“Sư mẫu, bây giờ, trẫm tuyệt không thể để lỡ mất mẫu tử bọn họ. Đáp ứng trẫm, cho dù phát sinh chuyện gì, các người cũng không được nhúng tay vào.”
Tặc bà bất đắc dĩ than, sau đó đứng dậy, “Chuyện giữa các người, hai lão già như chúng ta cũng không muốn quản, có điều tiểu Quân Ninh là chúng ta không nỡ.”
“Sư mẫu yên tâm, sau khi nhập đông, trẫm sẽ đưa Quân Ninh tới bên người hai người làm bạn một thời gian.”
“Ừ.” Tặc bà gật đầu đồng ý.
“Ninh Nhi phải khi nào mới có thể tỉnh lại? Nó, thương tổn có phải nặng lắm không?” Sở Diễm lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Quân Ninh, đau lòng áp mu bàn tay vào đôi má mình, dịu dàng vuốt ve.
Tặc bà liếc trắng mắt, đùa cợt nói, “Chính ngươi ra tay nặng thế nào, chẳng lẽ bản thân cũng không rõ ràng!”
Một câu này không thể nghi ngơ là thêm dầu vào lửa, mày kiếm Sở Diễm cau chặt, trong lòng lại càng hối hận.
Tặc bà tử bật cười, cũng không muốn đùa hắn. “Không có chuyện gì, chỉ nôn một búng máu, bị thương không nặng. Lão bà tử còn bỏ thêm vài thứ trong thuốc cho nó, cho nên mới chưa tỉnh lại.”
Sở Diễm nhíu mi nhìn bà, tựa hồ mang theo vài phần bất mãn.
Tặc bà tử lại cười, thầm nghĩ: Thật sự là người của ai thì người đó đau lòng. “Nếu như không cho nó ngủ, ngươi muốn mang nó hồi kinh, chỉ sợ không dễ. Trong lòng tiểu tử ngươi nghĩ gì, đừng tưởng rằng lão bà tử không biết, còn không phải muốn lợi dụng hài tử để cho Dao nha đầu đi vào khuôn khổ. Nam nhân các ngươi đó!”
Sở Diễm bật cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Tiền đường, tặc công bắt chéo hai chân, nửa dựa vào ghế tựa nhỏ, khẽ híp mắt, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Bước chân Sở Diễm rất nhẹ, dừng lại bên cạnh ông, đặt hộp gỗ đàn hương màu đen ở một bên. Sau đó hắn ngồi xuống cạnh ông. Tặc ông theo bản năng xoay đầu đi chỗ khác.
Sở Diễm nhẹ cười, mấy năm nay, tính tình tặc công càng ngày càng trẻ con. “Nghe sư mẫu nói, mấy năm nay chân người thường xuyên phát tác, đây là Hắc Tục cao, có thể hóa giải đau đớn.”
“Lão nhân e rằng không dùng nổi đồ của hoàng thượng.” Tặc công xoay người đưa lưng về phía hắn, mang theo tức giận nói thầm một câu. “Ít giả bộ với lão nhân đi, chuyện ngươi đả thương Tiểu Quân Quân, lão nhân còn chưa tính sổ với ngươi.”
Sở Diễm bất đắc dĩ mà cười, bưng một tách trà ấm ở bên cạnh lên, “Sư phụ, uống ngụm trà, xin bớt giận.”
Khẽ sững người hồi lâu, tặc công mới xoay người, sững sờ nhìn Sở Diễm, sau khoảnh khắc cứng ngắc vậy mà lại lạnh lùng hừ một tiếng, “Một tiếng sư phụ này của hoàng thượng, lão nhân nhận không nổi, ta cũng không muốn giảm thọ.”
“Trẫm lỡ tay đả thương Ninh Nhi, sư phụ căm giận cũng là nên. Ngày mai trẫm muốn dẫn Ninh Nhi hồi cung, sư phụ có nguyện đồng hành cùng trẫm không?” Sở Diễm ấm giọng hỏi, ngữ khí vô cùng cung kính.
Tặc công hừ một tiếng, thuận tay tiếp nhận tách trà trong tay Sở Diễm, ùng ục ùng ục uống một hớp lớn. “Ngươi mang nó đi cũng được, mấy năm nay vì chiếu cố nó hao phí không ít tâm lực, lão nhân ta cuối cùng có thể buông lỏng một hơi rồi. Mấy năm nay đi quanh Đại Giang Nam Bắc, phát hiện vẫn là cảnh đế đố đẹp nhất, lúc vào đông quay về đế đô nhân tiện cũng có thể gặp Tiểu Quân Quân.”
