“Hoàng thượng đâu?” Nàng cầm chén thuốc một lần nữa đưa trả lại cho Liên Tinh.
“Nghe nói hoàng hậu nương nương bị bệnh, sau khi lâm triều, hoàng thượng đã tới Khôn Ninh cung rồi.” Liên Tinh cung kính trả lời, sau đó bưng chén thuốc đi ra ngoài, cũng nhân tiện bưng lư hương trên bàn đi.
Cũng không phải thời gian dùng bữa, trong phòng bếp nhỏ không người, Liên Tinh rón ra rón rén đặt lư hương lên bàn, chột dạ nhìn bốn bề vắng lặng, mới từ trong tay áo lấy ra một bao thuốc bột, thật cẩn thận bôi loạn bên trong lư hương.
“Liên Tinh, cô đang làm gì vậy?” Yêu Nguyệt đẩy cửa vào, chỉ thấy bóng lưng run rẩy của nàng, giống như kích động bỏ thứ gì đó vào trong tay áo.
“Không, không có gì. Là lư hương bị dính chút tro bụi, ta lấy đi rửa sạch mà thôi.” Liên Tinh xoay người, giọng nói đã run run.
Yêu Nguyệt lạnh nhạt liếc nàng một cái, cũng không để tâm, ngược lại bắt đầu nói lảm nhảm. “Hoàng thượng không có ở đây, càng phải hầu hạ nương nương cho thật tốt. Cô trái lại thì tốt rồi, trốn ở chỗ này lười biếng.”
Liên Tinh ổn định lại tinh thần, mỉm cười mở miệng. “Yêu Nguyệt tỷ giáo huấn phải, lần sau ta sẽ cẩn thận.”
Nàng vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng tiểu thái giám thất kinh hô, “Không tốt rồi, nương nương té xỉu.”
“Nương nương!” Yêu Nguyệt cuống quít chạy ra ngoài, Liên Tinh theo sát sau lưng nàng, một đôi mắt xoay tròn chuyển động.
Lúc này, trong Khôn Ninh cung, Linh Lung nửa tựa vào giường, sắc mặt trắng xanh, bộ dáng vô cùng tiều tuỵ. Sở Diễm một thân minh hoàng ngồi ở bên người nàng, trong tay bưng một chén thuốc ấm, chiếc muỗng bằng gốm tuỳ ý khuấy động. Cung nhân tỳ nữ đều cho lui ra, không khí trong phòng yên tĩnh đến tĩnh mịch.
“Nếu không phải Linh Lung bị bệnh, hoàng thượng có phải còn không chịu tới liếc nhìn ta?” Linh Lung vô lực mở miệng, cùng với một chuỗi tiếng ho khan trầm trọng.
Tuấn nhan Sở Diễm đạm mạc, một lúc sau mới lạnh lùng mở miệng, “Lần sau không cần làm loại chuyện này, tội gì lấy thân thể của chính mình ra đùa giỡn.”
Linh Lung cúi đầu tới cực thấp, bàn tay ẩn trong áo ngủ bằng gấm gắt gao bắt lấy đệm chăn dưới thân. Sử dụng dược vật làm thương tổn thân thể chính mình, nàng làm sao lại nguyện ý. Nhưng nếu không như vậy, Sở Diễm làm sao chịu tới liếc nhìn nàng một cái. “Hoàng thượng tất nhiên cảm thấy Linh Lung cực kỳ ngu xuẩn, nhưng ngoại trừ cách đó ra, Linh Lung đã không còn cách nào khác nữa rồi. Hoàng thượng đã bao lâu không bước vào Khôn Ninh cung, chỉ sợ ngay cả người cũng đã không nhớ rõ rồi!”
Sở Diễm đặt chén thuốc trong tay sang một bên, khoé môi hơi nhếch lên, lộ ra vài tia giễu cợt, mở miệng lần nữa. “Không cách nào? Tâm cơ của Linh Lung thâm sâu, ngay cả trẫm cũng đã xem thường nàng. Triệu Doanh Song sinh non, là nàng động thủ!”
Linh Lung hừ cười một tiếng, nâng mắt nhìn thẳng vào con ngươi thâm thuý của Sở Diễm, nhưng lại không có nửa phần không yên cùng chột dạ. “Hoàng thượng vốn không muốn hài tử của Triệu Quý nhân, Linh Lung bất quá là thay hoàng thượng miễn trừ hậu hoạn mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng sai rồi sao?”
Ánh mắt Sở Diễm lạnh lẽo nhìn nàng, ánh mắt lại xa lạ như vậy. Nữ tử trước mặt quả thật là Linh Lung hắn quen biết sao. “Nàng cực kỳ thông minh, biết trẫm vô ý với hài tử của Triệu Doanh Song. Nhưng nàng có biết vì sao trẫm không giữ hài tử của nàng ta?”
“Vì sao?” Linh Lung nhíu mi hỏi.
