Tống Thanh Di bị tiếng kêu làm cả kinh không đứng lại được, bước vài bước đến trước cửa.
“Lâm Vũ? Lâm Vũ? Các ngươi mở cửa ra, làm cho ta đi vào”.
Hạ nhân sớm đã thủ một bên ngăn lại động tác kéo cửa của Tống Thanh Di. “Thiếu gia đừng như vậy, phòng sinh không sạch sẽ, ngài đừng đi vào!”.
Linh Bảo cùng Tư Niên đều là gã sai vặt bên người Tề Nhuận Vân, lúc này đều ở trong phòng hỗ trợ, những hạ nhân ngăn cản trước mặt này đều rất ít hầu hạ ở trước mặt, bởi vì không hiểu rõ ràng tính cách của Tống Thanh Di, vừa không dám dùng sức đi ngăn đón, cũng không dám cho đi.
“Tránh ra, Linh Bảo! Tư Niên! Lại đây mở cửa cho gia”. Tống Thanh Di cũng không dám đi lôi cửa, chỉ sợ ảnh hưởng động tác của lão đại phu bên trong. Chỉ đành phải kêu bọn Linh Bảo lại đây mở cửa.
“Tốt lắm, Đoan Cẩn ngươi cãi nhau như vậy sẽ ảnh hưởng đến bên trong, cho dù ngươi muốn vào, ngươi tính dùng bộ dàng này dọa vợ ngươi sao?” vẫn là Tống mẫu nhìn không được, ở phía sau nói.
Lời nói của mẫu thân làm cho Tống Thanh Di dừng một chút, đúng rồi, hắn hiện tại trên tay còn mang còng, đi vào còn không giúp được gì, ngược lại làm cho Lâm Vũ lo lắng. Bất quá không cho hắn đi vào trong cánh cửa, Tống Thanh Di lại cảm thấy chính mình kinh hãi lợi hại, hình ảnh sinh nở của Lâm Vũ ở đời trước cứ lay động trong đầu hắn, nhưng khiến hắn ở bên ngoài chờ, hắn cảm thấy không chờ đứa nhỏ sinh ra hắn đã hỏng mất.
Nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình hoảng thần đi xung quanh, Tống lão phu nhân lắc đầu.
Cuối cùng Tống Thanh Di nhớ tới hai vị nha dịch kia bèn đi thương lượng, may mà hai người trông coi này đều biết tình huống, thật cũng không làm khó, ở Quản Bích đưa tới một cái hà bao thật dày liền sảng khoái mở khóa cho Tống Thanh Di, bất quá chờ chính quân của Tống Thanh Di sinh sản xong thì sẽ khóa lại.
Chờ Tống Thanh Di trở lại cửa phòng sinh, đã muốn nghe được tiếng vang trong phòng, phần lớn là thanh âm lão đại phu chỉ huy, ngẫu nhiên mới có thể nghe thấy một hai tiếng kêu la áp lực của Lâm Vũ.
Tống mẫu thấy bộ dáng của hắn cũng không biết là tư vị gì: “Trước kia kêu ngươi cưới, ngươi không muốn, hiện tại thật biết đau nhân, về nhà không thấy ngươi nghĩ đến, lúc này nhưng thật ra bị hù dọa”.
Tống Thanh Di nghe vậy ngượng ngùng cười cười, trong lòng biết mẫu thân cùng chính mình oán giận ngoài miệng, nếu không sẽ không một mực ở bên này. Lập tức đi qua ôm lấy mẫu thân nhà mình, giống như trước đây ở trên vai cọ cọ: “Mẫu thân tự cấp quyền thôi, đau vợ mẫu thân cũng muốn hiếu thuận, về sau ta cùng Lâm Vũ nhất định sẽ hiếu thuận với ngài”.
“Được rồi, được rồi, đi thôi”. Tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ, nhưng là Tống mẫu vẫn không kìm chế được mà lộ ra tươi cười. Con trai của nàng đã lâu lắm rồi không cùng nàng thân cận như vậy.
