Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ

Chương 31

Đoàn người vừa mới vào thôn, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng chó kêu thảm thiết, mặt Lý Huyền biến sắc, đây là tiếng kêu của Tây Bảo!

Cô bất chấp tất cả, chạy theo tiếng chó kêu, Lâm Hi và Mao Mao cũng chạy theo, dưới một cây đa già, chú chó lông vàng Tây Bảo đang bị mấy con chó đuổi, bầy chó hung dữ sủa như điên về phía Tây Bảo, trên mặt đất tràn ngập lông vàng, là lông trên mình Tây Bảo bị chúng nó cắn rụng, Tây Bảo đối với người hay với chó đều rất thân thiện, lá gan vốn đã nhỏ, nay lại bị bầy chó dữ trong thôn vây quanh, sớm bị dọa đến vỡ gan, hoảng hốt trốn đông trốn tây.

Lâm Hi kéo Lý Huyền lại: “Đừng qua đấy!”

Những con chó kia rất hung dữ, ai biết có thể cắn thương người hay không!

Đúng lúc này, Mao Mao dẫn đầu xông lên, hoàn toàn không e ngại bầy chó trong thôn, tiếng sủa của nó còn hung ác hơn, vừa xông lên đã khiến bầy chó kia sợ tới mức lùi ra phía sau mấy bước, Mao Mao dùng mũi cọ cọ Tây Bảo, Tây Bảo cũng không có tiền đồ, chân sau đã sợ tới mức mềm nhũn ra, ngược lại với cơ thể to lớn của mình.

Mao Mao đẩy Tây Bảo ra phía sau che chắn, sủa inh ỏi về phía bầy chó kia, hung tợn, tiếng kêu rung trời, bầy chó kia vốn ăn mềm sợ cứng, cũng có ánh mắt, biết con chó đen to lớn trước mặt tuyệt đối không dễ chọc, lập tức giải tán.

Giây phút này, kênh phát sóng trực tiếp lại nghênh đón một đợt mưa bình luận.

【 Mao Mao thật khí phách! 】

【 Tây Bảo mày thật là nhát! 】

【 Ha ha ha, đây là em chỉ có thể bị tôi bắt nạt trong truyền thuyết sao? 】

【 Sau này có thể giao Tây Bảo cho Mao Mao bảo vệ rồi! 】

【 Ngay cả chó cũng có cảm giác CP, Lâm Hi Huyền Huyền hai người phải ở bên nhau mới được 】

……

Mao Mao giống như anh hùng, quay đầu lại kêu một tiếng đầy khí phách với Tây Bảo, giống như đang trách cứ nó chạy linh tinh, lúc này Tây Bảo đã rút được kinh nghiệm, trước đây trốn Mao Mao còn không kịp, bây giờ Mao Mao đi đâu, nó cun cút theo đuôi đi đấy, đi theo nó, một bước không rời.

“Mao Mao thật là lợi hại.” Lý Huyền không nhịn được khen ngợi.

“Nó bị bắt nạt từ nhỏ, trước đây lá gan nó rất nhỏ.” Lâm Hi gọi Mao Mao lại đây, Mao Mao không để ý tới anh, chạy đến chỗ Lý Huyền lấy lòng.

Lý Huyền ngồi xổm xuống vuốt đầu nó khen ngợi: “Nhỏ như thế nào?”

“Nhát gan hơn cả Tây Bảo.” Lâm Hi nói: “Sau này biết, trốn tránh vô dụng, sợ hãi cũng vô dụng, muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ có thể dựa vào chính mình.”

Lý Huyền cau mày: “Nó có thể hiểu những điều này?”

Cô cảm thấy, Lâm Hi nói về chính bản thân mình.

Mao Mao, chính là anh.

“Tây Bảo phải học tập Mao Mao đấy!” Lý Huyền cười nói với chú chó lông vàng: “Nhát gan như vậy, vĩnh viễn sẽ bị bắt nạt.”

Tây Bảo dịch đến bên người Lâm Hi, kêu ăng ẳng rồi cọ cọ ống quần anh, tìm kiếm sự an ủi, Lâm Hi vuốt đầu Tây Bảo: “Không sao, Mao Mao sẽ bảo vệ Tây Bảo.”

“Hử?” Là Lý Huyền bị ảo giác ư, Lâm Hi vuốt chó, trông thật dịu dàng!

———-

Trước đó tổ tiết mục đã sắp xếp ba hộ dân để bọn họ sống, hai nghệ sĩ ở một nhà, vì tránh tai tiếng, phụ nữ sẽ ở với phụ nữ, đàn ông sẽ ở với đàn ông, nhưng vì trùng hợp lại có ba nam ba nữ, bất kể chia như thế nào, đều bị lẻ ra một đôi nam nữ, Lâm Hi trực tiếp yêu cầu ở một nhà với Lý Huyền.

“Không được, chuyện scandal không phải trò đùa.” Dương Diệp lập tức đứng ra nói: “Cho dù Lý Huyền là cô giáo của cậu, nhưng hai người sống chung một nhà vẫn không ổn.”

Trước mắt ngoại trừ hai người trợ lý bên ngoài, không ai biết thật ra bọn họ đã sớm sống cùng dưới một mái hiên.

Lâm Hi nhìn Dương Diệp, đúng là càng nhìn càng khó chịu.

Mọi người trên kênh phát sóng trực tiếp nhìn thấy trên mặt Lâm Hi viết mấy chữ anh quan tâm cái rắm, vô cùng sung sướиɠ.

【2333 Dương ảnh đế phá mất một CP đẹp rồi 】

【 Ha ha ha ánh mắt Lâm Hi như muốn gϊếŧ người 】

Đúng lúc này, Lâm Hi đi đến trước camera, bẻ màn hình nói to: “Tôi ở cùng với Lý Huyền, các bạn không được truyền scandal đâu đấy.”

【 Gật đầu gật đầu gật đầu! 】

【 Chúng em rất ngoan, sẽ không truyền scandal! Ở cùng nhau ở cùng nhau!! 】

【 Ở cùng nhau ở cùng nhau! 】

【 Hú hú hú! 】

Lý Huyền đỡ trán, tại sao cô lại có cảm giác, dòng nước trong giới giải trí, căn bản không thể đánh chìm Lâm Hi, kỹ thuật bơi lội của tên nhóc này phải được điểm tối đa!

