"Huyền Huyền, anh sắp kết hôn ròi, mùng tám tháng sau, hy vọng em có thể tới tham dự hôn lễ của anh. ----- Thiệu Văn Tuyên"
Khi Lý Huyền nhận được tin nhắn này, cô đang ngồi trước piano biên soạn, tay đánh xuống phím đàn, trong miệng ngâm nga giai điệu, thỉnh thoảng ghi lại một đoạn giai điệu vừa mới lướt qua trong đầu.
Ánh mắt cô bâng quơ liếc qua màn hình điện thoại, không thèm để ý tới.
Nửa giờ sau, Thiệu Văn Tuyên gọi điện thoại cho cô, tiếng chuông cắt ngang suy nghĩ của Lý Huyền, cô bực bội nhận điện thoại: "Tôi đang viết nhạc, lát nữa nói nhé."
"Huyền Học chờ một chút." Thiệu Văn Tuyên vội vàng gọi cô lại.
"Có việc gì không?"
"Có phải em... Rất đau khổ hay không?"
"......" Lý Huyền có chút sa mạc lời.
"Huyền Huyền, không phải giả vờ, anh biết em còn yêu anh mà."
"......"
"Em vừa rồi... Đã khóc à?"
Lý Huyền muốn ói.
"Thiệu Văn Tuyên, chúng ta đã chia tay." Lý Huyền không thể không nhấn mạnh lần thứ hai.
"Anh biết, nhưng... Chúng ta chia tay cũng là bất đắc dĩ mà! Nếu em đồng ý cuối năm nay kết hôn với anh, bây giờ em đã là vị hôn thê của anh rồi, Huyền Huyền, vì sao em không chịu thừa nhận, em không quên được anh, anh nhắn tin cho em, lâu như vậy cũng không chịu trả lời, chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng đau thương của em, tim anh cũng rất đau."
Đệch!
Lý Huyền xoa xoa trán, không thể không nhấn mạnh lần nữa: "Vừa rồi tôi thật sự đang viết nhạc."
"Vậy đó nhất định là một bản tình ca đau thương."
Có thể nói chuyện tử tế hay không, mẹ nó!
Lý Huyền không nói thêm một lời, dứt khoát cúp điện thoại.
Rõ ràng đang có trạng thái rất tốt, cuối cùng lại bị tên đàn ông này quấy rầy đến khó chịu.
Không lâu sau, Thiệu Văn Tuyên gửi tin nhắn: "Huyền Huyền, gặp mặt đi, chúng ta cùng nói rõ mọi chuyện."
Thiệu Văn Tuyên là người đại diện đứng đầu giới Hoa Ngữ, mấy năm nay, ai qua tay anh ta cũng sẽ thành minh tinh nổi tiếng, tiếng tăm trong ngành của anh ra rất tốt, nghiêm túc mà nói, thật ra Lý Huyền cũng coi như nghệ sĩ do anh ta đại diện, nhưng khi đó Thiệu Văn Tuyên chỉ mới tiếp xúc với nghề đại diện, anh ta mở đường cho Lý Huyền, nhưng đồng thời, Lý Huyền cũng tạo nên danh tiếng cho anh ta.
Năm ngoái anh ta bắt đầu chủ động theo đuổi Lý Huyền, Lý Huyền nhớ đến giao tình trước đây của hai người, nhìn anh ta cũng không ngứa mắt, cuối cùng đồng ý thử xem, nhưng khi hai người ở bên nhau, nhạt nhẽo như nước, hoàn toàn không có cảm giác yêu đương nồng nhiệt, không giống như Diệp Hinh Điềm, yêu đến chết đi sống lại.
Lý Huyền cảm thấy nguyên nhân là do mình, cô làm việc không thiết sống chết, nếu linh cảm đến thậm chí có thể vùi đầu soạn nhạc trong phòng cả ngày, âm nhạc chiếm một phần rất quan trọng trong cuộc đời cô, muốn cô dành ra chút thời gian cùng Thiệu Văn Tuyên nói chuyện yêu đương, Lý Huyền cảm thấy đây là một việc vô cùng xa xỉ.
Mà quan trọng hơn, tâm lý của cô luôn bài xích tiếp xúc với người khác, bất kể là đồng tính hay khác phái.
Trong một mối quan hệ thân mật, không thể không tiếp xúc cơ thể, vì Lý Huyền kháng cự, tình yêu nảy sinh đều bị bóp chết từ trong trứng nước. Ở bên Thiệu Văn Tuyên, hai người gần như trong trạng thái mất tự nhiên.