Lần này không có người ngăn cản Tống Thanh Di, Quản Bích đã muốn đem cửa mở ra-lúc này trong nhà có hai người chủ tử, ngay cả Tống lão phu nhân cũng không ngăn cản, bọn họ làm sao còn có thể ngăn cản- cánh cửa xao động một chút, Linh Bảo liền theo bên trong mở cửa, bất quá vẫn là chờ ở cửa, nhưng là mùi máu tươi bên trong cánh cửa cũng đã muốn bay ra ngoài.
Thanh âm rõ ràng lọt ra, lọt vào trong tai Tống Thanh Di giống như là rêи ɾỉ vô lực.
Sắc mặt Linh Bảo có chút trằng, nhìn thần sắc Tống Thanh Di có chút gấp, “Thiếu gia, thiếu quân không cho ngài vào”.
Tống Thanh Di có thể không để ý người khác mà xông vào, nhưng lời nói của Tề Nhuận Vân làm cho hắn bình tĩnh một chút. Hắn có thể đoán được tâm tư người này, sợ chính mình lo lắng, cũng sợ hắn chịu không nổi trường hợp máu me khi đứa nhỏ sinh ra- dù sao sau khi hắn biết Tề Nhuận Vân có thai biểu hiện vô cùng để ý- nhưng chính quân nhà mình nào biết không nhìn thấy hắn, trong lòng chính mình càng thêm hoảng loạn.
“Thiếu quân hiện tại như thế nào?” kiềm chế cảm xúc xuống dưới, Tống Thanh Di hỏi trước Linh Bảo tình huống.
“Lão đại phu nói độc tố lưu lại có chút ảnh hưởng tới đứa nhỏ, cho nên thiếu quân sinh sản sẽ vất vả, máy thai rất kịch liệt, tiểu thiếu gia trước tiền muốn đi ra, sản đạo của thiếu quân hoàn toàn còn chưa mở ra, khó sinh là có khả năng xảy ra”.
Mỗi câu của Linh Bảo nói ra Tống Thanh Di nghe đã muốn sợ hãi, hắn lập tức hít sâu một hơi, “Ta muốn đi vào, ngươi đừng quản, đi làm việc của ngươi, thiếu quân ta đây sẽ chăm sóc”.
Linh Bảo nghe xong còn có chút sốt ruột, sau lại nghe thấy phía sau có tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, chạy nhanh đi vào, bất chấp Tống Thanh Di.
Tống Thanh Di cũng nghe thấy, theo Linh Bảo cùng nhau đi vào.
Mới vào ngoại thất của phòng mà thôi, mùi máu tươi càng thêm dày đặc, Tống Thanh Di tiến vào nội thật liền thấy Tề Nhuận Vân quỳ gối trên giường dựa vào Tư Niên chống đỡ giãy dụa dùng sức, lão đại phụ tại sườn thắt lưng hắn châm kim, mỗi khi trát một châm, Tề Nhuận Vân liền cong cổ cứng ngắc rêи ɾỉ, mà ngoại sam đã cởi chỉ mặc một kiện trung y bao phủ bụng đang kịch liệt phập phồng, thường thường có thể rõ ràng thấy nó vặn vẹo chấn tĩnh, hạ thân trần trụi lại thỉnh thoảng chảy ra tơ máu cùng thủy tích.
Giữa chân Tề Nhuận Vân lót không ít bố điếm màu trắng, vết máu trên vải lót nhìn thấy ghê người, mà Linh Bảo thỉnh thoảng dẫn dắt bọn hạ nhân đi thay bố điếm có vết máu cùng mồ hôi ướt nhẹp. Cảnh tượng như vậy khiến chân Tống Thanh Di nhuyễn một chút.
Bất quá cảnh tượng đời trước Tề Nhuận Vân bất lực giãy dụa hiện lên trong óc, Tống Thanh Di run rẩy, mởi tỉnh lại khởi lên tinh thần.
Tư Niên đã chú ý tới thiếu gia nhà mình, mà Tề Nhuận Vân đã muốn vô lực cảm giác với ngoại giới.
Thừa lúc lão đại phu dừng tay cùng thay đổi với Tư Niên, Tề Nhuận Vân có cảm giác mở to mắt, nhưng là ánh mắt không tụ lại, “Đoan Cẩn?”
