Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 283: Cái ta không có được, cô cũng đừng mơ tưởng (2)

“Ừm” Thiên Dao gật đầu.

Sở Diễm dịu dàng ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng. “Ta cũng không phải không nghĩ đến, muốn dẫn nàng đến nơi trời cao biển rộng, chỉ là trên người ta có trách nhiệm không cách nào trốn tránh được. Trước khi Ninh Nhi không cách nào một mình đảm đương, ta không thể bỏ mặc y, bỏ lại giang sơn phụ hoàng giao cho ta không quan tâm. Dao Nhi, ta muốn chân thành yêu nàng, thỏa mãn toàn bộ những gì nàng khao khát. Nhưng mà Dao Nhi, ta không chỉ là phu quân của nàng, trên vai ta gánh vác sơn hà ngàn dặm của Đại Hàn và muôn dân trăm họ trong thiên hạ…”

“Ta biết.” Thiên Dao cười ôn nhuận, đầu ngón tay trắng nõn điểm nhẹ lên môi hắn, hai cánh tay mềm mại quàng lên cổ hắn. “Sở Diễm, thực xin lỗi, chàng có thể tha thứ cho sự ích kỷ tùy hứng của ta không? Cho ta cơ hội, cho ta trở lại như trước đây, vĩnh viễn đứng sau lưng chàng, lúc chàng quay đầu lại sẽ nhìn thấy ta.”

“Đồ ngốc.” Hắn nhéo chóp mũi nàng, “Nàng vĩnh viễn không cần đứng sau lưng ta, nàng là nữ nhân có thể sánh vai cùng ta.”

Không khí trong phòng trở nên ấm áp mà ái muội, tấm màn bên cạnh giường yên lặng rơi xuống, Sở Diễm khẽ ôm nàng vào lòng, hôn lên làn môi ấm áp mềm mại của nàng. Lời hắn ấm áp vang bên tai nàng. “Nàng đã nói, thương thế tốt lên rồi thì cho ta muốn làm gì thì làm.”

“Sở Diễm.” Thiên Dao run rẩy dưới thân hắn, hai tay nắm chặt cẩm bào trước ngực hắn, lại dịu dàng gỡ đi đai lưng trên eo hắn, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ đỏ bừng. “Chàng, chàng nhẹ một chút, miệng vết thương vừa mới…”

Nàng còn chưa dứt lời đã bị hắn lấp hết toàn bộ trong miệng. Hắn chờ đợi giờ khắc này không biết đã bao lâu, làm sao còn bận tâm chuyện nặng nhẹ.

Lại là một đêm kịch liệt, sáng sớm hôm sau Sở Diễm tinh thần sảng khoái thức dậy thì Thiên Dao vẫn còn đang ngủ say. “Dao Nhi, xe ngựa xuất cung đã chuẩn bị xong, nên dậy rồi. Ninh Nhi đã ở ngoài điện chờ.”

Thiên Dao xoay người lại, cảm thấy toàn thân cực kỳ chua xót đau đớn. So với vẻ mặt rạng rỡ của Sở Diễm, nàng quả thực chật vật hơn rất nhiều. Cánh tay nàng vòng lên cổ hắn, làm nũng không chịu ngồi dậy. “Sở Diễm, trong vòng một tuần không cho chàng vào phòng ta, ta muốn nghỉ ngơi.”

“Ngoại trừ cái này, cái gì cũng được.” Sở Diễm bật cười, bế nàng từ trên giường dậy, trên cần cổ tuyết trắng của nàng rải rác những vết hôn nông sâu không đồng nhất. Hắn ôm nàng đến trước bàn trang điểm, cầm lấy lược gỗ khẽ chải mái tóc dài đến thắt lưng của nàng.

Sau khi rửa mặt chải đầu, hắn ôm nàng ngồi lên xe ngựa xuất cung. Bông tuyết lất phất rơi, mà trong xe ngựa lại ấm áp như vào xuân. Thiên Dao ru rú trong góc xe, trên người mặc áo lông cáo mềm mại vẫn ngủ say như cũ. Nàng gối đầu trên đùi Sở Diễm yên lặng ngủ, đơn thuần mà vô hại như đứa trẻ sơ sinh.

“Khởi bẩm hoàng thượng, phía trước đã là bãi săn rồi.” Ngoài xe, Xích Diễm lên tiếng nhắc nhở.

“Ừm.” Sở Diễm khẽ cười, sau đó lắc lắc tiểu nữ nhân đang ngủ say trong lòng. “Dao Nhi.” Hắn dán môi lên vành tai nàng, ôn nhu gọi.

