Trưởng ngự y viện
nặng nề thở dại, trả lời ‘tuân chỉ’.
Sở Diễm cơ hồ là không lưỡng lự, ngửa đầu một hơi uống cạn sạch thuốc. Không đắng, thậm chí mang theo chút ngọt lành. Sở Diễm khẽ cười khổ, thuốc đắng dã tật, ngược lại, độc dược lại thơm ngọt mê người. Hắn trái lại cực kỳ muốn biết, mấy chiếc lá khô này làm như thế nào hại tính mạng Dao Nhi của hắn. “Đều lui ra cả đi.” Hắn đặt chén bạch ngọc trên bàn bên cạnh, Lưu Trung nhanh nhẹn nhận lấy, ngự y khom người, bước nhanh rời khỏi điện.
Sở Diễm ngồi trên ghế chủ vị, một tay chống má, ánh mắt thâm trầm giống như biển sâu không thấy ánh mặt trời. ‘Cọt kẹt’ một tiếng, cửa điện bị người ngoài đẩy ra, Từ ma ma chậm rãi đi tới, cúi thấp đầu, trên mặt vẫn như cũ không chút biểu tình. Đặt mâm trong tay lên, là một chén canh ấm nóng.
“Hoàng thượng, uống chút canh nóng cho ấm dạ dày đi.” Từ ma ma đứng bên người hắn, đặt chén sứ tinh xảo bên cạnh tay hắn.
“Cảm ơn.” Sở Diễm nhạt giọng trả lời, lại không có chút ý tứ nào muốn uống.
Từ ma ma cũng là người cố chấp, liền bưng chén sứ từ trên bàn lên trước mặt hắn, vẫn không nhúc nhích. Sở Diễm cười khổ tiếp nhận, dùng thìa múc hai muỗng đưa vào trong miệng, sau đó đặt xuống.
“Hoàng thượng không cần như vậy, ngự y cũng không nắm chắc hoàn toàn, lỡ như máu con chồn tuyết không thể giải được độc của đoạt hồn thảo, chẳng lẽ hoàng thượng sẽ tự tử vì Dao phi sao?” Từ ma ma vẫn như cũ lạnh lùng nghiêm mặt, động thủ thu thập chén sứ trên bàn.
“Máu của con chồn tuyết mang tính nhiệt, kê đơn như thế nào, kê bao nhiêu phân lượng, không ai biết. Dao Nhi có thai, không chịu được nửa phần sơ suất, nhất định phải có người thử thuốc cho nàng.” Sở Diễm chậm rãi nói xong.
“Vậy cũng không phải hoàng thượng thì không được.”
Sở Diễm cười, đúng vậy, không phải không có hắn thì không được. Chỉ là, Thiên Dao chịu đựng quá nhiều thống khổ, hắn muốn tự mình cảm nhận.
“Dao Nhi đã ngủ chưa?” Yên lặng một lát sau, Sở Diễm mở miệng hỏi.
Từ ma ma khẽ lắc đầu, có chút không biết làm sao, nhưng bà lại không nói dối, cho dù, có khi lời nói dối làm cho người ta dễ chịu hơn rất nhiều. “Nương nương độc phát, hoàng thượng tốt nhất không nên đi qua.”
Sở Diễm không nói, nhưng ẩn dưới bàn, tay đã nắm chặt một góc long bào minh hoàng.
Sau đó, rất nhanh, hàn độc trên người hắn phát tác, bởi vì trực tiếp uống đoạt hồn thảo, độc phát tác nhanh hơn, cũng tới mãnh liệt hơn, lại vào lúc lâm triều. Hắn dùng nội lực đè nén độc tính xuống, ngoại trừ sắc mặt có chút khó coi, quan văn trong triều trái lại không phát hiện bất thường gì.
Bãi triều, lúc trở lại Ngự thư phòng, mới đúng là thời điểm hàn độc phát tác hung mãnh nhất. Hắn nửa chống mép bàn rộng, gân xanh từng sợi lồi ra trên trán, mồ hôi lạnh lẽo không ngừng chảy xuống. Vốn có thể dùng nội lực kiềm chế, như vậy thì không phải chịu đựng thống khổ, nhưng hắn quật cường muốn chịu đựng sự đau đớn mà Thiên Dao chịu.
“Hoàng thượng, có cần truyền ngự y?” Lưu Trung bối rối đi tới bên người hắn, cúi người hỏi.
“Không cần.” Sở Diễm cười nhạt một tiếng, nhớ tới câu nói kia của Thiên Dao: ‘Có chút đau, nhưng còn có thể chịu được.’ Hắn lại hơi hơi giễu cợt cười, “Nàng lại lừa ta.”
Đau đớn qua đi đã là chuyện sau giờ Ngọ. Sở Diễm vẫn như trước sai người đem tấu chương đưa qua Cảnh Dương cung, canh giữ ở bên giường Thiên Dao xem tấu chương. Nàng ngủ không sâu, ngày trước lúc hắn ở bên cạnh thường xuyên giả bộ ngủ, hôm nay, lúc hắn vừa mới ngồi trên giường liền mở một cặp mắt sáng ra.
