Khi Doãn Hàm Tuyết trở lại trong lều của mình, Sở Diễm đã sớm ngồi chờ bên cạnh bàn. Ngón tay thon dài của hắn cầm chén trà sứ Thanh Hoa tinh xảo, tao nhã thưởng thức nước trà xanh trong chén. Hắn vẫn ôn nhã cao quý như trước, quanh thân lại tản ra khí tức áp bách khiến cho người ta sợ hãi. Doãn Hàm Tuyết cúi thấp đầu, trong lòng trầm xuống. Nên tới, chung quy sẽ tới.
“Điện hạ.” Nàng nhẹ nhàng bước tới, quỳ gối dưới chân hắn. “Hàm Tuyết biết sai.”
Sở Diễm trong trẻo mà lạnh lùng cười, thản nhiên nói. “Sai? Bổn vương thấy nàng không phải là phạm sai lầm, mà là đang tìm đường chết.”
Doãn Hàm Tuyết trầm mặc không nói, nàng vốn không thể nào phản bác. Nàng làm sao không biết đây là tử tội, nhưng nữ nhân thông minh cũng có lúc ngu ngốc. Nàng bất quá chỉ là muốn đánh cuộc một lần, mặc dù giá đặt cược là chính mạng sống của mình. Nàng cũng muốn đánh cuộc một tia thương hại cuối cùng của Sở Diễm đối với nàng, hay đúng hơn là đối với Doãn Hàm U.
Công chúa Tháp Na lúc này gặp chuyện không may, tất cả ánh mắt đều nhằm vào phía Thẩm Thiên Dao, bởi vì ở trong mắt người Mông Cổ, bên người Sở Diễm, trước mắt chỉ có nữ nhân này. Chỉ cần trong lòng Sở Diễm có nàng, chỉ cần hắn có lòng bảo hộ nàng, chỉ cần hắn đem việc này áp chế xuống, nàng liền có thể bình yên vô sự. Giả như hắn không có ý bảo hộ nàng, như thế, nàng cũng hiểu được, hắn nếu như thật sự tuyệt tình như vậy, nàng như một con thú đã chết, vậy thì có ý nghĩa gì.
Sở Diễm hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay thon dài tuỳ ý nâng cằm nàng lên, trong mắt nàng lấp lánh vô số ánh sao, cũng vô cùng đáng thương. Nhưng nếu nàng đã làm chuyện đó, quả nhiên là tội không thể tha. “Tuyết Nhi nếu nhận tội, về lý nên gánh vác hậu quả. Bổn vương sẽ giao nàng cho người Mông Cổ, về phần sống chết, đành nghe theo mệnh trời vậy.” Dứt lời, hắn đứng dậy làm bộ rời đi, lại bị Doãn Hàm Tuyết kéo lấy một mảnh góc áo.
“Không, điện hạ, Hàm Tuyết không muốn chết.” Nàng từng bước một quỳ gối đi tới bên chân hắn, khóc thê thảm. “Điện hạ cứu lấy Hàm Tuyết, cầu điện hạ nể tình tỷ tỷ của thần thϊếp, khoan dung cho Hàm Tuyết một lần này đi. Tỷ tỷ chỉ có một người muội muội là Hàm Tuyết, điện hạ chẳng lẽ đã quên rồi sao. Tỷ tỷ trước khi chết, đã kéo lấy tay điện hạ, khẩn cầu điện hạ bảo hộ Hàm Tuyết cả đời.”
Sở Diễm từ trên cao nhìn xuống nàng, mực mâu sâu không thấy đáy. “Doãn Hàm Tuyết, Bổn vương trái lại hy vọng Hàm U chưa bao giờ có người muội muội như ngươi. Ngươi đã làm hao mòn hết tất cả áy náy của Bổn vương đối với Hàm U.”
“Áy náy?” Thân thể Hàm Tuyết chấn động, giống như ngũ lôi oanh đỉnh mà bừng tỉnh. Hắn nói ‘áy náy’ mà không phải là ‘yêu’, chẳng lẽ hắn chưa bao giờ yêu Hàm U sao? Không, nàng không tin, điều này sao có thể.
Sở Diễm lạnh lùng không có nửa câu giải thích.
Doãn Hàm U đối với hắn bất quá chỉ là cảm kích, mà không phải là yêu say đắm. Trên Thiên Sơn, hắn quyến luyến sự ấm áp ngắn ngủi mà nàng cho hắn. Chỉ là, điều này không đủ cho hắn yêu nàng. Hắn hứa cho nàng Hậu vị, bất quá là vì một câu vui đùa kia của nàng ‘Lấy thân báo đáp’. Nàng cứu hắn một mạng, hắn không nghĩ muốn thua thiệt nàng.
Nhìn bóng dáng cao lớn quyết tuyệt rời đi của hắn, Doãn Hàm Tuyết xụi lơ tại chỗ, run rẩy vô lực khóc. Sớm nên biết, hắn trời sinh tính tình lạnh bạc như vậy, sao có thể thật tâm, cái gọi là sủng ái, bất quá là do nàng tự mình dối mình mà thôi.
