Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng

Chương 50

Tế Tế đột nhiên mở bừng mắt ra, gần như đã quên mất dạ dày mình đang không khỏe, lập tức ngồi bật dậy: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Túy Mặc yên lặng, nhìn xuống nền nhà, l*иg ngực phập phồng, dường như đang điều chỉnh tâm trạng.

Mẹ anh vừa mới thoát khỏi tai ương tù tội, hôm nay vốn là ngày gia đình bọn họ đoàn viên, tại sao cha anh lại đột nhiên qua đời? Thảo nào rõ ràng là anh không trực ban nhưng tới giờ này vẫn còn chưa ngủ. Xảy ra chuyện này, tại sao anh… tại sao anh vẫn còn đích thân tới đây… Tế Tế hơi xấu hổ, cô hiểu rất rõ nỗi đau mất đi người thân ruột thịt, anh đã phải làm sao để gắng gượng tới tận đây khám bệnh cho cô mà không hề lộ ra chút cảm xúc nào?

Nhìn Giang Túy Mặc điều chỉnh tâm trạng cả hồi lâu mà vẫn không thể nói được câu nào, Tế Tế đột nhiên nổi lên một loại xúc động muốn nhào tới ôm lấy anh. Lúc này Tế Tế mới nhớ ra, trước đây mình yêu người này tới cỡ nào!

Lúc anh không để ý tới cô, cô vừa rầu rĩ vừa tuyệt vọng gửi cho anh nhiều tin nhắn bày tỏ tình cảm của mình như vậy; nhận được hồi âm của anh, dù chỉ là một chữ, cô cũng vẫn vui vẻ cả ngày, lại còn chụp ảnh màn hình; lúc anh nói muốn yêu đương với cô, cái cảm giác hạnh phúc đó quả thật là muốn đòi mạng cô — Anh là nam thần, anh vĩnh viễn đứng trên đỉnh Everest trong lòng cô, cô nỗ lực leo lên như vậy mới chạm tới ống quần anh.

Cuối cùng, Giang Túy Mặc không nói tiếng nào, đóng cửa ra về.

Mẹ Tế Tế dựa theo lời dặn của Giang Túy Mặc, nấu một chút cháo nhừ cho Tế Tế ăn, Tế Tế uống thuốc xong thì ngủ một giấc, tới lúc tỉnh lại thì đã gần trưa, mặc dù thân thể vẫn còn suy yếu nhưng ít nhất cũng đã có sức lực tự bò dậy đi kiếm cơm ăn.

Trong đầu chỉ có Giang Túy Mặc.

Cô ngồi ngây người trên sofa, thấy điện thoại thông báo mấy cuộc gọi nhỡ đến từ Giản Kỳ, cô cầm điện thoại lên nhưng không gọi lại cho cậu ta mà lại gọi cho Giang Túy Mặc.

Chắc hẳn bây giờ anh đang rất khổ sở.

Anh không nghe máy.

Giản Kỳ lại gọi tới, Tế Tế còn chưa kịp lên tiếng thì cậu ta đã tuôn ra một tràng mắng mỏ cô, bây giờ cô cũng chẳng có sức lực đâu mà cãi lại cậu ta, thế là dứt khoát ngồi yên chờ cậu ta mắng xong. Sau đó cô nói: “Ba của Giang Túy Mặc qua đời rồi…”

Nhiều năm về sau, đồng chí Giản Kỳ kể lại, năm đó nghe thấy cô mập kia dùng giọng điệu mất hồn mất vía nói ra câu đó xong, cậu ta lập tức biết ngay, mình không có cửa rồi.

Mới vừa dấy lên một chút hy vọng, vừa muốn dũng cảm quên mình theo đuổi một lần nữa, cô cần bao nhiêu năm để quên Giang Túy Mặc thì mình sẽ chờ từng ấy năm, chỉ cần cô quyết tâm phân rõ giới hạn với Giang Túy Mặc. Đáng tiếc thay, một câu nói mất hồn mất vía như vậy, cậu ta cảm giác như thể lại nhìn thấy cô nàng Hồ Tế Tế vừa nhắc tới Giang Túy Mặc là ánh mắt đã si mê của năm đó. Giang Túy Mặc là độc, là thứ độc đã định sẵn sẽ gặm nhấm cả nửa đời sau của Tế Tế.

