“Ừm, hôm nay là sinh thần của nàng.” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu, lại hạ thấp giọng nói. “Hai ngày nữa là sinh thần của Hàm U.”
Doãn Hàm Tuyết vẫn mỉm cười dịu dàng, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ mù mịt. Nàng bầu bạn bên cạnh hắn lâu như vậy, lại cũng không sánh bằng một người đã chết. “Tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, biết điện hạ vẫn còn nhớ đến tỷ, cũng sẽ thấy thanh thản.”
“Bổn vương đã chọn chút lễ vật cho nàng, chút nữa sẽ cho người đưa đến cho nàng.”
Nói là chọn lễ vật không bằng nói là sai người lựa ra vài món ở Tàng Bảo các. Thái tử điện hạ bận rộn trăm công ngàn việc đương nhiên không có tâm tư cung phụng nữ nhân. Mà Hàm Tuyết đương nhiên không biết, chỉ cho rằng Sở Diễm đối đãi với nàng chung quy vẫn có vài phần chân tình, cười như mở cờ trong bụng.
“Khởi bẩm điện hạ, thị nữ của Thẩm Trắc Phi Tử Y ở ngoài điện cầu kiến.”
“Ừm, cho nàng ta vào đi.” Sở Diễm thuận miệng đáp lời.
Tử Y một thân cung trang màu tím nhạt, dáng vẻ yêu kiều yếu đuối, cực kỳ giống một đóa hoa bách hợp nở rộ trên đất hoang, mặc dù không xinh đẹp nhưng cũng cực kỳ thanh lịch. Nàng cung kính đi vào trong điện, trong tay vẫn cầm một cái khay thật lớn, bên trên đặt một chiếc váy bách điệp hoa mỹ dùng chỉ bảy màu thêu thành, dưới ánh nến lay động tản ra ánh sáng lóa mắt.
“Nô tỳ Tử Y tham kiến điện hạ, tham kiến nương nương.” Tử Y nửa quỳ ở trong điện, khay cầm trong tay giơ cao qua đỉnh đầu. “Chử tử nhà nô tỳ sai nô tỳ đến tặng váy bách điệp, chúc Doãn trắc phi phúc thọ khang niên.”
Sở Diễm khẽ cười, cánh tay vòng bên eo Doãn Hàm Tuyết. “Dao Nhi vẫn là có lòng, váy bách điệp này chính là cái nàng thích nhất.”
Hàm Tuyết cũng cười theo, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường. Thẩm Thiên Dao tặng đồ cho nàng, chỉ sợ là chồn chúc tế gà, không có gì tốt. Trong lòng nàng mặc dù bất mãn, nhưng trên mặt không thể không tỏ vẻ đón nhận. “Thiên Dao muội muội đích thực là lanh lợi khéo tay, điện hạ xem hồ điệp thật sự rất sống động.” Hàm Tuyết đứng dậy đi tới phía trước Tử Y, trước mặt nàng cởϊ áσ tháo dây, theo động tác của nàng, tấm lưng trắng như tuyết từ từ lộ ra.
Hàm Tuyết quay đầu, nhìn về phía Sở Diễm cười xinh đẹp, cực kỳ mị hoặc. Nàng nâng váy bách điệp liên khoác lên vai. Doãn Hàm Tuyết đích thực là mỹ nhân, mặc dù không thể nào so với Thiên Dao khuynh nước khuynh thành nhưng cũng là dung nhan kiều mị, dưới sự phụ trợ của trang phục càng trêu người.
Ánh mắt sâu thẳm của Sở Diễm nhàn nhạt rơi trên người nàng, vẫn mỉm cười không nói.
Tử Y vô cùng biết điều, vẫn cúi đầu đến cực thấp, thế nên người khác không cách nào nhìn thấy biểu tình của nàng lúc này.
“Chiếc váy này cực kỳ hợp ý bổn cung, thay ta cảm ơn chủ tử nhà ngươi.” Doãn Hàm Tuyết tùy ý qua loa một câu, bộ dáng cao cao tại thượng.
“Dạ, vậy nô tỳ xin cáo lui trước.” Tử Y khom người, chậm rãi thối lui ra ngoài.
Sở Diễm không hề tính qua đêm tại Hạm Tâm các, sau khi quan hệ thân mật xong hắn đạm bác đứng dậy, kéo lấy áo bào chuẩn bị rời đi. Cánh tay mềm mại của Hàm Tuyết từ phía sau vòng lên, nũng nịu ôm lấy eo hắn. Hắn trấn an vài câu, nàng cũng nghe lời buông tay ra. Mà lúc này, nàng đột nhiên lại đau bụng đến khó nhịn, chỉ trong chốc lát đã đau đến mức ngã xuống giường, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cơ hồ không có chút huyết sắc.
Vài vị ngự y đang trực vội vàng chạy tới, sau một phen chẩn đoán đều thay đổi sắc mặt, lảo đảo quỳ rạp xuống đất.