Khi Sở Diễm trở lại lều của mình, Sở Dục sớm đã ở trong chờ lâu. Sở Diễm nhìn thoáng qua hắn, làm như không thấy. Hắn tới cái ghế dựa lót da hổ ngồi xuống, tiện tay mở một quyển sách, thật sự chăm chú đọc.
“Thất ca…” Sở Dục chắp tay, lại bị cánh tay của Sở Diễm đưa ra ngăn cản.
“Đệ không cần phải nói, bây giờ nàng ta gây hoạ lớn, Bổn vương cũng không bảo vệ được nàng.” Sở Diễm trong trẻo mà lạnh lùng mở miệng, thậm chí còn keo kiệt cho hắn một ánh mắt.
Sở Dục cười khổ, Thất ca của hắn năng lực lớn cỡ nào, người khác có lẽ không biết, nhưng hắn lại quá rõ ràng. Trên đời này chỉ có chuyện hắn không muốn làm, hiếm có chuyện hắn không làm được.
“Thất ca.” Hắn thấp giọng gọi một tiếng, lại không nhiều lời, vén vạt áo, quỳ gối xuống đất. Một quỳ này, coi như ăn nói khép nép.
Cánh tay cầm sách của Sở Diễm chấn động, chậm rãi nâng mắt nhìn về phía hắn. Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Sở Dục quỳ trước mặt hắn, vậy mà, là vì một nữ nhân.
“Đứng lên đi.” Hắn lạnh lùng quăng sách trên mặt bàn. “Đừng có nói cho Bổn vương biết nếu ta không đáp ứng chuyện đệ liền không đứng lên. Bổn vương không quan tâm uy hϊếp này đâu.”
Sở Dục cúi đầu, ấp úng không nói. Thân thể lại vẫn thẳng tắp quỳ nơi đó.
Sở Diễm nửa tựa trên giường, ánh mắt sâu xa cụt hứng rơi trên người hắn, làm cho người ta không phân biệt rõ cảm xúc. Sau khi trầm mặc một hồi, hắn mới chậm rãi mở miệng. “Cho Bổn vương một lý do thuyết phục.”
Sở Dục chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc chớp động. “Đệ thừa nhận, đệ từng yêu nàng. Sở Dục không học được sự tuyệt tình giống Thất ca, đệ không thể, cũng không nhẫn tâm nhìn nàng chịu chết.”
“Yên tâm, người Mông Cổ có việc cầu Bổn vương, bọn hắn hẳn không muốn mạng của Doãn Hàm Tuyết.” Sở Diễm lạnh nhạt nói.
“Người Mông Cổ hẳn không muốn mạng của nàng, nhưng một mình xuất cung là trọng tội, hiện giờ lại gây ra hoạ lớn như vậy. Thái hậu cùng Hoàng thượng cũng sẽ không tha cho nàng.” Sở Dục tiếp tục nói, ít đi sự vui cười ngày xưa, thật sự giống như biến thành một người khác. Hay nói là, hiện tại Sở Dục mới chân chính là hắn.
“Hàm Tuyết cho dù có nhiều chuyện không phải, nàng vẫn là muội muội duy nhất của Doãn Hàm U. Thất ca thiếu Doãn Hàm U một phần ân tình, vậy coi như trả lại trên người Hàm Tuyết đi.”
Sau đó lại là sự trầm mặc như tờ, đôi mắt đen thâm thuý của Sở Diễm như đại dương. Sở Dục hoàn toàn nhìn không thấu tâm tư của hắn, sự trầm mặc này cơ hồ hao hết tính nhẫn nại của hắn. Ngay tại khi hắn thấy tuyệt vọng, Sở Diễm rốt cuộc mở miệng.
“Đệ đứng lên đi. Nói cho Doãn Hàm Tuyết biết, đây là lần cuối cùng.”
Sở Dục cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn quỳ thời gian không ngắn, lúc đứng dậy, hai chân có chút vô cảm rồi. “Thất ca có biện pháp cho Hàm Tuyết toàn thân mà lui ư?”
Mắt phượng Sở Diễm nhíu lại, lạnh nhạt nói. “Bổn vương đã có đối sách, đệ trở về đi.”
Sở Dục hiểu tính tình Thất ca, cũng không dám hỏi nhiều, cúi đầu nói. “Thần đệ cáo lui.”
“Sở Dục.” Phía sau, lại vang lên giọng nói trong veo mà lạnh lùng của Sở Diễm. “Đệ vẫn còn yêu nàng sao?”
Sở Dục dừng cước bộ, nhưng không quay đầu nói. “Yêu hay thích, đã không còn quan trọng nữa rồi.” Trong lòng hắn đã có nữ tử khác cư ngụ.
Đêm, lạnh như nước.
Thiên Dao một mình ngồi trong lều, thưởng thức quân cờ ấm lạnh trước mặt.