Lâm Hi buông camera, liếc Dương Diệp một cái, nhún nhún vai, sau đó kéo Lý Huyền đi về phía một hộ dân.

Vì để tiện quay phim, ba hộ dân mà các nghệ sĩ sống đều ở cùng một sườn núi, cách nhau cũng chỉ gần mười mét, Lâm Hi và Lý Huyền ở cùng một hộ dân, Dương Diệp tất nhiên sẽ ở cùng nhà với Tần Tường, tuy Trịnh Dĩnh vô cùng không vui, cũng không thể không ở cùng nhà với Tô An Đồng.

Bây giờ sắc trời đã tối, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, thế nên tổ tiết mục không sắp xếp bất cứ hoạt động gì vào buổi tối, để mọi người về nhà nghỉ ngơi. Lý Huyền và Lâm Hi ở trong nhà một hộ dân họ Vương, hộ dân này chỉ có một đôi vợ chồng già, người trẻ tuổi đều vào thành phố làm việc, tổ tiết mục chọn hộ dân này cũng vì nhà họ là nhà hai tầng, có phòng trống.

Ngôi nhà hai tầng này trông rất cổ kính, ít nhất phải đến mười mấy năm phơi sương phơi gió, sân trước củi chất thành đống cao, có mấy con ngỗng ngẩng đầu ưỡn ngực đi dạo trong sân, sân sau có mấy con gà, kêu cục tác cục tác. Hai vợ chồng họ Vương đã sớm ngồi trước cửa, chờ khách đường xa đến, mặc bộ quần áo màu lam chỉnh tề, xem ra đây là bộ quần áo lịch sự nhất của bọn họ.

“Chú Vương, thím Vương, chào chú thím ạ.” Lý Huyền chào hỏi họ đầu tiên: “Cháu tên là Lý Huyền, đây là Lâm Hi, mấy ngày nay làm phiền đến chú thím rồi ạ.”

“Xin chào xin chào.” Thím Vương cười gật đầu: “Hoan nghênh hoan nghênh, mau vào nhà đi, đoạn đường này vất vả rồi.”

“Đúng thế, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, chắc các cháu đói bụng rồi nhỉ!” Chú Vương cũng vội vàng tiếp đón Lý Huyền Lâm Hi, còn cả nhân viên cầm camera phía sau cùng với trợ lý Lý Vi Long của Lâm Hi.

Mọi người sôi nổi vào nhà, trong nhà rất đơn sơ, ngoại trừ bàn ăn đặt chính giữa ở phòng ngoài, cơ bản đều không có đồ dùng dư thừa, bên tường có cái cuốc để cày bừa, thôn Cao Tỉnh nằm trong núi sâu hẻo lánh, cách xa thị trấn, cho nên gia đình có điều kiện trong thôn mới có thể sửa sang lại thành nhà hai tầng, còn lại đa số các hộ dân, đều là nhà được dựng từ gỗ đá trên nền đất, so với nhau, thật ra hộ dân này có điều kiện không tệ, cho dù như thế, nhất định tổ tiết mục cũng sẽ bồi thường kinh tế gia đình cho các cô.

Trên bàn đã dọn xong đồ ăn, đầy một bàn, có canh có thức ăn, có gà có cá, gia đình không mấy khá giả này đã dùng tấm lòng thành tốt nhất để chiêu đãi khách đến từ phương xa. Dù Lý Huyền vừa mới say xe, bây giờ không có khẩu vị, nhưng vẫn thể hiện ra bộ dạng đói bụng, làm hai vị chủ nhà vui vẻ.

Người quay phim Tiểu Trình đặt camera cố định trên góc tủ, để màn hình nhắm ngay vào

bàn ăn, giúp người xem trên kênh phát sóng trực tiếp nhìn thấy rõ ràng hơn.

“Cô bé đến từ thành phố này thật là xinh đẹp.” Thím Vương khen Lý Huyền: “Khuôn mặt này, thật là thanh tú, năm nay cháu bao tuổi rồi, chắc mới đầu hai mươi nhỉ.”

Nghe lời này Lý Huyền rất vui vẻ, nhưng vẫn giải thích: “Năm nay cháu hai mươi sáu ạ.”

“Ôi chao, nhìn không ra đấy.” Thím Vương kinh ngạc nói: “Hai mươi sáu, có chồng rồi nhỉ.”

“Bà nó, bà làm gì thế, có để khách ăn cơm ngon miệng không hả?” Chú Vương nhắc một tiếng.

“Ôi ôi, ngày thường chỉ có hai người chúng ta, ông không chịu nói chuyện với tôi, bây giờ nhà náo nhiệt hơn rồi, ông vẫn không cho tôi nói chuyện, lão già thối, ông muốn thế nào nữa!” Thím Vương bất mãn nói, mọi người đều nở nụ cười.

“Cháu vẫn chưa kết hôn ạ.” Lý Huyền xấu hổ trả lời thím Vương.

“Hai mươi sáu rồi mà vẫn chưa kết hôn á?” Thím Vương càng thêm kinh ngạc: “Thế thì không tốt đâu, các cô gái trẻ ở chỗ chúng tôi, hai mươi ba mươi bốn không kết hôn đều là gái lỡ thì rồi.”

“Hừ.” Lâm Hi đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Sao có thể so sánh được?”

Anh đột nhiên mở miệng nói chuyện, có vẻ không thân thiện, khiến cho thím Vương sững sờ không kịp phản ứng: “Sao… Sao?”

“Không phải, ý cậu ấy là, mỗi địa phương lại có phong tục khác nhau, người thành phố kết hôn rất muộn, chủ yếu vì tất cả mọi người đều phát triển sự nghiệp.” Lý Huyền vội vàng hoà giải, giúp Lâm Hi giải thích.

“À à, hóa ra là như vậy.” Thím Vương gật đầu.

Lâm Hi vẫn lạnh mặt, bát cơm trước mặt anh chưa được động đến dù chỉ một chút, ngay cả đũa cũng không lấy, người ngồi im một chỗ như sắp đóng thành băng.