“Tỉnh rồi ư?” Sở Diễm nhẹ cười, duỗi cánh tay ôm nàng vào lòng. Mà dung nhan Thiên Dao đạm mạc, không nói một câu, đầu ngón tay trắng nõn trực tiếp đặt lên bên trong cổ tay hắn, sau giây lát mới mở miệng. “Đại quân phải mấy ngày nữa mới có thể vào kinh?”
Mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, cực kỳ hiển nhiên nàng biết rõ, “Là ai?” Hắn lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Ai nói không quan trọng, quan trọng là… chàng không thể mạo hiểm vì ta.” Ánh mắt Thiên Dao rũ xuống, áp mặt vào trong l*иg ngực hắn, hai tay mềm mại thuận thế ôm lấy eo hắn. “Sở Diễm, ta không cần chàng như vậy, chàng làm sao có thể… làm một việc ngốc như vậy.”
Sở Diễm cười khổ, cúi đầu hôn lên khoé mắt ướŧ áŧ kia của nàng, đầu lưỡi chạm phải giọt lệ sáng trong, hương vị chua xót. “Vậy còn nàng, Dao Nhi vì ta mà làm việc ngốc vẫn còn ít ư?”
“Thiên Dao bất quá là một nữ tử yếu đuối, chết không luyến tiếc. Nhưng hoàng thượng lại khác, thân thể hoàng thượng liên quan tới an nguy của Đại Hàn, không nên bốc đồng như vậy.”
“Yên tâm, trong lòng ta đã có tính toán. Dao Nhi, nàng đã đồng ý với ta, sẽ không chết. Như vậy, ta cũng đồng ý với nàng, sẽ bồi nàng một đời một kiếp.” Sở Diễm nhẹ cười an ủi, bàn tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Xe ngựa xa hoa lập tức chạy vào hoàn cung, trước cửa Cảnh Dương cung, Sở Diễm tự mình suất lĩnh văn võ bá quan nghênh đón công chúa Loan Âm vào cung. Vân Kiếm mặc triều phục, đứng giữa bách quan, khom người cúi đầu, diện dung thản nhiên. Gặp lại, giữa lúc hoảng hốt giống như cách một thế hệ. Loan Âm đã không cần phải tiếp tục giả dối nguỵ trang, đuổi theo sau lưng hắn cuồng dại hô ‘Vân Kiếm ca.’
“Từ biệt nửa năm, Vân đại nhân vẫn khoẻ chứ?” Nàng hơi hơi mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt như nước.
Vân Kiếm khom người, vội vàng trả lời, “Đa tạ công chúa nhớ mong, vi thần vẫn khoẻ.” Hắn vẫn chưa nghênh diện ánh mắt của Loan Âm, nhưng chỉ cảm thấy nàng đã không giống trước kia rồi. Có lẽ, đến suốt cuộc đời, Vân Kiếm cũng sẽ không hiểu rõ, thứ hắn đã từng mất đi, là một trái tim thất khiếu linh lung như thế nào.
“Ngũ hoàng tỷ, xe ngựa mệt nhọc, vẫn là vào thiên điện nghỉ ngơi trước đi.” Sở Diễm mỉm cười mở miệng, cũng không hy vọng Loan Âm cùng Vân Kiếm tiếp tục vướng mắc. Có một số chuyện, một số người, quên, ngược lại càng tốt.
Loan Âm mỉm cười, đối với tâm ý của Sở Diễm nàng tất nhiên hiểu rõ. Nghiêng người, tiếp nhận con chồn tuyết trắng thuần trong lòng thị nữ đứng ở sau lưng, ôm trong lòng nói: “Bản cung không mệt, đi xem Dao phi đi, lâu ngày không gặp, bản cung trái lại nhớ nàng.”
“Được.” Sở Diễm gật đầu, xoay người cùng Loan Âm đi vào trong nội điện.
Thiên Dao ngồi ở bên giường, trong lòng ôm bạch ngọc tỳ bà, đầu ngón tay tuỳ ý gãy dây đàn, tạo ra vài tiếng đơn điệu. Sợi tóc trên trán bị gió thổi loạn, nàng dùng đầu ngón tay tuỳ ý vén ra sau tai, điềm tĩnh giống như một pho tượng oa nhi bằng sứ.
“Dao phi thật có tâm tình.” Loan Âm nhẹ cười đẩy cửa vào, bàn tay mềm mại nhu nhược không xương vuốt ve con chồn tuyết toàn thân trắng thuần trong lòng.
Thiên Dao khẽ nâng mắt, trong mắt là tươi cười, đặt bạch ngọc tỳ bà ở một bên, làn váy rộng rãi che khuất bụng dưới lồi ra vô cùng tốt. Nàng khẽ cúi người, thi lễ. “Thiên Dao tham kiến Ngũ hoàng tỷ.”
