Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 232: Ban ngày ban mặt, hai người…

Trên đường đuổi tới Ung Hòa cung, Bội Nhi đỡ Tiết Oánh, miệng nhếch lên cao, nàng cùng Tiết Oánh quỳ hai canh giờ đầu gối cũng đau cực kỳ. “Nương nương chẳng lẽ đã quên Kỳ quý phi lúc đắc thế đối xử với người thế nào sao? Bây giờ lại còn giúp nàng ta như vậy, phi tần khác hận không thể rũ bỏ sạch sẽ với nàng, sợ hoàng thượng giận cá chém thớt a! Nương nương người tội gì chứ.”

Tiết Oánh cười, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt. “Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa, bản cung dù sao cũng là biểu tỷ của Sở Uyển, nếu như bỏ mặc nàng sống chết, hoàng thượng ngược lại sẽ cho rằng bản cung bạc bẽo, sẽ càng xa lánh bản cung. Hiện giờ bản cung diễn khổ nhục kế này, hoàng thượng ngược lại sẽ có thêm vài phần thương xót bản cung.”

“Vẫn là nương nương mưu tính sâu xa.” Bội Nhi cười, xu nịnh nói.

Lúc này trong Ung Hòa cung, cung nhân đều đã biến mất, đặc biệt thê lương. Ngoài chính điện, thủ vệ Ngự Lâm quân cùng ma ma tới thi hành. Nhìn thấy Tiết Oánh đến, cung kính cúi người thi lễ.

Tiết Oánh bộ dạng réo rắt thảm thiết đi vào trong phòng, nói với ma ma thi hành án. “Không dối gì ma ma, bản cung cùng Kỳ phi là biểu tỷ muội, nàng lần này phạm phải sai lầm lớn, tội không thể tha thứ. Bản cung chỉ muốn tới đưa nàng đoạn đường sau cùng, mong ma ma giúp đỡ.” Dứt lời, quay sang đưa mắt ra hiệu với Bội Nhi bên cạnh.

Bội Nhi hiểu ý, vội vàng từ trong tay áo lấy ra một nén vàng nhét vào trong tay ma ma. Ma ma làm như bất đắc dĩ, hạ giọng nói, “Nương nương không cần trì hoãn quá lâu, bỏ lỡ thời gian lão nô cũng không gánh nổi.”

“Đa tạ ma ma.” Tiết Oánh mỉm cười, nhìn ma ma cùng Bội Nhi cùng nhau rời khỏi. Trong phòng, chỉ còn hai người tỷ muội Tiết Oánh cùng Sở Uyển. Sở Uyển ngồi trên chiếc ghế băng lãnh, vẫn không nhúc nhích, trên bàn bên cạnh bày một ly rượu độc cùng ba thước lụa trắng.

“Ngươi còn đến đây làm gì? Xem chuyện cười của ta sao!” Sở Uyển thê lãnh cười.

Ánh mắt Tiết Oánh lãnh đạm quét qua người nàng, lại không có chút đồng tình nào. “Ngươi ngày đó lúc phong quang có từng nghĩ tới sẽ có hôm nay. Sở Uyển, ngươi thua là thua vì ỷ sủng mà kiêu không biết chừng mực. Ngươi có kết cục hôm nay chỉ có thể trách ngươi vô dụng.”

Sở Uyển cười to càn rỡ, ánh mắt cực kỳ hung hăng trừng Tiết Oánh, “Ta vô dụng, nếu không cũng sẽ không bị ngươi lợi dụng, cũng sẽ không đấu với tiện nhân Thẩm Thiên Dao kia. Không kéo các ngươi cùng xuống địa ngục, ta thật sự không cam lòng.”

“Kéo nàng ta xuống địa ngục?” Tiết Oánh cười khinh thường, “Ngươi có tư cách gì! Nói rõ một chút, ngươi bất quá chỉ là cái bóng của Thẩm Thiên Dao mà thôi, ngươi thật cho rằng hoàng thượng yêu ngươi sao!”

Sở Uyển cười khổ, trong mắt đã ươn ướt. Yêu sao? Nàng đã từng hi vọng xa vời, lại sau mỗi lần hắn xoay người rời đi thì tan biến.

“Lúc ngươi mới vào cung, bản cung đối với ngươi không tệ. Tính tình ngươi đạm mạc không thích tranh giành tình cảm, bản cung ở khắp nơi bảo toàn cho ngươi. Mà ngươi sau khi được sủng ái thì đối xử với bản cung thế nào? Chỗ nào ngươi cũng áp chế bản cung, châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ như cơm bữa, bản cung quả thật hận ngươi vô cùng.” Nhớ tới quá khứ trùng trùng, Tiết Oánh quả thật nguội lạnh rồi.

