Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 14: [Hình Bách Xuyên 0.6]

Trong nhà hoàn toàn biến đổi rồi.

Từ lúc tôi lấy giấy chứng tử ra, thì đã biết tình cảnh tôi không muốn nhìn thấy nhất sẽ xảy ra.

Bên tai vang lên tiếng khóc của cha mẹ, tiếng khóc tan nát cõi lòng làm tôi đau đớn khôn nguôi.

Và cả mẹ liên tục hỏi “Vì sao”, nhìn bộ dạng bà đau không muốn sống, tôi chỉ có thể quỳ ở đó, ngay cả câu an ủi cũng không nói ra được.

Không gì có thể an ủi, nói gì cũng vô ích, trước sự thật, chúng ta chỉ có thể gào khóc.

Cha mẹ vẫn không thể chấp nhận sự thật này, còn cuồng loạn hơn cả tôi lúc trước, mẹ kéo vạt áo tôi đầm đìa nước mắt nói: “Bách Xuyên, dẫn mẹ về, mẹ phải đến nhìn em trai con.”

Cha tôi là người đàn ông lạc quan và phóng khoáng, những năm gần đây luôn là tấm gương của tôi và Bách Lâm, ông giáo dục chúng tôi rất tốt, nói với chúng tôi rằng đàn ông phải biết gánh vác.

Nhưng hôm nay, Bách Lâm lại chọn cách thức rũ bỏ trách nhiệm nhất rời khỏi thế giới, tôi nhìn tóc bạc bên thái dương cha, ông ôm chặt mẹ cùng khóc.

Người đã có tuổi cơ thể không được khỏe, tôi đỡ mẹ vào phòng ngủ, muốn bà nghỉ ngơi.

Bà giữ chặt cổ tay tôi, khóc không thành tiếng.

Tôi dỗ bà, ôm siết hai tay bà vào trong tay mình, nói: “Mẹ, con đi đặt vé máy bay, chúng ta nhanh về nước, nha mẹ.”

Bà gật đầu liên tục, nói đứt quãng: “Bách Lâm không chết phải không? Bách Xuyên, em trai con muốn làm cái gì vậy hả?”

Tôi biết bây giờ bộ dạng của mình cực kỳ khó xem, trong nhà phải dựa vào tôi chống đỡ, tôi không thể cũng ngã khuỵu.

“Mẹ, Bách Lâm sẽ luôn ở bên chúng ta.” Tôi nói xong, nước mắt chảy xuống má, tôi lau nước mắt trên mặt bà, ôm bà vào lòng, “Mẹ, mẹ ngàn vạn lần không thể có chuyện gì, mẹ còn con đây mà.”

Mẹ vốn đã không khỏe, uống chút thuốc, cuối cùng cũng nằm xuống.

Lúc đóng cửa ra ngoài nghe thấy tiếng nức nở, tôi biết bà trốn trong chăn khóc, tôi không dám nói thêm điều gì với bà, vì chính tôi cũng sợ.

Quay lại phòng khách, cha còn cầm ly nước ngồi trên sofa.

Từ khi ông nhìn thấy giấy chứng tử của Bách Lâm thì bắt đầu giữ tư thế ấy không cử động.

Cả đời của họ quen với việc biến tình yêu thành hành động, lặng lẽ dâng tặng tất cả cho chúng tôi.

Tôi bước đến, nhẹ nhàng lấy ly nước trong tay ông bỏ, ông bất động, nhìn tôi bi thương khôn nguôi.

Tôi ngồi xổm cạnh chân ông, kéo tay ông, cố để bản thân bình tĩnh lại, rồi nói: “Cha, cha cũng đi nghỉ ngơi đi, con…”

“Bách Lâm nói cùng nhau đón Giáng Sinh.” Cha bỗng lên tiếng, môi ông run run, đôi mắt không chớp lấy một lần nhìn đăm đăm vào giấy chứng tử, đôi bàn tay lạnh ngắt.

Tôi quỳ xuống, nâng mặt ông lên để ông nhìn tôi: “Cha, chúng ta về nhà, rồi mọi người cùng ở bên Bách Lâm.”

Tôi không biết mình làm cách nào để đặt vé máy bay làm cách nào dẫn cha mẹ mất hồn mất vía lên máy bay.

Tiếp viên hàng không thấy trạng thái của chúng tôi bất ổn, nên đặc biệt chú ý săn sóc.

Máy bay bay mười mấy tiếng, cha tôi vẫn còn thẫn thờ, mẹ thì liên tục lau nước mắt, tôi biết họ cũng như tôi, cố áp chế tiếng rên thống khổ muốn vọt ra từ trong tâm khảm, bây giờ chúng tôi không thể suy sụp, vì sau đây nữa, còn có lễ tang của Bách Lâm.

Lý Giang Lạc ra đón chúng tôi, ánh mắt mẹ nhìn cậu ta mang theo sự thù hận.