Tặc công tặc bà đều là người hiểu lý lẽ, Quân Ninh là con nối dòng của hoàng gia, luôn phải nhận tổ quy tông, bọn họ cũng không có tư cách ngăn trở. Tặc công mạnh miệng, mặc dù không nỡ cũng không chịu nói ra miệng.
Sở Diễm mỉm cười, nhàn nhạt gật gật đầu. “Trẫm sẽ tuyển chọn một cung điện yên tĩnh trong Đông cung, xin đợi sư phụ cùng sư mẫu đại giá.”
“Đông cung?” Tặc công đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhíu mày hồi lâu mới âm thầm gật đầu. “Cũng được, Quân Ninh tuy nhỏ, nhưng là con nối dòng duy nhất của ngươi, hài tử kia cũng là người có tài, so với ngươi năm đó còn mạnh hơn nhiều.”
Ý cười nơi khóe môi Sở Diễm càng sâu vài phần, mặc dù tặc công dù sáng dù tối hạ thấp hắn, nhưng trong lòng lại vẫn ngọt ngào như cũ. Hắn biết tặc công chưa bao giờ nói dối, cũng rất ít khích lệ người, xem ra Quân Ninh thật là người có tài. Huống chi, thời gian hắn ở chung với Quân Ninh tuy ngắn, hài tử kia trầm ổn sắc bén nhanh nhẹn, ánh sáng tỏa ra trên người làm cách nào cũng che giấu không được.
Hôm sau, trong phủ tướng quân.
Thiên Dao toàn thân lụa trắng, bóng dáng nhu mềm đứng đón gió. Nàng khẽ ngửa đầu, ánh mặt trời xuyên qua lá cây, tạo nên vô số bóng mờ loang lổ trên tà váy trắng tuyết. Da thịt nhẵn nhụi như tơ oánh bạch, vầng sáng nhàn nhạt chiếu xuống một mảnh ấm áp. Chỉ là, biểu tình vĩnh viễn nhàn nhạt, thậm chí, còn mang theo vài tia thê lương.
Thẩm Đông Thần đứng sau lưng nàng, trầm mặc không nói.
Thánh chỉ vừa mới truyền vào trong phủ tướng quân, sắc phong Thẩm Huệ làm quận chúa Minh Châu, hoàng đế muốn dẫn nàng vào cung nuôi nấng. Ý chỉ đã hạ, ngay cả đường thương lượng cũng không có, xe ngựa hồi cung trực tiếp tới đón người.
“Tẩu tử đâu?” Thiên Dao đột nhiên xoay người, nhạt giọng hỏi.
Thẩm Đông Thần than nhẹ lắc lắc đầu, “Vẫn ở trong phòng ôm quần áo của Huệ Nhi khóc, ai khuyên cũng không được.”
Trầm mặc chốc lát, Thiên Dao cắn môi líu ríu nói. “Thực xin lỗi, đại ca, là A Dao liên lụy hai người.”
“Người một nhà hà tất phải rạch ròi như vậy. Sau này muội có tính toán gì không? Hoàng thượng mang Huệ Nhi đi, bất quá là vì khống chế Quân Ninh. Mà mục đích mang Quân Ninh đi… chính là muốn bức muội hiện thân. Lần trước nguy hiểm thoát được, nếu như lại có lần tiếp theo, chỉ sợ khó có thể thoát thân rồi.” Thẩm Đông Thần sâu xa nói.
Thiên Dao rũ mắt, trầm tư một lát sau mới chậm rãi mở miệng. “Đại ca, muội đã quyết định, muội muốn về đế đô.”
Thẩm Đông Thần nhíu chặt mày, không hề chớp mắt nhìn nàng, trong mắt là phức tạp khiến người đoán không ra. Một lúc sau, hắn mới trầm giọng trả lời, “A Dao đã nghĩ kỹ chưa? Hoàng thượng đang hạ bẫy muội, chờ muội chui vào trong.”
Thiên Dao chua xót cười, nhàn nhạt lắc đầu, cho dù là hầm lửa, là vực sâu vạn trượng, nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt nhảy vào trong. Nàng không thể mất đi Quân Ninh. “Hắn mang Ninh Nhi đi, liền nắm được tử huyệt của muội. Ninh Nhi là mệnh của muội, muội không thể mất đi nó.”