Ánh mắt Sở Uyển không khỏi tan rã, tình nghĩa tỷ muội năm đó giống như hiện lên trước mắt. Nàng làm sao không từng quý trọng qua! Nàng chỉ là ghen tị, ghen tị mà thôi. Nếu không phải yêu đế vương, nàng cũng sẽ không bị ghen tuông làm mờ mịt đầu óc. “Trước khi Dao phi hồi cung, thử hỏi trừ ngươi ra, còn có tần phi nào dám tranh giành tình cảm với ta? Hoàng thượng mặc dù thường xuyên qua đêm ở Ung Hòa cung lại chưa từng chạm vào ta một lần. Nhưng ngươi thì khác, ngươi lúc mới vào cung đã bầu bạn bên cạnh hoàng thượng, ngươi sớm đã là nữ nhân của người. Mỗi một lần người ở trong Cảnh Nhân cung của ngươi, ta liền nổi điên ghen tị, ghen tị sao ngươi có thể cùng người ân ái trên giường mà ta lại không được. Từ đêm khóc tới bình minh, loại cảm giác giày vò này, ngươi làm sao hiểu được!”

Tiết Oánh không khỏi chấn kinh, lảo đảo lui ra sau vài bước, suýt nữa ngã quỵ. Hóa ra, đế vương vậy mà cũng không chạm qua Sở Uyển. Nói vậy, năm năm dài dằng dặc, hắn chỉ sợ là chưa từng chạm qua bất luận nữ nhân nào.

“Cho nên, ta ở khắp nơi đàn áp ngươi, chỉ vì giải tỏa oán giận trong lòng. Ngươi oán ta trách ta, ta đều không để ý. Dù sao, ta cuối cùng cũng là người chết.” Sở Uyển lảo đảo đứng dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ. Đêm lạnh bạc như nước cũng như tình ý nam nhân kia đối với nàng, hết thảy đều lạnh bạc. Nếu như chưa bao giờ yêu hắn thì tốt biết bao, nàng vẫn luôn là Sở Uyển tâm luôn phẳng lặng, có thể an ổn một đời dưới sự che chở của Tiết Oánh.

Năm năm sủng ái phù hoa, lại phải dùng sinh mạng nàng đổi lấy, quả nhiên không đáng.

Nàng loạng choạng đi tới bên cạnh bàn, run rẩy vươn cánh tay, nắm lấy bình sứ đỏ trên mâm. Ma ma thi hành án nói: ‘Đây là kịch độc Hạc Đỉnh Hồng, sau khi uống vào, đi cực kỳ nhanh, cũng sẽ không có quá nhiều đau đớn.’ Nàng ngửa cao đầu, thống khổ nhắm hai mắt lại, một dòng nước mắt theo má chảy xuống. Hạc Đỉnh Hồng trong lòng bàn tay giống như tản ra nhiệt độ nóng bỏng. Nàng không dám do dự, nhanh chóng mở nắp bình, rót dược vào trong miệng.

Cùng với tiếng bình sứ thanh thúy rơi xuống đất, thân thể Sở Uyển co quắp nặng nề ngã trên mặt đất lạnh giá. Dược hiệu phát tác cực kỳ nhanh, nàng thống khổ ôm bụng dưới, không ngừng vũng vẫy. “Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn về phía Tiết Oánh, gian nan vươn cánh tay ra chỗ nàng.

Tiết Oánh lảo đảo quỳ rạp xuống bên cạnh nàng, bối rối giơ tay cầm lấy bàn tay băng lãnh của Sở Uyển. Lệ, lại không tự chủ được chảy xuống. Tất cả oán hận tại một khắc này đều tan thành mây khói. “Uyển Nhi, Uyển Nhi, thực xin lỗi, là tỷ tỷ có lỗi với muội.”

“Không, là muội sai, năm năm nay, muội để tỷ tỷ chịu nhiều ủy khuất. Thực xin lỗi, tỷ tha thứ cho Sở Uyển có được hay không.” Sở Uyển bất lực nỉ non, gắt gao cầm lấy tay Tiết Oánh, không ngừng đau đớn run rẩy.

Tiết Oánh bất lực gật đầu, khóc càng dữ dội. “Tỷ không oán muội hận muội. Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn làm tỷ muội, làm thân tỷ muội.”