Cửa lều đột nhiên bị người xốc lên, Sở Diễm đi vào, mang theo một làn gió lạnh. Trên người Thiên Dao chỉ có một bộ sa y đơn bạc, nàng theo bản năng rụt vai lại.
“Lạnh không?” Sở Diễm cười, cởi xuống áo lông cáo trên người khoác lên trên vai nàng, ngồi xuống đối diện với nàng.
“Điện hạ hôm nay hình như trở về hơi sớm.” Thiên Dao nhàn nhạt mở miệng, con cờ trong tay tuỳ ý rơi trên bàn cờ. Mà Sở Diễm lại đột nhiên cầm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng, giữ chặt trong lòng bàn tay. Thiên Dao cả kinh muốn tránh thoát, hắn ngược lại càng nắm càng chặt.
“Dao Nhi, Bổn vương có một chuyện muốn thương lượng cùng nàng.”
“Ừ.” Thiên Dao lạnh nhạt đáp lại, an tĩnh chờ lời nói tiếp theo của hắn.
“Chuyện của công chúa Tháp Na, người Mông Cổ chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ….”
Thiên Dao cười. “Điện hạ có phải muốn nói nếu như tiếp tục điều tra, chỉ sợ sẽ liên luỵ tới Doãn Hàm Tuyết.”
Sở Diễm cũng cười. “Dao Nhi thông minh, có lẽ cũng đã nghĩ tới chuyện Bổn vương phải làm như thế nào rồi.”
Thiên Dao trầm mặc, chậm rãi rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn. Im lặng thật lâu, lúm đồng tiền chua sót theo khoé môi tràn ra. “Điện hạ là muốn Thiên Dao gánh tội thay sao?”
Sở Diễm đạm mạc gật đầu. “Doãn Hàm Tuyết một mình xuất cung, đã là tử tội. Thân phận của nàng không thể công khai. Mà nàng là phi tử của Bổn vương, nữ tử tranh giành tình nhân, hành vi quá khích chút về tình cũng có thể tha thứ. Hơn nữa, Bổn vương có lý do danh chính ngôn thuận bảo vệ nàng. Người Mông Cổ có việc cầu Bổn vương, bọn họ không dám làm gì nàng đâu.”
Thiên Dao trầm mặc, sắc mặt lạnh nhạt, giống như chuyện hắn đang nói chỉ là chuyện không quan hệ gì tới mình. Mà bàn tay nắm chặt thành quyền dưới ống tay áo đã sớm bán đứng nàng. Không muốn vì hắn mà đau khổ, nhưng mà trái tim, lại đau đớn như bị dao cắt.
Im lặng thật lâu sau, nàng mở miệng lần nữa. “Nhưng mà Thiên Dao vì sao phải làm như vậy? Làm như vậy đối với ta có gì tốt?”
Phượng mâu Sở Diễm nheo lại, trực giác hắn thấy có gì đó không đúng. “Dao Nhi muốn thế nào, Bổn vương sẽ tận lực thoả mãn nàng.”
Thiên Dao nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, chậm rãi mở miệng, gằn từng chữ, đặc biệt dùng lực nói. “Hưu thư.”
Mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, “Ngoại trừ chuyện này, ngoại trừ cái này chuyện gì cũng đều được.”
“Thiên Dao chỉ muốn cái này, điện hạ vẫn có thời gian suy xét. Nghĩ kỹ rồi thì hãy trở lại tìm Thiên Dao.” Nàng lạnh lùng đứng dậy, làm bộ như rời đi, lại bị cánh tay Sở Diễm ngăn lại.
“Được, ta đáp ứng nàng.”
Ngày kế, trong lều lớn của hoàng tộc Mông Cổ, trước mặt mọi người, Thiên Dao nhận hết mọi tội lỗi.
“Sư tẩu, người nói cái gì, người nói lại lần nữa xem?” Vương tử A Lang không thể tin, tay phải nắm chặt bội kiếm bên hông, trên mu bàn tay gân xanh nổi đầy, cho thấy hắn cực độ ẩn nhẫn phẫn nộ. Tháp Na, muội muội của hắn, so với giọt sương còn đẹp hơn, lại bị huỷ trên tay nữ nhân tâm như xà hạt này.
“Ta nghĩ ta đã nói rõ ràng rồi, là ta hạ dược trong trà của công chúa Tháp Na, là ta sai người phi lễ với nàng. Chẳng lẽ vương tử vẫn còn muốn biết chi tiết sao?” Khuôn mặt Thiên Dao đạm mạc, từng chút một nói.
“Thẩm Thiên Dao, ta gϊếŧ ngươi.” Vương tử A Lang rống lên một tiếng, rút ra bội kiếm bên hông đâm về phía Thiên Dao, mà Sở Diễm lại đi trước hắn một bước, che trước người Thiên Dao, dùng thân thể mình che chở cho nàng. A Lang kinh hãi, bối rối thu hồi chiêu thức, hai mắt màu đỏ nhìn hắn. “Sư huynh!”