Hàng mi thon dài của Thiên Dao run run, mở đôi mắt sáng. “Đến rồi sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi.

“Ừm.” Sở Diễm khẽ cười, choàng chiếc áo lông cáo trắng trên vai nàng, sau đó ôm nàng xuống xe ngựa.

Tuyết vừa mới ngừng rơi, trong bãi săn rừng rậm mọc từng cụm, trên nhánh cây phủ đầy tuyết trắng, giữa đất trời trắng xóa một mảnh, đôi giày của Thiên Dao giẫm trên nền tuyết phát ra tiếng ọt ẹt. Đất trời ngoài hoàng cung đều là không khí tươi mới. Nàng giang hai tay ra, khẽ ngửa đầu, tham lam hít vào không khí mới mẻ.

“Mẫu thân, Ninh Nhi cùng một tổ săn với người, thế nào?” Quân Ninh giục ngựa đến trước mặt Thiên Dao, vươn bàn tay ra với nàng.

Thiên Dao khẽ cười, vừa mới vươn tay ra với Quân Ninh thì một cánh tay rắn chắc đã vòng qua eo nàng, dùng lực kéo nàng vào trong lòng, chóp mũi quẩn quanh mùi mực trúc nhàn nhạt. Giọng nói trầm thấp ám khàn vang trên đỉnh đầu nàng. “Trẫm cùng nàng cưỡi chung một con ngựa.”

Thế là cánh tay duỗi ra của Quân Ninh cứng đơ giữa không trung, mà cánh tay Sở Diễm vòng trên eo Thiên Dao chưa từng buông ra. Nhất thời, phụ tử hai người lại giằng co.

Người hầu bên cạnh dắt con Hãn Huyết bảo mã của nàng đến, Thiên Dao cười nhẹ, xoay mình lên ngựa, giục ngựa phi vào trong rừng. “Hai người mau theo a.” Giọng nói nàng thanh thúy như chuông bạc, vang vọng giữa núi rừng thâm sâu.

Bãi săn vắng vẻ hiếm khi náo nhiệt như vậy, mấy đội nhân mã tách nhau đi, Thiên Dao giục ngựa đi đầu, phụ tử Sở Diễm cùng Quân Ninh theo sát phía sau. Cung tiễn màu bạc trong tay Quân Ninh bắn ra không ít tên, bên hông ngựa treo mấy con thỏ hoang gà rừng, mà Sở Diễm rất ít khi ra tay, phàm là săn đó đều là mãnh thú. Điều này làm cho Quân Ninh có chút bất mãn, khóe miệng Thiên Dao mỉm cười, dịu dàng cổ vũ.

“Có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Thiên Dao ghìm chặt dây cương, xoay người hỏi.

“Ừm.” Quân Ninh đáp lại, xoay người xuống ngựa, ngồi xuống dưới một tán cây to.

Thiên Dao ngồi xuống bên cạnh y, giơ tay lau trán cho y, khẽ cười nói: “Đầu Ninh Nhi đầy mồ hôi, cẩn thận nhiễm phong hàn.”

“Con cháu Sở gia làm gì được chiều chuộng như vậy.” Sở Diễm dắt ngựa qua một bên, cũng ngồi xuống bên cạnh Quân Ninh. “Ninh Nhi cưỡi ngựa bắn cung có tiến bộ, chỉ là quá hấp tấp, kỹ năng cơ bản còn chưa vững, cái gọi là dục tốc bất đạt Ninh Nhi phải nhớ rõ mới được.”

Quân Ninh gật đầu, lạnh nhạt nói, “Nhi thần cẩn tuân lời phụ hoàng dạy bảo.”

“Ở đây không có người ngoài, vẫn là gọi phụ thân đi.” Sở Diễm cười vuốt ve đầu nhi tử. Mở nắp túi nước ra đưa cho Quân Ninh, mùi rượu nồng lan ra từ trong túi. Quân Ninh tiếp lấy, không do dự ngửa đầu uống một hơi, bởi vì ngày thường rất khi uống rượu nên bị rượu mạnh làm ho sặc sụa.

“Sở Diễm, Ninh Nhi còn nhỏ.” Thiên Dao bất mãn trợn mắt nhìn hắn, dịu dàng vỗ vỗ lưng Quân Ninh.

