Thiên Kim Bạc Tỉ: Chị Vợ Anh Yêu Em

Chương 96: Ghen (2)

Tinh Vân ngớ người nhìn Đoàn Nam Phong kinh ngạc hỏi: “Anh nói gì vậy? Đó là Thiên Vũ mà.”

Đoàn Nam Phong tức giận thét lớn lên nói ra một tràng: “Thiên Vũ sao? Em gọi tên hắn thân mật như vậy. Lâm Thiên Vũ không phải đàn ông sao? Hơn nữa hắn còn ôm ấp ý định có được em. Em biết hắn thích em nhưng vẫn không giữ khoảng cách với hắn mà ngược lại luôn cho hắn cơ hội tiếp cận em. Tinh Vân, tôi nói em biết, tôi nhịn đủ rồi.”

Tinh Vân khó chịu chau mày cãi lại: “Đoàn Nam Phong, mới sáng sớm anh phát điên cái gì đây? Thiên Vũ là bạn tốt của tôi, còn là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi thân thiết với anh ấy là bình thường...”.

Đoàn Nam Phong không muốn nghe nữa liền lớn tiếng ngắt lời Tinh Vân: “Đủ rồi, vì hắn cứu mạng em mà em phải lấy thân đền đáp hắn sao? Rốt cục trong lòng em có hắn hay không? Em một mực chia tay với tôi có phải vì hắn không?”

Tinh Vân thấy Đoàn Nam Phong càng nói càng mất kiểm soát. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh nóng giận như vậy. Trước nay, chuyện lớn bằng trời anhcũng bình tĩnh giải quyết nhưng lần này thì anh đã thật sự phát điên.

Đoàn Nam Phong tiến lại gần Tinh Vân, hai tay anh giữ chặt hai vai nàng, riết ra từng lời chất vấn: “Tinh Vân nói cho tôi biết. Rốt cục em coi tôi là cái gì? Lúc ở Cenote, em rõ ràng đang mang con của tôi nhưng khi nhìn thấy hắn và tôi nhưng em chỉ bổ nhào vào ôm lấy hắn. Em còn tặng cho hắn sợi dây chuyền đính ước mà ba em tặng mẹ em. Lúc em bị bắt cóc, em chỉ nhớ đến hắn, gọi tên hắn. Trong tiệc cưới của Ưng Túc, em cũng sánh vai cùng hắn xuất hiện trước mặt tôi. Trên con tàu Nebula, khi em phải lựa chọn giữa tôi và hắn, em cũng chưa từng cự tuyệt hắn. Lúc ở chùa Liên Hoa, trước mặt rất nhiều người em chủ động ôm hắn. Bây giờ khi đang ở cùng tôi em cũng muốn chạy đến với hắn. Rốt cục hắn trong lòng em là như thế nào? Nói đi Tinh Vân, trong lòng em, Lâm Thiên Vũ ở vị trí nào?”

Trước những chất vấn của Đoàn Nam Phong, Tinh Vân chỉ biết gỡ tay anh ra khỏi vai mình và quay đi không nói tiếng nào. Đoàn Nam Phong không để cho cô đi, một mực giữ cô lại chất vấn: “Nói cho tôi biết, em muốn cái gì?”

Tinh Vân không trả lời. Gương mặt cô tĩnh lặng như mặt hồ nhìn anh. Đoàn Nam Phong càng tức điên thét lên: “Em muốn đung đưa với cả tôi và hắn sao?”

“Đoàn Nam Phong!” - Đến mức này thì Tinh Vân không chịu nổi nữa, cô hét lớn họ tên anh rồi khó chịu nói ra một tràng: “Anh đủ rồi đó. Vậy anh với Lưu Uyển Linh thì thế nào? Với Băng Thanh lại là như thế nào? Với những người đàn bà khác là như thế nào? Tôi đã nói rất nhiều lần tôi và Thiên Vũ là bạn bè trong sáng. Sao anh cứ phải ghen vô cớ như vậy?”

“Bạn bè trong sáng sao? Có bạn bè nào ôm nhau như tình nhân không?” - Máu ghen của Đoàn Nam Phong đã thực sự bốc cao đến mức khó kiểm soát. Anh khó chịu hỏi vặn lại.

“Vậy còn có kiểu quan hệ gì mà xả thân ôm lấy nhau không?” - Tinh Vân hất mặt, ánh mặt tức giận bắn ra tia lửa hỏi lại Đoàn Nam Phong.

Đoàn Nam Phong cứng người khi nghe Tinh Vân nhắc lại chuyện anh cứu Lưu Uyển Linh nhưng anh cũng không nhượng bộ liền dùng ánh mắt tức giận không kém nhìn lại cô. Sau một lúc, Tinh Vân liền mệt mỏi nói: “Nếu như anh đã không tin tưởng tôi và tôi cũng khúc mắc với anh thì mối quan hệ này tiếp diễn anh thấy có ý nghĩa không?”

Đoàn Nam Phong gật gật đầu tỏ vẻ bất cần, nói lời lạnh nhạt: “Thì ra trước sau em vẫn chỉ muốn chia tay với tôi. Được lắm, Tinh Vân! Tôi vốn dĩ muốn chúng ta có một gia đình hoàn chỉnh cho nên hết lần này đến lần khác tôi hạ mình xin lỗi em, nhường nhịn em. Vậy mà em lại không hề nghĩ đến tôi. Em muốn hủy hôn phải không? Được, vậy thì tôi sẽ chiều theo em.”

Nói xong Đoàn Nam Phong dứt khoát bước ra khỏi phòng ngủ. Hắn đến phòng chứa đồ mặc quần áo vào rồi lấy xe rời đi.

“Thì ra hắn muốn quay lại với nàng là vì con, là vì muốn Tinh Nhật có một gia đình hoàn chỉnh. Hóa ra hắn hông phải vì yêu nàng. Những lời tối qua hắn nói thì ra chỉ là lời chót lưỡi đầu môi. Con người trách nhiệm và nhiều gánh vác như hắn sẽ luôn nghĩ cho đại cục. Có lẽ vì vậy mà hắn mới chịu nhường nhịn để cưới nàng.” - Nghĩ đến đây Tinh Vân hoàn toàn suy sụp, cô ngồi phịch xuống giường thất thần. Từ đầu chí cuối là cô muốn chia tay, nhưng sao khi hắn nói đồng ý chia tay thì cô lại đau thế này. Tinh Vân đưa tay ôm tim đứng lên, nhìn ra cửa sổ, chiếc xe của hắn ùn ùn lăn bánh ra phía cổng kéo theo rất nhiều bụi mù. Chứng tỏ hắn đang rất giận nên mới lái xe nhanh như vậy.

Tinh Vân cũng không ngăn cản hắn, cô chỉ buồn bã nhìn xe của hắn khuất dần sau những hàng cây buổi sớm. Trong lòng cô, cảm giác trống rỗng và hụt hẫng thay nhau dày vò.