Con pháo hôi Giản Kỳ đi nghe ngóng mấy ngày, báo cho Tế Tế biết: “Nghe anh bạn cảnh sát của tôi nói, ba anh ta chết vì trúng độc cá nóc, bảo là hôm đó rốt cuộc thị trưởng Lý cũng có thể về nhà, mấy người bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, ba anh ta rất thích ăn cá nóc, hôm đó cũng mua về tự mình nấu, kết quả là không xử lý sạch sẽ nội tạng, không cẩn thận bị lẫn vào trong canh. Thật là nguy hiểm, hình như hôm đó tâm trạng của tên họ Giang kia rất là tệ, vốn dĩ anh ta cũng rất thích ăn cá nóc, nhưng cả bữa tối chả được hạt cơm nào vào bụng, nếu không anh ta cũng toi đời luôn rồi. Thị trưởng Lý với tên gì Luân ấy xưa nay không ăn cá nóc, nên cũng không bị gì.”

“Không phải anh ấy là bác sĩ sao? Không thể cấp cứu được sao?” Tế Tế vội hỏi.

“Ôi chà, bà cô của tôi à, có thể cứu được sao? Mùa này độc tố trong nội tạng cá nóc là mạnh nhất đấy. Nói tới cũng ngược thật, lúc ba anh ta xuất hiện dấu hiệu tê liệt thì anh ta lập tức phát hiện ra không ổn, bắt đầu trợ nôn, sau đó đưa tới bệnh viện cấp cứu, tiếc là đã ăn nhiều quá, cho dù con trai làm bác sĩ, cấp cứu mấy tiếng liên tục vẫn không thể cứu được. Ài, anh ta chứng kiến cả quá trình từ lúc ba anh ta vui vẻ ăn tối cho tới khi độc phát tử vong.” Giản Kỳ đi hóng chuyện cũng na ná với mấy bà bác ngoài đường, chẳng tha cho bất kỳ chi tiết nào, lúc miêu tả còn thêm vào rất nhiều thủ pháp tu từ, thậm chí còn đậm chất trữ tình: “Cảnh sát tới nhà anh ta điều tra, quả thật cá nóc bên trong nồi canh chưa được xử lý sạch sẽ, coi như là tử vong vì trúng độc ngoài ý muốn, cho nên không lập án. Tôi thấy mấy thứ như cá nóc thế này có thể không ăn thì đừng có ăn, đúng không nào?”

Tế Tế cuộn tròn ở một góc sofa, không biết tại sao l*иg ngực nghẹn lại.

“Đúng rồi… Lễ truy điệu vào 9 giờ sáng mai, tôi biết… tôi biết tôi không có phần, cho nên lúc này tôi chỉ khuyên cậu nên tới một lát. Anh ta… cần cậu.” Giản Kỳ cắn răng nghiến lợi nói: “Được rồi, sức khỏe cậu còn chưa khôi phục, sáng mai tôi sẽ tới đón cậu đi, cúp đây.”

Nhiều năm về sau, Giản Kỳ tự nói với mình thế này – Rõ ràng người mình thầm mến không thể coi là nữ thần, nhưng ông đây vẫn là một cái lốp dự phòng siêu tốt.

Tế Tế à, dù vậy, tôi vẫn bằng lòng làm anh em tốt với cậu cả đời.

☆☆☆

“Ăn mặc y như con mực ấy.” Giản Kỳ đưa Tế Tế tới nơi tiến hành lễ truy điệu, liếc cô một cái, chê bai.

“Màu đen trông có vẻ gầy hơn.” Tế Tế mặc váy đen đi tất đen khoác áo đen, trước lúc xuống xe, cô đột nhiên hơi ngượng ngùng nói: “Cái đó… Không phải tôi muốn chủ động lấy lòng anh ấy, chỉ là… tôi không ngờ rằng nhà anh ấy sẽ liên tục xảy ra nhiều chuyện bất hạnh như vậy, tôi tới… coi như là để an ủi anh ấy một chút, tôi biết cậu không vui… Giản Kỳ, xin lỗi nhé.”

“Được rồi được rồi, cậu không xứng với tôi, chúc hai người trăm năm hòa hợp, mau cút xuống xe đi.” Giản Kỳ thúc giục.

Tế Tế ảo não xuống xe, phút cuối cùng còn khom lưng nhắc nhở cậu ta: “Mực màu trắng đấy nhé!”

“Cút cút cút!” Giản Kỳ tức giận quát.