Mà lúc này, Doãn Hàm Tuyết đã uống thuốc giảm đau Sở Diễm cho nàng, yếu ớt vô lực nằm ở trên giường, lệ rơi đầy mặt, bộ dạng thật là chật vật. “Điện hạ, điện hạ cứu Hàm Tuyết.”
“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.” Sở Diễm trầm giọng an ủi một câu, trong lòng hắn biết rõ, thuốc giảm đau không chống chọi được lâu, đợi thuốc hết tác dụng nàng vẫn đau đớn như cũ.
“Doãn trắc phi là trúng độc sao?” Ánh mắt Sở Diễm lạnh lùng dò xét nhìn ngự y. Bệnh trạng nàng lúc này, ngoại trừ trúng độc, hắn không thể nghĩ tới được cái khác.
Ngự y do dự một lúc mới nói. “Cũng không phải như vậy. Nương nương trời sinh thể chất hư hàn, lại trùng hợp tiếp xúc với dược lạnh, mới trở nên như vậy. Bây giờ, thân thể nương nương đã bị hàn khí tổn thương, chỉ sợ…” Ngự y do dự một lúc mới run giọng mở miệng. “Chỉ sợ cả đời này không cách nào có thai.”
Lời này vừa thốt ra, trong phòng trong nháy mắt như chết lặng. Một lát sau mới truyền ra tiếng gào khóc. Doãn Hàm Tuyết nửa nằm sấp trên giường, lệ như suối tuôn trào. Hai tay gắt gao nắm lấy chân váy ngủ bằng gấm, thân thể không ngừng run rẩy. So với sự đau đớn thể xác trái tim nàng còn đau hơn. Nàng nằm mơ cũng muốn sinh hài tử cho nam nhân trong lòng này, cũng chỉ có sinh hài tử, địa vị trong cung của nàng mới có thể củng cố. Mà bây giờ, xong rồi, tất thảy đều xong rồi.
“Có cách nào cứu chữa không?” Sở Diễm ôm nàng vào trong lòng, lạnh giọng hỏi.
Các ngự y đưa mắt nhìn nhau, mặt mày ủ rũ lắc đầu.
“Một đám phế vật.” Sở Diễm nổi giận gầm lên một tiếng. Lại nhìn xuống Như Ý quỳ trên mặt đất. “Ngươi không biết thân thể nương nương hư hàn sao? Sao lại để nàng tiếp xúc với đồ có tính hàn!”
Giọng nói Sở Diễm không lớn, nhưng lại không giận mà uy. Như Ý hoảng sợ không nhẹ, phủ phục tại chỗ, không ngừng dập đầu. “Hồi bẩm điện hạ, nô tỳ từ nhỏ đã đi theo nương nương, sao lại không biết nương nương thể chất hư hàn. Đồ ăn thức uống trang phục hằng ngày đều do tận tay nô tỳ chuẩn bị, đặc biệt cẩn thật, tuyệt đối không thể có sơ xuất như thế…” Giọng nói Như Ý đột nhiên dừng lại, tựa hồ như nghĩ tới cái gì đột nhiên đứng dậy, từ trong tủ quần áo lấy ra chiếc váy bách điệp bảy màu chói lọi kia, hai tay nâng lên trước mặt Sở Diễm.
“Điện hạ, nhất định là cái váy này có vấn đề. Đồ vật trong phòng nương nương, chỉ có chiếc váy này là vật bên ngoài.” Như Ý khóc nhòe hết mặt, hai tay bưng lấy chiếc váy cũng run run.
Ánh mắt Sở Diễm liếc nhìn đám ngự y, trưởng Thái y viện mới lảo đảo từ mặt đất đứng lên tiếp nhận váy, cẩn thận quan sát lại đặt lên chóp mũi ngửi. Một lát sau mới chắp tay nói. “Điện hạ, chiếc váy này bị bôi Cực địa thảo.”
“Cực địa thảo.” Sở Diễm lầm rầm một câu, mày kiếm lạnh lùng chau lại. Loại cỏ này sinh trưởng ở vùng đất khổ hàn, âm khí của trời, là vật cực hàn trong thế gian. Hắn đối với thứ này không hề xa lạ, trong thâm cốc núi Tử Sá có thể tùy ý tìm thấy Địa Cực thảo.
Doãn Hàm Tuyết vực dậy chút sức lực, nàng yếu ớt từ trên giường chống người dậy, vô cùng đáng thương giữ chặt cánh tay Sở Diễm. “Là Thẩm Thiên Dao, là nàng ta muốn hại tính mạng thϊếp. Điện hạ, người phải làm chủ cho Hàm Tuyết.”
Ánh mắt Sở Diễm trầm lạnh, nói với thị vệ gác ngoài điện. “Đi mời Thẩm trắc phi tới.”