“Có phải thức ăn không hợp khẩu vị của cháu hay không?” Chú Vương thấy Lâm Hi không động đũa, cẩn thận hỏi: “Cháu muốn ăn gì, chú bảo bà ấy đi làm.”

“Không cần.” Lâm Hi lạnh nhạt từ chối: “Bây giờ tôi ăn không vô.” Anh vừa dứt lời, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

Lý Huyền biết trong lòng anh không thoải mái, dù sao nơi nông thôn như thế, đã từng làm anh tổn thương sâu sắc. Nhưng hiện tại camera vẫn đang bật, anh như vậy, ảnh hưởng rất không tốt.

“Vừa rồi Lâm Hi nói với cháu bụng cậu ấy khó chịu.” Lý Huyền liếc nhìn camera một cái, giải thích: “Rất không thoải mái.”

Kênh phát sóng trực tiếp đã bình luận sôi nổi.

【 Vừa rồi Lâm Hi vẫn còn bình thường mà, đâu giống bị bệnh. 】

【 Chị Huyền giúp Hi Hi hoà giải kìa, thật là ấm áp 23333】

【 Nhưng Lâm Hi thật sự có vẻ tùy hứng, nói tức giận là tức giận liền 】

【 Không cho đôi vợ chồng già này chút mặt mũi nào cả 】

【 Tính cách anh ấy vốn đã quái dị rồi mà 】

【 Lâm Hi như vậy quả thực không tốt, nhưng tôi tin anh ấy có lí do 】

【 Anh ta khinh thường nông thôn, khinh thường người dân, trêu đùa chương trình, các bạn xem anh ta từ lúc vừa mới đến đến bây giờ, có thái độ gì! 】

【 Hu hu hu, ném đá người qua đường 】

【 Đều cút cút cút đi, để tai ông đây được yên tĩnh, không biết gì cũng đoán mò, Lâm Hi không cần fans như mấy người 】

Sau khi ăn xong, nhân lúc người quay phim Tiểu Trình đi WC, Lý Huyền tìm thấy Lâm Hi ở sân sau, anh cô độc dựa vào rào tre hút thuốc, sắc trời đã hoàn toàn tối, tàn thuốc sáng rực.

“Này!” Lý Huyền gọi anh một tiếng, đến gần: “Hơi quá rồi.”

Lâm Hi khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

“Bây giờ mới vừa bắt đầu, nếu cậu cứ nói như vậy, không bằng đi về luôn lúc này.” Lý Huyền cũng châm một điếu thuốc, hút sâu một ngụm, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ẩn trong bóng đêm của anh: “Nơi này không phải Hồng Câu Loan.”

“Tôi cho rằng, cô vĩnh viễn sẽ không nhắc đến nơi đó với tôi.” Trong bóng đêm, giọng Lâm Hi không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

“Tôi không quên cậu.” Lý Huyền nhìn anh trong bóng tối, muốn khắc sâu mặt anh vào trong lòng: “Cũng không quên nơi đó, một giây cũng không.” Thậm chí vào năm cô hai mươi tuổi, còn đi tìm anh, nhưng anh đã không còn ở nơi đó.

Lâm Hi cúi đầu, hút một ngụm thuốc: “Ông đây không cần cô thương hại.”

“Không ai thương hại cậu.” Lý Huyền trầm giọng nói: “Nhưng cậu cũng đừng làm ra vẻ cả thế giới này đều đang nợ cậu, thật sự sẽ khiến người khác khinh thường.”

Lâm Hi thoáng sửng sốt, nhìn về phía Lý Huyền, tuy không nhìn rõ bộ dáng cô, nhưng ngữ khí của cô, giống một con dao nhỏ đâm vào trong lòng anh.

Lý Huyền đang định xoay người dựa vào rào tre, lại bị Lâm Hi kéo lấy cánh tay: “Cẩn thận một chút, có bụi gai.” Lý Huyền đứng vững người, Lâm Hi ném tàn thuốc đi, xoay người trở về phòng, trước khi đi còn nghiêng đầu nói với cô một câu: “Nơi này, người nơi này, không tốt đẹp như cô nhìn thấy đâu.”

Dù Lâm Hi không chịu nói chuyện với vợ chồng nhà họ Vương, nhưng anh vẫn giúp họ quét tước vệ sinh nhà một chút, thu dọn bàn ăn, hai người họ lo lắng, muốn để anh đi nghỉ ngơi, Lâm Hi không để ý tới bọn họ, Lý Huyền thấy bộ dáng khi làm việc của anh, nói thẳng ra, rất thành thạo.

Lý huyền suy đoán, việc như vậy, chắc hẳn anh đã trải qua nhiều rồi.

【 Trong số những nghệ sĩ này, chỉ có Lâm Hi giúp đỡ việc nhà 】

【 Nói Lâm Hi khinh thường nông dân, vả mặt đi! 】

【 Thật ra dưới đáy lòng Hi của tôi vẫn rất lương thiện, chính là người ngoài lạnh trong nóng 】

———-

Lý Huyền nhìn căn phòng nhỏ hẹp, chính giữa đặt hai cái giường nhỏ, trên giường để một cái chăn có màu sắc rực rỡ, trên chăn còn thêu họa tiết hình chim, cô quay đầu lại, mặt đầy sự khó tin nhìn về phía Tiểu Trình đang bê camera.

“Ngủ ở đây?” Trước màn hình, sắc mặt Lý Huyền trắng bệch: “Cùng với Lâm Hi?”

Màn hình gật gật đầu.

“Tại sao, không phải vẫn còn phòng trống sao?”

“Chúng ta còn đạo diễn tổ tiết mục, chuyên viên trang điểm, trợ lý và rất nhiều người khác nữa, phòng vô cùng khan hiếm.”

“……”

Lý Huyền quay đầu lại, nhìn Lâm Hi đang dựa bên tường, cười sung sướиɠ khi thấy người gặp họa.

“Vậy phòng này, các anh cũng không đặt camera chứ?” Lý Huyền hỏi.

“Ồ, đã đặt rồi.”