Tế Tế thở dài, một mình đi vào trong hội trường. Tính tới tình cảnh nhạy cảm của Lý Duyên Trân hiện giờ, quy mô lễ truy điệu cũng không lớn, chưa nói tới vòng hoa giăng thành hàng và không khí bi ai, chỉ dáng vẻ trông như đột nhiên già đi mười mấy tuổi của Lý Duyên Trân đã khiến trái tim Tế Tế đột nhiên bị bóp nghẹt. Cô nhìn thấy Miêu Luân đỡ mẹ mình, Giang Túy Mặc thì mặc một bộ tây trang màu đen, tiếp đãi bạn bè khách khứa tới phúng viếng, rất nhiều người vỗ vai an ủi anh, anh chỉ lịch sự gật đầu một cái, người khác nhắc tới chuyện gì xúc động, anh mới hơi mím môi lại kiềm nén tâm trạng, suy cho cùng thì ở trong lòng Giang Túy Mặc, Giang Thao vẫn quan trọng hơn, dù sao đó cũng là người cha ở bên anh từ nhỏ tới lớn, cũng có thể nói là người thân mà anh gắn bó nhất. Đột nhiên, anh ngước mắt lên nhìn thấy Tế Tế.

Tế Tế cắn môi dưới, đứng ngây ra.

Giang Túy Mặc đi về phía Lý Duyên Trân, cúi đầu nói gì đó, Lý Duyên Trân hơi ngạc nhiên nhìn sang, do dự một lúc, quyết định đi về phía Tế Tế. Tế Tế lui về sau một bước, lại thấy Lý Duyên Trân bước tới nhanh hơn, duỗi tay nắm chặt bàn tay mập mạp của Tế Tế: “Phóng viên Tiểu Hồ, trước tiên tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành tới cô và người nhà của cô! Thứ hai, tôi xin cảm ơn cô, cảm ơn cô đã nói rõ sự thật, tôi cũng vô cùng… vô cùng kính nể tấm lòng hiếu thảo của cô. Tôi nhất định sẽ tìm cách lấy lại bức tranh kia, xin hãy tin tưởng tôi.”

Tế Tế không biết bà ấy chỉ đang mồm mép thế thôi hay là thật sự chân thành, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm tay cô thật sự dùng sức, không giống cái kiểu cao cao tại thượng như trước đây.

Miêu Luân đỡ Lý Duyên Trân quay trở lại, Giang Túy Mặc đứng trước mặt Tế Tế, không nói tiếng nào. Tế Tế ngước mắt nhìn anh, anh vẫn rất tuấn tú, chỉ là nhìn qua có vẻ mỏi mệt, mắt vương đầy tơ máu, có lẽ là mấy ngày nay đều không được ngủ ngon. Anh đang định nói gì đó thì mấy người bạn của anh tới, có người mặc quân trang màu xanh lục, có người mặc quân trang màu lam sẫm, có người là quân hàm dân sự như anh, có người trên vai đầy sao với gạch, bọn họ kéo anh tới nói gì đó, Tế Tế chỉ có thể tìm một chỗ vắng người đứng tạm trước, ánh mắt vẫn tìm kiếm anh, mang theo sự đồng cảm, áy náy và yêu thương.

Có lẽ là vì chỗ này vắng người, cho nên Tế Tế nghe được ở góc quanh có hai người đang nói chuyện, nghe giọng thì một người là Miêu Luân, người kia là một người đàn ông trung niên mà cô không quen biết.

“Tiểu Miêu, tuy rằng chú biết bây giờ hỏi cái này không được thích hợp, nhưng là luật sư của tổng giám đốc Giang, chú có nghĩa vụ hỏi cháu một chút, tổng giám đốc Giang ra đi quá đột ngột, không để lại di chúc, về di sản… theo luật thì cháu cũng có quyền thừa kế một phần, bao gồm bất động sản, tiền tiết kiệm cùng với cổ phần công ty, như vậy… cháu có ý kiến hay yêu cầu gì không?”

“Cháu không có yêu cầu gì, di sản của chú Giang cho dù nhiều thế nào thì cũng không liên quan gì tới cháu. Luật sư Lâm, chú cũng biết mà, chú ấy không phải cha ruột của cháu, cũng chỉ coi như là tái hôn với mẹ cháu, đúng là theo luật thì cháu có quyền thừa kế, nhưng mà về mặt đạo đức thì cháu không thể cướp đoạt thứ thuộc về Tiểu Giang… thuộc về anh cháu, cho nên tài sản của chú Giang, cháu không cần gì cả. Nếu như các chú muốn chia cho cháu chút gì đó cho công bằng thì cháu sẽ nhận, chắc chắn sẽ không so đo gì đâu ạ.”