“Nam nhân là nam nhân, không liên quan đến tuổi tác.” Sở Diễm cao giọng cười, đứng dậy xoay mình lên ngựa, từ trên cao nhìn xuống Quân Ninh, “Vẫn muốn tiếp tục tỉ thí sao? Ninh Nhi vẫn còn chưa vượt qua trẫm đó?”

Quân Ninh giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nắm lấy dây cương xoay mình lên ngựa, động tác anh tuấn tiêu sái. Bóng dáng xanh nhạt như một mũi tên xuyên vào trong rừng.

Phía sau, Thiên Dao lắc đầu khẽ cười, đôi phụ tử này ngay cả cá tính quật cường cũng giống nhau. Nàng dắt con Hãn Huyết bảo mã qua, thảnh thơi bước chậm trong rừng, men theo dấu vó ngựa phụ tử bọn họ đi qua. Trời đông giá rét, trong bãi săn cũng không có phong cảnh gì đặc biệt, trời đất giống như bị tuyết trắng bao phủ, hơi thở ra cũng mang theo sương trắng.

Thiên Dao dừng bước, thoải mái vuốt ve đầu ngựa, chỉ cảm thấy cuộc sống quá mức tốt đẹp yên bình, thậm chí, tốt đẹp có chút không chân thực. Người nàng yêu thương nhất đều ở bên cạnh nàng, mỗi ngày mở mắt ra, ánh vào mắt đều là sườn mặt anh tuấn của Sở Diễm. Ban ngày lúc rảnh rỗi, Quân Ninh và Khiết Nhi đều ở bên cạnh khiến cho nàng cảm thấy niềm vui chưa từng có. Mà căn nguyên của tất cả hạnh phúc vui vẻ này chính là do nam nhân Sở Diễm kia mang lại.

“Sở Diễm, Sở Diễm.” Hai tay Thiên Dao để trên miệng, khẽ gọi với bầu trời, ngữ khí vui vẻ sung sướиɠ. Lúc này, nàng đương nhiên không cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, mãi đến khi mũi tên phá không bay tới, mà mũi tên kia không phải nhắm vào nàng mà là bay về phương hướng của Sở Diễm và Quân Ninh.

Ngực đột nhiên căng thẳng, sợ hãi cùng bất an bất ngờ ập đến.

“Có thích khách, hộ giá.” Cách đó không xa truyền đến âm thanh ầm ĩ, Thiên Dao không chút lưỡng lự xoay người lên ngựa phi về phía trước.

Lúc nàng đuổi tới cục diện có chút hỗn loạn, Sở Diễm ôm Quân Ninh ở trong ngực, áo minh hoàng của hắn dính đầy tuyết, dưới thân lại là một vũng máu. Quân Ninh gầm nhẹ, “Phụ thân.”

Ở chỗ khác, thanh kiếm sáng ngời trong tay Xích Diễm đặt trên cần cổ thích khách, người nọ bộ dạng cực kỳ chật vật, đó lại là Lưu Trung.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thiên Dao xoay người xuống ngựa, lảo đảo đi tới trước người Sở Diễm, cuống quýt kiểm tra vết thương trên người hắn. Mũi tên chỉ sượt qua cánh tay hắn, thương thế không nặng, đáng sợ chính là máu tươi từ miệng vết thương không ngừng tuôn ra, căn bản không dừng lại được.

“Mẫu thân, tại sao lại như vậy?” Quân Ninh khóc hô, hiển nhiên sợ hãi. Ngày thường, quan hệ phụ tử nhìn thì lạnh lùng, nhưng vị trí của Sở Diễm trong lòng y không ai có thể thay thế được.

Sắc mặt Thiên Dao trắng bệch, thân thể không thể khống chế run rẩy, bàn tay của nàng ép chặt lên miệng vết thương, hàn khí không ngừng chảy ra từ lòng bàn tay, mãi cho đến khi miệng vết thương của Sở Diễm đóng băng mới miễn cưỡng ngừng chảy máu. Con ngươi trong suốt nhiễm nước, nước mắt từng giọt lớn không thể khống chế tràn ra.

“Khóc cái gì, trời còn chưa sập xuống, mà nếu có sập vẫn còn có ta.” Sở Diễm ôn nhuận cười, giơ tay khẽ lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng.

“Thất tẩu, có phải vết thương có độc hay không?” Sở Dục vội vàng hỏi, hai mắt đỏ ngầu.

Thiên Dao bất lực lắc đầu, lệ rơi càng nhiều. “Không, không phải độc, mà là cổ, Hấp Huyết cổ.”