Văn Thuyết

Chương 79

Edit: Yunchan

Cả một toán người đột nhiên xồng xộc bước vào khiến Hoa Tình và Ngụy Chước mở to mắt nhìn chằm chằm, tay chân cũng cứng hết cả lại.

Sau một thoáng yên lặng, Ngụy Chước bèn dè dặt rút vạt áo của mình khỏi tay Hoa Tình, chỉnh lại trang phục xộc xệch rồi mới ho khan một tiếng nói: “Ta đã bảo y phục này mặc rất vừa rồi mà, không cần thay.”

Hoa Tình nghe thế thì liếc qua bọn Vân Khâm trông như đang hiểu lầm cái gì đó, lật đật thả tay ra giải thích: “Y nói bộ đồ này mặc không hợp nên ta định đổi cho y một bộ khác thôi.”

Vân Khâm cũng không biết Hoa Tình đang giải thích chuyện gì, nàng chỉ ngập ngừng gật đầu rồi quay sang nói với Ngụy Chước: “Quả nhiên ngài ở đây.”

Ngụy Chước cau mày, tầm mắt rảo qua ba người một lượt mới hỏi lại: “Thì sao?”

“Chuyện ở Doanh Châu năm xưa bọn ta còn chưa kịp cảm tạ ngài tử tế.” Vân Khâm nghiêm túc nói: “Sau đó nghe nói ngài bị Lương Ung…”

Nàng còn chưa nói dứt câu thì đã bị Ngụy Chước cắt ngang: “Chuyện lâu quá rồi còn nhắc lại làm gì?”

Vân Khâm gật đầu hiểu ý, nhưng vẫn nhìn Ngụy Chước với ánh mắt biết ơn, nàng rất rõ để cứu họ Ngụy Chước đã phải trả cái giá đắt thế nào, cho nên cái nhìn này vô cùng trịnh trọng.

Ngụy Chước có vẻ không quen với kiểu cám ơn sến súa thế này, ậm ờ một tiếng rồi quay đầu đi, trong khi Hoa Tình thì thảng thốt ra mặt như tới bây giờ mới rõ quan hệ giữa mấy người họ, nàng mở to mắt nói: “Các người đang nói gì thế? Rốt cuộc A Chước là ai?”

Vân Khâm lắc đầu, chuyện này muốn giải thích cho rõ thì khá là phiền, trong khi hiện tại họ còn chuyện quan trọng hơn phải làm, do đó nàng chỉ nói tóm lược trong một câu: “Ngụy chước là bạn của Không Thiền phái.”

Hoa Tình trợn mắt cái hiểu cái không, ngoảnh đầu nhìn Ngụy Chước lẩm bẩm: “Nghe ra hình như huynh rất lợi hại.”

Ngụy Chước nổi sùng: “Ta đã nói mình rất lợi hại rồi chỉ tại cô không chịu tin thôi!”

Hoa Tình câm nín, Ngụy Chước nhanh chóng dời mắt sang Mộ Sơ Lương nãy giờ chưa lên tiếng, cau mày nói: “Y thuật của ta không thể lầm được, khi đó mạng ngươi chỉ còn lại mười ngày, sao ngươi có thể sống lại được?”

Mộ Sơ Lương cười đáp: “Đại khái là mạng không tuyệt được thôi.”

Hắn cũng chẳng giải thích kỹ hơn vì dù nói ra thì cũng khó có ai tin được, thế là vào thẳng chủ đề: “Bọn ta cần ngài giúp một chuyện.”

“Chuyện gì?” Ngụy Chước hỏi lại.

Mộ Sơ Lương nghiêm mặt nói: “Cứu người.”

Ngụy Chước hơi dừng lại một thoáng, y là thầy thuốc nên không thể nào cự tuyệt lời thỉnh cầu cứu người, nghe tới đây thì nói ngay: “Cứu ai?”

“Ta có một bằng hữu, hắn trúng độc, Trung Nguyên không ai có thể cứu được nên ta chỉ còn cách tìm tới ngài.”

Ngụy Chước nghe thế thì càng hứng thú hơn: “Người bệnh đâu?”