Thiên Dao dứt lời, xoay người đi vào trong viện, chỉ để lại cho Thẩm Đông Thần một bóng lưng cô lãnh. Hắn nhìn nàng đi xa, từ từ biến mất trong tầm nhìn, ngực nhưng lại đau đớn không nói nên lời. Vốn tưởng rằng có thể vẫn như vậy bảo hộ nàng, mà ông trời ngay cả cơ hội như vậy cũng không chịu cho hắn. Là số mạng, hắn chỉ có thể nhận lấy. Từ đầu tới cuối, Thiên Dao cho tới bây giờ cũng không thuộc về hắn, tương lai, vĩnh viễn cũng không thuộc về hắn. Điều duy nhất hắn có thể làm là canh gách hạnh phúc của nàng. Nàng hạnh phúc, hắn mới có thể đạt được thỏa mãn.
Trong phòng ngủ Huệ Nhi, nha đầu v* nuôi đều bị đuổi ra ngoài. Triệu Văn Tuệ ngồi ở trên giường nhỏ của Huệ Nhi khóc, trong tay vẫn ôm quần áo Huệ Nhi đã mặc qua. Đem quần áo nho nhỏ áp ở trên má ma sát qua lại. Nước mắt vẫn không ngừng chảy trên má.
“Tẩu tử.” Thiên Dao gọi khẽ, dừng lại trước người nàng.
Triệu Văn Tuệ nhìn thấy nàng, cuống quít đứng dậy lau nước mắt còn sót lại trên má, khàn giọng mở miệng. “Muội muội tới rồi, ngồi đi.”
Thiên Dao vẫn chưa ngồi xuống, ngược lại nửa khom người thi lễ với Văn Tuệ. “Tẩu tử, thật xin lỗi.”
“Muội muội nói gì vậy, mau đứng lên.” Văn Tuệ vội vàng nâng nàng dậy, hai người cùng nhau ngồi xuống mép giường. Thiên Dao quét mắt nhìn quần áo trên giường, trong lòng cũng có chút chua xót. Nàng cũng là mẫu thân, đương nhiên có thể hiểu tâm tình của Văn Tuệ.
“Tẩu yên tâm, ngày mai Thiên Dao sẽ lên đường đi đế đô, muội nhất định sẽ dẫn Huệ Nhi bình an trở về.” Thiên Dao cầm tay Văn Tuệ, an ủi nói.
“Có những lời này của muội muội, ta an tâm rồi.” Văn Tuệ miễn cưỡng nở nụ cười, một lúc sau, lại bất đắc dĩ nói, “Huệ Nhi đi lần này, lòng ta thực trống rỗng. Lúc hài tử còn ở đây, hơn phân nửa tâm tư đều đặt trên người hài tử, hiện tại hài tử đi rồi mới chính thức hiểu được cái gì là tịch mịch.”
Ánh mắt Văn Tuệ có chút mờ mịt, giống như chìm sâu vào trong hồi ức. Nàng cũng coi như là xuất thân tiểu thư khuê các, ở thành Dương Châu, Triệu gia cũng có uy tín danh dự. Ngày đó phụ thân mở tiệc chiêu đãi tân khách, Thẩm Đông Thần Thẩm tướng quân cũng có mặt trong hàng ngũ được mời. Nàng phụng mệnh phụ thân hiến nghệ, ôm tỳ bà, một khúc ‘Kinh Lôi’ kinh diễm toàn trường.
Mà hôm sau, phủ tướng quân đưa sính lễ vào Triệu gia, Thẩm Đông Thần muốn lấy nàng làm thϊếp. Nàng vốn cũng là người tâm cao khí ngạo, quỳ một ngày một đêm trước cửa phụ thân, nói cái gì cũng không chịu gả đi làm thϊếp cho người khác. Phụ thân cũng là người tung hoành ngang dọc, nói với nàng: “Hài tử, từ xưa dân không cùng quan đấu, chúng ta không lay chuyển được người ta. Đây là số mệnh, nhận mệnh đi.”
Nhớ rõ ngày xuất giá khi đó, nàng vẫn lôi kéo tay phụ thân một mực khóc.
Đối với Thẩm Đông Thần nàng cũng không có ấn tượng gì, vẫn cho là hắn thê thϊếp thành đàn, chỉ tại đêm động phòng, nàng mới chính thức hiểu rõ nam nhân này. Hắn cực kỳ trẻ tuổi, cũng cực kỳ anh tuấn. Lảo đảo loạng choạng vào trong phòng, uống say như chết, trực tiếp ngã xuống trên giường đỏ, suốt cả một đêm, hắn cũng không nói một câu. Văn Tuệ ngồi bên giường, nghe trong miệng hắn không nhịn được ưm tên một nữ nhân khác. Hắn gọi: “A Dao, A Dao…”