“……” Đúng là trên góc tường phía bên trái có một cái camera nho nhỏ.

“Vì đây là chương trình truyền hình thực tế phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình, cho nên không có góc chết, à, ngoại trừ WC.”

“Quay cả lúc ngủ, thế này cũng không tốt lắm.” Lý Huyền đỡ trán.

“Chỉ ngủ một giấc thôi mà, đến lúc đó sẽ bật chế độ ban đêm, rất mờ, trừ phi cô muốn làm chuyện gì đó?”

【 Làm chuyện gì đó làm chuyện gì đó!!! 233333】

【 Ha ha ha ha Huyền Huyền đỏ mặt! 】

【 Chị Huyền, tới lúc kiểm tra sự tự chủ của chị rồi! 】

———-

10 giờ tối, Lâm Hi và Lý Huyền hai mặt nhìn nhau.

“Tôi muốn ngủ.” Lý Huyền nói.

“Ngủ đi.” Lâm Hi nhướn mày.

“Cậu ngủ trước đi.” Lý Huyền kiên trì.

“Tôi cũng đâu ăn cô.” Lâm Hi trợn mắt, cởϊ áσ khoác ngửa mặt nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay nhìn trần nhà.

Lúc này Lý Huyền mới xoay người, nhìn cái giường nhỏ kia, khăn trải giường hơi ố vàng, có ít chấm đen đen, cô cúi người ngửi ngửi, có mùi ẩm mốc, đương nhiên chắc chắn không phải vì không được giặt sạch sẽ, mà là vì ẩm ướt, có thể làm chăn mốc.

Ngủ thế nào nhỉ?

Lý Huyền nhíu mày, cô bị bệnh sạch sẽ nhẹ, trong nhà trước nay luôn giữ gìn sạch sẽ, thậm chí còn không dính một hạt bụi.

Lâm Hi nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, anh biết, chắc chắn cô nhóc này không quen.

Nơi núi sâu này đâu phải chỗ cô nên tới!

Lý Huyền cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng, đúng lúc chuẩn bị nằm xuống, Lâm Hi lại đứng dậy, lấy áo khoác gió của mình trên móc xuống, đi tới, trải áo gió màu đen của mình ra làm khăn trải giường, ngáp dài nói: “Trong núi ẩm thấp, dễ bị mốc, chịu đựng một chút.” Nói xong lại cởϊ áσ len của mình, trải lên gối cho Lý Huyền, bên trong chỉ mặc một cái áo ba lỗ, để lộ cánh tay màu đỏ đồng của anh, cơ bắp rắn chắc khỏe khoắn.

Đêm khuya, kênh phát sóng trực tiếp lại đón thêm một đợt sóng bình luận.

【 Phúc lợi đêm khuya!!! 】

【 Phun máu mũi! 】

【 Dáng người thật đẹp a a a a 】

【 Tôi đổ Hi của tôi rồi! 】

Lý Huyền nhìn giường đệm, lót quần áo anh, như vậy cơ thể sẽ không tiếp xúc với khăn trải giường không sạch sẽ.

“Cảm ơn.” Lý Huyền khẽ nói.

“Bớt nói nhảm đi, ông đây mệt rồi, đừng hành hạ tôi nữa.” Lâm Hi nói xong xoay người tắt đèn, nằm xuống, giường kẽo kẹt một tiếng.

Cũng may cái chăn coi như sạch sẽ, không có mùi mốc.

Lý Huyền chỉ cởϊ áσ khoác, nằm xuống giường, đầu gối lên áo len của anh, khuôn mặt mềm mại của cô vùi sâu xuống, xung quanh, tất cả đều là mùi hương của anh, làm cô tâm thần không yên.

“Chi chi chi.”

“Chít chít chít”

“Lâm Hi.”

“Lâm Hi, cậu ngủ chưa?”

Lâm Hi đang nửa tỉnh nửa mơ, lẩm bẩm một tiếng: “Ngủ rồi.”

“Cậu có nghe thấy âm thanh gì không?”

“……”

Lâm Hi cau mày mở mắt: “Là chuột, đừng quan tâm chúng nó làm gì.”

“Á!”

“Ngủ đi.” Anh thật sự mệt nhọc, mí mắt như nặng ngàn cân.

“Nhưng tôi có thể cảm nhận được chúng nó chạy qua chạy lại trên mặt đất! Chúng có thể bò lên giường không!”

“Có, chúng còn cắn đầu ngón chăn cô đấy.”

“Á!” Lý Huyền thét chói tai.

Kiểu này thì ngủ thế quái nào được!

Lâm Hi mất kiên nhẫn từ trên giường ngồi dậy, kéo dài giọng: “Công chúa nhỏ muốn thế nào đây.”

“Lâm Hi, tôi sợ.” Lý Huyền bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.

Lâm Hi đỡ trán, rốt cuộc vẫn thở dài một hơi, mềm lòng.

“Vậy cô ngủ trước đi, tôi canh cho cô.”

“Cậu canh, nhưng chuột vẫn có thể bò lên trên giường tôi.” Người nào đó lầm bầm nói.

“Vậy cô lên giường tôi mà ngủ.”

“……”

Lý Huyền khẽ cắn môi, đành nhắm hai mắt lại, ép bản thân đi vào giấc ngủ, đúng lúc thần kinh của cô đang ở trạng thái khẩn trương cao độ, tiếng hát quen thuộc ngâm nga giai điệu du dương, truyền đến lỗ tai cô.

Giai điệu trầm thấp kéo dài, giống như ánh nắng ấp áp ban trưa yên tĩnh khiến người ta buồn ngủ…

Lý Huyền nghiêng người đối mặt với Lâm Hi, anh gối tay nhìn trần nhà, hát một bài ru cô ngủ.

Trong tiếng hát dịu dàng động lòng người, lòng cô dần tĩnh lại, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng nặng nề ngủ say.