Tôi hiểu suy nghĩ của bà, nhân lúc Lý Giang Lạc đi bắt xe, tôi giải thích với cha mẹ rằng toàn bộ sự việc không liên quan gì đến cậu.

Tôi chỉ nói mơ hồ về nguyên nhân tự sát của Bách Lâm, mẹ liên tục truy hỏi.

Bà như người bệnh tâm thần cứ lặp đi lặp lại: “Con trai tôi sẽ không chết, nó sẽ không nhẫn tâm bỏ mẹ mình lại.”

Bình thường mẹ là người đàn bà rất ý tứ lịch sự, nhưng giờ phút này lại tiều tụy không thể tả, đầu tóc rối bù bị nước mắt dính bết trên mặt.

Tôi một tay ôm bà, một tay nắm tay cha, từ nay về sau, một nhà bốn người chỉ còn lại ba người.

Lý Giang Lạc bắt xe đến, bỏ hành lý của chúng tôi vào cốp xe, rồi mở cửa xe chờ chúng tôi ngồi vào.

Tôi ngồi ngoài cùng, vào trước vỗ lên vai cậu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Lý Giang Lạc lén nhìn cha mẹ tôi, tức thời vành mắt đỏ ửng, không nói gì, ngồi vào ghế phó lái.

Trên đường đi, trong xe không ai nói gì, chỉ có tiếng nghẹn ngào của mẹ.

Từ khi biết chuyện Bách Lâm, nước mắt bà chưa một lần ngừng rơi.

Tôi lo cho cơ thể bà, nhưng khuyên thế nào cũng chẳng ăn thua, thậm chí có lúc còn làm tôi lau nước mắt theo.

Ai cũng bảo đàn ông không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng em trai thân yêu nhất của tôi chết rồi, tôi nào quan tâm được nhiều đến vậy.

Nhưng dù đau buồn hơn nữa, rớt nước mắt nhiều hơn nữa, thì Bách Lâm sẽ không về, cái chết của nó là thật, nguyên nhân cái chết của nó khiến người ta khinh thường, lễ tang của nó còn đợi chúng tôi làm, mộ bia của nó còn chờ chúng tôi đặt một bó hoa.

Chúng tôi lại đến Cục cảnh sát, Từ Chiêu đang tựa vào cửa sổ hút thuốc.

Vẫn là những câu từ cũ, Từ Chiêu lặp lại với cha mẹ tôi bằng ngữ điệu lạnh như băng.

Cuối cùng, hắn bổ sung: “Lý Giang Lạc suýt nữa thành vật tuẫn táng theo Hình Bách Lâm, đứng trên phương diện bạn bè, tôi hi vọng các người đừng gây khó khăn cho em ấy.”

Tôi nhíu mày, lòng có phần không vui.

Cha mẹ tôi đều là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuy lúc đầu đúng là mẹ nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Lý Giang Lạc, nhưng sau khi nghe tôi giải thích thì bà kéo tay tôi nói đứa nhỏ ấy cũng là người đáng thương.

Tôi lạnh lùng liếc hắn, nói: “Sau này Giang Lạc là người nhà chúng tôi, chuyện đấy không cần cảnh sát Từ bận tâm.”

Tôi dẫn cha mẹ rời cảnh cục, bên ngoài Lý Giang Lạc đang đợi chúng tôi.

Cậu ta mặc rất mỏng manh, gió lạnh phương bắc thổi qua, cổ áo khoác của cậu khẽ dao động phấp phới.

“Giang Lạc.” Tôi gọi cậu ta.

Cậu lập tức quay đầu, rồi chạy đến hơi câu nệ nhỏ giọng hỏi: “Quay về?”

Vì chuyện vừa rồi, tôi nảy sinh tâm tư căm ghét Từ Chiêu, câu nói của hắn cũng tổn thương đến cha mẹ tôi, tôi không muốn để cha mẹ ở lại nhà của tên đấy, mà bản thân cũng không muốn quay lại.

“Đi khách sạn đi.” Tôi nói.

Lý Giang Lạc ngớ ra, không hiểu lý do.

Nhưng cậu ta không hỏi nhiều, gật đầu ra ngoài bắt xe.

Mẹ dựa vào người tôi, bà đã khóc đến nỗi không còn gào thét được, tôi liếc mắt nhìn cha, ông thở dài, đi theo Lý Giang Lạc ra ven đường.

“Mẹ, về nghỉ ngơi cho khỏe cái đã, chúng ta phải nhanh chóng lo liệu chuyện của Bách Lâm.” Tôi không nói ra từ “tang lễ”, cũng không nói ra được.

Chúng tôi đến khách sạn, thuê hai phòng.

Ban đầu tính cha mẹ một phòng, tôi ở phòng sát vách, nhưng mẹ vẫn kéo tôi không buông tay, đành phải ở bên bà lúc bà ngủ.