Sở Diễm cười, “Bởi vì trong bụng của nàng không phải là cốt nhục của trẫm.”
Sắc mặt Linh Lung đại biến, “Triệu Quý nhân nàng ta dám…”
“Là trẫm sai người làm.” Sở Diễm thản nhiên nói lại, cũng không có nửa phần ý định giấu diếm. “Nhắc tới cũng do trẫm đối với nàng ta không đúng, nếu nàng ta chịu an phận, dựa vào gia thế của nàng ta, chức vị ‘Tần’ ngày một ngày hai sẽ trong tầm tay. Nhưng nàng ta lại tự cho là thông minh làm ra một đứa bé, trẫm liền không thể tiếp tục dung thứ cho nàng ta rồi.”
Linh Lung rũ mắt, cắn môi không nói, thân thể run rẩy kịch liệt.
“Vừa không phải hài tử của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ không bảo vệ nàng ta. Trẫm biết trong hậu cung muốn nàng ta không có hài tử có khối người, lại không nghĩ rằng người thiếu kiên nhẫn nhất chính là nàng. Linh Lung, nàng quả thật khiến cho trẫm thất vọng rồi.” Sở Diễm than nhỏ.
Linh Lung cúi đầu cười khổ, lệ từng giọt rơi trên chăn đệm dưới thân. Nàng biết việc này không thể gạt được ánh mắt Sở Diễm, nàng đã dám làm, liền biết phải gánh chịu hậu quả.
“Nếu như hoàng thượng cho rằng Linh Lung là nữ nhân lòng dạ rắn rết, đại khái có thể phế Linh Lung đi. Linh Lung tuyệt không dám có nửa câu oán hận.” Nàng nghẹn ngào mở miệng, xốc lên chăn gấm trùm trên người, động tác chậm chạp leo xuống giường, quỳ gối trước người Sở Diễm.
Mắt phượng nheo lại, ánh vào trong con ngươi chính là bóng lưng đơn bạc của nàng, cô đơn thê lương nói không nên lời. Ngực hơi đau, Sở Diễm lại cố nén động tác muốn nâng nàng dậy. “Linh Lung, hiện tại trẫm tha thứ cho nàng. Trẫm không muốn bởi vì một nữ nhân nhỏ bé không đáng kể như Triệu Doanh Song mà trở thành người xa lạ với nàng. Nhưng nàng nhớ cho kỹ, thân là hoàng hậu nhất định phải biết bao dung.”
Linh Lung nâng mắt, sớm hoa lê đái vũ, “Linh Lung đã biết.” Nàng cắn làn môi, bộ dáng uỷ khuất, khiến cho người ta thương tiếc không thôi. Cánh tay mềm mại duỗi về phía Sở Diễm. Hắn như có như không thở dài, cầm cánh tay nàng duỗi ra, kéo nàng từ trên mặt đất băng lãnh đứng dậy. Mà Linh Lung thuận thế ngã vào cái ôm của hắn, cánh tay mềm mại như một loại dây may cuốn chặt lấy vòng eo của hắn.
“Hôm nay lưu lại, được không? Thϊếp nhớ chàng.” Nàng sợ hãi hỏi, cánh tay ôm eo hắn lại càng siết chặt.
Mi tâm Sở Diễm nhíu lại, kéo nàng ra một chút, nàng lại rất nhanh sáp lại, nhẫn tâm muốn bỏ ra nhưng lại nhớ tới nàng vẫn bị ốm. “Linh Lung buông tay, nàng biết rõ trẫm sẽ không lưu lại, hà tất vẫn còn tự rước lấy nhục.”
“Vì sao? Vì sao không được chứ?” Vừa mới ngừng khóc lại trào ra, Linh Lung dùng một tia khí lực cuối cùng, xé lấy y phục trên người. Nàng chắc chắn Sở Diễm sẽ không tuyệt tình đến mức cứng rắn đẩy nàng ra, cho nên mới càng không kiêng nể gì. Nàng nghĩ, Doãn Hàm Tuyết nói rất đúng, tôn nghiêm không đáng giá đồng tiền nào, chỉ có giữ hắn ở bên người mới là hiện thực nhất.
Mà hành động lần này của Linh Lung quả thật chọc giận Sở Diễm, hắn gượng gạo đẩy nàng ra, lạnh lùng nhếch mày, một lần nữa kéo lại y phục bị nàng kéo loạn. “Linh Lung, có một số việc trẫm không muốn để nàng biết, không muốn thương tổn nàng quá sâu. Nàng nhất định phải khiến quan hệ của chúng ta kéo tới không cách nào cứu vãn sao?”
