòng. Kế hoạch nguy hiểm và liều lĩnh như vậy, cô quyết không để anh đi.

Tinh Vân bằng mọi cách lớn tiếng kêu gào, khóc lóc rồi lý lẽ để ngăn cản anh nhưng Đoàn Nam Phong đã giữ chặt vai cô mà nói rằng: “Nếu anh không đi thì Lâm Thiên Vũ hoặc Trần Khải Nam sẽ phải đi. Như vậy anh càng không an lòng. Bởi vì anh biết chuyện này chỉ anh làm mới có tỉ lệ thành công cao nhất.”

Tinh Vân không muốn nghe cũng không cần nghe, cái cổ đau của cô liên tục lắc đầu khiến máu từ cổ ứa ra thấm vào bông băng quấn cổ. Đoàn Nam Phong nhìn thhấy mà xót xa. Anh bằng mọi cách khuyên nhủ và dỗ dành cô.

Nhưng Tinh Vân vẫn một mức không chấp nhận. “Sinh ly tử biệt”, cô thật không muốn nếm trải qua đâu. Cô và anh vừa kết hôn mà. Khó khăn lắm hai người mới có thể ở bên nhau, sao cô có thể để anh đi kích mìn được. Nghĩ đến đây Tinh Vân lại mếu máo khóc như một đứa trẻ.

-----

Hi các tình yêu của Hạc Giấy!

Các bạn yêu Hạc thì làm ơn bấm cái dấu link để chia sẻ truyện giúp Hạc nha. Hạc bị tụt hạng nữa rồi. Huhu... buồn tê tái luôn đó.