———-

Lâm Hi gần như lại trở về thôn núi xa xôi hoang vắng kia, ngủ trên nền đất cứng lạnh băng, buổi sáng khi ánh ban mai đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, anh phải nhanh chóng bò dậy, chạy vào sân, lấy thùng nước múc từ dưới giếng lên một chậu nước, vội vàng rửa mặt, mỗi ngày anh đều phải dậy sớm hơn Hồ Đại Bằng, nếu không trong lúc ngủ sẽ bị đánh đến tỉnh, Kim Hoa vừa nấu cơm vừa mắng chửi anh, anh không thèm để ý, chạy đến phòng bếp, Kim Hoa ném cho anh một cái bánh bột ngô, anh cầm lên ngậm trong miệng, trên lưng đeo giỏ tre, đi lên núi cắt cỏ heo.

Sau cơn mưa trên đường núi tràn đầy bùn vàng, vô cùng trơn, Lâm Hi nhặt một cái gậy gỗ, chống xuống sườn núi, bò lên trên giữa sườn núi, bên đường, anh túm một nhánh cỏ heo xanh đậm, lấy lưỡi hái bên hông, xoẹt một tiếng, nhánh cỏ phát ra tiếng gãy, một khóm cỏ được anh thuần thục ném vào sọt, sáng sớm núi non vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng không có.

Đúng lúc này, trong bụi cỏ truyền ra tiếng “Loạt xoạt”, sột soạt sột soạt, khiến cho anh chú ý, Lâm Hi nghĩ thầm có thể là thỏ hoang hoặc là chồn hôi gì đó, cầm lưỡi hái trong tay đi theo tiếng sột soạt, bụi cỏ cao gần nửa người trước mặt run run, quả nhiên là có gì đó!

Anh vươn tay túm lấy gốc bụi cỏ, giơ lưỡi hái lên chuẩn bị chặt xuống, trong bụi cỏ phát ra một tiếng thét chói tai, anh lập tức dừng động tác, chỉ thấy một cô gái hoảng sợ nhìn anh, cô gái này khoảng mười sáu mười bảy tuổi, lớn hơn rất nhiều so với anh, làn da trắng nõn, tóc dài, đôi mắt sáng ngời ngập nước tối tăm, chắc chắn cô ấy không phải người trong thôn.

Cô gái ấy thấy anh chỉ là một đứa trẻ, không còn khủng hoảng như trước, giơ ngón tay đặt giữa môi, dường như đang bảo anh, không được để lộ.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng nói chuyện của mấy gã đàn ông.

“Hắc Hổ, sao mày lại thả cho nó chạy thế?”

“Tao có thả cho nó chạy đâu, nó bảo đi nhà xí, không cho tao đi theo, lúc ấy tao cũng đang mải ngủ, không để ý đến nó, đâu biết được, nó đi hơn nửa giờ mà vẫn chưa trở về, bên ngoài chó sủa inh ỏi, lúc này tao mới hiểu, nó chạy đi mất rồi!”

“Vợ mới vừa tới mấy ngày, đều phải xích lại như chó, nếu không nhất định nó sẽ chạy! Mày đúng là không cẩn thận!”

“Da thịt nó mềm mại, tao không nỡ xích nó lại.”

“Mày xem đấy, đàn bà không thể chiều được, nếu không nó lại vênh lên tận trời.”

“Cũng phải, tốn mất năm vạn tám ngàn tệ của tao đấy!”

“Không sao, không chạy được, Hồng Câu Loan của chúng ta có rất nhiều vợ mới chạy, không một ai có thể chạy ra ngoài, đừng lo lắng.”

“Lần này bắt được về, ông đây nhất định làm chết nó.”

Một gã da ngăm đen, cơ bắp rắn chắc cùng dăm ba người dân bò lên trên sườn núi, nhìn thấy Lâm Hi đang cắt cỏ heo trên sườn núi.

“Đại Ngưu, mày có thấy vợ mới của Hắc Hổ không?” Từ xa Thuyên Tử hỏi anh một tiếng.

Lâm Hi cúi người tiếp tục cắt cỏ heo, không để ý đến gã.

“Tao đang hỏi mày đấy!”

“Vợ mới? Người ta đồng ý làm vợ của ông à?” Lâm Hi quay đầu lại châm biếm một câu.

“Hừ tên nhóc thối này, mày ngứa da đấy hả?” Hắc Hổ đến gần định đánh anh, bị Thuyên Tử giữ chặt: “Thôi, tìm người quan trọng hơn.”

Nhóm người lại đi lên một con đường khác, chờ bọn chúng đi xa, cô gái phía sau mới vén bụi cỏ, đứng ra: “Cảm ơn, cảm ơn em.”

“Chị không chạy thoát được đâu.” Lâm Hi ném cỏ heo vào sọt, nếu có thể chạy trốn, anh đã sớm chạy.

“Không chạy, chẳng lẽ ở lại chờ chết?” Tính cách cô gái này rất quyết liệt.

“Chết rất đơn giản, sống sót mới khó.” Lâm Hi không hề nhìn cô ấy, ánh mắt lướt qua một tia phức tạp.

Sống vật vờ, giống như giòi bọ…

“Từ đây đến trấn nhỏ gần nhất, phải đi năm mươi km đường núi, đi đường nhanh nhất cũng đi mất hai ngày một đêm, rất nhanh sẽ bị bọn họ đuổi theo, nếu đi đường núi, phải đi qua ba ngọn núi, trên núi có thú dữ, còn có chồn hôi, tỷ lệ sống sót đi ra còn nhỏ hơn cả chết.” Lâm Hi lạnh nhạt nói: “Nếu bây giờ chị trở về, có lẽ sẽ chỉ bị đánh thôi.”

“Chị không quay về! Chị bị lừa bán tới đây! Năm nay chị phải học đại học, ra ngoài làm việc kiếm chút học phí, kết quả… Kết quả…” Cô ấy vừa nói nước mắt lại lăn xuống: “Chị phải rời khỏi đây!”

Lâm Hi nhìn cô ấy, chỉ chỉ con đường phía trước, nói: “Phía trước có một cây cổ thụ, dưới tàng cây có động, dễ ẩn nấp, chị chui vào bên trong trốn mấy ngày, bọn chúng tìm hai ngày không thấy chị, sẽ cho rằng chị đã chạy ra được hoặc bị thú dữ ăn thịt, đến lúc đó chị quay lại đường lớn, khả năng chạy đi sẽ lớn hơn.”