Loan Âm vươn tay làm động tác đỡ dậy, nụ cười trên mặt ôn nhuận. “Dao phi không cần đa lễ, hiện giờ có thai, đúng là không thể có điều gì sơ suất được.”
“Đa tạ Ngũ hoàng tỷ thông cảm, Thiên Dao vẫn khỏe.” Thiên Dao nhẹ cười, ánh mắt lại nhàn nhạt rơi vào trên người con chồn tuyết, giống như nhìn thấy hy vọng sống sót.
Loan Âm nhẹ cười, ngồi xuống một bên bàn. Trong mắt vẫn không có nửa phần khinh thường, con kiến còn sống tạm bợ, huống chi là một nữ tử niên kỷ như hoa, hơn nữa, trong bụng nàng còn thai nghén một sinh mệnh vô tội. Chỉ là, ra ngoài dự kiến của nàng, Thiên Dao lại kéo Sở Diễm qua, đầu ngón tay đặt ở trên mạch của hắn, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại.
“Còn kịp.” Nàng ấm giọng nói, sau đó lại nhìn về phía Loan Âm, “Vẫn còn phiền Ngũ hoàng tỷ nửa chén máu con chồn tuyết.”
Loan Âm đưa mắt ra hiệu cho thị nữ ở sau lưng, thị nữ liền ôm con chồn tuyết từ trong lòng nàng ra, dùng mũi kiếm sắc bén rạch một đường trên cẳng chân con chồn tuyết, lấy nửa bát máu dâng lên. Thiên Dao dùng đầu ngón tay chấm vào máu tươi, đặt ở đầu lưỡi, suy nghĩ một lát sau, sai người mang bút mực tới, viết phương thuốc xuống, sai người đi sắc thuốc.
Từ đầu tới cuối, ánh mắt Sở Diễm đuổi theo bóng dáng bận rộn của nàng, lại trầm mặc không nói.
Lúc Lưu Trung dâng thuốc ấm lên, Thiên Dao thuận thế tiếp nhận, sau đó đưa tới trước mặt Sở Diễm. Hắn nhíu mi ngóng nhìn nàng, chỉ thấy con mắt nàng sáng trong suốt, mang theo chút ý tứ khẩn cầu. “Dao Nhi, nàng có thể cứu ta, cũng có thể cứu chính mình, đúng không?”
Thiên Dao mỉm cười, không đồng ý, nhưng cũng chưa từng phủ nhận. Chỉ là cố chấp cầm chén thuốc để ở trước mặt hắn.
Loan Âm ngồi ở một bên, chấn kinh cứng ngắc tại chỗ. Nàng là người thông minh lanh lợi, đương nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Chỉ là nàng thật không ngờ, Sở Diễm vậy mà lại thử thuốc cho Thiên Dao.
“Sở Diễm, chàng không uống, ta cũng không uống.” Ánh mắt Thiên Dao không khỏi ảm đạm, cánh tay bưng lên chậm rãi hạ xuống, lại bị Sở Diễm duỗi tay ra ngăn lại. Sắc mặt của hắn cũng không tốt lắm, cơ hồ lạnh như băng.
“Nàng nhất định phải bức ta vậy sao?”
Thiên Dao vẫn như cũ im lặng, mà sự trầm mặc của nàng cơ hồ bức điên Sở Diễm. Hơi thở quanh thân hắn lạnh đến làm người sợ hãi, ống tay áo vung lên, quét chén thuốc trong tay Thiên Dao rơi xuống, tiếng vỡ vụn vang thanh thuý. Loan Âm cả kinh, cung nhân người hầu trong phòng lại càng lảo đảo quỳ đầy đất.
Thiên Dao cúi đầu, nước thuốc đen đặc bắn tung toé trên sa y trắng tuyết, một mảng vẩn đυ.c. Thiên Dao trầm mặc ngồi xổm người xuống, đưa tay thu thập mảnh sứ vỡ vụn, trong miệng thản nhiên nói, “Lại đi nấu một chén khác đi!”
“Thẩm Thiên Dao!” Sở Diễm gầm thét, xách nàng từ trên mặt đất lên, trong mắt là lãnh giận cùng đau xót. Hai tay nắm chặt bả vai nàng. Nhưng lúc chống lại đôi mắt vô tội mà thuỷ nhuận khi đó, tất cả tức giận lại không cách nào phát tác, trở thành tiếng thở dài bất đắc dĩ. “Thiên Dao, nói cho ta biết, ta còn tài cán vì nàng làm chút gì đó.”
Thiên Dao cười nhạt, lại xem bên cạnh giống như không có người dựa vào trong ngực hắn. “Vì ta mà sống cho thật tốt, được chứ?”
“Được.” Hắn trả lời như vậy, cánh tay kiên cố ôm lấy eo nàng, hận không thể đem nàng dung nhập vào trong huyết mạch.