Cha thấy mẹ rốt cục ngủ thϊếp đi thì đau lòng vuốt tóc cho bà, lắc đầu, ngồi trên sofa tiếp tục đờ đẫn.

Lý Giang Lạc mua cơm, để ở sát vách, căng thẳng bảo cha tôi ăn chút gì trước.

Không ai nuốt trôi, tôi thấy cha lén xoa mắt.

Xưa nay tôi không nghĩ đến chuyện chết rồi sẽ như thế nào, càng không nghĩ đến một ngày mình sẽ nhìn em trai bị hỏa táng.

Cuối cùng cha mẹ cũng sụp đổ, gào khóc trước lò hỏa táng của nhà tang lễ.

Lý Giang Lạc dựa vào tường, cắn mu bàn tay khóc đến ướt vạt áo.

Tôi cố kéo mẹ đang đến gần lò hỏa táng ra, bà quỳ một chân xuống đất, lớn giọng gào tên Bách Lâm.

Cha phụ tôi đỡ bà lên, rồi ôm bà, vừa rơi nước mắt vừa dỗ bà: “Bách Lâm đang nhìn chúng ta đấy, bà không thể như thế này được.”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mịt mù, có quạ đen bay qua.

Bách Lâm, em thật sự đang nhìn bọn anh sao?

Em nói đi, vì sao em lại muốn như thế này hả?

Chúng tôi chưa kịp mua mồ mả cho Bách Lâm, cũng không có chỗ ở ổn định, chỉ có thể tạm cất tro cốt của nó tại nhà tang lễ.

Mẹ ôm hũ tro cốt nói sao cũng không chịu buông ra, cuối cùng khóc đến ngất xỉu.

Tôi gọi xe cấp cứu đến, bận rộn với nhân viên cấp cứu nên quên mất Lý Giang Lạc.

Đợi đến khi phía cha mẹ không còn vấn đề gì, tôi xoay người đi tìm cậu ta, rốt cục tìm thấy trong căn phòng gửi tro cốt.

Từ Bách Lâm sinh động cười đến xán lạn tỏa nắng nay đã biến thành một tấm ảnh trắng đen, nằm trong dãy hũ tro cốt, trông vừa cô quạnh vừa bất lực.

Lý Giang Lạc đứng trước nó, vẻ mặt cô đơn, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên hoa văn của hộp gỗ lê lạnh như băng.

Tôi bước đến, nắm bả vai cậu ta.

Cậu như giật mình, quay lại nhìn là tôi thì thả lỏng ra.

“Em rất nhớ anh ấy.” Lý Giang Lạc nói bâng quơ, “Nếu đây là một giấc mơ thì tốt quá, một cơn ác mộng, đợi đến khi hừng đông là có thể tỉnh dậy.”

Tôi không biết an ủi người ta thế nào, chỉ biết nhẹ vỗ vai cậu để động viên.

Tôi nhìn gương mặt tươi cười của em trai, nhớ lại lúc nhỏ nó thường thích để tôi cõng đi trong đường hẻm nhỏ.

Khi ấy chúng tôi bảy, tám tuổi, hai mươi mấy năm qua, tôi muốn được cõng nó thêm một lần.

“Giang Lạc.” Tôi nói, “Bách Lâm là em trai tôi, nhưng kết quả hiện tại đều là do tự nó gây nên, không những vậy, còn tổn thương đến cậu.”

Bàn tay vuốt ve chiếc hộp của Lý Giang Lạc khẽ dừng lại, cậu ta lắc đầu nói: “Không, là lỗi của em.”

“Nhà chúng tôi vốn có bốn người, sau này Bách Lâm không còn, nếu cậu đồng ý, cậu sẽ là người nhà của chúng tôi.” Tôi buông cậu ta ra, quay người đối mặt với cậu, “Cậu là người yêu của Bách Lâm, lúc trước nó đề cập rằng cậu không còn người thân nào trong nhà, tôi nghĩ, có lẽ đây cũng là điều nó hi vọng nhìn thấy.”

Lý Giang Lạc chầm chậm quay qua nhìn tôi, trầm mặc rất lâu, cuối cùng mở miệng.

Cậu nghẹn ngào gọi tôi: “Anh.”

Trong nháy mắt đó, hình như tôi nghe nhầm rồi.

Tiếng “anh” ấy như là do Bách Lâm gọi.

Tôi biết đây là chuyện không thể, chắc là bi thương lẫn nhớ nhung tạo thành.

Nhưng vẫn nén lệ gật đầu, ôm Lý Giang Lạc.

Chúng tôi đều là người bị vứt bỏ, bị đứa em trai của tôi nhẫn tâm vứt bỏ.

Chỉ là, Lý Giang Lạc đáng thương hơn, trên đời này cậu ta triệt để không nơi nương tựa.

Tôi đã nói muốn thay em trai chăm sóc cho cậu ta, cũng xem như là chuộc tội thay đứa em hại người tàn nhẫn.

Tình yêu, không phải là để chà đạp như thế.