“Đang ở nơi khác, nếu ngày đồng ý thì bây giờ chúng ta sẽ lên đường cứu người ngay.”

Ngụy Chước gật đầu một cách dứt khoát: “Ta đồng ý.”

Mọi người thương lượng xong thì Ngụy Chước bèn nhanh chóng thu gom đồ đạc để đi với bọn Vân Khâm, Hoa Tình ở bên chuẩn bị hành trang cho Ngụy Chước, trầm mặc chốc lát mới hỏi dò: “Các người đi lần này có lâu không?”

“Chưa biết.” Mộ Sơ Lương đáp nhanh.

Hoa Tình nhìn Mộ Sơ Lương, gật đầu một cái rồi mới hỏi sang Ngụy Chước: “Huynh sẽ trở lại chứ?”

Ngụy Chước nói với giọng khó hiểu: “Không về thì ta còn đi đâu nữa?”

Hoa Tình chớp chớp mắt, nghe được câu này của y mới mỉm cười, lắc đầu nói: “Vậy huynh phải sớm về nhé, ta chờ huynh.”

Ngụy Chước đáp một tiếng, sau đó thấy Vân Khâm gọi bạch long ra, y ngó thấy con bạch long này thì nhìn chòng chọc nó với vẻ phấn khích, nhanh chóng theo mọi người ngồi lên lưng nó, bạch long gầm lên một tiếng vang vọng rồi phóng vụt lên trời cao, chẳng mấy chốc đã biến mất vào tầng mây trắng.

Tốc độ của bạch long rất nhanh nên chỉ loáng cái đã vượt qua tầng mây mờ mịt, bay lượn trên vòm trời xanh biếc, nhìn mây trôi bềnh bồng bên dưới rồi đón làn gió mát lành thổi qua bên má, lòng tò mò của Ngụy Chước trỗi dậy, y cầm lòng không đặng bèn nằm bò lên lưng bạch long, chọt chọt vào lớp vảy giáp rồi còn bươi bươi đống lông bù xù của người ta lên, sau đó giương mắt hỏi Vân Khâm: “Thứ này là do cô gọi tới sao? Là hàng giả à? Nó có biết nói chuyện không, ta có thể bứt một miếng vảy của nó ra ngắm thử không?”

Ngụy Chước vừa hỏi xong là muốn hạ thủ bứt ngay, Vân Khâm biến sắc lật đật la lên: “Khoan…”

Nàng còn chưa kịp la xong thì một tiếng gầm thét đã vang lên: “Nhãi ranh, ngươi dám động vào vảy rồng của ta thì ta lột da ngươi!”

Ngụy Chước đứng sững lại, lặng thinh hồi lâu mới hé miệng hỏi: “Nó biết… nói à?”

Vân Khâm im lặng gật đầu, từ khi mang Ngụy Chước theo thì chuyến đi này chẳng còn yên tĩnh nổi nữa.

Khi thấy Ngụy Chước nhoài người tới trước đầu rồng bắt đầu hào hứng tán gẫu với bạch long, Vân Khâm bèn ngoảnh sang nói với Mộ Sơ Lương bên cạnh: “Sư huynh, giờ chúng ta tới Phong gia sao?”

Mộ Sơ Lương lắc đầu như đang tư lự điều gì, Vân Khâm chờ giây lát mới thấy hắn lấy một chiếc vòng tay từ trong ngực ra.

Trước đây Mộ Sơ Lương từng tặng cho Vân Khâm một chiếc vòng tay, chiếc vòng ấy có thể cất trữ rất nhiều thứ, đeo nó lên tay khi đi xa có thể bớt được rất nhiều phiền phức. Nhưng chiếc vòng mà Mộ Sơ Lương vừa lấy ra này lại khác hẳn với chiếc vòng hắn tặng cho Vân Khâm, sau khi lấy nó ra, ngó thấy ánh nhìn chăm chú của Vân Khâm và Túc Thất đang chĩa vào mình thì hắn bèn giải thích: “Chỉ là chiếc vòng ta đúc ra lúc nhàn rỗi thôi, chỉ cần đeo nó lên cổ tay là có thể cảm ứng được vị trí của nhau, trước đây không lâu Phong Diêu Sở đã xin một cặp.”