Sau đó Thiệu Văn Tuyên đưa ra yêu cầu, yêu đương hơn nửa năm sẽ bàn chuyện cưới hỏi, hy vọng sau khi kết hôn, Lý Huyền sẽ từ bỏ công việc, lấy gia đình làm trọng, hơn nữa trong vòng một hai năm phải sinh con, sau đó sinh đứa thứ hai...
Lý Huyền vừa nghe được những lời này liền choáng váng, cô căn bản không suy nghĩ đến chuyện kết hôn, chứ đừng nói tới việc sinh con, lại còn là hai đứa...
Đương nhiên hai người cãi nhau một trận, Thiệu Văn Tuyên chủ động đề nghị chia tay, Lý Huyền tất nhiên không hề do dự đồng ý, chủ yếu là do cảm thấy mình làm chậm trễ người ta.
Vừa mới chia tay hai tháng, Thiệu Văn Tuyên đã nhắn tin cho cô, nói sẽ kết hôn.
"Anh ta đâu phải đang tìm bạn gái, có mà đi tìm quản gia nấu cơm, giặt quần áo, sinh con cho anh ta thì có!" Dịch Tiểu Gia cùng Lý Huyền ra khỏi toà nhà truyền thông Thịnh Ngu, căm tức nói: "May mà chị quay đầu kịp thời, thật đồng tình với vị hôn thê của anh ta."
Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống của mình, Lý Huyền không hề để ý cái này, điều cô buồn phiền nhất chính là, Thiệu Văn Tuyên quá mẹ nó tự kỷ, tổng cảm thấy cô còn quyến luyến không quên anh ta, nói những lời khiến người khác phải cạn lời, có đôi khi vào đêm khuya, anh ta còn nhắn tin chúc cô ngủ ngon, Lý Huyền thấy một thì xóa một, anh ta nghĩ mình là Vi Tiểu Bảo đa tình chắc?
Lý Huyền lạnh nhạt với anh ta, lại bị Thiệu Văn Tuyên xuyên tạc thành... Không quên được.
Dịch Tiểu Gia lái xe đưa Lý Huyền đến nhà hàng đã hẹn trước.
"Thế nên, chị căn bản không ném tiền vào người cậu ca sĩ trong quán bar kia, cao ngạo buộc cậu ta rời khỏi Diệp Hinh Điềm? Mà lại chi mấy ngàn tệ mua một bài hát cậu ta hát á?" Dịch Tiểu Gia nhìn Lý Huyền qua gương chiếu hậu, khó tin lắc đầu: "Sếp, tiền không thể tiêu hoang như vậy được!"
"Nhưng mà cậu ta hát... Thật sự rất êm tai!" Lý Huyền tỏ vẻ vô tội nói: "Thật sự rất êm tai mà!"
Giọng hát này phải dễ nghe đến mức nào mới được Lý Huyền tán thưởng như vậy, Dịch Tiểu Gia có phần tò mò, phải biết rằng, Lý Huyền chưa bao giờ dễ dàng khen ngợi nghệ sĩ trong tay, vì liên quan đến trình độ và thực lực của nghệ sĩ, yêu cầu của Lý Huyền vô cùng cao, có thể mở miệng khen ngợi, thật sự là quý như vàng.
"Cho nên chị để lại danh thϊếp à?"
"Ừ." Lý Huyền gật đầu, nếu anh có ý định tiến vào giới giải trí phát triển, cô rất vui lòng làm người dẫn dắt cho anh, thứ nhất... Khả năng trời sinh và tài hoa của anh, cô ấn tượng quá sâu sắc, tiềm lực của người đàn ông này cô không thể đánh giá, thứ hai, có một số thứ, cô muốn bù đắp...
"Vậy cậu ta liên hệ với chị rồi à?"
"Không." Lý Huyền cũng rất buồn bực, mấy ngày nay bất kể đang viết nhạc hay đang ngủ, cô đều để điện thoại bật 24 giờ, nhưng anh lại bặt âm vô tín...
"Có thể đối phương cũng không có ý định tiến vào giới giải trí phát triển." Dịch Tiểu Gia an ủi cô: "Không sao đâu chị, người mới trong giới giải trí xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chưa bao giờ thiếu người có tài."