“Cảm ơn em!” Cô ấy biết ơn nhìn anh một cái, đi về phía anh chỉ, nhưng đi chưa được mấy bước, cô ấy lại quay đầu lại nói: “Nhưng mà… Chị trốn trong đấy, ăn gì bây giờ?”

“Tôi đã chuẩn bị lương khô trong hốc cây kia, không nhiều lắm, chị ăn dần đi.” Lâm Hi xoay người nói.

Cô ấy thoáng kinh ngạc: “Vì sao?”

Lâm Hi không nói gì.

Rất nhanh, cô ấy đã hiểu vì sao, anh cũng giống cô ấy, cũng không thuộc về nơi này!

“Chị ăn lương khô của em, vậy em phải làm sao bây giờ?”

“Nếu chị có thể chạy ra, giúp tôi liên hệ với bố mẹ ở thủ đô, để họ tới cứu tôi, tôi tên là Lâm Hi, nhà tôi ở số 78 đường Hợp Thủ.”

“Ừ! Chị nhớ rồi, chị nhất định sẽ giúp em.”

Lâm Hi xoay người đi.

“Chị tên là Lý Xảo Chân.” Cô ấy hô một tiếng về phía bóng lưng nho nhỏ của anh.

Ban đêm, Lâm Hi cõng một gánh củi khô, đi

trên đường núi, nghe thấy giữa khe núi có tiếng khóc tê tâm liệt phế của con gái, trên bờ ruộng cách đó không xa, mấy gã đàn ông kéo Lý Xảo Chân, túm cô ấy về, cô ấy vừa khóc vừa giãy giụa, kết quả Thuyên Tử lại gần, đấm một cú vào bụng Lý Xảo Chân: “Còn không ngoan ngoãn! Xem mày chạy đi đâu!”

“Anh Đại Thuyên, đừng đánh vào bụng, bụng còn phải sinh con đấy!” Hắc Hổ đuổi phía sau vội vàng kêu lên.

“Vợ nhà mày, mày tự xử đi!” Đại Thuyên dứt lời đẩy Lý Xảo Chân đến trước mặt Hắc Hổ, Hắc Hổ vung tay, “Bốp” một tiếng, trực tiếp tát Lý Xảo Chân ngã lăn ra ruộng, chật vật lộn xộn, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt sưng lên, Lý Xảo Chân há to miệng, khóc đến khàn giọng, giãy giụa, gân xanh trên huyệt Thái Dương nổi lên, sắc mặt nóng đến đỏ bừng.

“Các anh không phải người, là ác ma!”

“Ông đây là người đàn ông của mày!” Hắc Hổ vừa nói vừa túm cổ tay cô ấy, lôi cô ấy ra khỏi ruộng, cả người Lý Xảo Chân chật vật, dọc khe núi vang vọng tiếng khóc tuyệt vọng của cô ấy.

Đôi tay nho nhỏ của Lâm Hi siết chặt, nhìn bọn người kia, kéo cánh tay Lý Xảo Chân, kéo một đường từ bờ ruộng về đến nhà Hắc Hổ.

Lâm Hi cẩn thận đi theo bọn chúng, lần mò đến tường rào nhà Hắc Hổ, nằm bò trên tường nhìn vào bên trong.

Trong tường truyền đến tiếng khóc sợ hãi của Lý Xảo Chân, Lâm Hi trơ mắt nhìn cô ấy bị mấy người dân kéo vào trong nhà, cửa không đóng, Lý Xảo Chân bị kéo tay kéo chân như ngũ mã phanh thây, quần áo cô ấy bị xé rách, tóc tai rối tung, trên mặt đẫm nước mắt, có cả nước mũi trong suốt.

“X con mẹ mày, ông đây nhất định phải đánh gãy chân mày!” Bố Hắc Hổ nhổ nước bọt vào mặt Lý Xảo Chân: “Sao mày không đi hỏi, vợ nhà ai có thể thoát được ra khỏi Hồng Câu Loan, thằng con nhà Hồ Đại Bằng mua về kia kìa, trước đây đã từng chạy hai mươi mấy lần, không phải đã bị bắt về rồi sao, trừ phi mày mọc cánh bay đi! Nếu không sinh ra là người của nhà họ Hắc chúng tao, chết là quỷ nhà họ Hoắc!”

“Tôi *** mẹ ông!” Lý Xảo Chân cuồng loạn rít gào: “Tôi *** cả tổ tông nhà ông!”

Cô ấy chửi bậy chẳng những không làm những gã kia dừng việc bạo hành, ngược lại kích phát thú tính của bọn chúng, vô số đôi tay duỗi lại gần, túm tóc Lý Xảo Chân, kéo lỗ tai mặt mũi Lý Xảo Chân, thậm chí là thân thể, cô ấy kiên quyết chống cự, trên mặt trên cánh tay đều xuất hiện vết bầm tím, người nhà họ Hoắc không ngăn cản hành vi bạo hành của người dân, để bọn chúng được đà lấn tới càng thêm hành hạ Lý Xảo Chân, xé rách quần áo cô ấy, lộ ra áσ ɭóŧ màu trắng, kết quả không biết là ai, một tay kéo áσ ɭóŧ xuống, Lý Xảo Chân hoảng loạn giơ tay bảo vệ ngực, khóc hu hu.

Hắc Hổ đi tới, nắm tay Lý Xảo Chân, kéo người con gái trần trụi nửa người trên vào buồng trong, đóng mạnh cửa lại, người dân ở bên ngoài cười ha ha, ghé vào cửa nghe ngóng bên trong.

“Nhất định là còn trinh.”

“Còn phải nói, mông trắng như sứ thế.”

“Hí hí hí hí.”

“Hắc Hổ thật có phúc.”

Trong phòng truyền đến tiếng hét thất thanh của Lý Xảo Chân.

Lâm Hi rùng mình, mặt nhẫn nhịn đến mức đỏ bừng, anh như muốn lao đến, ăn thịt uống máu bọn chúng, thiên đao vạn quả bọn chúng, ném vào trong chảo dầu.

Nhưng mà anh quá nhỏ, không làm được gì, cũng không giúp được cô ấy.