Áo quần trên người Linh Lung hỗn độn, bả vai mảnh khảnh trần trụi ở bên ngoài, bộ dáng lạnh run, rất là khổ sở lại hùng hổ doạ người. Nàng vốn cũng là người tâm tính cao ngạo, hiện giờ đã hèn mọn đến nông nỗi như thế này, lại vẫn không chiếm được nửa phần thương hại của Sở Diễm, bảo nàng làm sao mà không hận chứ. “Linh Lung hiện giờ ngày sống không bằng chết, hoàng thượng còn cần phải cố kỵ sao? Còn có cái gì mà Linh Lung không thể thừa nhận.”
Sở Diễm đành chịu, nhấc vạt áo, ngồi xuống bên ghế dựa cạnh giường. “Trẫm cho phép Thiên Dao là duy nhất.”
Cùng với lời hắn nói ra là một giọt nước mắt băng lãnh mà sáng long lanh của Linh Lung rơi xuống. Hoá ra, là thật. Đại ca chưa hề gạt nàng. Sở Diễm cho phép Thẩm Thiên Dao là duy nhất, cho nên, hắn sẽ không gặp mặt những nữ nhân khác. Cho nên, hắn tình nguyện tìm người thay thế chính mình cùng phòng với Triệu Doanh Song. Cho nên, cho dù nàng dụ dỗ như thế nào, hắn cũng không đυ.ng vào một ngón tay của nàng. Chỉ vì Thẩm Thiên Dao. A, có bao nhiêu châm chọc, nàng là nữ nhân đầu tiên của Sở Diễm mà Thẩm Thiên Dao lại là người sau cùng.
“Nhưng hoàng thượng đã từng hứa cho Linh Lung sủng ái, chẳng lẽ hoàng thượng không nhớ sao?” Nàng lảo đảo quỳ rạp xuống trước người Sở Diễm, hai tay nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn. “Hoàng thượng, thuở nhỏ Linh Lung đi theo bên cạnh người, chẳng lẽ mười mấy năm tình ý của chúng ta, hoàng thượng đều không nhớ rõ sao?”
Sở Diễm cầm lấy bàn tay băng lãnh của nàng, giọng nói không tự giác mềm mại lại, “Linh Lung, trẫm đích thực có lỗi với nàng. Trẫm đỡ nàng lên ngôi, cho nàng vô hạn tôn sủng, chỉ hy vọng có thể bồi thường. Nếu như những thứ này đều không phải cái nàng muốn, trẫm cũng có thể thả nàng xuất cung, trả lại tự do cho nàng.”
“Không, ta không cần.” Linh Lung trừng lớn hai mắt, hoảng sợ hất tay hắn ra. Hắn làm sao có thể, làm sao có thể nói ra lời tuyệt tình như vậy. “Hoàng thượng, người thật sự không cần Linh Lung nữa sao? Linh Lung thật sự không thể không có người…”
“Hoàng thượng, hoàng thượng.” Ngoài cửa truyền đến tiếng la khóc kêu trời kêu đất. ‘Cọt kẹt’ một tiếng, cửa bị người ở bên ngoài đẩy mở. Yêu Nguyệt lảo đảo bất ổn ngã quỳ trên đất, Lưu Trung theo sát phía sau lưng nàng, khi thấy tình hình trong phòng, nhất thời lại cứng ngắc tại chỗ, không biết nên phản ứng ra sao.
Trong phòng, Linh Lung hèn mọn quỳ dưới chân Sở Diễm, nửa thân trên trần trụi, khóc rất là thê thảm. Đường đường là hoàng hậu, bị người thấy bộ dáng này, mặt mũi đều không thể nhịn được.
“Nô tài lớn mật, ai cho phép các ngươi vào đây. Đều cút ra ngoài cho bản cung.” Linh Lung nhanh chóng lấy phượng bào bao lại thân thể, lớn tiếng mở miệng.
Yêu Nguyệt run rẩy quỳ rạp tại chỗ, lại không có chút ý định rời khỏi. Linh Lung càng thêm căm tức, hướng ngoài điện gầm thét. “Người đâu, đem tiện tì này kéo ra ngoài, trượng trách 30 đại bản, răn đe. Lưu công công là tổng quản nội vụ, quản giáo bất lực, phạt bổng nửa năm.”
“Lão nô lĩnh phạt.” Lưu Trung trái lại thức thời, cuống quít quỳ xuống đất.
Yêu Nguyệt trên mặt đều là nước mắt, lại vẫn như cũ quỳ trên đất. “Hoàng thượng, người muốn xử trí nô tỳ như thế nào cũng được, nhưng nương nương nhà nô tỳ bị bệnh, sáng nay té xỉu ở trong phòng. Các ngự y bó tay chịu trói, hoàng thượng….”
“Khốn kiếp, Dao phi té xỉu chuyện lớn như vậy mà bây giờ mới bẩm báo.” Mi tâm Sở Diễm nhíu chặt, vội vàng đứng dậy đi nhanh ra ngoài điện. Yêu Nguyệt cuống quít từ trên đất đứng dậy, gắt gao chạy theo cước bộ của đế vương.