Tống Thanh Di thương tiếc hôn nhẹ lên sườn mặt tràn đầy mồ hôi của hắn: “Ta ở”.
“Đừng nhìn!” lắc đầu, Tề Nhuận Vân muốn hắn đi ra ngoài. Nói không nghĩ muốn cho Tống Thanh Di thấy bộ dáng chật vật hiện tại của hắn, vẫn là không nghĩ làm cho hắn nhìn thấy trường hợp sinh đứa nhỏ huyết tinh như vậy.
“Ta không xem, ta chỉ ôm vợ ta một cái, vợ cố gắng sinh đứa nhỏ cho ta như vậy, ta rất đau lòng”. Tống Thanh Di ôm Tề Nhuận Vân đều cảm thấy được hắn đau đến run lên, trong lòng cũng vô cùng đau đớn, lại dựa theo yêu cầu của lão đại phu đem người nâng cao lên một chút, mới dán vào lỗ tai Tề Nhuận Vân nói. Lúc này Tống Thanh Di đã muốn cùng Tề Nhuận Vân quỳ đứng ở trên giường, bất quá hắn so với Tư Niên cao hơn, cho nên Tề Nhuận Vân dựa vào dùng ít sức một chút.
Lại một cơn đau đánh úp tới, Tống Thanh Di có thể cảm giác được người trong lòng ngực căng thẳng, sau một lúc lâu mới thả lỏng trong lòng hắn, “Đau quá!” lỗ tai sau khi nghe vào lời nói của Tống Thanh Di, Tống Thanh Di lúc này mới có thể phản ứng lại với ý tứ của chúng nó một chút, không biết vì cái gì lúc trước trong đầu chỉ có ý niệm cố gắng mà lúc này trong lòng Tề Nhuận Vân lại trào ra một cỗ ủy khuất.
“Ta biết, ta biết, vợ ta là lớn nhất, vật nhỏ làm ngươi đau, ta trong chốc lát giúp ngươi đánh mông hắn!” Có thể làm cho phu nhân lãnh đạm nhà mình ủy khuất kêu đau, Tống Thanh Di không biết lúc này hắn thừa nhận đau đớn lớn bao nhiêu, chỉ biết là chính mình đã đau lòng chịu không nổi.
Thế nhưng nghe Tống Thanh Di nói như vậy, Tề Nhuận Vân ngược lại cười ra tiếng, tuy rằng rất mau bị hô đau che giấu, nhưng Tống Thanh Di có thể xác nhận mình nghe thấy được. Phu nhân nhà hắn lãnh đạm đến biểu tình đều ít vậy mà thực sự nở nụ cười.
“Ngươi không được đánh hắn!” một tiếng này nhưng là phi thường hữu lực, là lão đại phu ngừng động tác ghim kim, làm cho hắn có sức một chút.
Tống Thanh Di ngẩng đầu hướng lão đại phu trước mặt, miệng như cũ hống Tề Nhuận Vân đang nhắm mắt nói: “Hảo, hảo, hảo, không đánh, về sau ta sẽ dạy hắn bưng trà rót nước hiếu thuận với a cha hắn”.
“Châm đã muốn trát hoàn, ta cho người buộc dây lưng trên giường, trong chốc lát cấp thiếu quân mượn lực. Đứa nhỏ muốn ra sớm, thân thể thiếu quân còn chưa có hoàn toàn chuẩn bị tốt, đứng thẳng khi sinh, nhiều ít có thể có trợ lực, chính là thiếu quân sẽ đau một chút”. Lão đại phu tiếp nhân bố khăn hạ nhân đưa tới lau mồ hôi, đem tình huống giải thích cho hai phu phu một chút.
“Ta đã biết, thầy thuốc ngươi khiến tướng công ta ra ngoài đi”. Tề Nhuận Vân mở to ánh mắt toàn mồ hôi, lúc này tinh thần đã muốn tốt lên rất nhiều, hiển nhiên châm trát ở trên lưng chịu khổ sở, mà Tống Thanh Di đến cũng cổ vũ một ít cho hắn, chính là trường hợp lúc sau hắn thực không nghĩ cho Tống Thanh Di xem.