Ngay cả bản thân anh còn không giúp được, tựa như chú kiến bé nhỏ, sống vật vờ qua ngày.

Trên thế giới này, tại sao lại có nơi như Hồng Câu Loan! Đây căn bản không phải trần gian, là địa ngục! Người ở đây, đều là ma quỷ!

———-

Buổi sáng, hai người đều thay quần áo mà thím Vương đã chuẩn bị cho họ, từ hôm nay chương trình truyền hình thực tế chính thức thu, cho nên bọn họ ăn dùng, đều phải giống người dân.

Hai người thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng, hai mặt nhìn nhau, Lâm Hi mặc quần áo cũ của con trai thím Vương, xám xịt, còn chằng chịt mụn vá, dĩ nhiên Lý Huyền sẽ mặc áo gấm hoa của con dâu nhà họ Vương, bên dưới kết hợp một cái quần dài đen.

Lâm Hi vừa nhìn thấy cô đã không nhịn được cười ra tiếng, đi đến bên người cô, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, kéo dài giọng nói với cô: “Đúng là cô gái nông thôn nhỉ.”

“Hừ!”

Lý Huyền nhìn Lâm Hi đang múc nước rửa mặt trong sân, quần áo rất vừa người, anh là kiểu người mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt, dáng người giống người mẫu, là móc treo quần áo điển hình, tùy tiện mặc một bộ quần áo vào, đều có thể làm anh nổi bật, anh mặc đồ nông dân, đón ánh ban mai, tựa như lúa mạch mẩy hạt, kết thành chùm hạt to, đúng là, vô cùng quyến rũ lòng người.

Sáng sớm, fans đã chen kín kênh phát sóng trực tiếp, cũng giống Lý Huyền bị anh quyến rũ.

【 Phun máu mũi 】

【 Hi của tôi mặc gì cũng đẹp! 】

【 Có giả trị nhan sắc đảm bảo rồi! 】

【 Hú hú! Tôi phải sinh khỉ con cho anh ấy!! 】

Sau khi ăn sáng, họ phải bắt đầu làm việc, hôm nay chú Vương đi ra đồng, nhưng nhất định hai vị khách trong thành phố đến không làm được việc này, nên đơn giản để bọn họ cõng sọt lên núi cắt cỏ heo.

Mao Mao và Tây Bảo chạy vui vẻ khắp đồi núi, Lý Huyền cõng sọt rỗng, đi trên đường núi, thỉnh thoảng lại ngắt đóa hoa lên ngửi ngửi, thoáng chốc lại ngắt dây mây bện thành vòng hoa, đội lên đầu Lâm Hi, nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, cái gì cũng tràn ngập tò mò. Lâm Hi lẳng lặng đi theo phía sau cô, mặt không biểu cảm, tùy ý để cô biến anh thành cô gái hoa.

Người quay phim Tiểu Trình bê camera, bị họ bỏ lại rất xa dưới chân núi, anh ta lấy khăn tay ra lau mồ hôi, thở hồng hộc leo lên, gần như tiêu hao hết thể lực.

【 Người quay phim anh ít tập luyện quá! 】

【 Nhưng phải nói họ nhanh ghê người! 】

【 Sắp không nhìn thấy Hi Hi và Huyền Huyền của tôi rồi! 】

【 Bạn ở đây còn tôi nhảy kênh khác nhiều lần rồi! Nhìn xem người quay phim của nữ thần Trịnh Dĩnh với Diệp ảnh đế, toàn bộ hành trình cũng không quay được 】

【 Được lắm, mau cùng xem! 】

Hai người một trước một sau đi vào một cái ruộng dốc, chỗ này mọc đầy cỏ heo tươi tốt, gió thổi qua, lung lay sàn sạt.

Lâm Hi kéo một nhánh cỏ heo, dùng lưỡi hái thuần thục cắt xuống, ném vào giỏ tre sau lưng, động tác trôi chảy lưu loát, Lý Huyền học theo động tác của anh, cúi người nắm một nhánh cỏ, ngay sau đó hét lên một tiếng “A!”, Lâm Hi quay đầu lại, nhìn thấy ngón tay cô chảy máu, trên thân cỏ có gai, cô không nhìn thấy, bị đâm vào.

Lâm Hi nhíu mày, ném cỏ trong tay xuống, đi tới nắm tay cô, làn da trắng nõn mịn màng, ngón tay thon dài, móng tay cái sang bóng, đâu giống người làm việc nặng tay.

Anh không nói lời nào, ngậm ngón tay chảy máu của cô vào trong miệng.

Tim Lý Huyền run rẩy theo, cảm nhận được đầu lưỡi anh liếʍ láp vết máu trên đầu ngón tay của cô, mυ'ŧ mạnh một cái, ấm áp bao quanh, gió to thổi qua, cô mặt đỏ tai hồng.

Người quay phim Tiểu Trình bán mất nửa cái mạng già, cuối cùng cũng bò tới trên núi, kết quả vừa ngoi đầu lên, bỗng nhìn thấy Lâm Hi ngậm ngón tay Lý Huyền trong miệng.

【 Có biến có biến! 】

【 A a a! Rốt cuộc muốn làm chuyện gì đó rồi! 】

【 Trời ạ! 】

……

Lý Huyền rút tay về, Lâm Hi nhìn về phía người quay phim Tiểu Trình, hô một tiếng: “Anh có băng dán cá nhân không?”

“Có.” Tiểu Trình dứt lời lấy một cái băng dán cá nhân trong túi ra, Lâm Hi nhận lấy, dùng miệng xé mở, sau đó nắm tay Lý Huyền, động tác nhẹ nhàng mà cẩn thận, dán lên vết thương của cô.

【 Hóa ra chị Huyền bị đứt tay 】

【 Tôi còn tưởng rằng hai người muốn làm một trận dã chiến cơ! 】

【 Giống lầu trên…】

【 Suy nghĩ của các bạn bẩn quá 】

Thấy tay cô đã được dán băng dán cá nhân, Lâm Hi lấy lưỡi hái trong tay Lý Huyền: “Cô chân tay vụng về, ngồi sang một bên chơi đi.”

“Không được.” Lý Huyền kiên trì: “Tôi sẽ cẩn thận.”