Một lúc sau, Thiên Dao dưới sự dìu đỡ của Tử Y đi vào trong điện. Nàng vẫn một tấm váy lụa trắng đơn bạc, tóc đen, dung nhan thanh lệ, đẹp đến mức khiến người thở không thông. Bởi vì thân thể vẫn chưa khỏi hẳn, nàng vẫn suy yếu như trước, lại càng thêm hình thái của bệnh nhân mỹ lệ động lòng người.
“Điện hạ cùng Doãn tỷ tỷ tìm Thiên Dao không biết có việc gì?” Thiên Dao chậm rãi mở miệng, đạm mạc như trước.
Mà không chờ Sở Diễm mở miệng, Doãn Hàm Tuyết đã bước nhanh xuống giường đi tới trước mặt Thiên Dao. Cũng không biết sức lực lấy từ đâu, giơ tay tát một cái. Chỉ là Thiên Dao không có phòng bị, bị tát một cái vô cùng mạnh, mà Hàm Tuyết lại cũng không hề bỏ qua, tiếp tục điên cuồng đánh tới. Vẻ hiền thục dịu dàng thường ngày sớm đã bị nàng vứt ra sau.
“Thẩm Thiên Dao, đồ tiện nhân nhà ngươi, là ngươi hại ta. Ngươi không chết tử tế đâu!”
“Doãn trắc phi nương nương bớt giận, xin đừng đánh chủ tử nhà nô tỳ!” Tử Y hốt hoảng che chắn trước người Thiên Dao, thay nàng đỡ mấy đòn của Hàm Tuyết. Thống khổ nửa ngồi trên mặt đất gào khóc.
Thiên Dao nhíu mi, trong lòng có chút tức giận. Đôi mắt sáng không chớp nhìn Sở Diễm mà sắc mặt hắn lạnh lùng, trong đôi mắt sâu thẳm không có chút bóng dáng của nàng. Thiên Dao thừa nhận, nàng có giận, tay áo giương lên đẩy Hàm Tuyết ra, ngồi xuống nâng Tử Y từ mặt đất dậy, dịu dàng hỏi. “Có bị thương không?”
“Không, nô tỳ không sao.” Tử Y thấp giọng nói, ánh mắt lại mơ hồ né tránh.
Thiên Dao kiêu ngạo giương cằm lên, nhìn thẳng vào mắt Sở Diễm. “Điện hạ có thể nói cho Thiên Dao biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Thẩm Thiên Dao, ngươi còn giả vờ.” Doãn Hàm Tuyết thê lương nói một câu, té sụp dưới chân Sở Diễm khóc khàn cả giọng. “Điện hạ, Thẩm Thiên Dao lòng dạ rắn rết, nàng ta hại thϊếp thật thê thảm. Điện hạ, người phải trả lại công đạo cho Hàm Tuyết.”
Sở Diễm cúi người ôm Hàm Tuyết trở về giường, ánh mắt băng lãnh lướt qua Thiên Dao. “Chiếc váy bách điệp nàng tặng đã bị bôi cực địa thảo lên, cả đời này Hàm Tuyết sẽ không sinh được hài tử nữa.”
Cực địa thảo? Trên chiếc váy bách điệp sao có thể dính phải thứ đồ này?! Thiên Dao nhíu mi lại, nàng là thầy thuốc đương nhiên biết đó là gì. Cũng chẳng qua là đồ có tính hàn, bình thường có dính phải, tối đa bất qua chỉ nằm trên giường bệnh mấy ngày, sao có thể nghiêm trọng như vậy.
Lúc này, Doãn Hàm Tuyết lại phát bệnh, thống khổ lăn lộn trên giường, không ngừng kêu khóc. “Điện hạ, điện hạ cứu thϊếp, điện hạ, cứu thϊếp.”
Thẩm Thiên Dao đi tới bên giường, đầu ngón tay ấn lấy bên trong cổ tay Doãn Hàm Tuyết, sau đó thêu mi nhíu chặt. Doãn Hàm Tuyết bẩm sinh thể chất hư hàn, không thể đυ.ng vào vật lạnh lẽo, khó trách lại như vậy.
“Tử Y, chuẩn bị bút mực.”
“Dạ.” Tử Y khom người đáp lại, một lúc sau đặt văn phòng tứ bảo lên bàn. Thiên Dao cầm bút suy xét một hồi sau, nét chữ xinh đẹp liên tục viết trên giấy Tuyên Thành.
Viết xong phương thuốc, nàng lệnh Tử Y đưa cho ngự y trong phòng. “Theo phương thuốc này đi bốc thuốc đi, uống xong sẽ không còn đau nữa.”
Ngự y tiếp nhận phương thuốc, sau khi xem qua đều gật đầu đồng ý nhưng lại lo lắng trùng trùng. “Phương thuốc này của nương nương đích thực cao minh, nhưng mà, cũng vô cùng nguy hiểm.”