Lý Huyền nhìn phong cảnh lướt qua như bay ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Cậu ấy không giống họ."
Anh không giống họ...
Tình yêu âm nhạc của Lý Huyền, là tình yêu đối với âm thanh hoàn hảo của tự nhiên, trước đó vì không muốn hạt giống tốt như Diệp Hinh Điềm tự mình đi tìm đường chết, lo lắng không thôi, nhưng sau khi gặp Lâm Hi, sau khi nghe được giọng hát của anh, Lý Huyền không bao giờ nghĩ đến người khác, yêu ai, yêu như thế nào.
Nếu so với anh, những người khác, đều là rác rưởi...
- ---------
Thiệu Văn Tuyên vẫn luôn cảm thấy Lý Huyền là kiểu phụ nữ không dễ nổi giận, cô làm việc với anh ta mấy năm, điều gì cũng có thể nhịn, cho dù thuận lợi hay không, cô luôn có thể bình thản ung dung, sau khi nổi tiếng, cũng không giống những nghệ sĩ khác được nổi thì kiêu, hơi tí là nóng giận. Đây là lý do chủ yếu mà Thiệu Văn Tuyên theo đuổi Lý Huyền chính.
Trong mắt anh ta, phụ nữ có tính cách tốt đẹp, sau khi kết hôn sẽ tạo nên bầu không khí gia đình thoải mái cho người chồng, chung sống tốt với mẹ chồng, không vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà làm gia đình ầm ĩ đến gà bay chó sủa, quan trọng hơn là biết nghe lời, như vậy anh ta sẽ bớt đi được rất nhiều phiền phức.
Thế nên khi Lý Huyền tặng anh ta một cốc nước vào mặt, anh ta gần như sửng sốt mất mười lăm giây mà vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Thiệu Văn Tuyên là một người sĩ diện, chỉ biết theo đuổi thể diện, dù sao nghề nghiệp của anh ta thường xuyên giao thiệp với nghệ sĩ, thường xuyên đi công tác, cần phải chỉn chu trên bàn tiệc, vì thế bất kể ở nhà có lôi thôi thế nào, ra khỏi cửa sẽ luôn chỉnh trang kỹ càng.
Anh ta hẹn cô ở một nhà hàng xa hoa, người đến người đi đều là nhân vật nổi tiếng thục nữ, Lý Huyền đột nhiên làm ra hành động này, nháy mắt, Thiệu Văn Tuyên cảm thấy không còn chỗ dung thân, hận không thể đào một cái hố để chui vào.
Nhưng Lý Huyền thật sự không chịu nổi anh ta.
Ngay khi Thiệu Văn Tuyên nói ra câu kia: "Vị hôn thê là người mẹ chọn cho anh, cô ấy rất hiền huệ cũng rất hiểu chuyện, nhưng anh lại không có tình cảm với cô ấy, anh biết em không quên được anh, thật ra anh đối với em cũng vậy, thế nên... Cho dù anh có kết hôn, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau giống như trước đây..."
Đây là tiếng người hả?
Lý Huyền gần như không hề suy nghĩ, hất một cốc trà vào mặt anh ta.
Phục vụ lấy khăn lông cho Thiệu Văn Tuyên lau mặt, nhìn ra anh ta vẫn luôn kìm nén cơn tức giận, tay run rẩy nhận lấy khăn lông lau sạch mặt và vạt áo.
"Thiệu Văn Tuyên, tôi thật sự muốn nói rõ cho anh nghe, tôi không có một chút tình cảm nào với anh, cũng không giống như anh nói... Không quên được, mà anh còn quấn lấy tôi như vậy chỉ làm tôi ghét bỏ và ghê tởm anh hơn thôi, xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Lý Huyền nói xong, cầm túi xách của mình, đứng dậy đi ra ngoài.
"Lý Huyền, dù sao chúng ta cũng là người trong ngành, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không hề thiếu cơ hội hợp tác, en thật sự muốn cùng anh phân chia rõ ràng như nước Sở nước Hán hả?" Thiệu Văn Tuyên đứng dậy, cố nén lửa giận nhìn về phía cô.
"Tôi chưa bao giờ gộp việc công vào việc tư, hy vọng Thiệu tiên sinh cũng vậy." Lý Huyền nói xong, đi đến quầy thu ngân thanh toán chi phí hôm nay, xoay người, không thèm quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Lý Huyền không gọi điện thoại cho trợ lý mà trực tiếp bắt một chiếc taxi ngồi lên.