Lâm Hi ném lười hái vào trong sọt, lườm cô một cái: “Bớt nói nhảm đi, nếu cô làm tay mình toàn là vết thương, cô định đàn piano như thế nào hả?”

……

Được rồi, Lý Huyền buồn bã lên tiếng, tìm khối đá to ngồi xuống, nhìn động tác cắt cỏ thuần thục của Lâm Hi.

Tên nhóc này, đúng là ở đâu cũng thích nghi được!

Lý Huyền đột nhiên nghĩ tới loài cỏ dại tràn đầy sinh lực, bất kể ở cao nguyên mênh mông bát ngát hay là mương nước âm u ẩm ướt, đều có thể sinh tồn, kiên cường trưởng thành.

Anh chính là cỏ.

Hai giờ sau, Lâm Hi đeo sọt cỏ heo vào lừng Lý Huyền trên: “Thế nào, cõng đi được không?”

Lý Huyền nhìn sọt của Lâm Hi, tràn ngập cỏ, mà sọt của mình, lại chỉ có nửa sọt, rất nhẹ.

“Tại sao cậu không chứa đầy? Cậu coi thường tôi đúng không?”

Lâm Hi nhướn mày, trực tiếp bốc mấy nắm từ sọt mình ném vào sọt Lý Huyền, sau đó nhấc chân đi xuống dưới chân núi, cười khẽ một tiếng: “Thương cô cô lại không thích, vậy cô cứ cõng đi.”

“Này! Cậu đợi tôi với.”

Hai người một trước một sau đi trên đường núi, Lý Huyền mệt đến mức thở hồng hộc, sắc mặt Lâm Hi trước sau như một, giống như không có việc gì.



Có phải tôi bị ảo giác không? Cảm thấy hai người thật là xứng đôi, cảm giác vô cùng quen thuộc như vợ chồng vậy. 】

【 Anh chẻ củi em lấy nước, đúng là một đôi thần tiên quyến lữ! 】

【 Thần tiên quyến lữ gì chứ, rõ ràng là một đôi uyên ương hoang dã! Ha ha ha ha 】

【 Làm sao bây giờ tôi muốn nhìn hai người dã chiến 】

【 Giống lầu trên

a a a 】

———-

Khi về đến nhà, đã là 10 giờ sáng. Lý Huyền đặt sọt xuống sân, ngồi bên cạnh giếng nước, che trán, thở hồng hộc, nhìn liếc qua ngôi nhà, hỏi nhân viên quay camera Tiểu Trình: “Trong nhà không có ai hả, chủ nhà đâu rồi?”

“Xuống ruộng làm việc rồi, vẫn chưa trở về.”

“Hai người họ, lớn tuổi như vậy, còn phải làm việc hả?”

“Đương nhiên, trong nhà không có thanh niên trai tráng lao động, việc ruộng vườn vẫn phải có người làm.” Tiểu Trình đáp.

Lâm Hi cởϊ qυầи áo bảo hộ, để lộ cánh tay trơn bóng, đến bên giếng múc một xô nước, sau đó dùng khăn lông mang theo lau mồ hôi trên người.

Lý Huyền biết, Lâm Hi là người rất thích sạch sẽ, vào mùa hè ở nhà, người chỉ cần ra chút mồ hôi, nhất định sẽ đi tắm rửa, sự chú ý này, Lý Huyền không biết anh sinh ra đã có sẵn, hay là sau này tập thành thói quen.

Cô không chớp mắt nhìn anh chằm chằm, cơ bắp trên người anh vô cùng cân xứng, không quá thô, nhưng rất khỏe khoắn, làn da thiên màu đồng, cả người tỏa ra tiết tố hoang dã của giống đực, hormone nam tính bùng nổ, Lý Huyền không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước miếng.

“Cô ngốc.” Lâm Hi gọi cô một tiếng: “Tới giúp tôi kỳ lưng.”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả, nhanh lên.” Lâm Hi không kiên nhẫn thúc giục.

Lý Huyền căng thẳng lại gần, nhận lấy khăn lông trên tay anh, sau đó cúi người giặt trong chậu nước lạnh lẽo, ngẩng đầu nói: “Nước lạnh nhỉ? Có cần tôi đun nóng lên không, như vậy sẽ cảm mất.”

“Không cần, tôi quen rồi.” Lâm Hi nói.

Lý Huyền mở khăn lông ra, Lâm Hi ngoan ngoãn quay người đi.

Dưới ánh mặt trời, từng hạt bụi trong không khí đều có thể nhìn thấy rõ ràng, tiếng hít thở của cô, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Lý Huyền dùng khăn lông tỉ mỉ chà lau phần lưng to rộng của anh, mỗi một khối cơ, đều gãi đúng chỗ ngứa, mỗi một tấc da, đều khiến người ta sôi trào.

“Cô căng thẳng gì thế?” Anh hơi nghiêng đầu, nhìn về khuôn mặt phiếm hồng của cô.

“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi căng thẳng.” Lý Huyền khϊếp vía nói.

“Tôi nghe thấy tiếng hít thở của cô, rất dồn dập.”

“Không lau, đáng ghét.” Lý Huyền ném khăn lông vào trong chậu, đỏ mặt xoay người trở về phòng.

Lâm Hi nhặt khăn lông lên, cười cười, đặt lên vai, đổ chậu nước vào mương.

Nhóm tài xế già xem phát sóng trực tiếp đã hiểu tất cả.

【 Đều là kịch bản! 】

【 Hi Gia, đúng là tâm cơ! 】

【 Ha ha ha không nên trêu chọc Huyền Huyền của tôi như vậy! 】

Hết chương 31

Lời editor: A a a, tớ thề là edit bộ này suốt ngày bị Hi Huyền ném cẩu lương vào miệng huhu:”< Tui cô đơn quá mà. Cơ mà có ai mong hai bạn trẻ dã chiến như tui hơm:3 Thêm nữa là từ giờ tớ sẽ up 1 ngày 1 chương nhé, sắp hết hè rồi, tớ sẽ cố gắng hoàn bộ này trong tháng 7, cầu ôm ôm để tiếp động lực nào ~