Chúng ta vẫn thường được dạy rằng nếu như muốn xây một ngôi nhà thì cần một cái móng thật chắc trên một nền đất vững chãi. Muốn xây dựng một tổ ấm thì cũng chính là đạo lý này. Tình yêu là nền tảng vững chắc nhất cho tổ ấm của mỗi gia đình. Nếu không có tình yêu làm nền tảng thì mọi vun đắp cũng chỉ là là xây lâu đài trên cát. Lâu đài có đẹp và bề thế ra sao thì cũng chỉ là bằng cát. Sóng đến sóng đi khiến người lo lắng. Tránh được đợt này không tránh nổi đợt khác. Cuộc sống hôn nhân chỉ còn là trói buộc vô nghĩa. Bà Fancy đã xây lâu đài cát hết hai mươi năm. Mọi sự cố gắng vượt qua giông bão chỉ là công dã tràng. Có đáng thương, có đồng cảm nhưng xét cho cùng bi ai cũng là do sự cố chấp của bà chuốc lấy.
Lưu Viễn nhìn thấy liền kéo bà Minh vào lòng tránh lấy đường dao. Nhưng ông không ngờ phản ứng của ông vẫn chậm hơn một bước.
“Pằng!” - Tiếng súng lạnh lùng vang lên.
Viên đạn xuyên qua bàn tay phải cầm dao của bà Fancy khiến con dao sắc nhọn rơi xuống sàn đá hoa cương kêu lẻng kẻng. Máu từ tay bà cũng từ đó chảy xuống sàn.
Lưu Uyển Linh hoảng sợ chạy đến kêu gào trong tiếng uất nghẹn: “Mẹ, mẹ, mẹ ...”
Mọi ánh nhìn trong phòng liền đổ về phía cánh cửa gỗ sang trọng. Thì ra Hoàng Gia Khiêm đã đứng ở đó từ bao giờ. Ngay từ lúc đến thăm Lưu Viễn, nghe vệ sĩ báo là mọi người bị đuổi ra ngoài thì anh đã nghi ngờ. Cho nên anh chỉ nhẹ đẩy cửa bước vào quan sát tình hình và tình cờ đã nghe hết câu chuyện. Sau khi nghe bà Fancy dứt lời thì anh đã lập tức phản ứng nhanh nhạy ra tay trước khi bà Fancy có thể tiếp cận được mẹ nuôi của anh.
Hoàng Gia Khiêm thong thả bước vào bên trong gần chỗ bà Minh ngồi, anh ung dung nói: “Một ngày Hoàng Gia Khiêm tôi còn sống thì không ai được phép làm hại mẹ nuôi của tôi. Bà dám ra tay với mẹ nuôi của tôi, tôi sẽ cho bà chết rất thảm.”
“Đừng mà, xin anh, xin anh hãy tha cho mẹ tôi đi. Tôi đảm bảo từ giờ bà ấy không dám nữa đâu. Tôi xin anh, tôi xin anh.” - Lưu Uyển Linh nước mắt dàn dụa, gương mặt sợ hãi dập đầu trước anh.
“Đưa mẹ cô đi trị thương đi nếu muộn thì cái tay của bà ấy không dùng được nữa đâu. Cô nên nhớ cho kỹ người nhà họ Hoàng không dễ đυ.ng vào.” - Trong giọng nói sắc lạnh có mấy phần hăm dọa khiến Lưu Uyển Linh và bà Fancy sợ xanh mặt. Đau đớn như mất lìa cánh tay, cả người bà Fancy toát mồ hôi lạnh. Lưu Uyển Linh nhìn Lưu Viễn bằng ánh mắt buồn bã rồi cúi đầu chào ông. Sau đó quay lại dìu bà Fancy ra ngoài. Lưu Viễn nhìn họ rời đi chỉ thở dài lắc đầu. Trong lòng ông rất đau khi biết được sự thật về thân thế của Lưu Uyển Linh nhưng ông không cách nào thay đổi được sự thật này. Máu mủ của ông chỉ duy nhất một mình Tinh Vân, đứa con đáng thương bị trùm ma túy bắt đi, không rõ sống chết.
Bà Minh vừa qua cơn hú vía cũng thở phào nhẹ nhõm quay sang hỏi Hoàng GIa Khiêm: “Sao con lại đến đây, đã tìm thấy em chưa?”
Hoàng Gia Khiêm áy ngại lắc đầu: “Con đã đi dò la tung tích nhưng không có chút manh mối nào của Cao Thừa Hiên. Con không biết hắn giấu Tinh Vân ở đâu. Bọn con chỉ còn cách bắt vợ hắn làm con tin trao đổi mà thôi. Con cho vợ hắn ở tạm chỗ của dì Thư. Sáng nay nghe trợ lý báo bác Lưu đã tỉnh cho nên con vào thăm. Không ngờ gặp phải cảnh này. Vệ sĩ bên ngoài đã quá sơ suất. Lần sau con sẽ cảnh giác hơn và phái nhiều người hơn bảo vệ mẹ và bác.”
Bà Minh, Lưu Viễn và Bảo Vy đều chán chường thở dài. Một ngày chưa có tin tức của Tinh Vân họ như ngồi trên đống lửa. Bất giác bà Minh lại khóc lóc: “Ta khó khăn lắm mới sinh được con bé. Lúc đó ta biết tim ta không tốt, điều kiện y tế lại khó khăn, ta chết đi sống lại mới sinh được nó ra. Bao nhiêu năm con bé sống khổ cực thiếu thốn nhưng nó vẫn khỏe mạnh. Bây giờ vừa quay về nhà không bao lâu, chưa từng sống vui vẻ ngày nào lại bị bắt cóc. Lỡ mà bọn buôn ma túy làm gì nó thì sao ta sống nổi đây. Gia Khiêm con nói mẹ phải làm sao đây?”
Hoàng Gia Khiêm xót xa nhìn bà Minh: “Mẹ đừng khóc. Con xin lỗi, con đã không bảo vệ tốt cho em. Con sẽ ngày đêm dốc sức đi tìm Tinh Vân. Quyết không để em ấy bị làm hại.”
...
Hoàng Gia Khiêm đau lòng rời khỏi phòng bệnh. Bao nhiêu oán hận dồn hết lên người Cao Thừa Hiên. Cái tên chết bầm này nghe vợ bị bắt cóc mà không mảy may đến cứu. Ta không gửi một phần cơ thể của cô ta đến cho ngươi thì ngươi sẽ không biết sợ. Nghĩ đến đây đôi mắt của Hoàng Gia Khiêm trở nên u ám hung ác. Máu giận sôi trào anh phóng xe về khu ngoại ô của NewYork chỗ bà Thư đang ở.