"Bác tài, phiền bác đưa tôi đến truyền thông Thịnh Ngu." Cô cau mày lấy tay làm quạt, không ngừng quạt gió, bảy tháng vừa đến, không khí khô nóng của mùa hè đã tràn ngập khắp nơi.
Tài xế taxi lái xe ra ngoài, không nhịn được mà quan sát cô qua gương chiếu hậu: "Tiểu thư, trông cô rất quen... Cô là... Là gì nhỉ?"
Lý Huyền vội vàng lấy khẩu trang trong túi ra đeo, ở ẩn nhiều năm, bây giờ đi trên đường đã không còn bị mọi người vừa liếc mắt liền nhận ra như trước đây, giới giải trí là nơi vô tình nhất, bất kể phong cảnh có lộng lẫy đến đâu cũng sẽ có một ngày dần dần phai nhạt.
Nhưng Lý Huyền cũng không phải hoàn toàn giải nghệ, cô chuyển hướng sang chế tác nhạc, bây giờ những có khúc hot được nghe nhiều nhất đều sẽ xuất hiện tên cô, hai chữ Lý Huyền này, vẫn có trọng lượng trong giới âm nhạc Hoa Ngữ.
Đúng lúc này, xe taxi dừng lại ven đường, tài xế mở cửa sổ ra hỏi người vừa vẫy xe: "Cậu đi đâu?"
"Học viện nghệ thuật thủ đô." Đối phương đeo ba lô, tay đút trong túi quần jean.
"Cậu lên đi, tiện đường."
Khi Lâm Hi lên xe mới phát hiện trong xe còn một người phụ nữ đang ngồi, hơn nửa khuôn mặt của cô giấu sau khẩu trang, đầu nghiêng về phía cửa sổ, thoạt nhìn hơi kỳ quái.
"Tiểu thư, cô không ngại nếu tôi chở thêm người chứ?" Tài xế cười ha hả nhìn Lý Huyền qua gương chiếu hậu.
Mẹ kiếp, đã cho người ta lên xe rồi còn hỏi cô có để ý không à?
Lý Huyền bất lực lắc đầu, dùng tóc che mặt, anh và cô cách nhau một khoảng, dây tai nghe trắng tinh từ bên tai lượn xuống, dẫn vào trong túi. Anh nhìn quang cảnh thành phố lướt qua ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau nhiều năm, đây là lần đầu tiên Lý Huyền quan sát anh từ khoảng cách gần, tóc của anh rối tung, nhưng lại mang cảm giác cố tình xoã rối, cánh tay rất rắn chắc, đường cong cơ bắp rõ nét, cũng không có vẻ thô lỗ, làn da mang màu lúa mạch khoẻ khoắn.
Phong cách Smart tươi trẻ tràn đầy năng lượng.
Ánh mắt Lý Huyền nhìn xuống, chợt thấy tay Lâm Hi cầm một tấm card, hoa văn phía trên cô đã quá quen thuộc, đó là danh thϊếp của cô.
Lâm Hi nhìn tấm danh thϊếp kia, lấy điện thoại ra.
Không... Không phải chứ!
Lý Huyền trơ mắt nhìn anh nhập dãy số vào điện thoại, cô gần như nín thở, tay cầm túi xách bỗng dưng nắm thật chặt... Cô còn chưa chuẩn bị tư tưởng để gặp anh mà!
Lâm Hi nhấn từng con số trên bàn phím điện thoại, ngón cái đặt trên phím gọi đi, chần chừ thật lâu......
Dường như anh cũng đang do dự.
Ánh mắt Lý Huyền nhìn chằm chằm vào ngón cái của anh, tim đập loạn không theo một tiết tấu nào.
Rốt cuộc anh cũng cử động ngón cái, xóa dãy số trên điện thoại, sau đó bỏ điện thoại vào trong túi.
Lý Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó cô nhìn thấy anh mở cửa sổ xe ra, tay cầm danh thϊếp gác bên cửa sổ, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng buông lỏng, tấm card màu trắng tựa như con diều đứt dây, biến mất trong gió.
Đừng ném mà!
"Á!" Lý Huyền không nhịn được kêu ra tiếng.
Lâm Hi quay đầu lại, nhìn cô một cái, Lý Huyền vội vàng quay mặt qua chỗ khác, rũ rũ mái tóc, che khuất nửa bên mặt.
Hết chương 4