“Sư huynh, vậy cái của huynh là…” Vân Khâm hỏi với giọng nghi ngờ.

Mộ Sơ Lương cười vô tội: “Thật ra bộ vòng tay này có tới ba chiếc, vì lúc làm dư nhiều nguyên liệu nên ta tiện tay đúc thêm một chiếc, chẳng qua hai chiếc vòng nghe mới có ý nghĩa, ba chiếc thì có hơi kỳ, cho nên ta không cho hắn biết.”

Vân Khâm: “…”

“Khéo sao bây giờ nó lại phát huy tác dụng.” Mộ sơ Lương quay quay chiếc vòng trong tay rồi nhanh chóng đeo nó lên cổ tay, nhắm mắt định thần điều động linh lực, bắt đầu thăm dò vị trí của bọn Phong Diêu Sở.

Chỉ lát sau hắn đã mở mắt ra, nhưng nét mặt đã nghiêm túc hơn hẳn.

Thấy vẻ mặt này của hắn, trong lòng Vân Khâm có linh cảm không lành, hỏi nhỏ: “Sư huynh, sao rồi?”

Mộ Sơ Lương đón lấy ánh mắt dò hỏi của mọi người, lắc đầu nói: “Họ không còn ở Phong gia nữa.” Rồi hắn nhanh chóng bồi thêm: “Tin tốt là nơi họ muốn đi cách Huyền giới không xa, tin xấu là… nếu không thể mau chóng tìm được họ, với tình trạng sức khỏe của Phong Diêu Sở hiện giờ e là sẽ lành ít dữ nhiều.”

“Bây giờ họ đang ở đây?” Túc Thất cất giọng hỏi.

Mộ Sơ Lương lướt tầm mắt qua vòm trời xanh lam cao vυ't, thấp giọng đáp: “Phương Nam, Dĩnh thành.”

*

Dĩnh thành là một thành nhỏ ở Nam hải, vì xa xôi nên có ít người lui tới nơi đây, nếu đem ra so với những thành trì khác thì nơi này có vẻ hoang lạnh đìu hiu hơn, nhưng đổi lại cũng thanh bình hơn rất nhiều. Người Dĩnh thành có lối sống của riêng mình, dù năm mươi năm qua Thập Châu xâm phạm Trung Nguyên thì trận đại chiến ấy cũng không hề ảnh hưởng quá lớn đến nơi này.

Hôm nay, khi ánh ban mai vừa ló dạng, một cỗ xe ngựa đã tiến vào thành vào sớm tinh mơ, đỗ lại trước một căn khách điếm.

Căn khách điếm này có một cái tên rất đẹp, là khách điếm Phù Dung. Trong Dĩnh thành có không ít khách điếm, nhưng căn khách điếm này ở gần cổng thành nhất nên những vị khách vãng lai sẽ chọn đặt chân ở nơi đây, và chủ nhân của cỗ xe này cũng không ngoại lệ.

Cỗ xe ngựa này trông khá là sang trọng, nhìn vào là biết ngay của một nhà phú quý nào đó, thế nên khi cỗ xe hai ngựa kéo này vừa dừng lại chưởng quỹ trong khách điếm đã nhanh chóng bước ra đón tiếp. Chưởng quỹ là một cô nương trẻ tuổi, nàng nhiệt tình chào hỏi người đánh xe, rồi tiện thể nhìn vào trong xe ngựa.

Người đánh xe là Hoa Chi, còn người ngồi trong xe là Phong Diêu Sở, sau khi bắt cóc hắn, nàng đã tiện thể mang theo cả cỗ xe ngựa của Phong gia, dọc đường nàng còn dùng cách mà Phong gia đã đối phó với mình để phong tỏa linh lực của Phong Diêu Sở, qua một đêm đi miệt mài không nghỉ, cuối cùng cũng đưa được người tới tòa thành nhỏ ở phương Nam này.