“Nói bậy, ta phải ở lại chỗ này, nhìn thấy ngươi đem vật nhỏ bình an sinh ra!” Tống Thanh Di làm sao theo ý hắn để chính mình đi ra ngoài, miệng dán dán vào hai má Tề Nhuận Vân, phản bác nói.
Không đợi Tề Nhuận Vân đáp lời, lão đại phu trước
hết nói, “không cần, hắn rõ ràng so với gã sai vặt cho ngươi dựa vào thoải mái hơn, làm gì phải phiền toái, ngươi sinh đứa nhỏ cho hắn, khiến hắn cho ngươi dựa vào cũng không quá”. Lão đại phu là người hành y, tối không kiêng kị cách nói phu không tiến phòng sinh.
“Ngươi xem, thầy thuốc đều nói như vậy, ngươi sẽ không phí sức nữa, ngoan ngoãn gắng sức sinh đứa nhỏ ra”. Gặp Tề Nhuận Vân lần thứ hai nhắm mắt biểu tình nhẫn nại, Tống Thanh Di chỉ biết lại bắt đầu rồi.
Lúc sau Tề Nhuận Vân cũng không khuyên nữa, hắn tuy rằng nguyện y mang thai sinh tử, nhưng trong lòng kỳ thực thủy chung có sợ hãi, ở phía sau có Tống Thanh Di không thể không nói là có chỗ dựa vào.
Tống Thanh Di chống Tề Nhuận Vân, nhìn thấy hắn lặp lại đau đớn rồi hòa hoãn, đau lòng sớm đã áp qua sợ hãi.
Tề Nhuận Vân sinh sản trải qua hai ngày một đêm, đợi thời điểm đứa nhỏ thành công hoạt đến trong tay lão đại phu, hơi thở hắn đã muốn mong manh, trực tiếp mê man.
Chính là Tống Thanh Di cũng đã muốn run run, cơ hồ thoát lực, thậm chí không dám đi tiếp đứa nhỏ đã được tẩy trừ sạch sẽ, chỉ sợ trên tay không khí lực làm ngã đứa nhỏ.
Đứa nhỏ mới sinh ra toàn thân hồng hồng, ngũ quan lại nhăn thành một đoàn, hơn nữa bởi vì thời gian sinh sản lâu, đầu bị đè ép có chút dài, chỉnh thể nhìn có chút kỳ quái, càng không nói trên vài đứa nhỏ có một cái bướu thịt đỏ sậm hơi đen.
Trước mắt Tống Thanh Di tối sầm, phản ứng đầu tiên là may mắn Tề Nhuận Vân sinh xong liền hôn mê.
“Thầy thuốc?” Tống Thanh Di lên tiếng, mới phát hiện âm thanh chính mình khàn khàn khó nghe, ngay cả như vậy cũng không thể che dấu được thanh âm run rẩy của hắn.
Lúc này trong phòng sinh không một tiếng động, tình huống đứa nhỏ làm cho đại khí của tất cả hạ nhân đều không dám suyễn một tiếng.
Thầy thuốc là người thấy cái bướu thịt sớm nhất, trong lòng hắn từng có giả thiết cho tình huống này, thật không khϊếp sợ giống như những người khác, chính là lúc trước hắn bận đỡ đẻ, không có thời gian kiểm tra.
Nghe Tống Thanh Di hỏi, lão đại phu rửa tay sạch sẽ, ý bảo hắn chờ, theo sau xem xét một phen, mới nói: “Đây là di độc, thiếu quân thân trúng trùng độc, bởi vì có thai tiêu độc chậm, độc tố dư thừa chưa kịp thải ra đều ở trong này”. Dưa độc chưa giải trừ hết tự nhiên đối với thân thể sinh ra ảnh hưởng, Tề Nhuận Vân dùng dược trà tiêu độc, hiệu quả chậm, độc tố lại không đối hắn có gì ảnh hưởng, hiển nhiên là bởi vì độc tố này đều tập trung ở đây.
Hiểu được ý tứ thầy thuốc, bộ dạng xấu xí của vật nhỏ ở trong mắt Tống Thanh Di cũng dễ thân lên, chính là hắn sợ Tề Nhuận Vân vừa mới sinh sản xong nhìn thấy sẽ chịu không nổi.