“Được, tỷ tỷ không được nuốt lời.” Sở Uyển vui mừng cười, lại nói, “Người lúc sắp chết, lời nói cũng thật tâm. Tỷ tỷ nghe Uyển Nhi một câu, đừng đi trêu chọc Dao phi, mặc dù nàng ta không tranh giành gì, nàng vẫn là nữ nhân hoàng thượng yêu nhất, có lẽ, cũng là nữ nhân duy nhất. Tỷ tỷ không cần bước lên vết xe đổ của muội, rơi vào cảnh không thể chết già…” Giọng nói Sở Uyển ngày càng mỏng manh, bàn tay cầm tay Tiết Oánh chầm chậm buông ra, sau đó, theo lòng bàn tay nàng trượt xuống.

“Uyển Nhi, Uyển Nhi!” Tiết Oánh thấp giọng gọi, khóc đến khàn giọng. Đột nhiên, nàng phát hiện chính mình là nữ nhân ngu xuẩn nhất thế gian. Nàng cùng Sở Uyển đấu nhau năm năm, kết quả mới phát hiện, bất luận kết cục thế nào, các nàng vĩnh viễn đều là người thua cuộc, bởi vì trong lòng đế vương chưa bao giờ có vị trí riêng cho các nàng. Nàng khóc cho Sở Uyển đồng thời cũng là khóc cho chính mình.



Nháy mắt, xuân đi thu tới, hài tử trong bụng Thiên Dao đã hơn tám tháng, nàng trở nên càng ngày càng lười biếng, ngoại trừ mỗi ngày sau giờ ngọ ở trong vườn phơi nắng, cơ hồ là chân không rời khỏi phòng. Ngoại trừ vào triều cùng đọc sách ra, phần lớn thời gian Quân Ninh đều bầu bạn bên cạnh nàng. Sau chuyện tình của Sở Uyển cùng Cố Vãn Thanh, Sở Diễm hạ chỉ giam cầm tất cả tần phi hậu cung, trước khi hài tử trong bụng Thiên Dao sinh ra, tần phi hậu cung không được phép tiếp cận Vị Ương cung, nếu như hoàng tự có sai sót gì, lục cung phải chôn cùng. Như vậy, hậu cung cuối cùng cũng an bình được một thời gian.

Ngày lên, Thiên Dao ngồi trước gương đồng trang điểm, lược ngọc lưu ly trong tay từng chút từng chút chải mái tóc dài như thác nước. Hài tử trong bụng đột nhiên không an phận nhúc nhích, Thiên Dao khẽ cười, áp lòng bàn tay lên bụng, an ủi vuốt ve. Thị nữ Yêu Nguyệt đẩy cửa vào, trong tay bưng một cung trang hoa mỹ. Màu đỏ của mai, diễm lệ vô song.

“Từ đâu tới thế?” Thiên Dao nhẹ giọng hỏi.

“Hồi bẩm nương nương, là thái tử điện hạ sai người đưa tới, điện hạ nói chỉ còn hơn tháng nữa tiểu công chúa sẽ sinh, màu đỏ cho có không khí vui mừng.” Yêu Nguyệt nói xong, đã mở ra váy áo diễm lệ trong tay, chuẩn bị thay y phục cho Thiên Dao. Mi tâm Thiên Dao nhíu lại, chỉ cảm thấy màu sắc kia vô cùng chói mắt, lại không đành lòng làm phật ý Quân Ninh.

Váy áo này đích thực được chế tác cực kỳ tinh xảo, trên làn váy phần lớn đều thêu hàn mai, thêu một cách tinh xảo bằng chỉ tơ vàng. Nói vậy Quân Ninh cũng tốn thời gian mới khiến cho tú nương dựa theo yêu thích của y làm ra chiếc váy này.

“Nương nương.” Trong giọng nói Yêu Nguyệt có hơi thúc giục. “Điện hạ đang ở Ngự thư phòng theo thái phó đọc sách, không bao lâu sẽ trở về, nương nương không phải muốn điện hạ thất vọng chứ.”

Thiên Dao bắt đắc dĩ lắc đầu, không tình nguyện để cho Yêu Nguyệt mặc chiếc váy đỏ lên người. Nàng vẫn là lần đầu tiên mặc y phục khác ngoài màu trắng, hai gò má trắng nõn nổi bật dưới màu đỏ của hàn mai, càng thêm sáng rọi hớp hồn. Nàng mặc đồ trắng phiêu dật như tiên, mặc đồ đỏ lộng lẫy như ráng mây trời, mỹ nhân chính là mỹ nhân, bất luận mặc cái gì đều đẹp cực kỳ.

“Làn da nương nương nõn nà, màu này rất hợp.” Yêu Nguyệt lại cười nói.