Chưởng quỹ nhìn người ngồi trên xe ngựa như có ý muốn giúp đỡ, Hoa Chi lại lắc đầu, ngoái lại nói với cái mành xe khép kín đằng sau: “Xuống.”

Trong xe ngựa hoàn toàn im ắng, Hoa Chi chờ giây lát mới mất kiên nhẫn vén rèm lên, nói với người bên trong: “Phong Diêu Sở.”

Màn xe bị vén lên, ánh mặt trời cũng chiếu vào trong xe ngựa, bên trong Phong Diêu Sở đang nhắm mắt, mày hơi cau lại, thật lâu không có động tĩnh gì, mãi tới khi Hoa Chi gọi thêm lần nữa hắn mới run run rèm mi mở mắt ra trong nắng mai ấm áp.

Lúc tỉnh dậy trong ánh mắt hắn còn đọng vẻ mê mang và đôi chút rã rời, tới khi nhìn thấy người bên ngoài thì mới chớp mắt mỉm cười, lên tiếng đáp lại: “Chi Chi.”

Hoa Chi không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn hắn với nét mặt vô cảm muôn thuở, sắc mặt hắn dường như còn tái hơn trước, Phong Diêu Sở bèn nhanh chóng giải thích: “Trong xe ngựa chán quá nên ngủ quên mất.”

“Ngủ đủ rồi thì dậy đi.” Hoa Chi thấp giọng giục.

“Ừ.” Phong Diêu Sở đáp lại một tiếng nhưng không cử động, chỉ ngây ra một hồi rồi mới nói với Hoa Chi: “Có thể kéo hộ ta một cái không, ngủ lâu quá nên mất hết sức rồi.”

Lần này Hoa Chi không cự tuyệt lời yêu cầu của hắn, nàng im lặng chìa tay ra nắm lấy tay Phong Diêu Sở rồi dìu hắn ra khỏi xe ngựa, tới bây giờ mới phát hiện thân thể của hắn mềm rũ ra thật chứ không phải đang cố tình lừa gạt sự thương hại của nàng. Hoa Chi không hiểu tại sao thể chất của đối phương lại đột nhiên ra thế này, lòng nàng thắc mắc nhưng chỉ nghĩ rằng do mình phong bế linh lực của hắn nên mới xuất hiện tác dụng phụ này. Dĩ nhiên nàng không thể giải cấm chế linh lực cho Phong Diêu Sở được, nên chỉ lát sau là nàng đã không còn bận tâm tới vấn đề này nữa.

Hai người theo nữ chưởng quỹ trẻ tuổi vào khách điếm, chọn phòng xong mới thấy nữ chưởng quỹ kia ngoái đầu hét lớn với cái cửa nhỏ đằng sau khách điếm: “Cha! Đừng có ngủ gật nữa, tới đây tiếp đón khách nhân mau lên!”

Ba người đứng đợi trong sảnh một lát, nữ chưởng quỹ kia lại lớn giọng giục thêm mấy lần nhưng vẫn chẳng có ai đáp lại, cô gái bèn nhìn hai người với vẻ bất đắc dĩ, sau cùng đành từ bỏ, nói với giọng cam chịu: “Được rồi để ta đưa hai vị lên phòng cho, mời hai vị theo ta.”

Hoa Chi gật đầu, Phong Diêu Sở bên cạnh lúc này dường như đã lấy lại chút sức lực nên không cần Hoa Chi dìu nữa, hai người vào phòng, sau khi chưởng quỹ đi khỏi Hoa Chi mới ngoảnh đầu quan sát kỹ căn phòng này.

“Nàng đang nhìn gì vậy?” Phong Diêu Sở ngồi bên mép giường, tầm mắt vẫn bám riết lên người Hoa Chi, cứ như có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Hoa Chi nói: “Ta phải ra ngoài một chuyến.”

“Còn ta thì sao?” Phong Diêu Sở hết sức bất mãn với quyết định này của Hoa Chi: “Ta muốn đi chung với nàng.”

“Ngươi không thể.”

“Chi Chi.” Phong Diêu Sở gọi giật Hoa Chi lại, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: “Huyền giới mà nàng nói rốt cuộc ở đâu?”