“Cháu có thể nói ra những lời này thực sự khiến chú phải thay đổi cách nhìn về cháu, chú cũng lén giấu Tiểu Giang hỏi cháu chuyện này thôi, mấy hôm nay nó bận không có thời gian xử lý việc này. Chú đã rõ suy nghĩ của cháu rồi, chú sẽ suy xét, tất cả mọi chuyện chú sẽ hỏi Tiểu Giang và thị trưởng Lý rồi mới hoạch định cụ thể.”

“Được ạ, cháu còn phải lo cho mẹ cháu và Tiểu Giang, cháu đi trước ạ.”

Trong lòng Tế Tế không khỏi vỗ tay hoan hô tấm lòng rộng lượng của Miêu Luân, không ngờ rằng anh ta lại không nhảy ra đòi phân chia tài sản thừa kế. Xem ra trước giờ mình đã hiểu lầm anh ta rồi, thật ra anh ta là người rất hiểu chuyện và lương thiện.

Lễ truy điệu diễn ra đúng theo kế hoạch, Tế Tế nhìn Giang Túy Mặc cố nén bi thương đọc điếu văn, lòng bàn tay cũng bị móng tay đâm thành mấy vệt sâu hoắm, nhớ lại lễ truy điệu ông ngoại, vừa bắt đầu cô đã nhịn không được khóc nức na nức nở, tới lúc lễ truy điệu kết thúc, cô khóc lóc dữ dội hơn cả, đứng thụt thịt không ngừng.

Không giống như lúc mở họp báo, bài điếu văn sáu, bảy trăm chữ nhưng mỗi một câu một chữ đều thốt ra một cách gian nan, Giang Túy Mặc đọc xong thì đi sang một bên, vịn lấy tường ngồi xuống, sau đó là phần cáo biệt di thể và người nhà đáp lễ, anh đều không đứng dậy, chỉ cúi đầu nhìn sàn nhà.

Lễ truy điệu kết thúc, tất cả những người tham dự đều lục tục ra về, Tế Tế bước lại gần, thấy Giang Túy Mặc vẫn cúi đầu không nói chuyện, cảm thấy lúc này cho dù nói cái gì cũng chỉ là dư thừa, cô đang định xoay người đi thì lại nghe thấy anh thì thào: “Tế Tế, anh xin em, ở lại… Em có thể… ở lại một lát không.”

Tế Tế chảy nước mắt, yên lặng tiến lên, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, không dám nhìn vào anh. Một lát sau, anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve đầu ngón tay cô, giống như đang thăm dò, có lẽ là vì thấy cô không hất ra nên anh liền cầm lấy tay cô, lúc này Tế Tế mới phát hiện ra bàn tay anh lạnh ngắt.

Lúc ông ngoại đi, cô có thể khóc lóc thoải mái, nhưng Giang Túy Mặc lúc này, sau một loạt biến cố như vậy, lại phải kiên cường không được rơi một giọt nước mắt nào.

Tế Tế ngồi cạnh Giang Túy Mặc nửa tiếng, không nói câu nào, cuối cùng nhân viên gọi Giang Túy Mặc tới lấy tro cốt của Giang Thao và hoàn thành một vài thủ tục thì anh mới buông tay Tế Tế ra, để cho cô về nhà trước. Tâm trạng Tế Tế suy sụp, cô đi vào nhà vệ sinh, lúc đứng trước gương dùng khăn ướt lau nước mắt của mình thì đột nhiên nghe thấy có người vừa huýt sáo vừa đi vào nhà vệ sinh nam ở đối diện. Lúc đầu cô không để ý lắm, tới lúc cô vứt khăn ướt đi định ra ngoài thì thoáng nhìn thấy Miêu Luân đang vừa rửa tay vừa nhìn vào gương mỉm cười ở trước bồn rửa tay bên nhà vệ sinh nam, Tế Tế vội ngồi xổm xuống, ló đầu ra nhìn lén, nhìn thấy Miêu Luân dùng bàn tay ướt nhẹp sửa sang lại đầu tóc, cười một cách khoái trá, còn dùng tay tạo thế head-shot ở trước gương. Tế Tế sợ hãi trong lòng, ló ra cả nửa người, động tác của Miêu Luân trở nên cứng đờ, anh ta lập tức quay đầu nhìn về phía cửa nhà vệ sinh nữ.

Tế Tế kịp thời rụt đầu lại, nghe thấy tiếng Miêu Luân bước đi ra ngoài, cô ở lại trong nhà vệ sinh nữ thêm mấy phút nữa mới lén lút đi ra, thấy hành lang không có ai, cô liền nhanh chóng chạy đi.

Miêu Luân ló ra từ trong góc, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng vội vã của Tế Tế, hai mắt híp lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì, sau đó mới chậm rãi rời đi.